Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80+81

Chương 80
Cho dù Trần Nhược Vũ suy nghĩ ra tình huống thế nào, thì cuối cùng vẫn là bị bắt vào phòng ăn 

Đẩy cửa phòng ra, Trần Nhược Vũ liếc mắt nhìn thấy được, Mạnh mẹ đang mỉm cười nói chuyện phiếm, con có gương mặt nghiêm túc của Mạnh phó viện trưởng 

Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy mình không đi được, đi thế nào cũng không tự nhiên, tay với chân bỗng nhiên trở nên kỳ quái 

Mạnh Cổ vỗ vỗ đầu cô, dùng sức nắm tay cô, nửa ôm nửa kéo mang cô đến bàn 

“Cha, mẹ” Mạnh Cổ tự tại chào hỏi 

“Chú, dì” Trần Nhược Vũ đi theo, kêu trong mới khẽ rên rỉ, xong rồi, xong rồi, cà lăm rồi, ấn tượng đầu tiên không tốt, thật là… 

“Tới rồi, ngồi đi” Mạnh mẹ cười mị mị, còn đứng dậy giúp bọn họ châm trà” Uống chút trà ấm” 

Trần Nhược Vũ hết sức lo lắng nhận lấy, không dám uống… để trên bàn, thật sợ sẽ bôi xấu bản thân 

“Sao trễ như vậy mới đến” Phó viện trưởng Mạnh vừa mở miệng là xoi mói: “Mẹ con đói rồi” 

“Không sao, mẹ ăn chút gì rồi. Hai đứa muốn ăn gì thì kêu đi” 

“Có mấy trạm thu phí, vào nội thành lại bị kẹt xe” Mạnh Cổ thuận miệng giải thích, cầm thực đơn gọi món 

Trần Nhược Vũ rất muốn tiến tới cùng anh nhìn thực đơn, thuận tiện giả bộ một chút, nhưng lại cảm thấy như vậy thì quá không lễ phép. Nhưng mà cái gì cũng không làm, tiếp tục ngồi đây mắt to mắt nhỏ, còn lúng túng hơn. 

Lúc này Mạnh mẹ từ trong túi móc ra phong bao lì xì, đưa cho Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ, chúc mừng năm mới, hai chúng ta không mang cái gì, đưa cháu bao lì xì coi như là may mắn” 

Trần Nhược Vũ bị hù một chút, vội vàng liếc Mạnh Cổ một chút. Trong lòng lớn tiếng kêu: bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, người lớn nhà anh đưa phong bao lì xì có thể nhận không? 

Mạnh Cổ từ thực đơn ngẩng mặt lên: “mau cảm ơn mẹ đi” 

“Cảm ơn mẹ”. Trần Nhược Vũ nhận chỉ thị vội vàng hành động, nhận lấy mới phát hiện không đúng, lại vội bổ sung: “không phải, ý cháu là, cảm ơn dì” 

Mạnh Cổ ném cho cô ánh mắt khinh bỉ, Trần Nhược Vũ giả bộ không nhìn thấy 

Mạnh mẹ cười híp mắt, giống như Trần Nhược Vũ đã làm chuyện khiến bà vui vẻ. Lại hỏi chuyện ở thành phố C, thăm hỏi người nhà Trần Nhược Vũ, bà nói một câu, Trần Nhược Vũ liền gật đầu một cái, hỏi gì cô liền vội vàng đáp, bộ dạng chân chó khiến Mạnh Cổ không nhịn được mà vuốt ve đầu cô 

Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, trong lòng còn nói: thật khẩn trương, làm thế nào đây? 

Mạnh Cổ hình như nghe thấy tiếng lòng cô, nói với cô: “Dùng bữa” 

A, đúng. Ăn cơm thì sẽ bận rộn rồi, không cần phải khẩn trương. 

