Chap 3 - Vùng dất quái dị
Kishibe ghét mưa, bởi lẽ chúng mang đến cho anh một cảm giác bi thương khó có thể tả thành lời. Và đồng thời, nó cũng phần nào nhắc nhở anh về cái chết của những người đồng đội đã từng cùng anh trải qua những trận chiến gian khổ. Đây há chăng là cái giá phải trả cho việc trở thành kẻ sống sót cuối cùng?
Thẫn thờ nhìn khung cảnh trước mặt, những cơn mưa nặng hạt lao vút như tên lửa, xuyên qua mặt đất và chỉ để lại làn khói xanh mờ ảo. Kishibe đoán có lẽ đó là những cơn mưa acid, tốt nhất anh ta không nên chạm vào chúng nếu không muốn cơ thể bị nhiễm độc. Có điều thẳng thắn mà nói, mùi hơi đất thật sự rất khó chịu, để dễ hình dung hơn thì nó có mùi như trứng thối và xộc thẳng vào mũi của anh. Dẫu biết là thế, nhưng người đàn ông già chẳng thể làm gì ngoài việc mặc sức cho nó tấn công hệ hô hấp vốn đã suy nhược sau quãng thời gian dài hút thuốc.
Anh chống cằm, cố gắng ngẫm nghĩ lại những gì vừa xảy ra vào hai ngày trước. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh ta ngất xỉu vì những hình ảnh chập chờn vụt ngang qua bộ não, và sau đó anh tỉnh dậy ở một hồ nước ngập ngụa toàn máu tươi. Phía trên mặt hồ là một vài xác chết nổi lềnh bềnh đã bị phân hủy, mùi hôi thối của tử thi khiến anh ta buồn nôn. Nếu là anh của hai mươi năm trước, chắc chắn anh ta sẽ hoảng hốt và hoài nghi trước cảnh tượng kinh hoàng này. Nhưng giờ đây, tất cả những gì mà anh ta làm đơn giản chỉ là cố bơi vào bờ và trú ngụ dưới một gốc cây cổ thụ nào đấy. Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ cái cảm giác ghê tởm khi phải lội qua hồ nước tanh tưởi phủ đầy máu tươi (hy vọng anh không vô tình uống phải ngụm nước nào ở đấy).
Thú thật Kishibe không thể hiểu nổi làm thế nào mà anh ta lại có mặt ở cái chốn quái quỷ này, hơn nữa từ những gì anh quan sát được, đây rõ ràng không phải là nơi mà con người có thể sinh sống. Những bằng chứng để khẳng định giả thuyết này có thể kể đến như loài thực vật ở đây trông thật kỳ dị, chúng có màu tím bầm và Kishibe thậm chí có thể nghe thấy mạch đập qua phần thân của nó, nói sao nhỉ, chúng nhìn y hệt như một khúc ruột già gớm ghiếc bị cắt ra làm đôi và cắm sâu dưới mặt đất. Kế đến là bầu trời, nó vẫn rộng lớn đến ngộp thở như lần cuối anh nhìn thấy, nhưng kỳ lạ thay tấm màn phủ bên trên không phải là màu xanh dịu mắt mà lại là một màu đỏ tươi như máu. Thật đấy, hoàn toàn không phải cái màu sáng rực rỡ tuyệt đẹp pha chút ánh cam lộng lẫy trong những áng thi ca, mà là sắc đỏ gay gắt theo đúng nghĩa đen. Cái màu này khiến con người ta như muốn phát điên và chôn vùi ta trong hố sâu tuyệt vọng. Cuối cùng, là những xác chết, chúng rõ ràng không phải là của con người hay bất kỳ sinh vật nào từng tồn tại trên Trái Đất, hình thù của chúng vô cùng gớm ghiếc và Kishibe có thể nói là xấu đau đớn.
