13
Lan Ngọc từ từ tỉnh dậy. Nàng nhanh chóng lấy tay sờ lên bụng mình. Thấy nó vẫn còn nhô ra thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em tỉnh rồi. Có cần uống nước không?" - Lâm Anh lật đật đến bên cạnh hỏi.
"Cho em miếng nước." - Lan Ngọc liếm môi mình. Nàng quả thực rất khô họng, rất muốn uống miếng nước.
Lâm Anh pha nước vừa đủ nóng có thể uống liền mang lại đút cho nàng.
"Xin lỗi. Em lại gây phiền phức cho chị rồi." - Lan Ngọc dựa vào người Lâm Anh vô cùng áy náy nói. Nàng thật sự không ngờ bản thân té nhẹ một cái đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
"Hai mẹ con đều bình an là tốt." - Lâm Anh hôn lên trán nàng một cái. Tay không tự chủ vuốt ve bụng nàng một cách nhẹ nhàng yêu thương.
"Lâm Anh..." -Nàng khẽ gọi tên cô. Nàng phát hiện ra nàng rất thích gọi cái tên này.
"Hử?"
"Em yêu chị."
"Tôi biết." - Lâm Anh không tự chủ được mà hôn lên môi nàng. Một nụ hôn truyền miên thuộc về thế giới hai người.
Lan Ngọc lại đóng đô ở trong bệnh viện một tuần mới về nhà.
Vừa về tới nhà nàng đã như con chim nhỏ được về tổ ấm của mình.
Nói thật phòng ở bệnh viện rất tốt nhưng tốt thế nào cũng không bằng mái ấm nhà mình được.
"Coi chừng té." - Lâm Anh vừa bước vào thấy nàng chạy nhảy liền hết hồn.
Lan Ngọc khẽ cười ôm lấy Lâm Anh còn hôn lên môi cô một cái.
"Không sao đâu. Em sẽ cẩn thận." - Nàng biết Lâm Anh hiện tại sợ nhất là nàng xảy ra chuyện. Nên nàng chắc chắn sẽ thật cẩn thận không để bản thân xảy ra chuyện. Cô ôm lấy eo nàng, dìu nàng đi lại ghế sofa ngồi.
"Thật nghịch ngợm." - Lâm Anh xoa xoa đầu Lan Ngọc. Cô cũng không tiết kiệm nụ cười như trước nữa.
Lan Ngọc vuốt tóc mình rồi cười hì hì. Sao Lâm Anh lại thích xoa đầu nàng vậy chứ. Nhưng cảm giác đó rất hạnh phúc.
Buổi tối, Lan Ngọc vừa lấy đồ đi tắm liền có bóng người đi phía sau nàng.
Từ hôm đó, nàng phát hiện trong nhà khắp nơi đều trải thảm chống trơn đến cả nhà tắm cũng trải một lớp dày.
Lâm Anh đi vào liền đóng cửa.
Lan Ngọc lúc đầu có chút ngượng ngùng nhưng sau một tuần ở bệnh viên nàng cũng đã quen với việc Lâm Anh giúp nàng tắm rồi.
Nàng nhẹ thở dài rồi rất tự giác cởi đồ. Nàng nhìn thân thế mình ở trong gương cùng với khuôn mặt nhìn trầm trầm phía sau thì đỏ mặt. Tại sao phòng tắm lại lắp nhiều gương như vậy chứ. Lúc tắm một mình nàng thấy không sao nhưng giờ có người thì nó lại khác hẳn.
Lâm Anh bước tới giúp nàng cầm quần áo để qua một bên. Bụng nàng đã to cũng không tiện tắm bồn ngâm lâu nữa. Nên cô liền mở vòi sen thử nước tẩm cho ẩm giúp nàng.
"Chị, để em tự làm được rồi." - Nàng thật sự rất ngượng đó. Sao Lâm Anh có thể điềm tĩnh như vậy chứ.
Nàng lại nhìn chiếc áo sơ mi của Lâm Anh vì nước bắn vào đã ướt đẫm, tất cả những thứ cần lộ đều lộ ra trong mập mờ thì khẽ nuốt nước miếng.
Lan Ngọc âm thầm chửi mình đồi bại, cả ngày chỉ nghĩ đến việc cấm trẻ em. Nhưng chắc do mang thai, hormone tình dục của nàng lên hơi cao. Cả tuần trước đều kiềm chế được do thai bị động chưa ổn định nhưng lúc này thì không kiềm chế được nữa. Nàng ôm lấy cổ Lâm Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Còn giúp cô cởi chiếc áo sơ mi trắng ẩm ướt kia.