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Trần Nhược Vũ vừa ăn vừa ứng phó, bất tri bất giác đã hết hai chén cơm rồi. Đợi đến lúc cô cảm thấy không thể chống đỡ nổi mới đột nhiên giật mình bản thân đã ăn nhiều 

Chẳng những ăn nhiều, còn ăn mau nữa. Người khác mới xong nửa chén, cô thế mà đã xong hai chén rồi 

Xong rồi, xong rồi, ấn tượng thứ hai lại hư rồi 

Trần Nhược Vũ giương mắt lén nhìn cha mẹ Mạnh Cổ, lại quay đầu nhìn Phách Vương Long tiên sinh, lúc này anh đang hướng cha mẹ giải thích cô bình thương ăn không nhiều lắm, chỉ một chén cơm, có khi còn không được 

Mạnh Cổ nhìn thấy ánh mắt cô, thở dài, lại sờ sờ đầu cô 

Ô ô ô, Trần Nhược Vũ thật muốn khóc mà. Cô là muốn để lại ấn tượng siêu tốt đẹp trong lòng cha mẹ Mạnh Cổ a. Đều do anh, tại sao đột nhiên như vậy, lén an bài cũng không nói cho cô biết. một chút tâm lý chuẩn bị cô cũng không có 

Nếu nói trước để cô chuẩn bị, khẳng định là mặc bộ đồ đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp, luyện dáng đi một chút, tập mấy câu trả lời, còn nữa, nhất định sẽ chuẩn bị mấy đề tài để cùng nói chuyện phiếm với người lớn, nhất định sẽ không biểu hiện giống bây giờ 

“Người nhà Trần tiểu thư làm gì vậy?” 

Trần Nhược Vũ còn chưa có oán trách xong, liền nghe thấy Mạnh cha hỏi. Trần Nhược Vũ giật mình, vội vàng phục hồi tinh thần 

“A, cha mẹ cháu đều làm trong nhà máy dệt” 

“Ừ” cha Mạnh bí ẩn đáp, lại không nói gì tiếp 

Trần Nhược Vũ ngồi thẳng lưng, đoan chính đến không thể đoan chính hơn 

Cha Mạnh gắp đồ ăn ăn cơm, tạm thời không hỏi cô nữa 

Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn một chút, cô không thể nhàn rỗi, cô cũng bận rộn, nhưng mà lại không thể tiếp tục ăn nữa, vậy cô bắt đầu uống nước 

“Trần tiểu thư với Mạnh Cổ quen biết thế nào?” Cha Mạnh nuốt miếng cơm cuối cùng, uống một hớp trà, lau miệng, lại bắt đầu hỏi 

Trần Nhược Vũ khẩn trương, nhìn cha Mạnh đánh giá, dường như là chính thức khai thẩm rồi 

“Ác, chúng cháu có bạn chung. Cháu là nói, bạn tốt của bác sĩ Mạnh là bạn trai của bạn cháu, mọi người đều là bạn, cho nên có một ngày phải đến bệnh viện bác sĩ Mạnh, ác, ý cháu nói, bác sĩ Mạnh là chỉ Mạnh Cổ, không phải chỉ ngài. Dĩ nhiên ở bệnh viện bác sĩ Mạnh là ngài, ý cháu là, làm chung bệnh viện, cho nên… cứ vậy mà quen biết” 

Trần Nhược Vũ nói xong những lời này, lại cảm thấy xấu hổ, chính cô cũng không biết mình nói cái gì, không biết phó viện trưởng đại nhân có hiểu hay không? 

Có điều nhìn phó viện trưởng đại nhân hình như là không hiểu lắm, Trần Nhược Vũ mếu máo khổ sở, ấn tượng thứ ba lại nguy rồi sao? 

Lúc này, Mạnh Cổ không biết từ dâu lấy ra một chai rượu bồ đào, Trần Nhược Vũ chỉ lo khẩn trương nên không biết anh có gọi rượu. Anh rót cho cô một ly, nói: “Uống khai vị đi” 

Trần Nhược Vũ cảm thấy có lý, dạ dày cô trướng đến khó chịu, ảnh hưởng đến biểu hiện, nên uống một chút để định thần 

Trần Nhược Vũ nhận ly, nhấp một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, liền uống một hớp 

Để ly xuống, lại nghe cha Mạnh hỏi: “Cháu thích Mạnh Cổ điểm nào?” 

