Chương 3:Biển cả và những lời không nói
Những ngày cuối tuần luôn mang theo một sự u uất nhất định cho Trường An. Dù không còn bị bắt nạt ở trường,nhưng áp lực từ gia đình và sự cô độc vẫn bở vây cậu. Thế nhưng, sáng thứ Bảy định mệnh ấy, một tin nhắn vỏn vẹn hai chữ từ Du Phong xuất hiện trên màn hình điện thoại: "Đi biển?"
Trường An sững sờ. Đi biển? Với Du Phong ư? Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Sự dè dặt và ngần ngại vẫn còn đó, nhưng một khao khát thoát ly, được hít thở không khí tự do lại lớn hơn tất cả. Cậu gõ một tin nhắn trả lời cụt lủn: "Khi nào?"
"Sáng mai. 6 giờ." Du Phong đáp lại, không chút dài dòng.
Đêm đó, Trường An không ngủ được. Nỗi háo hức xen lẫn chút lo âu khiến cậu trằn trọc. Đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi thành phố mà không có người lớn đi cùng, và lại là với Du Phong – người mà mối quan hệ của họ vẫn còn khá bí ẩn.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên còn đang cố gắng len lỏi qua tầng mây mỏng, Trường An đã thấy Du Phong đứng đợi ở đầu ngõ. Hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản, quần jean và đội mũ bảo hiểm. Chiếc xe máy phân khối lớn quen thuộc của hắn lấp lánh dưới ánh bình minh, sẵn sàng cho một cuộc hành trình.
"Lên xe đi." Du Phong nói, giọng vẫn trầm và ít biểu cảm như thường lệ.
Trường An gật đầu, lòng có chút hồi hộp. Cậu ngồi lên yên sau, cố gắng giữ khoảng cách. Chiếc xe máy lao vút đi, cắt ngang không khí mát lạnh của buổi sáng sớm. Từng cơn gió táp vào mặt, cuốn đi những muộn phiền, lo lắng. Trường An hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của đất, của cây cỏ, và cả mùi biển đang dần len lỏi trong không khí.
Du Phong lái xe rất cẩn thận nhưng cũng đầy phóng khoáng. Hắn không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu để đảm bảo Trường An vẫn ổn. Cảnh vật hai bên đường dần thay đổi, từ những con phố đông đúc đến những cánh đồng xanh mướt, những hàng cây rợp bóng. Trường An cảm thấy như mình đang được sống lại, được thoát khỏi cái lồng chật chội của cuộc sống hàng ngày.
Suốt chuyến đi, Du Phong không hề hỏi về những chuyện buồn của Trường An, cũng không ép cậu phải nói ra. Hắn chỉ đơn giản là hiện diện, là người bạn đồng hành thầm lặng, mang lại cho Trường An một cảm giác bình yên đến lạ. Cậu nhìn bờ vai rộng của Du Phong phía trước, cảm thấy một sự tin cậy vững chắc.
Khi chiếc xe dừng lại, Trường An ngước nhìn. Trước mắt cậu là một bãi biển trải dài, cát trắng mịn, nước biển xanh ngắt hòa mình vào đường chân trời. Tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng gió biển thổi vi vu mang theo hơi mặn của muối biển. Cậu chưa bao giờ thấy một cảnh tượng nào hùng vĩ và đẹp đẽ đến thế.
Du Phong cởi mũ bảo hiểm, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn Trường An. "Thế nào?"
Trường An không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và thích thú. Cậu chạy ngay xuống bờ cát, để những con sóng nhỏ vỗ vào chân. Cảm giác mát lạnh và mềm mại của cát dưới chân khiến cậu như muốn nhảy cẫng lên.
Du Phong không chạy theo, chỉ đứng từ xa quan sát Trường An. Hắn thấy nụ cười hiếm hoi trên môi cậu, thấy ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui. Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng. Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của việc hắn đã bảo vệ Trường An. Không phải để thể hiện sức mạnh, mà để nhìn thấy những khoảnh khắc hạnh phúc đơn giản như thế này.
Hai người đi bộ dọc bờ biển. Du Phong kể cho Trường An nghe về những chuyến đi của mình, về những nơi hắn từng đến. Giọng hắn trầm ấm, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. Trường An lắng nghe một cách chăm chú, thi thoảng lại hỏi vài câu. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện nhiều đến vậy, không phải về những rắc rối, mà về những điều bình dị của cuộc sống.
