Chương 2: Người thay thế
Sau khi quay trở lại tập đoàn, Trương Cực nhận được điện thoại của trợ lý, cậu ấy nói tư liệu về Tả Hàng chỉ có vậy, không tìm thêm được, cũng không có cái nào là không khớp.
Chỉ có thể nói, người kia che giấu quá giỏi, hoặc là có thế lực nào đó đang ngăn chặn hắn tìm ra sự thật.
"Nói với Trương nhị thiếu gia, bảo cậu ta tìm cho"
Trương Cực xoa xoa mi tâm, một tay cầm điện thoại nghe máy, một tay mở máy tính lên chuẩn bị làm việc.
"Đã liên hệ rồi, nhưng mà nhị thiếu gia bảo việc này không giúp được"
Trợ lý này làm việc lâu năm có khác, rất hiểu ý của Trương Cực, đã thử hết mọi cách mà anh có thể sẽ đề xuất, không còn lối nào mới liên hệ lại.
"Lý do?"
Trương Cực dừng tay thao tác trên máy tính, chân mày nhíu chặt lại, tai vểnh lên nhẹ để nghe xem cái lý do gì mà đứa em họ của mình lại không giúp đỡ vụ này.
"Đó là người... người yêu cũ của cậu ấy ạ"
Trợ lý ngập ngừng, lúc nghe tin này chính bản thân cậu ta còn sốc, chứ chưa nói gì đến Trương Cực.
"Cái người bị chú hai với cô hai cấm thằng bé không được qua lại nữa?"
Trương Cực lục lại trí nhớ, hắn vẫn còn ấn tượng của ba năm về trước, lúc đó hắn mới từ nước ngoài học thạc sĩ trở về kế nghiệp, sự tình nắm thì không quá rõ, chỉ biết là sau ba tháng thì hai người thực sự chia tay.
"Đúng rồi, thưa ngài"
"Vậy là một nhà ba người họ đều biết Phong Thuỵ và hắn ta giống nhau?"
"Đương ... đương nhiên rồi ạ..."
Trương Cực rơi vào trầm tư. Sau đó rất nhanh, chỉ khoảng vài ba giây, hắn lập tức bảo với trợ lý sắp xếp làm sao để Tả Hàng không thể không đến gặp hắn.
"Vậy thì... chúng ta tấn công vào mục điện ảnh, có được không ạ?"
Trợ lý lật qua lật lại các trang hồ sơ rồi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng đưa ra được giải pháp hợp tình hợp lý.
"Cậu ta làm gì trong mảng đó?"
Trương Cực không hiểu, cậu ta có thể làm bao nhiêu nghề rồi vậy? Ngoài ra, hắn cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có hứng thú với cậu ấy đến như vậy.
"Diễn viên lồng tiếng, ngài có thể nói chuyện với cậu ấy, coi như là phỏng vấn cũng được"
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của trợ lý và Trương Cực. Tả Hàng ngày hôm nay có hẹn với hắn, nên đã chuẩn bị tươm tất, quần áo chỉnh tề rồi rời nhà đi.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sơ vin vào chiếc quần ống rộng màu đen tuyền, phối với một thắt lưng kiểu và thêm một gọng kính kim loại sáng lấp lánh.
Trương Cực nhìn qua, đây hoàn toàn khác với cậu hôm trước mà anh gặp được. Người trước mắt trưởng thành, điềm đạm có chút cao lãnh, và kể cả vẻ mặt cấm dục của cậu ấy nữa. Người hôm trước có gu ăn mặc gần tương đồng với Phong Thuỵ, kiểu một chàng trai thể thao năng động, dường như chưa từng tồn tại.
"Chào, xin tự giới thiệu, tôi là Tả Hàng, đến thử giọng cho bộ phim sắp tới tập đoàn đầu tư"
Tả Hàng được thư kí của hắn ta dẫn đường, bước vào phòng nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế sofa đợi, liền cúi người chào hỏi.
"Chào, mời ngồi, cậu có thể bắt đầu thử, tôi sẽ ngồi nghe"
Trương Cực hướng một tay về ghế sofa đối diện mình, một tay khác bận rót trà.
Cậu làm theo đúng như những gì anh nói, đọc tổng cộng là 30 lời thoại với 3 kiểu giọng khác nhau: trẻ con mười tuổi, một người trẻ tuổi và một tổng tài.
"Được, chúng ta có thể kí hợp đồng luôn"
Trương Cực càng có vẻ vội vàng hơn Tả Hàng, không biết là bên trong đó chứa những gì.