“Anh ấy rất tốt” Cô đáp, đổi lại cái nhìn chăm chú của ba đôi mắt 

“Ách, anh ấy, cái gì cháu cũng thích” Cô lại đáp, ba cặp mắt lại nhìn chăm chú 

Không công bằng nha, Trần Nhược Vũ muốn hô hào rồi, rõ ràng lúc Mạnh Cổ ở nhà cô cũng không bị hỏi câu này, sao đến phiên cô lại bị hỏi . Vấn đề này ngây thơ lại không kỹ thuật, không tài nghệ cũng không có trí khôn, đáp án tiêu chuẩn lại tục khí không có gì mới, đến tột cùng là muốn hỏi cái gì đây? 

Trần Nhược Vũ nhẫn không ngừng uống một ngụm rượu, đáp: “Anh ấy lớn lên rất đẹp trai” 

Lần này, ba người không chằm chằm nhìn cô nữa. Mạnh mẹ che miệng cười, mặt Mạnh Cổ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cha Mạnh không lộ vẻ gì. Chẳng lẽ đáp án như vậy không được sao? 

Vì vậy, Trần Nhược Vũ bổ sung thêm một câu: ‘Dáng dấp bác sĩ Mạnh rất giống phó viện trưởng” 

Lần này. Mạnh mẹ cười thành tiếng, Mạnh Cổ than thở, sờ sờ đầu cô, mà từ biểu tình của Mạnh cha, hiển nhiên là mấy lời chém gió của cô không đúng lắm 

Được rồi, tỉnh lại vậy, như vậy giống như là dáng tiếp khen một người già có vẻ t hùy mị, thật là không chu toàn rồi, mặc dù đây là sự thật, nhưng người ra không có vẻ cao hứng thì nhất định là không để bản thân bị đẩy vòng vòng 

Trần Nhược Vũ có chút như đưa đám, uống một ngụm rượu nữa 

Rượu này, càng lúc càng ngon rồi. Không biết một lát nữa cô giả say rồi bất tỉnh nhân sự có được không nhỉ? 

“Trần tiểu thư đối với tương lai có kế hoạch gì không?” 

Kế hoạch? vấn đề này cũng không tốt lắm 

Trần Nhược Vũ lại một lần nữa cảm thấy tài nghệ khác biệt của hai bên gia trưởng. Cha mẹ cô chỉ đế ý có phải cô với Mạnh Cổ đã xảy ra chuyện gì không, nhưng nhìn phó viện trưởng người ta xem, tương lai cũng muốn nắm giữ rồi 

“Ách, cháu sẽ làm việc cho giỏi, độc lập về kinh tế” Đây là lời thật lòng, có thể sẽ không đúng như trong tưởng tượng, Mạnh mẹ chính là một bà chủ nhà cá tình đơn thuần, không có nháo muốn độc lập kinh tế, cho nên cha Mạnh chắc sẽ không thích đáp án này 

Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên cha Mạnh không có phả ứng gì. Trần Nhược Vũ cắn căn môi, uống một ngụm rượu nữa, còn nói: “Cháu sẽ học nấu ăn, chăm sóc tốt cuộc sống của bác sĩ Mạnh. Cháu, cháu cũng không có bản lãnh gì khác, điểm đặc biệt hơn người không có, nhưng mà nếu có thể kết hôn với bác sĩ Mạnh, sẽ cố gắng cùng anh ấy đi qua những ngày thật tốt” 

Cha Mạnh nghiêm mặt không lên tiếng, Trần Nhược Vũ cảm thấy áp lực rất lớn. Cô theo bản năng quay đầu nhìn Mạnh Cổ cầu xin khích lệ, Mạnh Cổ chỉ nhìn cô cười 

Thật là đẹp trai a! Nụ cười ngây ngô, nhộn nhạo nho nhỏ trong tâm Trần Nhược Vũ cũng giảm xuống, chợt nhớ Mạnh Cổ có gửi cho cô tin nhắn nhỏ, Đúng nha, cô sao lại không nghĩ tới, cô sợ phó viện trưởng làm gì chứ? Con trai ông ấy mất tâm lại mất thân với cô, còn có thể thế nào chứ? Nến cảm thấy phiền não và áp lực phải là họ mới đúng? Cô rõ ràng là chiếm thế thượng phong 

Cô nghĩ như vậy, liền ngổi thẳng lưng 

“Trần tiểu thư bán bảo hiểm sao?” 