Họ cùng nhau ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn mặt trời lên cao. Gió biển thổi nhẹ, mang theo mùi của sự tự do. Trường An cảm thấy một sự kết nối lạ lùng với Du Phong. Không phải là sự lệ thuộc hay sợ hãi, mà là một sự tin tưởng, một sự thấu hiểu không cần lời. Có lẽ, tình bạn của họ đã bắt đầu từ đây, trên bờ biển này, dưới ánh nắng bình minh.
Chuyến đi biển kết thúc vào buổi chiều. Khi trở về, Trường An như trở thành một khởi đầu của sự tự do, của niềm tin và của một tình bạn đặc
Chuyến đi biển cùng Du Phong không chỉ là một kỷ niệm đẹp, mà còn là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời Trường An. Trở về từ chuyến đi ấy, cậu không còn là Trường An của những ngày trước – cậu bé chỉ biết cúi gằm mặt, sợ hãi và tự ti. Trong sâu thẳm tâm hồn mình, một sự thay đổi diệu kỳ đã bắt đầu nảy mầm, lặng lẽ nhưng đầy mạnh mẽ.
Điều đầu tiên mà Trường An cảm nhận rõ rệt là sự nhẹ nhõm diệu kỳ. Áp lực vô hình đè nén cậu bấy lâu nay dường như đã tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác thanh thản đến lạ. Cậu nhận ra rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng là những trận đòn, những lời mắng nhiếc hay ánh mắt phán xét. Vẫn còn đó những khoảnh khắc bình yên, những vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, và cả những người sẵn sàng dang tay giúp đỡ cậu, dù họ có vẻ ngoài gai góc đến mấy. Tiếng sóng biển vẫn văng vẳng bên tai cậu, như một lời thì thầm về sự tự do và bao la của thế giới bên ngoài cánh cửa ngôi nhà đầy áp lực.
Nỗi sợ hãi dai dẳng về Đường Cam và những kẻ bắt nạt cũng dường như đã vơi đi rất nhiều. Sự hiện diện của Du Phong, dù không quá phô trương, đã tạo nên một lá chắn vô hình quanh Trường An. Cậu không còn phải thấp thỏm lo âu mỗi khi đến trường, không còn giật mình bởi những tiếng xì xào hay những ánh mắt dò xét. Cảm giác an toàn này không chỉ đến từ sự bảo vệ của Du Phong mà còn đến từ chính sự tự tin mới nảy nở trong lòng cậu. Cậu nhận ra rằng mình không còn hoàn toàn cô độc nữa, mình đã có một người bạn đồng hành, một điểm tựa vững chắc.
Đặc biệt, ánh nhìn của Trường An về Du Phong đã thay đổi hoàn toàn. Hắn không còn là một "đại ca" đáng sợ, một kẻ lạnh lùng bí ẩn. Thay vào đó, Du Phong hiện lên như một người anh lớn, một người bạn đáng tin cậy. Sự im lặng của hắn không còn mang ý nghĩa xa cách, mà trở thành một sự thấu hiểu thầm lặng, một không gian an toàn để Trường An có thể là chính mình. Cậu cảm nhận được sự chân thành và lòng trắc ẩn ẩn sâu dưới vẻ ngoài bất cần của Du Phong. Từ giờ trở đi, khi nhắc đến Du Phong, Trường An sẽ không còn cảm thấy run sợ hay lo lắng, mà thay vào đó là một sự biết ơn sâu sắc và một niềm tin không thể lay chuyển.
Chuyến đi biển cũng khiến Trường An bắt đầu tự hỏi về ý nghĩa cuộc sống một cách tích cực hơn. Trước đây, cậu thường nghĩ về sự tồn tại của mình với đầy sự bi quan và tuyệt vọng. Nhưng sau chuyến đi, cậu nhận ra rằng cuộc đời này còn rất nhiều điều để khám phá, rất nhiều vẻ đẹp để chiêm ngưỡng. Dù những vết thương lòng có thể chưa lành hẳn, nhưng cậu đã tìm thấy một tia hy vọng, một động lực để tiếp tục sống, tiếp tục cố gắng. Cậu muốn được trải nghiệm nhiều hơn, muốn được nhìn ngắm thế giới rộng lớn này, không còn bị giam cầm bởi những lo âu của riêng mình.