Từ những điều trên, đây chắc chắn là một vùng đất nào đấy không thuộc Trái Đất, nhưng dù có cố đến mấy, anh ta vẫn chẳng nhớ nổi làm thế nào mình lại có mặt ở cái nơi điên rồ như vậy. Giả thuyết duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra vào lúc này, đó là anh ta đã bị đưa đến một chiều không gian nào khác. Nếu xét theo vị trí của anh tại một cơ sở thí nghiệm bí mật, trên một hòn đảo bí ẩn phủ đầy sương mù được Chính Phủ che dấu mà nói, phần trăm khả năng kịch bản này xảy ra không phải là không có. Dù sao thì anh ta vẫn chưa hoàn toàn khám phá được hết tất thảy mọi thứ bên trong cơ sở thí nghiệm, ai mà biết được liệu nó có ẩn chứa một loại thiết bị nào đó có thể cắt mở các chiều không gian khác nhau?
Thôi được rồi, anh thừa nhận trí tưởng tượng của mình đã đi quá xa, đã đến lúc để anh ta quay lại với thực tại. Trong hai ngày vừa qua anh đã lặn lội truy tìm một vị trí mới có nguồn nước không bị ô nhiễm để có thể tắm rửa, và giặt sạch đống quần áo đang bốc mùi nồng nặc của mình. Ít nhất thì hồ nước này là thứ duy nhất anh cảm thấy bình thường ở cái chốn bất thường này.
Tạm thời tất cả những gì anh ta có thể làm kế tiếp là án binh bất động và chờ đợi thời cơ. Hiển nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi lẽ bụng của người đàn ông đã réo lên, cũng phải thôi, đã hai ngày trôi qua mà anh ta vẫn chưa có gì bỏ bụng. Nhưng anh không đủ tin tưởng để ăn bất kỳ loài sinh vật nào kể cả ngọn cỏ dại, anh ta không chắc sau khi no nê chán chê rồi thì anh ta có còn mạng để quay trở về.
Kishibe thở dài, anh cân nhắc liệu mình có nên thử đi thăm dò khu vực xung hay không, tuy khá nguy hiểm nhưng cứ chôn chân mãi ở chốn này cũng không phải là một ý kiến hay ho gì cho cam, nhất là khi anh ta đang cận kề với việc chết đói hơn là một cái chết vinh quang nào đấy. Kishibe ngước nhìn lên bầu trời, màu đỏ gay khiến anh cảm thấy khó chịu, có lẽ nguồn phát của thứ ánh sáng này là từ hành tinh quái dị phía chân trời. Mà, Kishibe sẽ thân thiện gọi nó là con mắt hơn là một hành tinh, hình thù của nó trông y hệt một tròng mắt bị khoét từ đâu đó và đang nhìn anh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sau cùng, anh ta quyết định chờ cho đến khi quần áo của mình khô hẳn thì tiến hành xuất phát đến rặng núi ở hướng Đông. Lý do anh chọn địa điểm này là vì... anh ta cũng không chắc nữa. Chỉ là một cảm giác kỳ lạ nhưng đồng thời cũng thân thuộc đã thôi thúc anh phải đến đấy.
Lại một lần nữa, Kishibe nhìn về phía chân trời, tiếng gió rít qua từng tán cây và âm thanh u uất ngân dài vọng ra từ sâu trong cánh rừng, anh tự hỏi Makima đang ở đâu, liệu phải chăng mọi chuyện đều là do cô ta gây ra?
***
Ngày đầu tiên, Kishibe gặp kha khá khó khăn khi phải tìm cách băng qua khu rừng quái dị, anh nhận ra thức ăn của chúng chính là những sinh vật sống. Chỉ cần anh ta vấp vào đoạn dây leo do chúng giăng ra trên đường, anh chắc chắn sẽ rơi vào bẫy và bị chúng siết chặt đến chết. Thêm vào đấy, những đầm lầy được bố trí khắp cả cánh rừng, Kishibe có thể nhìn thấy phần nửa đầu cùng hai con mắt của một số sinh vật đang ngoi lên, tất nhiên anh chẳng muốn biết chúng là loài động vật gì hay thuộc phân loài nào, anh chỉ biết là tốt nhất anh ta nên tránh xa chúng càng xa càng tốt. Tuổi già khiến anh gặp nhiều trở ngại về thể lực, nhưng đồng thời hàng, chục năm kinh nghiệm chiến đấu với quỷ đã giúp anh ta dễ dàng băng qua được một phần tư của khu rừng.