“Bây giờ đã không còn làm ạ” 

“Vậy đang làm cái gì?” 

“Nghiệp vụ ạ” 

“Nghiệp vụ gì?” 

Cha Mạnh là muốn truy hỏi tới cùng sao? Trần Nhược Vũ uống một hớp rượu, đáp: “Cháu làm ở công ty, làm nghiệp vụ tiêu thụ bao cao su” 

So với bảo hiểm nhiều hơn một chữ! 

Trần Nhược Vũ thản nhiên nhìn cha Mạnh, cảm thấy cho dù nhiều hơn hay ít hơn một chữ, cũng không có gì mất mặt 

Cha Mạnh đón ánh mắt của cô, trầm ngâm nói:: “Trần tiểu thư, cô cảm thấy mình với con trai tôi xứng đôi sao?” 

Đây coi như là vấn đề muốn nhục nhã cô sao? 

“Xứng đôi!” Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu: “Môn đăng hộ đối!”

Mạnh mẹ nhếch mép cười, Mạnh Cổ cũng cười thành tiếng, chỉ có cha Mạnh nghiêm túc nhìn Trần Nhược Vũ 

Trần Nhược Vũ hất cằm hòi: “Viện trưởng Mạnh, nhà ngài có mấy gian phòng?” 

Cha Mạnh sửng sốt, Trần Nhược Vũ không đợi ông đáp, lại hỏi: “Có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?” 

Mạnh cha càng thêm sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Mạnh mẹ. Mạnh mẹ chỉ lo cười, cũng không để ý đến ông 

Trần Nhược Vũ không muốn đáp án của ông, nói thẳng: “Phó viện trưởng Mạnh, cháu có bạn học, nhà có đất ở thành phố C, xây hai căn nhà lầu, cũng chẳng cần phải làm gì, chỉ cần thu vào tiền thuê là là dư sống rồi. Bất động sản nhà hắn so với nhà bác khẳng định nhiều hơn” 

Cô cầm ly rượu, uống thêm một hớp, phát hiện hết rồi. Mạnh Cổ cũng không muốn rót thêm cho cô, cô liền lấy chén uống miếng nước, nói tiếp: “Cháu có khách hàng, ở thành phố A buôn bán vật liệu xây dựng, rất có tiền. Anh ta mua biệt thự, lại có mấy cửa hàng, buôn bán rất tốt, khẳng định so với bất động sản nhà bác nhiều hơn, cũng nhiều tiền hơn nhà bác” 

Mạnh Cổ lần đầu tiên nghe nói đến cái này, thật sự không nhịn được hỏi: “Hai người kia cũng theo đuổi em? Em không có nhìn đến tiền, mà nhìn đến anh đẹp trai đúng không?” 

“KHÔNG phải. Đừng quấy rối” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, tiếp tục nói với cha Mạnh: “Mạnh phó viện trường, ngài xem, hai nhà này tài lực, đều hơn nhà ngài chứ? Nhà cháu cũng không so được, cho nên chúng ta là giống nhau. Trên thế giới này, có thật nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có phòng ở, ngài nhất định là tốt hơn so với họ, nhà cháu cũng thế, cho nên chúng ta là giống nhau” 

Ba cặp mắt nhìn cô chằm chằm, cô đánh nấc, tổng kết một câu: “Hai nhà chúng ta đều là nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng mình, cho nên môn đăng hộ đối, xứng đôi!” 

Mạnh mẹ cười ha ha, Mạnh Cổ cũng toét miệng cười, cha Mạnh lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên lại hỏi: “Trần tiểu thư, cô thật biết nói chuyện, tôi muốn thỉnh giáo một chút, nếu cô là con dâu tôi, bẳng hữu thân thích hỏi tôi, con dâu tôi là ai, tôi làm thế nào đáp họ?” 

