Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🍭Đánh thức công chúa (1)

Tả Hàng rủa một câu, mẹ kiếp, vậy mà thật sự đánh thức 'công chúa' rồi!

...

*Collab: Chu Chí Hâm x Tô Tân Hạo

Cửa tiệm nhỏ nằm khuất trong góc phố, vị trí địa lý có chút không thuận lợi nên người qua kẻ lại cũng thưa thớt hơn hẳn.

Một người đàn ông trẻ cầm khăn bông mềm tỉ mỉ lau những món đồ sứ đủ loại trong cửa hàng. Bao năm làm việc trong cửa tiệm tạo cho y một phản xạ nhạy bén, thoáng thấy bóng người liền sởi lởi chạy đến nghênh đón.

Y lập tức nhận ra bộ dáng tùy ý nọ, tuy rằng ăn chơi trác táng nhưng khí chất cao ngạo của một thiếu gia đã sớm ngấm vào máu. Người này là Tả Hàng, bạn tốt của thiếu gia nhà y.

"Tả thiếu đến chơi, thiếu gia nhà tôi ở bên trong."

"Tiểu Lý, làm ăn vẫn tốt chứ?" Tả Hàng cất giọng luôn mang chút dí dỏm trêu đùa.

"..."

Thế giới xoay chuyển, tình hình kinh tế khó khăn ai mà không biết chứ! Tiểu Lý khổ sở nhìn quanh quất, cửa tiệm đìu hiu đến đáng thương. Vị thiếu gia này vẫn luôn thích pha trò như thế.

Tả Hàng thấy phản ứng của y chỉ cười cười, ném cho y một bao thuốc tốt.

"Tô Tân Hạo! ---"

"Còn hét là em cho anh xuống đất nằm đấy." 

Mành hạt gỗ theo động tác của người bên trong rủ sang một bên, Tô Tân Hạo bước ra từ buồng trong, trên người vận một bộ trường bào màu xanh, tay phe phẩy quạt lụa tao nhã, trừng mắt cảnh cáo anh.

"Trùng hợp thế cơ à?" Tả Hàng ây yo một tiếng, thả người ngã lên ghế sofa êm ái, "Đang muốn xuống đất đây."

Tô Tân Hạo dừng động tác rót trà, quắc mắt nhìn anh, nhạy cảm nhận ra ý tứ trong lời của người kia.

"Có mối." Tả Hàng cẩn thận khép cửa, sau đó hạ giọng cực thấp, gần như chỉ đủ để cho hai người nghe thấy, "Loan Châu."

"Kênh Mộc."

Thấy Tô Tân Hạo bình tĩnh tiếp lời, Tả Hàng tròn mắt hỏi: "Làm sao em biết, tin này anh vất vả lắm mới moi được từ lão già."

"Em cũng mới biết thôi." Tô Tân Hạo lại tiếp tục pha trà, dơ tay nhấc chân đều như chẳng có chuyện gì có thể đả động đến việc nhấm nháp cái thứ đắng nghét kia của cậu, "Chu Chí Hâm đi thành Nam rồi, phát tin mật cho em."

Thành Nam là đất tổ của dân đào đất, thông tin vô cùng phong phú và nhạy bén.

"Chu Chí Hâm?" Tả Hàng giống như nghe phải cái gì kinh thiên động địa, "Không phải gã trời đánh ấy đang ở Campuchia à? Từ đầu năm đến giờ không thèm về thăm em lấy một lần---"

"Thôi đừng nhắc, chuyện dài lắm." Tô Tân Hạo thở dài xua tay, ánh mắt đuôi mày luôn mang ý vị lạnh nhạt của cậu quét qua một tia phiền muộn, Tả Hàng vừa nhìn liền biết điều không hỏi nữa.

