Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

.

Sau khi bị ba mẹ cưỡng chế đưa về và bị cắt đứt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, cuộc sống của Trường An chìm sâu vào một vực thẳm đen tối. Cậu không còn là chính mình. Sự kiểm soát tuyệt đối, những lời mắng nhiếc, và đặc biệt là nỗi trống rỗng khi không có anh bên cạnh đã đẩy cậu  vào trạng thái trầm cảm nặng nề, và những ý nghĩ về cái chết bắt đầu len lỏi, ám ảnh .

Cậu bị giam lỏng trong chính căn phòng của mình, giờ đây không khác gì một nhà tù. Ba mẹ cậu đã tịch thu mọi thứ có thể dùng để liên lạc với thế giới bên ngoài: điện thoại, máy tính, thậm chí cả những cuốn sách cũ. Cậu không được phép ra ngoài, không được phép gặp gỡ bạn bè, kể cả An Hòa. Cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh bốn bức tường lạnh lẽo và những gương mặt cau có của ba mẹ.

Trường An hoàn toàn bị cô lập. Không ai để cậu tâm sự, không ai để cậu chia sẻ nỗi đau. Tiếng cười nói từ thế giới bên ngoài, tiếng xe cộ, tiếng chim hót... tất cả đều trở thành những âm thanh xa lạ, nhắc nhở cậu về sự tự do đã mất. Cậu cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị lãng quên, và bị mắc kẹt trong một không gian ngột ngạt không lối thoát.

Những ký ức về trận đòn roi từ ba, những lời mắng chửi cay nghiệt "đồ bệnh hoạn," "đồ làm nhục gia đình," và đặc biệt là câu nói "Tao không có đứa con như mày!" cứ vang vọng không ngừng trong tâm trí Trường An. Chúng gặm nhấm cậu từng giây, từng phút, khiến cậu tin rằng mình thực sự là một lỗi lầm, một gánh nặng, và rằng sự tồn tại của cậu là một sai lầm.

  Nỗi nhớ về Du Phong trở thành một nỗi đau giày vò Trường An. Cậu nhớ ánh mắt kiên định của anh, vòng tay ấm áp của anh, những lời nói trấn an và cả sự hiện diện thầm lặng nhưng vững chãi của anh. Cậu không biết anh đang ở đâu, có khỏe không, và liệu anh có còn nhớ đến cậu không. Sự không chắc chắn này càng đẩy cậu vào tuyệt vọng. Cậu tin rằng mình đã gây ra rắc rối cho anh, khiến anh cũng phải khổ sở.

Dần dần, Trường An bắt đầu có những biểu hiện rõ rệt của bệnh trầm cảm.

Cậu không thể ngủ ngon. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh ba giận dữ, những cú đánh, và khoảnh khắc bị kéo lên xe lại hiện về ám ảnh. Khi ngủ được, cậu thường xuyên gặp ác mộng, tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh và nước mắt.

Cậu mất hoàn toàn hứng thú với việc ăn uống. Hầu như chỉ ăn cầm chừng, không có cảm giác ngon miệng. Cơ thể cậu gầy gò, xanh xao, những vết bầm tím trên khuôn mặt dần chuyển sang màu vàng úa, rồi mất đi, nhưng lại để lại những quầng thâm sâu dưới mắt.

Cậu trở nên lờ đờ, mệt mỏi, không còn chút năng lượng nào. Cậu không muốn làm bất cứ điều gì, chỉ nằm lì trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà hoặc vách tường. Mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên vô nghĩa, không còn gây hứng thú hay cảm xúc.

Những cơn khóc không thể kiểm soát xảy ra thường xuyên hơn. Trường An có thể đột nhiên bật khóc nức nở khi đang ngồi một mình, không vì một lý do cụ thể nào, chỉ đơn giản là cảm thấy quá đau khổ và bất lực.

  Nỗi buồn không chỉ là thoáng qua mà là một cảm giác sâu sắc, nặng nề, đè nén lấy Trường An. Cậu cảm thấy tuyệt vọng, không nhìn thấy lối thoát nào cho cuộc sống của mình. Cậu tin rằng mọi thứ sẽ không bao giờ tốt đẹp hơn, và rằng cậu sẽ mãi mãi mắc kẹt trong tình cảnh này.

Khi nỗi tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm, những ý nghĩ về cái chết bắt đầu len lỏi vào tâm trí Trường An như một lời giải thoát giả tạo. Cậu bắt đầu nghĩ rằng cái chết là cách duy nhất để chấm dứt mọi nỗi đau, mọi áp lực, và sự dằn xé.

Trường An bắt đầu nghĩ đến những cách để kết thúc cuộc đời mình. Cậu nhìn chằm chằm vào những vật dụng trong phòng, tự hỏi liệu chúng có thể được dùng để gây ra cái chết không. Cậu nghĩ về việc nhảy lầu, cắt cổ tay, hoặc uống thuốc độc. Những ý nghĩ này không còn chỉ là thoáng qua, mà trở nên rõ ràng và cụ thể hơn.

Cậu không còn quan tâm đến bản thân mình nữa. Cậu mặc kệ cơ thể gầy gò, mặc kệ những vết bầm tím mới xuất hiện do va chạm. Cậu không còn sợ hãi cái chết, thậm chí còn cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn tìm đến nó .

Trong những khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, Trường An có thể sẽ lén lút tìm một mảnh giấy, một cây bút để viết những lời trăng trối. Có thể đó là một lời xin lỗi ba mẹ vì đã "làm nhục" họ, một lời cảm ơn An Hòa vì tình bạn, và chắc chắn là một lời nhắn nhủ cuối cùng gửi đến anh Du Phong – người duy nhất cậu muốn nói lời từ biệt.
Mà ba mẹ cậu lúc này , với sự tập trung vào việc "chữa trị" và "nắn chỉnh" con trai, có thể đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình trạng trầm cảm và ý định tự sát của cậu. Họ chỉ thấy cậu im lặng hơn, ngoan ngoãn hơn, và lầm tưởng rằng "biện pháp" của họ đang có hiệu quả. Nhưng không hề biết rằng  sâu bên trong cậu , đang chìm dần vào bóng tối, từng chút , từng chút một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com