“Cứ theo tình hình thực tế mà đáp thôi!” 

“Nói là bán bao cao su sao?” Giọng nói kia biểu hiện thân phận như vậy sẽ làm ông mất mặt 

Đây đúng là vấn đề . 

Có điều Trần Nhược Vũ không nghĩ như vậy, chỉ nói: “Không, ngài đáp, là một đứa con gái ” Con dâu là nữ, tuyệt đối sẽ không mất mặt (Bó tay với chị này ^_^) 

Edit nói: Chỉ còn một chương nữa thôi!!!!!

Chương 81(end)

Từ phòng ăn đi ra ngoài, Trần Nhược Vũ liền trút được gánh nặng rồi, lại nhớ tới cuộc nói chuyện giữa cô và cha Mạnh, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi 

Sao cô lại ngu như vậy chứ, ăn nói hàm hồ lại làm càn rồi, sao lại có thể cùng người lớn nói chuyện như vậy, thật là không còn vấn đề gì nữa sao? Cô là muốn biểu đạt mình tri thư đạt lễ, đoan trang thanh tú, dè dặt lại có khí chất mà! 

Nhưng kết quả là sao chứ? 

Cuối cùng cha Mạnh nghĩ thế nào Trần Nhược Vũ cũng không biết, bởi vì cô không nhìn ra tâm tư của ông 

Ông không cười sao, cũng không hề vui vẻ, nhưng nhìn cũng không giống tức giận, lấy sự hiểu biết của Trần Nhược Vũ về người lớn, hoàn toàn không thể đoán ra cha Mạnh nghĩ gì. 

Ông cũng không nói không đồng ý chuyện của hai người, cũng không nói đồng ý, dù sao ăn cơm xong, hỏi chuyện xong, liền giải tán 

Trần Nhược Vũ rầu rĩ, cứ vậy mà giải tán sao? Dù gì cũng phải cho cô cái kết quả chứ. 

Cô không dám trực tiếp hỏi cha mẹ Mạnh, vì vậy liền hỏi ngược Mạnh Cổ, nhưng vị tiểu bác sĩ Mạnh này lại thừa nước đục thả câu, không trả lời cô. Chỉ là Trần Nhược Vũ lớn tiếng đấu một trận tàn khốc như vậy, làm anh cảm thấy rất vui vẻ, về đến nà, vừa vào cửa, anh liền giở trò lưu manh 

“Không được” Cô không làm, cô muốn Phách Vương Long tiên sinh hát “Cha anh không thích em, làm tâm hồn yếu ớt của em bị tổn thương, anh phải hát an ủi em” 

“Ai nói không thích em?’ Phách Vương Long tiên sinh tiếp tục giở trò lưu manh “Ông ấy chưa nói là không thích” 

“Có thật không?” 

“Đúng” Rất bận rất bận, mau ôm Trần Nhược Vũ nhà anh lên giường thôi 

“Này, này, chuyện đáng ăn mừng như vậy, chúng ta phản ăn mừng chứ” 

“Đúng, anh đang ăn mừng” Ở xương quai xanh của cô mút ra một dấu đỏ, nhìn thật thuận mắt 

“KHÔNG đúng, ăn mừng là phải uống chút rượu với ca hát” 

Mạnh Cổ sửng sờ, Trần Nhược Vũ đã đẩy anh ra chạy xuống phòng bếp lấy rượu 

Nửa giờ sau, Mạnh Cổ gọi cho Doãn Tắc: “Huynh đệ, Trần Nhược Vũ nhà tôi uống nhiều quá” 

“Tôi biết rõ rồi!” Thanh âm Doãn Tắc rất giận: “Tôi đang muốn gọi cho cậu, cậu còn không lo quản tốt người nhà cậu đi, sao lại chọn loại thời điểm này mà gọi cho Lam Lam? Cô ấy với cha mẹ cậu hàn huyên cái gì cũng không cần báo cáo cho Lam Lam. Chúng tôi rất bận có biết không hả?” 