Tô Tân Hạo cùng với Chu Chí Hâm dây dưa nửa đời người, cũng không biết là kiểu quan hệ gì, nói là anh em bạn bè thì sự thân mật lại vượt quá luân thường, nhưng cũng không có tình nhân nào xa cách như bọn họ. Chu Chí Hâm một năm thì có đến nửa năm hơn lăn lộn bên ngoài, Tô Tân Hạo ở nhà bình đạm chờ gã, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy cậu là kiểu người lãnh đạm, bình thường làm việc lại dứt khoát tột cùng, chỉ có Tả Hàng qua lại thân thiết mới hiểu tâm tư của cậu, Tô Tân Hạo chẳng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hơn nữa còn có chút cảm giác như hòn vọng phu.

"Mà sao lần này lại muốn đi Loan Châu." Tô Tân Hạo lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang trầm xuống, "Lần trước đi Tương Sơn chân chó cũng suýt bị Tả lão gia đánh gãy, còn không chịu chừa hay sao?"

Tả Hàng bật một lon kvas Tô Tân Hạo vẫn luôn chuẩn bị sẵn ở góc bàn cho anh, ủ rũ nói: "Nghèo rồi."

"Nghèo? Tả gia?" Tô Tân Hạo đang trầm ngâm thì bật cười, nhấp một ngụm trà, giọng điệu châm chọc hỏi, "Tả lão bắt anh lấy vợ?"

"Phải, sau đó đóng băng thẻ ngân hàng." Anh nhún vai.

Tâm trạng của Tô Tân Hạo hình như khá hơn một chút, bắt đầu có lòng dạ trêu chọc Tả Hàng.

"Sao không cưới tiểu thư nhà họ Đậu? Mối tình đầu của anh mà, như vậy chẳng phải xong chuyện rồi à?"

"Trẻ con ấy mà." Tả Hàng cười xòa, nói:"Anh hoàn toàn không nhớ nổi cô ấy trông như nào rồi."

Tả Hàng không nói dối, quả thật ký ức về 'mối tình đầu' trong đầu vô cũng mơ hồ. Chỉ nhớ Tết năm ấy, Tả Hàng 10 tuổi gặp một cô bé búi tóc hai bên, hai má phúng phính cười rộ lên rất đáng yêu, trông cứ như em bé trong tranh tết. Tả Hàng lần đầu rung động ôm mãi mỗi tương tư nhưng sau này nhà họ hàng ấy cũng không đến Tả gia chúc tết bao giờ nữa, hỏi ra thì người nhà đều cười xoa đầu anh rồi chẳng nói gì, Tiểu Đậu Đậu cứ thế thành mối tình đầu của Tả Hàng, sau này không biết có phải do mải mê làm ăn không, anh cũng không thích thêm cô gái nào khác nữa.

Tả Hàng đột nhiên sáp lại gần Tô Tân Hạo, trưng ra vẻ mặt đáng thương không rơi một giọt nước mắt, "Chuyện là như thế, em có thấy anh có tội nghiệp không, chuyến này xuống cùng anh nhé?"

"7-3."

Tả Hàng mừng quýnh ôm lấy Tô Tân Hạo, chợt nghe cậu lạnh lùng lên tiếng:

"Em 7, anh 3."

"Tình nghĩa hai ta..." 

"Khoan nói chuyện tình nghĩa." Tô Tân Hào lạnh nhạt gỡ móng vuốt của Tả Hàng, "Anh không sợ bị đánh cho tàn phế nhưng em sợ, đến lúc Tả đại lão phá luôn cái cửa tiệm quèn này cũng chẳng có ai đứng ra cho em một cái công đạo."

"Thôi mà." Tả Hàng nín xuống khao khát muốn cắn chết tiểu hồ ly họ Tô, dỗ dành cậu, gì chứ nói về năng lực làm việc khó tìm được ai như Tô Tân Hạo, huống chi người này kết hợp với anh cực kỳ ăn ý:  "4-6 thế nào, em 4 anh 6, anh bỏ tiền em bỏ sức, hai bên cùng có lợi?"

Tô Tân Hạo khoát tay, ngăn chặn mọi hành động năn nỉ ỉ ôi của Tả Hàng, tiếp tục nhấp trà.

"5-5! Được chưa!"