Cứ như thế, Kishibe sẽ di chuyển vào buổi sáng và khi trời bắt đầu chạng vạng, anh ta sẽ tiến hành đặt bẫy xung quanh chỗ ngủ của mình bằng đoạn dây leo của cây ăn thịt cùng một số bẫy do anh tự chế. Sau đấy anh ta nằm nghỉ và uống một ít nước lấy được từ một con lạch hay con suối nào gần đấy. Dẫu cho dòng nước ấy có kinh tởm đến đâu, có hôi thối đến mấy anh ta vẫn buộc phải uống chúng nếu không muốn mất mạng. Ít nhất thì anh có thể khẳng định nguồn nước ở đây không có hại gì mấy đến cơ thể ngoại trừ mùi hôi thối như thịt bị ôi.
Kishibe nhắm mắt, cố gắng đưa bản thân vào giấc ngủ sâu, bởi lẽ quãng đường phía trước vẫn còn dài và có rất nhiều thứ đang chờ đợi anh ở phía trước.
Khung cảnh sương mù dần hiện ra, Kishibe lang thang và cố tiến về nơi có những tia sáng lấp ló. Đột nhiên, một luồng sáng bùng lên khiến Kishibe phải nheo mắt. Những cơn gió không biết từ đâu thổi tới tấp về phía anh, thành công đẩy anh ta lùi xa vài bước. Kishibe nhìn xuống cánh tay của mình, anh không khỏi ngạc nhiên khi nó không có bất kỳ nếp nhăn hay vết chai nào. Chính xác hơn mà nói, anh ta đang bị lão hóa ngược.
Nhưng dường như, đấy chẳng phải là thứ khiến anh bận tâm. Bởi lúc này, anh chỉ muốn đuổi theo cô gái trước mặt, một cô gái với mái tóc đỏ dài đang tung bay trong gió. Càng ngày, cô gái ấy càng cách xa tầm với của anh, và dường như anh đã để vụt mất cô ấy. Khi cả hai cùng rảo bước trên những ngọn đồi, sương mù bao trùm lấy họ, chúng thoắt ẩn thoắt hiện một cách bí ẩn. Cái se lạnh cắt da thịt cùng vị mặn của muối biển hòa lẫn trong những làn sương khiến tầm nhìn anh ta bị hạn chế. Nhưng... tại sao anh ta lại cảm thấy thân thuộc đến thế?
Càng ngày cô gái càng cách xa anh, Kishibe muốn hét lên và bảo cô dừng lại, nhưng anh không thể điều khiển được cơ thể của mình. Rồi đột ngột, cô gái ấy dừng lại và quay mặt về phía Kishibe. Gió lại nổi lên, và kỳ lạ thay, tầm mắt của anh bắt đầu nhòe đi, khung cảnh xung quanh dần trở nên chập chờn như một chiếc TV kỹ thuật số đã bị hỏng. Điều cuối cùng mà Kishibe có thể nhớ được, đó là tiếng violin da diết cùng với ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ, trước khi mọi thứ dần vỡ vụn và hóa thinh không.
