03. Để mắt đến.
Cơ bản là thuốc đã hết tác dụng, nhưng Trần Thiên Nhuận lại rơi vào kỳ phát tình nên Tả Hàng vẫn chưa thể rời khỏi cậu. Dù sao việc cậu phát tình cũng do hắn, mà Tả Hàng lại chẳng phải người vô trách nhiệm nên hắn vẫn luôn bên cạnh cậu. Vậy là Tả Hàng phải chuyển hết công việc về nhà để tiện quan sát viên kẹo sữa nhỏ này, hắn cũng không quên nói với trợ lý của mình tìm hiểu thông tin của Trần Thiên Nhuận.
Suốt hai ngày tiếp theo Trần Thiên Nhuận luôn cần Tả Hàng, dù vậy thì chỉ cần tỉnh táo thì cậu lại bắt đầu khóc lóc rất nhiều làm Tả Hàng cũng đinh tai nhức óc không ít nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng dỗ dành an ủi cậu.
Đến ban đêm ngày thứ ba, sau khi Trần Thiên Nhuận phát tình xong thì Tả Hàng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai. Nghe nhạc chuông thì chắc chắn chẳng phải của hắn mà là kẹo sữa nhỏ bên cạnh. Nhưng Trần Thiên Nhuận thì ngủ mê man rồi, điện thoại thì đổ chuông quá nhiều lần chẳng ai nghe nên hắn đành đánh liều bắt máy.
"Trần Thiên Nhuận cưng đi đâu mấy ngày nay, tao gọi cưng mấy chục cuộc mà cưng không bắt máy!" Trương Trạch Vũ ở đầu dây bên kia quát vào điện thoại khiến Tả Hàng phải nhăn mày kéo điện thoại ra xa.
"Tại sao lại không nói gì?" Trương Trạch Vũ thấy bên kia im lặng liền hỏi.
"Trần Thiên Nhuận đang phát tình, cậu ấy đang ở chỗ của tôi."
Trương Trạch Vũ nghe tiếng của tên đàn ông khác không phải bạn mình liền nhíu mày.
"Anh là ai?"
"Tôi là..." Hắn chưa kịp nói xong thì bị cậu ngắt lời.
"Cậu ấy vẫn ổn phải chứ? Thiệt tình, nếu phát tình cũng phải nói một câu chứ. Được rồi chăm sóc cậu ấy cho tốt, tên nhóc này phát tình khó tính lắm đấy. Thôi nhé, tạm biệt tôi có việc bận rồi."
Chẳng kịp để Tả Hàng nói thêm câu nào, Trương Trạch Vũ liền tắt máy luôn để lại hắn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Cậu ta có thật sự là đang quan tâm bạn mình không vậy?"
Tả Hàng trở lại giường, hắn nằm xuống bên cạnh Trần Thiên Nhuận, giúp cậu vén tóc lên mà cười nhẹ.
"Viên kẹo sữa này trông cũng không tồi, có điều hơi buông thả. Vẫn là nên dạy lại."
Ngày phát tình thứ tư thì Trần Thiên Nhuận sốt cao, cả người nóng ran khiến Tả Hàng lo sốt vó. Vừa phát tình, vừa phát sốt khiến nhiệt độ cơ thể nóng đến chóng mặt. Nhìn cậu khó chịu đến khóc cũng không được Tả Hàng đành phải gọi bác sĩ.
"Ngài là Alpha của cậu ấy sao?"
"Ờm..." Tả Hàng không biết phải trả lời sao, chẳng nhẽ hắn lại nói bây giờ thì chưa nhưng tương lai thì phải.
"Omega phát tình lâu như vậy sao ngài không đánh dấu người ta. Cậu ấy là Omega cấp cao nên kỳ phát tình sẽ kéo dài và khó chịu hơn Omega khác rất nhiều. Đã vậy còn bị sốt, nhiệt độ cao quá sẽ nguy hiểm. Tôi vừa tiêm một liều hạ sốt rồi, sẽ có tác dụng sớm thôi. Nhưng cũng không phải cách lâu dài, ngài vẫn là nên đánh dấu cậu ấy đi."
Dặn dò xong thì bác sĩ cũng thu dọn đồ ra về, Tả Hàng nhờ quản gia tiễn người xong thì trở về phòng với Trần Thiên Nhuận. Hắn đứng cạnh giường, trong đầu luôn văng vẳng lời mà bác sĩ nói.