"Khoan đã, tôi muốn thay đổi hình thức thù lao"
Tả Hàng không cần biết cái chứa trong hợp đồng kia là gì, chỉ biết là nó không phải thứ cậu muốn nhắm đến.
"Ồ? Cậu muốn đổi thành gì?"
Trương Cực có chút hứng thú, tay cầm hợp đồng liền dừng lại không mở ra nữa. Bên trong chứa bí mật của buổi gặp mặt ngày hôm nay.
"Có hai điều kiện, tôi sẽ làm diễn viên lồng tiếng cho hầu hết các bộ phim do tập đoàn anh đầu tư. Thứ hai, tôi cần một quả tim phù hợp với một người"
Tả Hàng ruột gan đau như cắt. Biết trước rằng ra điều kiện với 'tư bản' là chuyện không thể. Nếu không bị chèn ép, ít nhiều cũng bị lợi dụng.
"Ồ, cái giá đấy hơi đắt đấy..."
Trương Cực tỏ vẻ ngập ngừng, ngả người dần tựa vào sau ghế. Hành động này của hắn chính thức dấy lên sự bất an trong lòng Tả Hàng.
"Tôi có thể chấp nhận thêm nhiều công việc khác, tuỳ các người sắp xếp"
Nhưng cuối cùng Tả Hàng vẫn là nói ra câu này. Khả năng cậu bị lợi dụng, là rất cao.
"Tôi chỉ cần một công việc, nếu cậu hoàn thành được, mọi yêu cầu của cậu đều có thể thoả mãn"
Trương Cực nhấc lưng ra khỏi ghế, rất nhanh chóng mà giơ nhón tay trỏ ở trước mắt cậu. Hắn ta chỉ cười nhẹ.
"Là việc gì? Chỉ cần không phạm pháp, không vi phạm tiêu chuẩn đạo đức đều có thể hoàn thành"
Tả Hàng căng thẳng đầu óc, toàn bộ sự tập trung đổ dồn vào Trương Cực đang xoa mép của tách trà trên tay hắn, nở một nụ cười nham hiểm.
"Được, vậy cậu làm thế thân cho người này, thấy thế nào?"
Hắn nhấp một ngụm, dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn cậu. Hắn vốn đã nghĩ rằng người có cá tính như cậu, khả năng cao sẽ từ chối cơ.
"Thế thân? Ý anh là tôi phải đóng giả anh ta?"
Tả Hàng hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn. Thực ra kể cả có bắt cậu đóng giả người kia, cũng không thành vấn đề. Dù sao thì cậu cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm diễn phim rồi.
"Cũng không hẳn, chỉ là cậu cũng thấy rồi, cậu với anh ta quá giống nhau, cậu vẫn là cậu, chỉ là chuyển nơi ở đến một chỗ khác, sống với tôi là được"
Trương Cực lắc lắc đầu, đưa ra cho Tả Hàng xem hình ảnh của Phong Thuỵ. Tả Hàng thoáng ngạc nhiên, tuy nhiên lại nhanh chóng khôi phục trạng thái trở lại bình thường.
"Vậy là chỉ cần xuất hiện, nhưng vẫn là tên của tôi, dáng vẻ của tôi và nếp sống của tôi?"
Tả Hàng tỏ vẻ hiểu ý, liền hỏi lại hắn một câu. Cậu chắc chắn biết được việc này không đơn giản chỉ là vậy.
"Đúng vậy"
Trương Cực gật đầu, hắn tắt màn hình điện thoại, nhìn lên cậu. Có lẽ trong lòng vẫn chưa nguôi những xúc cảm với Phong Thuỵ
"Vậy thì điều kiện khác là gì? Tôi chắc chắn nó không đơn giản chỉ là một sự hiện diện"
Tả Hàng thể hiện một thân kinh nghiệm, dường như đứng trước chàng trai trẻ tuổi này, Trương Cực còn có đôi phần kém 'lão làng' hơn.
"Đúng, đôi lúc tôi uống say, sẽ không có chừng mực, nhỡ mà có làm gì với cậu, thì cậu thông cảm cho..."
Trương Cực ngập ngừng nói, giọng còn có hơi lí nhí. Quả thật trong lòng hắn đang rất phức tạp, hắn không biết được là, người trước mặt mình, đã làm gì sai mà phải chịu đựng cái bóng của một người khác. Trong lòng hắn dấy lên một vạn lần ăn năn đối với cậu.