“Biến, lão tử không có việc cậu cũng đừng hòng bận, nếu không trong lòng lão tử liền không thăng bằng” 

“Mẹ nó, muốn chết phải không?” Doãn Tắc cũng không khách khí mà mắng 

Hai người đàn ông này mắng nhau cả mười phút, thật không có hứng mắng nữa rồi, nhưng hai cô gái kia còn gọi điện tán gẫu chưa xong, thật làm người khác như đưa đám 

“Trần Nhược Vũ nhà cậu say liền nhiều chuyện như vậy sao?” 

“Chẳng những nói nhiều, còn rất sắc bén” 

“Thật là không đáng yêu. Lam Lam nhà tôi đáng yêu hơn nhiều” 

“Biến, vừa say liền náo mất trí nhớ, có điểm nào đáng yêu chứ? Giống Trần Nhược Vũ nhà mình, uống xong gây ra chuyện gì cũng nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để mình tìm ba năm” 

“Cái tiện nhân này, chờ mình về thành phố A sẽ hảo hảo câu thông tình cảm cho cậu” Doãn Tắc lại cãi vã với Mạnh Cổ năm phts nữa, sau đó không thể nhịn được liền nói: “Mình liền bắt cô ấy về” 

“Tôi cũng vậy” 

Sinh vật tên con gái này, không dạy một chút là không được 

Mùa xuân qua rồi, những ngày sau đó của Trần Nhược Vũ cũng thuận buồm xuôi gió 

Cô đèm phòng ốc thuê trả, dọn đến ở nhà Mạnh Cổ. Chính thức cùng Mạnh Cổ sống cuộc sống hai người 

Công việc của Trần Nhược Vũ thuận lợi, cuộc sống tự tại, chỉ có việc hôn nhân là có chút buồn 

Mẹ và cha Trần ân cần hỏi cô tiến triển, hỏi cô hôn kỳ, mà Trần Nhược Vũ cũng không xác định được thái độ của song thân Mạnh gia, hơn nữa giai đoạn hiện tại của Mạnh Cổ, ngược lại không đề cập đến chuyện hôn nhân 

Cha mẹ Mạnh sau mùa xuân cũng chính thức gặp Trần Nhược Vũ, thỉnh thoảng cùng cô đi ăn, nhưng cha Mạnh vẫn không tỏ rõ thái độ với cô 

Nói thật, Trần Nhược Vũ không biết làm sao để lấy lòng người lớn, trừ việc Mạnh Cổ mang cô về nhà ngồi một chút, thật không nghĩ tới chiêu gì tốt hơn. Từng căn nhắc qua việc đến bệnh viện mang cơm cho Mạnh Cổ cũng mang cho ông thêm một phần. nhưng lưỡng lự sợ ông mất hứng, Mạnh Cổ còn chuyển lại nói là Mạnh mẹ đưa. Điều này khiến Trần Nhược Vũ có chút lúng túng, dường như là cố ý đoạt việc của Mạnh mẹ, vì vậy cô cũng không dám làm 

Sau đó, cô cũng nghĩ tới cùng ông nói chuyện, nhưng cô lại chẳng có gì để nói chuyện phiếm, chủ để của Mạnh Mẹ cùng cha Mạnh cô cũng không chen lọt, thỉnh thoảng nói chuyện kinh người, cha Mạnh cũng có biểu tình khiến cô muốn mình đừng nói nhiều. Cho nên mỗi lần đến nhà Mạnh gia, cô cũng chỉ có thê yên lặng làm việc, nấu cơm 

Sau đó, Trần Nhược Vũ nghĩ bề ngoài hiếu tâm nên tặng chút lễ, nhưng trong nhà Mạnh gia trái cây với mọi thứ đều đủ, muốn tặng quà cho phó viện trưởng đại nhân, cũng không chỉ là một hai thứ. Trần Nhược Vũ về tài lực, sớm bị chen đến tám con phố ở bên ngoài rồi (ý là thua xa người ta ấy) 

Nhưng mà Trần Nhược Vũ thật tâm nghĩ muốn nịnh bợ phó viện trưởng nói cho cô một điểm quan trọng, cha mẹ anh rất ân ái, muốn Trần Nhược Vũ đưa một chút sản phẩm có khẩu vị . 