Lúc này mới thấy Tô Tân Hạo buông chén xuống, nụ cười nhẹ bên mép không giấu được đắc ý. Tả Hàng cay xè nốc cạn lon kvas, lập tức cút về chuẩn bị trang bị, không muốn hít thở chung bầu không khí với cậu một giây nào nữa.

...

Từ Trùng Khánh bay đến Loan Châu mất ba tiếng, lại ngồi thêm một chuyến xe khách hai tiếng nữa mới đến trấn Mộc, muốn vào sâu bên trong làng còn phải cuốc bộ sáu, bảy cây.

Cộng thêm thời gian lúc chuyển phương tiện và làm thủ tục linh tinh, lúc bọn Tả Hàng đến trong trấn đã là gần tối.

Tiếng lọc cọc của bánh xe vang lên đều đều mô tả sống động mỗi cái ổ gà của con đường, Tả Hàng ngửa mặt, khẽ híp mắt như thường thức, nền trời thôn quê đen ngắt, cũng vì thế mà ánh sao càng trở nên rõ ràng, lấp la lấp lánh, bên tai là tiếng côn trùng rả rích, cảm giác yên bình bao phủ không gian. 

"Ăn chống đói đi." 

Tả Hàng đỡ túi bánh từ tay Tô Tân Hạo ném qua, nhồm nhoàm nhai, thỉnh thoảng  lại hỏi thăm ông lão phía trước mấy câu. Bầu không khí vốn hài hòa vui vẻ, lúc nghe Tô Tân Hạo nhắc đến kênh Mộc lão đánh xe đột nhiên run bần bật, ánh mắt nhìn hai cậu như thấy quỷ.

"Các cậu đến đấy làm gì? Một đám xui xẻo!" Nói rồi lão đột nhiên quất roi vào đít con bò, con bò rít lên đầy bất mãn rồi lao như điên, hại hai người không kịp phòng bị suýt thì lộn cổ xuống mặt đường.

"Đến cây ngô đồng phía trước thôi, hai cậu tự đi đi!"

"Ông hoảng cái gì, từ từ thôi! Bọn cháu thật sự đến khảo sát dự án."

"Phải đó, phải đó." Tay Tả Hàng giữ thành xe đến nổi gân xanh nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười hiền lành, dùng ánh mắt chân thành của mình trấn an lão đánh xe, "Thật sự là sinh viên, sao lại xui xẻo chứ? Có ai từng đến rồi à?"

"Cũng là khảo sát dự án như mấy cậu!" Lão đánh xe vẫn hằm hằm, con bò theo hối thúc của lão vẫn không ngừng nghỉ lao đi.

Lão tiếp lời, giọng điệu vô cùng giận giữ: "Có những mấy đoàn, không phải cũng bảo là sinh viên sao? Khảo xong thì làng chúng tôi cứ gặp xui xẻo triền miên. Nào là mất mùa, động vật không chết thì bệnh, nhà thờ tổ còn sập! Chẳng biết khi nào thì vận lên dân lành chúng tôi!"

...

"Giờ làm sao?"

Một cơn gió đêm mát lạnh quét qua, đem theo tiếng quạ gào đến thê lương văng vẳng khắp cánh đồng mênh mông vô tận. Tô Tân Hạo ôm bụng nhăn tít mày, di chuyển liên tục từ sáng sớm đến giờ khiến thanh niên trai tráng như cậu cũng không chịu nổi.

"Cuốc bộ chứ sao."

Tả Hàng vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, vừa ôm bụng vừa chửi thề. Anh di đi di lại đế giày vào thảm cỏ ven đường, thứ chất nhày màu đen bốc mùi ngai ngái, theo đó bám nhoe nhoét lên cỏ xanh.

Mẹ nó, xẻng của ông đây còn chưa đào xuống một tấc đất của các người mà đã giẵm phải cứt, xui thế nào cơ chứ!

"Anh cũng thật là." Tô Tân Hạo giọng điệu chế giễu, bày ra biểu tình tránh xa mười dặm. "Chó còn không giẵm phải cứt của mình đâu."

"Em cút!!! Tại con bò ấy chạy nhanh quá đấy chứ!"

tbc.

mya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com