Từ từ hé mở đôi mắt của mình, cơn đau đầu ập đến khiến Kishibe bị choáng váng, anh đảo mắt xung quanh và hít một hơi thật dài. Lại là giấc mơ ấy, giấc mơ kỳ lạ lúc nào cũng bắt đầu bằng một làn sương mù dày đặc và kết thúc bằng khung cảnh đổ nát, chúng cứ không thôi ám ảnh Kishibe. Anh ngồi dậy, lưng tựa vào khúc gỗ phía sau, tiếng tru của những con chó hoang (Kishibe hy vọng là vậy) ngân dài, cách chừng khoảng sáu cây số. Có lẽ nó đang kêu gọi bầy đàn để trả thù Kishibe sau khi anh ta thành công tiêu diệt một trong số đồng bọn của chúng, ngẫm lại thì anh hẳn đã giết con cái. Lần này anh chuyển dời tầm mắt về phía cây súng của mình, anh ta chỉ còn vỏn vẹn sáu viên đạn cuối cùng.
"Một đàn sói sao..." - Kishibe bật cười với chính mình, anh ta quyết định sẽ để dành một viên cuối cùng để phòng cho trường hợp anh muốn tự sát. Vậy là anh chỉ có tất thảy năm viên đạn cùng một ít nước ngọt lấy được bên bờ suối. Đã nhiều ngày trôi qua và anh không chắc mình có thể cầm cự được bao lâu, Kishibe tự hỏi mình sẽ chết vì bị đàn sói tấn công hay chết vì đói trước, cơ mà chẳng có cái nào nghe hấp dẫn đối với anh ta cả.
Dù là vậy, trực giác đã mách bảo anh ta rằng, anh tốt nhất đừng bao giờ động vào bất kỳ loài sinh vật nào kể cả là một chiếc lá , dẫu cho anh bụng của anh có cồn cào hay tầm nhìn và các giác quan của anh đã bắt đầu suy yếu đi. Vì nếu không, anh ta chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại được thế giới của mình nữa.
Hít một hơi thật sâu, Kishibe đứng dậy và tập luyện các động tác khởi động. Sau đó anh thu dọn các loại bẫy của mình và trèo xuống mặt đất. Bây giờ anh ta cần nhanh chóng rời khỏi đây trước khi lũ sói hoang đánh hơi ra được vị trí này.
***
Đoàng!
Khi phát đạn thứ tư vừa vang lên, Kishibe đã thành công tiêu diệt được hơn nửa đàn sói, nhưng bù lại anh ta cũng nhận về không ít thương tích. Giờ đây anh ước gì mình đem theo một thanh katakana trước khi tiến vào hòn đảo, hoặc chí ít là một gói snack khoai tây nào đấy. Hiện giờ anh ta thực sự rất đói, và cũng không quá bất ngờ nếu anh có mất đi lý trí và ăn nốt thịt của lũ sói này.
Trước sức mạnh áp đảo của Kishibe, bầy sói gầm gừ và quyết định rút lui, nhưng qua ánh mắt của chúng, anh biết cuộc báo thù này sẽ còn tiếp diễn. Kishibe nhìn lên bầu trời, những tán cây cổ thụ dài ngoằn ngoèo đã che khuất ánh sáng, anh cho rằng mình cũng nên bắt đầu kiếm chỗ nghỉ ngơi cho tối nay. Trước khi có thể hoàn toàn rời đi, một âm thanh kỳ lạ đã níu chân Kishibe lại.
"Khá khen cho ngươi đấy, con người." - Đột nhiên, cái đầu bị đứt lìa của một trong những con sói bị đánh bại nói với anh. - "Ngươi có thể chiến thắng được ta, nhưng khi càng tiến sâu vào khu rừng đó, ngươi sẽ hiểu thế nào là nỗi sợ."
"Thế à, ta xin ghi nhận lời nhắc nhở của ngươi, nhưng ngươi nên lo cho chính mình đi thì hơn."
Con sói cười phá lên, máu từ cổ của nó không ngừng trào ra, và đôi mắt của nó nổi đầy những đường gân máu cùng cái đầu không ngừng rung lắc vì cười lớn. Kishibe tự hỏi điều gì khiến nó vui đến thế. Sau chừng vài phút, con sói dừng lại và trừng mắt với Kishibe, sau đó nó lại nở một nụ cười quỷ quyệt. - "Đừng quên, nơi đây còn được gọi với cái tên: địa ngục!"