Trần Nhược Vũ nửa tin nửa nghỉ, hoàn toàn không dám tin tưởng: “Thật? Đưa cha mẹ anh cái này, thật sự là không có vấn đề chứ?” 

“Dĩ nhiên” Bác sĩ Mạnh làm lão thần khắp nơi, tràn đầy tự tin. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ cảm thấy gia đình anh thật không tưởng được, không hề bị cản trở. đã như vậy cô thật sự nghe theo chỉ thị cầm một bộ bao cao su khẩu vị mới tặng cho họ 

Sau đó, gương mặt của Mạnh cha… Ừ, phải nói cái biểu tình đó, Trần Nhược Vũ hình dung không được 

Sau khi về đến nà, cô thấp thỏm hỏi Mạnh Cổ: “Có phải là đưa lầm rồi không? Anh còn cười, cười thành như vậy, có phải lại hại em rồi không hả?” 

“Không có, không có, sao có thể nha” Thấy biểu tình kinh ngạc của ông, anh làm con thật cảm thấy sung sướng mà 

“Nhưng mà, cha mẹ anh trước kia, em cũng không biết là có cuộc sống vợ chồng thế nào, cho nên không dám quá phận” 

“Muốn biết đến tuổi đó cuộc sống vợ chồng thế nào, em cùng anh đi đến lúc đó là biết ” 

Trần Nhược Vũ trừng anh, lại nhìn anh chằm chằm, không nhịn được muốn cười. Muốn cùng nhau đi đến già, mấy lời này nghe thật ngọt ngào 

Hơn nữa, hôm nay lúc cô ra cửa, Mạnh mẹ cũng nói với cô, bà hỏi cha Mạnh rồi, hai người cũng đã ở chung một chỗ lâu như vậy rồi, lúc nào mới đi dăng ký 

A, ý tứ của cha Mạnh là, chấp nhận cô rồi sao? Đồng ý nhận cô làm con dâu rồi? 

Làm sao có thể nhìn ra từ phản ứng bình thường của ông chứ? 

Ai da, người già thật khó chịu nha. Cũng không biết chông cô, con đại bác sĩ Mạnh, già rồi cũng sẽ như vậy sao? 

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, nhìn Mạnh Cổ chằm chằm. Mạnh Cổ cũng nhìn cô, cười híp mắt 

HỪ, anh nhất định là biết hết rồi! 

Cho nên bác sĩ Mạnh, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến già sao? 

Tác giả có lời muốn nói: bản trên internet đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Viết loại văn không có lòng tin này khiến tôi cũng nhận được rất nhiều khích lệ, thật lòng cảm ơn mọi người 

Tôi nghỉ ngơi trước hai ngày, sau đó sẽ đem phiên ngoại về Mạnh Cổ làm hoàn 

Sau đó mới chỉnh sửa bản thảo hoàn chỉnh giao cho nhà xuất bản. Nội dung với mấy phiên ngoại đầu đều đã đăng, sau này chỉ bổ sung theo phiên ngoại 

Kỳ thật cũng không có kế hoạch cụ thê, không chừng còn có thể có phiên ngoại về Bảo Nhi (con của hai anh chị thì phải) , sau đó sẽ viết truyện mới, tuy vậy hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cái nào. trước đó tôi sẽ tu a, nhưng không biết lúc nào sửa xong, sửa xong lại tu bổ lần nữa 

Truyện “ba gả” một tháng nữa thì ra mắt, tên được đổi lại là “Ba gả chọc quân tâm” (???), cái này chỉ là báo trước thôi 

Cái khác, xin mọi người ủng hộ truyện, cảm tạ! 

Thay mặt các tác giả, kính xin ủng hộ! 

Edit: Hoàn rồi!!!! Có điều là kết thúc mở hay sao đó!!!!! Có nhiều cái tác giả viết cũng không được hiểu lắm…. Truyện edit hoàn đầu tiên, do còn non tay nên cũng có nhiều sai sót, cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé!!!!!!!!!!! 

Hoàn

LOVE EVERYBODY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com