Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Hé màn

"Tả Hàng có ở chỗ anh không?"

Trương Cực nhấc máy lên, may mắn quá, Chu Chí Hâm thì luôn cầm điện thoại, lúc chơi game, lúc thì lướt web xem tin tức, còn lúc nào Tả Hàng hỏi gì đó thì sẽ giải đáp.

"Có...? Em biết Tả Hàng?"

Chu Chí Hâm hoang mang nhìn điện thoại, xong lại nhìn sang Tả Hàng. Trong lòng Tả Hàng cũng nổi lên một nỗi bất an khó tả. Nãy giờ cậu quá tập trung vào làm việc, cũng không để ý điện thoại.

Chu Chí Hâm bất ngờ, anh tưởng chỉ có Trương Tuấn Hào biết Tả Hàng là đã làm anh sốc lắm rồi, nhưng không, sao bây giờ tới cả Trương Cực khúc gỗ đấy cũng hỏi thăm về Tả Hàng rồi?

"Có gì anh bảo Tả Hàng giải thích cho anh cũng được, em ấy ăn sáng chưa?"

Trương Cực thở dài một hơi, may quá, không phải trốn đi hay là lại gặp tai nạn gì rồi, làm anh sợ muốn chết.

"Anh mua đồ cho ăn rồi, suốt ngày bỏ bữa thôi"

Chu Chí Hâm như tìm được người có chung nỗi khổ lo lắng cho một bé mèo chăm làm lười ăn, ngồi than vãn với Trương Cực.

"Hai người có vẻ thân nhỉ?"

Trương Cực đang không vui, thấy anh nói như vậy, dường như hai người quen nhau từ rất lâu rồi, còn biết việc không hay ăn sáng của Tả Hàng. Anh có chút khó chịu.

"Giọng điệu này là sao?"

Chu Chí Hâm ngỡ ngàng. Giây trước anh vừa tìm được người cùng chung cảnh ngộ, sao bây giờ nghe lại như kiểu anh bị giận dỗi vậy?

"Không có gì, bảo em ấy bật điện thoại lên"

Trương Cực không nói thêm, nhờ Chu Chí Hâm chuyển lời rồi tắt luôn máy. Anh nhắn lại cho bác quản gia biết và bảo bác ấy có thể về rồi.

"Ò"

Chu Chí Hâm vẫn theo lẽ thường mà đáp lại, nhưng Trương Cực thì sớm dập máy rồi, đúng là nết càng ngày càng khó hiểu.

"Anh cần một lời giải thích nghiêm túc và đầy đủ từ em, Tả Hàng!"

Chu Chí Hâm rất cần một lời giải thích, hoặc nhiều lời giải thích về vấn đề này. Anh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ khó chịu lộ rõ. Đương nhiên, điều này làm anh khó chịu là đúng, tư cách một người anh thân thiết với cậu, thì quả thật điều này có chút khó chấp nhận.

"Không cần nghiêm trọng vậy đâu, anh gọi đồ ăn đi, vừa ăn em vừa kể"

Tả Hàng nhìn thời gian rồi gập máy tính lại. Cũng đến giờ ăn trưa rồi, để Chu Chí Hâm chọn vài món mà anh thích cho anh nguôi giận vậy.

Chu Chí Hâm nhận lấy thực đơn thức ăn cho bữa trưa hôm nay của Nguyệt Lai Các rồi ngồi xem, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Tả Hàng bên cạnh thấy anh đã tập trung vào thực đơn thì tiếp tục mở máy ra làm việc tiếp. Dù sao thì công việc của cậu tương đối nhiều, một số mục còn không thể làm trước mặt Trương Cực, nhưng vẫn có thể làm trước mặt Chu Chí Hâm.

Ngoài Trương Tuấn Hào biết về thân phận kia của cậu, là vô tình, thì Chu Chí Hâm cũng là một người khác biết về nó.

Đương nhiên, với một người có kế hoạch dài hạn phải hoàn thành như Tả Hàng, cậu sẽ tuyệt đối không tha cho bắt cứ một người nào dám làm lộ thân phận của cậu. Vậy nên, lý do duy nhất khiến họ có thể biết, và cũng vẫn còn sống chỉ có hai hướng. Một, là bạn bè thân thiết, rất tin tưởng nhau và không có gì cần phải giấu giếm, và tuyệt nhiên cũng sẽ không bao giờ lộ ra bí mật của nhau. Hai là, đôi bên cùng nắm bí mật của nhau, hợp tác về lợi ích, tất nhiên sẽ trở nên cẩn thận hơn.