"Đánh dấu ư?"
Bên này Trương Trạch Vũ đang chuẩn bị cho một buổi tiệc tối. Tại một tiệm vest cao cấp, Đồng Vũ Khôn đang ngồi lướt điện thoại chờ Trương Trạch Vũ thay đồ. Khoảng năm phút sau, cậu bước ra với một bộ vest màu xanh đen khoét sâu để lộ phần ngực.
"Anh thấy sao Mao ca?"
Đồng Vũ Khôn rời mắt khỏi điện thoại, ngước lên nhìn Trương Trạch Vũ. Vẻ mặt khó coi phẩy phẩy tay nói với Trương Trạch Vũ.
"Nhìn đểu quá, thay bộ khác đàng hoàng hơn đi."
"Mặc thế này mới đẹp trai." Trương Trạch Vũ vừa chỉnh lại cổ áo vừa nói.
"Một là vào thay bộ khác, hai là ở nhà." Đồng Vũ Khôn kiên quyết.
"Thay thì thay, gì mà khó." Trương Trạch Vũ bĩu môi quay vào thay lại bộ khác.
"Ăn mặc như thế định đi lừa tình ai? Cẩn thận mày đấy con, có ngày nghiệp nó quay lại quật mày."
Tối đó tại một nhà hàng sang trọng, Trương Trạch Vũ và Đồng Vũ Khôn sánh vai bên nhau đi vào bên trong. Dư Vũ Hàm đang chán chường thì thấy hai người đến, anh liền lập tức lấy lại tinh thần vui vẻ chạy đến bên cả hai.
"Tiểu Bảo, A Mao cuối cùng hai người cũng đến rồi! Mẹ nó ngồi đây mỗi lúc nữa chắc tao chán chết mất."
"Sao mày lại ở đây?" Đồng Vũ Khôn hỏi.
"Nhà hàng của nhà tao mà, tao ở đây để quản lý hoạt động sự kiện này. Mẹ nó, đứng một chỗ nhìn đám người đi đi lại lại chán chết đi được, may mà có chúng mày."
"Chúng mày cứ chơi với nhau trước đi, tao đi trả lời phỏng vấn của phóng viên đã." Đồng Vũ Khôn quay người đi đến chỗ cánh nhà báo.
Từ xa có một cặp mắt luôn dán vào người Đồng Vũ Khôn từ khi cậu bước vào, Đặng Giai Hâm quay sang hỏi thư ký của mình.
"Người đó là ai vậy?"
"Đó là người vừa nhận giải ảnh đế của năm rồi, tên Đồng Vũ Khôn thì phải." Thư ký trả lời.
Đặng Giai Hâm nghe vậy thì im lặng như suy tính gì đó.
"Giúp tôi chuẩn bị một buổi gặp mặt với quản lý bên đấy."
"Dạ vâng thưa chủ tịch."
Trương Trạch Vũ cùng Dư Vũ Hàm nói chuyện chán chê thì cậu bắt đầu để ý đến một cô gái xinh đẹp đang đứng một mình ở gần bàn tiệc gần sân khấu chính. Trương Trạch Vũ tay cầm ly rượu bước đến chỗ cô gái đó.
"Chào xinh đẹp..."
Cô gái có vẻ hơi dè dặt giữa đám người xa hoa lộng lẫy này, chiếc váy xinh đẹp khoác trên người cô gái có vẻ không hợp. Nói sao nhỉ? Cô gái chưa đủ sang để mặc bộ váy này.
"Anh là..."
"Tôi tên Trương Trạch Vũ, không biết có phiền không nếu tôi mời nàng vài ly."
Ở phía xa xa kia Trương Cực đang nói chuyện với vài người đối tác thì chợt dừng lại, ánh mắt gã hướng về phía của Trương Trạch Vũ và cô nàng xinh đẹp mà mình đã đưa đến kia.
"Trương thiếu gia có vẻ lại muốn hớt tay trên của mày rồi kìa." Đặng Giai Hâm nói nhỏ với hắn.
"Đẹp mà chẳng yên phận chút nào, để xem tao dạy dỗ cậu ta như thế nào."