***
Ngày thứ mười bốn, Kishibe thường xuyên bị ra mồ hôi, khả năng tập trung của anh giảm sút một cách trầm trọng, và anh không thể di chuyển quãng đường dài như trước. Anh ta không chắc liệu mình có thể cầm cự nổi trong hai ngày sắp đến.
Một cơn gió độc thổi ngang qua, mang theo mùi hương của tử thi, Kishibe nhanh chóng nấp đằng sau một thân cây cổ thụ gần đấy. Anh nheo mắt, cố tập trung tầm nhìn nhằm xác định xem thứ gì đang tiến tới.
Tiếng bước chân ầm ầm, cơ thể nặng trĩu cùng bộ sừng khổng lồ, một con nai sừng tấm to lớn đi ngang qua. Đột nhiên, nó dừng lại, Kishibe quan sát kỹ hơn dáng vẻ của nó. Làn da của con nai này có màu đỏ tía và chi chít những vết loang lổ, anh có thể dễ dàng nhìn thấy phần xương sườn đang nhô ra. Đặc biệt, đôi mắt của nó có màu trắng đục mang đầy vẻ hoang dại. Như đánh hơi được Kishibe, nó quay ngoắt đầu về phía anh và lao đến nhanh như tên bắn. Ngay lập tức, Kishibe nhảy vọt lên cành cây gần đấy, thành công tránh cú húc đầu mạnh như xe tải của con nai sừng tấm. Một lần nữa, nó ngẩng đầu và xác định vị trí của tiếp theo của Kishibe, với tốc độ và sức mạnh này, việc nó đốn hạ cái cây chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhanh chóng, anh rút súng ra và tiến hành ngắm bắn, thực ra bản thân Kishibe cũng đang phân vân giữa việc nên tự sát hay bắn chết con thú này ngay tại đây. Nhưng e chỉ chừng đó viên đạn vẫn chưa đủ để khiến nó trọng thương chứ đừng nói là giết chết nó. Cành cây bắt đầu rung lắc, không còn thì giờ nữa, Kishibe bắt đầu nhắm thẳng vào đầu của nó, anh nheo mắt lại, hy vọng cơn đói sẽ không khiến anh ta bắn trật lần này.
Con nai sừng tấm lao tới, khoảnh khắc nó tông thẳng vào thân cây cũng là lúc Kishibe bóp cò. Viên đạn nhanh chóng lao vút theo quỹ đạo gần giống với một đường parabol, nhưng đáng tiếc, anh ta chỉ bắn thủng được một bên mắt của nó chứ chẳng phải ngay giữa trán. Thế là con vật phát điên, nó gầm lên còn Kishibe thì sắp sửa tiếp xúc với mặt đất sau khi cái cây anh đang ẩn nấp bị gãy làm đôi.
Kỳ này anh ta tiêu thật rồi. Kishibe nhắm mắt và thở dài như một ông lão mệt mỏi.
***
Xin chào mọi người, đã lâu rồi mình không đăng truyện nhỉ. Chắc cũng tại mình bận quá xá, với cả gần đây mình cũng thích vẽ vời hơn là ngồi gõ chữ.
À, mùa mưa đã đến rồi các bạn ạ, thành phố của mình lại một lần nữa bị ngập lụt. Mình nhớ năm ngoái sau khi làm bài kiểm tra về, mình đã rất ngạc nhiên khi thấy cả sân trường của mình đang ngập trong biển nước. Nói chung là mình sốc ngang luôn á các bạn, vì lần đầu tiên trong đời mình thấy cảnh này, và sau đó là quãng đường về nhà đầy gian nan trắc trở.
Được cái là năm nay đỡ hơn năm ngoái, và mình cũng được nghỉ học nữa nên không lo mấy haha :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com