Tả Hàng đang ngồi trao đổi một chút với Phong Thuỵ. Trước hết là tình hình bệnh của cậu ta, tiếp đến là sức khoẻ của Tả Hàm. Một trong những chi tiết mà Trương Cực đã vô ý quên, đó là suốt mấy ngày nay, cậu không vào bệnh viện thăm 'em trai' mình.

"Nói đi nào, đồ ăn cũng lên rồi"

Chu Chí Hâm vừa nhận đồ ăn của phục vụ đưa, liền xếp lên bàn một cách ngay ngắn theo đúng tiêu chuẩn và thói quen của Tả Hàng. Xong xuôi anh mới quay sang gọi cậu.

"Đợi em một chút"

Tả Hàng tập trung làm việc không để ý là người hỏi là Chu Chí Hâm, tiếp tục đánh máy hoàn thành cuộc trò chuyện.

"Gập máy tính lại!"

Chu Chí Hâm không mấy vui vẻ gằn lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tả Hàng. Có vẻ như bây giờ cậu mới nhận ra.

"Vâng"

Tả Hàng nhanh tay gập máy tính lại, dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi ngay trước bàn ăn, đối diện là Chu Chí Hâm.

"Kể đi"

Chu Chí Hâm đưa đũa cho Tả Hàng rồi tự mình lấy đũa gắp thức ăn. Tả Hàng nhận lấy rồi bắt đầu nhìn các món Chu Chu gọi. Anh ấy rất tinh tế, dù là cậu nói cứ gọi những món anh thích, nhưng cũng có món anh gọi theo sở thích của cậu.

"Chuyện là, thời gian tới em sẽ thay thế Phong Thuỵ, ở bên cạnh Trương Cực"

Tả Hàng gắp một miếng thức ăn rồi nói. Chắc có lẽ câu nói này là dễ hiểu nhất đối với cả hai người, đồng thời cũng là một câu nói có thể hoàn toàn tránh khỏi hiềm nghi, nếu lỡ cuộc trò chuyện này bị ghi âm lại.

"Cái gì cơ?"

Chu Chí Hâm hơi dừng tay cầm đũa, anh có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu cảm.

Trong đầu anh thắc mắc, tại sao lại phải thay thế Phong Thuỵ trong khi cậu ta vẫn đang làm theo kế hoạch của Tả Hàng.

"Đúng vậy, anh không nghĩ sai đâu, Phong Thuỵ cậu ta giấu bệnh, bệnh tình chuyển nặng không thể không thay thế được."

Còn một lý do nữa mà Tả Hàng không nói, với bất kể ai, đó là Phong Thuỵ thực sự đã động lòng rồi.

Tại sao cậu lại biết? Vì khi cậu ra lệnh cho Phong Thuỵ bắt đầu triển khai kế hoạch lấy thông tin và hãm hại Trương Cực thì Phong Thuỵ chần chừ. Cậu ta cũng thuộc dạng thông minh, không nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng thực sự là cậu ta động tâm rồi, không còn đủ yếu tố trung thành đối với tổ chức và Tả Hàng như ban đầu nữa.

Phong Thuỵ chỉ còn tác dụng khi cậu ta còn là một thành viên trung thành. Chỉ cần cậu ta dám liên lạc với Trương Cực, cả cậu ta và em trai cậu ta, đều không toàn mạng.

Tả Hàng không vừa lòng với cậu ta, trực tiếp tạo dựng tai nạn giả rồi đưa cậu ta đi chữa bệnh, coi như là một chút ân từ cuối cùng đối với Phong Thuỵ.

"Ác thật đấy, Tả Hàng. Tự nhiên anh lại thấy thương thằng Cực"

Tuyệt nhiên, dù có cảm thán như thế nào, cả Trương Tuấn Hào, và Chu Chí Hâm cũng không dám hỏi đến lý do mà Tả Hàng làm như vậy với Trương Cực, không biết là thâm thù đại hận đến cỡ nào để có thể bày ra một kế hoạch, lập nên một tổ chức chỉ để đối phó với người đó.

"Hận thù đời trước, cái gì cần trả thì vẫn phải trả thôi"

Tả Hàng cụp mí mắt xuống, nhìn vào bát ăn của mình và không nói thêm câu nào. Được một lúc, Chu Chí Hâm lại bắt đầu hỏi trong mấy ngày này, Tả Hàng rốt cuộc đã làm gì với Trương Cực mà để hắn lo lắng như vậy.