"Ý anh nói ở đây là bạn tình sao?"
Tả Hàng khẽ ngả người ra đằng sau, ánh mắt hơi cụp xuống, tay đan vào nhau. Dáng vẻ này, nếu không phải thế gia vọng tộc tiểu công tử, thì cũng là tổng tài bá đạo phương nào đó được huấn luyện rất kĩ càng.
"Đại khái là vậy... nếu cậu không muốn, có thể từ chối"
Nói gì đi chăng nữa, đến khi nghe được giọng nói trong trẻo của cậu, tim anh rung động thật rồi. Hắn chỉ là không biết, rốt cuộc sự rung động này, là do Tả Hàng, người đang ngồi trước mắt hắn đem tới, hay là người bạn trai đã mất Phong Thuỵ để lại.
"Được, chốt vậy đi. Trong vòng 3 ngày, tôi cần quả tim kia ngay"
Tả Hàng không do dự, lật lại tình thế, giờ đây càng giống cậu là kèo trên hơn. Hắn ta ngơ ngác, lòng mang tâm sự về việc coi cậu là thế thân có xứng đáng không.
Trợ lý tiễn cậu ra ngoài rồi quay trở lại phòng làm việc của Trương Cực. Con người này rơi vào trạng thái rất nhanh, thoát ra lại càng nhanh. Lúc anh ta vào là hắn đã yên vị trước màn hình máy tính bắt đầu hoàn thành nốt các công việc dang dở.
"Trương tổng, ngài nói xem, người này sao lại giống tự chui đầu vào rọ thế nhỉ?"
Trợ lý ở bên cạnh không ngừng thắc mắc những vấn đề tương tự như vậy, cuối cùng cũng chẳng nhận được phản hồi của sếp mình.
"Cậu thiếu việc để làm? Tôi nhiều lắm này, lại đây, cầm tập hồ sơ này về tóm tắt rồi phân loại đi"
Trương Cực nhức đầu không chịu được liền bê một chồng tài liệu cao chừng 20 centimet, toàn là giấy A4 siêu mỏng, ước chừng có thể nặng đến 5 hay 6 kilogram.
"Thôi, tôi không nói tôi không nói, ngài làm việc của ngài, ngài làm việc vui vẻ, tôi ra ngoài trước"
Trợ lý xua tay rồi chạy ra cửa, lúc mở cửa rời đi còn không quên quay lại nhìn sếp mình một cái, tỏ vẻ cảm thông vô cùng.
"Tả Hàng... người này... tại sao lại có sức hút như vậy chứ?"
Phải, hắn không phủ nhận. Gương mặt xuất hiện trong đầu hắn suốt ba năm nay, đã đổi thành một gương mặt, không có nốt ruồi nhỏ xinh ở bên má.
Hắn không hiểu, rằng hắn đang thay lòng, hay vốn dĩ hắn thích Tả Hàng, chứ không phải Phong Thuỵ.
Chuyện phải kể từ mười năm trước, lúc đó, hắn 17 tuổi. Trong lúc căng thẳng thi cử, hắn đã đến một quán net chơi thâu đêm. Hôm đó vì xích mích trong trận, những tên khác có đồng bọn đều lao vào đánh hắn. Lúc đầu, hắn vốn tưởng họ chỉ là lũ đầu đường xó chợ, lên tiếng thách thức. Nhưng ai biết được, họ lại chính là những vận động viên võ thuật trẻ, không có lịch tập là liền đi chơi.
Lúc đó, một cậu trai người nhỏ nhắn, mặt như thiên sứ bước đến, chỉ dùng vài ba cái đạp vào bụng, và đấm đá qua lại hai ba lần, liền có thể giải quyết bọn họ. Lúc đó hắn đã bị đập đến mơ hồ đầu óc, nhìn thấy gương mặt xinh xắn cũng không còn rõ nét nữa.
Sau này, trùng hợp thay là hắn đã tìm được Phong Thuỵ. Phong Thuỵ có mái tóc màu nâu hạt dẻ, mềm mại. Dáng vẻ nhỏ nhắn, đáng yêu. Hắn vừa nhìn liền có chút kí ức về người kia, nhưng lại không chắc chắn. Sau một hồi làm quen, hỏi chuyện, thì hắn đã thích Phong Thuỵ rồi. Lúc đó hắn còn khẳng định, việc mà hắn có gặp cậu ấy từ trước hay không, đều không quan trọng. Vì dù sao hai người cũng sẽ ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com