Lâm Anh vừa cảm nhận được cúc áo của mình bị cởi ra, cô nhẹ nhàng ngăn cản tay của Lan Ngọc.
"Đừng loạn." - Cô thật sự không muốn làm mẹ con Lan Ngọc bị thương.
Lan Ngọc mím môi cúi đầu có hơi tủi thân.
Lâm Anh là đang chê nàng sao?
Lâm Anh nhìn một lúc thì lắc đầu cười cười. Cô tắt vòi sen rồi bế Lan Ngọc đi ra ngoài.
Nàng đang miên man tủi thân, nước mắt cũng sắp rơi thì bị bế lên đột ngột. Nàng ôm lấy cổ Lâm Anh mà không để ý bản thân vẫn trần chuồng như nhộng.
Lâm Anh nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Cô hôn lấy môi Lan Ngọc, bàn tay cũng không tự chủ được mà dò xét khắp người nằm bên dưới kia.
"Một lát nữa đừng có khóc. Tôi sẽ không dỗ em đâu." - Lâm Anh thì thào bên tai nàng.
Lan Ngọc không biết hiện tại mình hối hận còn kịp không. Hình như nàng thật sự đùa với lửa rồi.
Lâm Anh một tay chống lấy thân mình không để bản thân đụng trúng bụng Lan Ngọc.
Lâm Anh rời khỏi môi nàng bắt đầu hôn xuống dưới. Cô hôn lên chiếc cằm xinh đẹp kia rồi di chuyển xuống chiếc cổ nhỏ nhắn thiên nga khiêu gợi kia. Cô nhẹ nhàng cắn lấy chiếc cổ kia, tay không yên phận cầm lấy chân Lan Ngọc đặt lên hông mình.
Lan Ngọc ôm chặt lấy cổ cô, miệng khẽ rên lên một tiếng. Giây phút này nàng cảm thấy thật sự rất choáng ngợp. Hơi thở nhẹ nhàng của Lâm Anh bao trọn lấy người nàng vô cùng ấm áp và nhẹ nhàng.
"Ưm....ưmmm" - Nàng cảm nhận được tay cô đang chơi đùa nơi tư mật đó của nàng. Môi của cô ấy cũng đã hôn lên ngực nàng, nhẹ nhàng cắn lấy nhũ hoa đang phất cao cờ vì động tình kia. Lâm Anh lại một lần nữa hôn lấy miệng nhỏ của Lan Ngọc. Lưỡi cô đưa sâu vào nhẹ nhàng khuấy động bên trong khoang miệng nàng mà trêu chọc. Nụ hôn càng lúc càng triền miên, càng lúc càng ướt át, Lan Ngọc đều ở thế mơ hồ đáp lại.
Lâm Anh hôn lấy bộ ngực đẩy đà của nàng, tay kia còn nhẹ nhàng nắn bóp nó.
"Ưm....đau....Lâm Anh ưmm"
Bàn tay hư hỏng của Lâm Anh cuối cùng cũng không chịu được mà nhẹ nhàng trượt lên chiếc bụng đã nhô cao của nàng. Sau đó còn dò xét đùi nàng, trêu chọc nơi nhạy cảm của nàng.
Cô lơ đễnh vuốt ve đùi giữa của Lan Ngọc, ngón tay không tự chủ mò vào nơi tư mật nhạy cảm đó.
"Thật ẩm ướt. Em thật nhạy cảm." - Cô thì thào bằng giọng khàn khàn như hương mê rót vào tai Lan Ngọc.
Nàng đỏ mặt quay sang một bên nhưng tay nàng không tự chủ mò mẫm ngực của Lâm Anh.
"Thế chị có muốn em không?"
"Muốn."
Đến cuối cùng Lan Ngọc mới biết được tại sao Lâm Anh lúc đầu không đụng đến nàng. Quả thật con người này bên ngoài điềm tĩnh, thanh cao, nhã nhặn nhưng rõ là cầm thú có sức mạnh vô cùng to lớn. Lan Ngọc nằm trong ngực cô, hai mắt nhắm lại vô cùng mệt mỏi. Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được Lâm Anh tinh thần rất tốt, cô ấy còn không ngừng chơi đùa với Cún Con trong bụng nàng.
Cún Con cũng không có phải dạng vừa, buổi tối không ngủ mà hết đá rồi đạp trong bụng nàng. Hai người bọn họ xem bụng nàng là nơi vui chơi giải trí sao. Cứ tay Lâm Anh đặt ở đâu Cún Con liền đá ở đó một cái thật mạnh. Nàng thật nghi ngờ tương lai mình sẽ bị hai người bọn họ ức hiếp.
--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com