Bình thường, muốn tìm ai đó, Trương Cực có thể nói trợ lý đi tìm là được, ít khi đích thân gọi điện thoại để hỏi như vậy. Kể cả đối với Phong Thuỵ.

Còn chưa nói, lúc nãy gọi điện cho anh, Trương Cực giọng có vẻ lo lắng, còn lúc nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm. Quả thật, đấy đâu phải trạng thái bình thường của hắn đâu.

"Làm gì đâu, anh ta đè em ra làm tình"

Tả Hàng nói cũng chẳng cần né tránh, đều là người trưởng thành cả rồi, có gì không dám nói đâu.

Nhưng Chu Chí Hâm thì ngại ngùng vô cùng. Hắn cũng không phải không biết mấy việc đấy như thế nào, ... tuy nhiên mới quen có vài ngày... Trương Cực thế này cũng bạo quá rồi đi.

"Cực.... Cực nó đè em ra á?"

Tả Hàng cũng chẳng bất ngờ với biểu cảm của Chu Chí Hâm, nhưng Chu Chu thì rất bất ngờ với biểu cảm của Tiểu Tả.

"Lần đầu của em?"

Chu Chí Hâm đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Tả Hàng, giọng điệu của những người hóng drama bắt đầu thay thế vẻ ngạc nhiên lúc nãy của anh.

"Ừm... Anh hỏi kì quá A Chí!!"

Tả Hàng bắt đầu ngại. Không biết tại sao nhưng đỏ mặt vẫn là đỏ mặt, ngại vẫn sẽ ngại thôi.

"À... thế là lần đầu rồi. Trương Cực chắc chắn là bị em hớp hồn rồi bảo bối"

Chu Chí Hâm ngồi ghế bên cạnh Tả Hàng, còn lấy tay lên trêu chọc cậu, xoắn lấy lọn tóc cậu nghịch, rồi thì thầm vào tai cậu.

"Anh, về chỗ cũ ngay"

Tả Hàng né trành hành động đó rồi đuổi Chu Chí Hâm về chỗ. Mới nhường một chút mà đã nhờn rồi sao.

"Được thôi. Nhưng anh nói thật, chắc đêm đó, cũng là lần đầu của thằng Cực đấy"

Chu Chí Hâm tỏ vẻ bất đắc dĩ phải quay về chỗ, rồi nghiêm túc nói với Tả Hàng về Trương Cực.

"Không thể nào"

Tả Hàng lắc đầu tỏ ý không đồng tình, nhưng chẳng quan trọng, Chu Chí Hâm muốn cậu biết chính là cậu phải biết.

"Tại sao lại không?"

Chu Chí Hâm hơi nhướn mày, gắp cho Tả Hàng một chút thức ăn, rồi đặt đũa xuống, quay sang hỏi Tả Hàng rất nghiêm túc, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt cậu, như là rất mong chờ câu nói cậu sẽ nói ra sau đó.

"Chẳng lẽ anh ta chưa từng làm với ai sao? Kể cả Phong Thuỵ"

Tả Hàng dường như có chút né tránh việc này, cậu không nhìn vào mắt Chu Chí Hâm như những cuộc nói chuyện bình thường của hai người, cậu chỉ đánh mắt đi chỗ khác, gắp đồ ăn cho vào bát.

"Phong Thuỵ thì anh dám khẳng định là không. Còn là người khác, thì đương nhiên càng không. Trước em, Trương Cực có qua lại thì cũng chỉ có Phong Thuỵ thôi. Người ta là good boy chỉ biết học và làm việc suốt hai mấy năm nay rồi"

Chu Chí Hâm ngả người ra sau tựa vào lưng ghế. Ánh mắt thì vẫn dính chặt trên người Tả Hàng. Cậu là đang ngại cái gì?

"Thật sao?"

Tả Hàng bán tín bán nghi quay sang nhìn Chu Chí Hâm, chỉ chờ có vậy, Chu Chu nhìn thẳng vào mắt Tả Hàng. Lại thấy có chút gì đó chột dạ trong mắt của Tả Hàng.

"Thật chứ sao, nổi danh good boy trong sạch trong giới phú nhị đại bọn anh luôn mà. Ai có thể không biết, chứ Trương Cực, không chỉ anh, mà toàn thể anh em đều có thể xác nhận cậu ra rất sạch sẽ"

A Chí nói rồi, thì tức là tin uy tín. Tả Hàng không phải không biết, cậu biết rõ tính cách của Chu Chí Hâm, một khi đã nghiêm túc thì không môt lời nào là nói dối. Nếu anh dám khẳng định như vậy thì cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com