Cuối cùng, chuyến đi này đã gieo vào lòng Trường An một hạt mầm của sự dũng cảm. Cậu nhận ra rằng, đôi khi, chỉ cần một bước nhỏ, một hành động đơn giản như đồng ý đi biển, cũng có thể mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời. Cậu bắt đầu tin rằng mình có thể vượt qua những khó khăn, rằng mình có thể tìm thấy hạnh phúc. Dù hành trình phía trước còn dài và có thể vẫn còn nhiều thử thách, nhưng Trường An không còn đơn độc nữa. Cậu đã có Du Phong, và quan trọng hơn, cậu đã tìm thấy sức mạnh từ chính bản thân mình.
Về phía Du Phong vốn là người kiệm lời, nội tâm phức tạp, và hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng chuyến đi biển cùng Trường An đã để lại trong hắn những dấu ấn sâu sắc, những suy nghĩ mà ngay cả bản thân hắn cũng phải mất một thời gian để nhận ra và chấp nhận.
Du Phong cảm thấy một sự thanh thản bất ngờ. Cuộc sống của hắn luôn gắn liền với những mâu thuẫn, những cuộc đấu tranh ngầm để giữ vững vị thế "đại ca". Áp lực và sự cảnh giác thường trực khiến hắn hiếm khi có được những khoảnh khắc bình yên thực sự. Nhưng trong chuyến đi này, khi nhìn thấy Trường An cười đùa trên bờ cát, khi cảm nhận làn gió biển mát rượi, Du Phong thấy lòng mình nhẹ bẫng. Không có những ánh mắt dò xét, không có những âm mưu toan tính, chỉ có sự bình yên đến từ một mối quan hệ đơn giản, thuần khiết. Hắn nhận ra, có lẽ đã lâu lắm rồi hắn mới được hít thở một không khí trong lành đến thế, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Hơn cả sự thanh thản, Du Phong nhận ra giá trị sâu sắc của hành động bảo vệ của mình. Mục đích ban đầu của hắn có thể là do đồng cảm, do bản năng ghét sự bất công, hay thậm chí là để củng cố quyền lực.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi nở trên môi Trường An, thấy ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui, Du Phong hiểu rằng việc bảo vệ Trường An đã mang lại một ý nghĩa vượt xa những dự định ban đầu. Hắn không chỉ giúp một người thoát khỏi bạo lực, mà còn giúp một tâm hồn tổn thương tìm lại được sự sống, tìm lại được niềm tin vào những điều tốt đẹp. Cảm giác đã mang lại hạnh phúc cho người khác, dù chỉ là những khoảnh khắc giản dị, là một điều mà tiền bạc hay quyền lực không thể mua được.
Du Phong cũng nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong chính mình. Hắn, một kẻ luôn cho rằng tình cảm là yếu đuối, lại cảm thấy một sự gắn kết lạ lùng với Trường An. Sự trong sáng và nhạy cảm của Trường An dường như đã làm mềm đi những góc cạnh cứng nhắc trong tâm hồn hắn. Hắn không còn chỉ nhìn cuộc đời bằng con mắt của một "đại ca" đầy toan tính, mà còn bằng một cái nhìn nhân văn hơn. Chuyến đi này không chỉ là một chuyến đi chơi, mà còn là một hành trình khám phá lại chính bản thân Du Phong, một hành trình giúp hắn nhận ra rằng, dù mạnh mẽ đến đâu, con người vẫn cần những mối quan hệ chân thành và những khoảnh khắc bình yên để tâm hồn được nuôi dưỡng.
Cuối cùng, Du Phong cảm thấy một sự kỳ vọng mơ hồ vào tương lai. Hắn không biết mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, hay cuộc đời Trường An sẽ như thế nào. Nhưng hắn biết rằng, từ giờ trở đi, Trường An không còn đơn độc. Và hắn, Du Phong, sẽ luôn là một phần của lá chắn bảo vệ đó, một phần của sự bình yên mà Trường An xứng đáng có được. Chuyến đi biển không chỉ là một kỷ niệm đẹp, mà còn là một cột mốc đánh dấu sự bắt đầu của một chương mới trong cuộc sống của cả hai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com