Ở Tả gia, Trần Thiên Nhuận đã tỉnh dậy được một lúc. Cậu đang ngồi thất thần trên giường, tay đỡ chán không biết suy nghĩ cái gì. Tả Hàng đang nói chuyện với thư ký khi nghe người làm nói Trần Thiên Nhuận đã tỉnh thì nhanh chóng kết thúc cuộc gọi mà đi tới xem cậu như thế nào.
"Em cảm thấy ổn không?"
Trần Thiên Nhuận đưa tay ra hiệu Tả Hàng dừng lại, đừng lại gần mình. Như vậy được một lúc thì Trần Thiên Nhuận mới mở miệng chửi thề một câu.
"Ôi vãi, chó thế không biết!"
Tả Hàng không hiểu gì liền nhăn mày, đột nhiên cậu ngửa mặt lên nhìn hắn.
"Anh!"
"Có chuyện gì sao?"
"Anh làm tôi phát tình, cưỡng ép tôi mở khoang sinh sản, còn đánh dấu tôi..." Trần Thiên Nhuận liệt kê tội lỗi của Tả Hàng ra.
"Chuyện này em đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Mẹ nó ai cần anh chịu trách nhiệm, anh bổ não gì vậy? Con mẹ nó cuộc đời tự do bay nhảy của tôi kết thúc tại đây sao? Mẹ nó ông đây chơi còn chưa đủ, chưa muốn lấy chồng sinh con." Trần Thiên Nhuận vừa nói vừa vò đầu bứt tóc.
Chợt Trần Thiên Nhuận nhớ đến gì đó liền lật chăn lật gối lên để tìm gì đó.
"Em tìm gì thế?"
"Điện thoại của tôi đâu?"
Tả Hàng lấy điện thoại của cậu trên bàn làm việc của hắn đưa cho cậu. Trần Thiên Nhuận giật lấy xong liền gọi cho Trương Trạch Vũ.
Trương Trạch Vũ bên này đang tâm sự với người đẹp bị cuộc gọi của Trần Thiên Nhuận làm phiền thì không vui trong lòng.
"Cục cưng gọi anh có gì? Phát tình xong nhớ đến anh rồi à?"
"Mau gọi anh yêu của tao đến đón tao nhanh lên."
"Anh yêu nào? Mày biết bao nhiêu anh yêu?"
"Là..." Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của cậu bị Tả Hàng giật lại, ném mạnh vào tường khiến nó vỡ tan.
"Anh phát điên cái gì vậy?"
Tả Hàng đè cậu xuống giường, mặt hắn bây giờ còn đen hơn đít nồi. Tả Hàng gặn giọng nói.
"Bị tôi đánh dấu rồi em còn muốn tìm người đàn ông khác?"
"Anh điên..." Trần Thiên Nhuận bị Tả Hàng chặn họng bằng một nụ hôn.
"Để tôi xem, sau đêm nay em còn muốn tìm thằng nào nữa không."
Được rồi, Trần Thiên Nhuận chịu thua hắn. May cho Tả Hàng là hắn đẹp trai và có kỹ thuật tốt nếu không cậu đã đấm cho hắn một trận từ lâu rồi.
Hừ, tên đáng ghét đẹp trai!
"Trần Thiên Nhuận là dở chứng à?" Trương Trạch Vũ nhìn điện thoại một cách khó hiểu.
Lúc cậu định quay lại chỗ cô gái thì bị một người chặn trước mặt. Người đó đưa một ly rượu đến trước mặt cậu rồi nhẹ giọng nói.
"Trương thiếu gia đây sao? Nghe danh đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt."
Trương Trạch Vũ khó hiểu nhìn người trước mặt, Trương Cực nở một nụ cười thân thiện với cậu.
"Ra là chủ tịch của Hoa Họa, nghe danh đã lâu." Trương Trạch Vũ nhanh chóng thay đổi thái độ, hòa nhã với Trương Cực.
"Quả là danh bất hư truyền, thiếu gia thực sự rất đẹp. Không hổ là alpha mà nhiều omega muốn yêu đương cùng nhất."
Trương Trạch Vũ bật cười: "Mấy bảng xếp hạng nhảm nhí của vài trang báo lá cải chẳng đáng để tâm."
"Tôi đâu có thấy vậy, nó nói đúng mà, cậu khiến cho người ta nhìn có cảm giác muốn yêu đương." Trương Cực ghé xuống tai cậu nói nhỏ: "Và tôi cũng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com