Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Q3.P30.Chương 192: Y rất đau lòng (16+)

Lòng nàng có chút hoảng loạn, tiếp tục lôi kéo áo choàng y: "Vẫn là thả ta xuống đi."

Y không thuận theo, cười nhạt: "Nàng nghỉ ngơi chút đi, lập tức sẽ đến thôi."

Áo choàng lông cừu của y thật mềm mại, nàng dán gương mặt vào đó, quả thật là thoải mái và dễ chịu, gió lạnh thổi qua nhưng nàng lại phảng phất cảm thấy nơi nơi đều ấm áp.

Dọc đường, cung nhân nhìn thấy bọn họ đều căng tròn hai mắt, bộ dáng không khỏi giật mình, sau đó lập tức vội vàng quỳ xuống, theo đó mà dập đầu.

Tư Vân thấy hoàng đế ôm Toàn Cơ trở về, vừa mừng vừa sợ. Hoàng đế trước sau chỉ có một người, cũng không thấy Tô công công đi theo, nàng thấy có chút kỳ quái, chỉ là không dám nhiều lời. Nàng vén rèm cho y, rồi thức thời từ nội thất lui ra.

Thiếu Huyên cúi người, đặt Toàn Cơ xuống giường, chính mình ngồi xuống mép giường nàng, bàn tay nắm chặt, lẳng lặng mà nhìn. Ánh mắt ôn nhu ấy mang theo một chút may mắn, phảng phất như vừa tìm lại một bảo bối bị mất.

Toàn Cơ bị y nhìn nên có chút ngượng ngùng, khẽ nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói: "Ngài làm gì vậy?"

Bỗng dưng đem nữ tử trước mặt ôm vào, y thoải mái thở ra: "Nàng mất tích một ngày một đêm, ta lo lắng hoảng sợ một đêm, sợ nàng lại một lần nữa mà vứt bỏ ta. Nhưng thì ra là nàng bị ép buộc, Toàn Nhi, ta sai rồi, tha thứ cho ta."

Trái tim nàng thoáng đau nhói, chuyện lần này, nàng xác thật là chủ động rời đi, không hề bị người bức bách. Chỉ là giờ phút này, nàng không nỡ nói cho y, nàng giơ tay xoa khuôn mặt của y, đau lòng mở miệng: "Vết thương vừa khỏi, ngài lại không chịu nghỉ ngơi."

Y "Ừ" một tiếng, lại thấp giọng: "Về sau sẽ không thế nữa." Chỉ cần nàng ở lại bên cạnh, y nhất định sẽ chiếu cố bản thân mình, bởi vì, y muốn giữ lại sức lực để chiếu cố nàng.

Y giơ tay kéo dây buộc áo choàng trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua, áo choàng thật dày trong thời gian ngắn liền trượt xuống, nửa dừng bên giường. Y cúi đầu, cánh môi mềm mại chạm nhau, trong lòng y thoáng kích động, nàng không kháng cự, chỉ nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, hai tay run rẩy đặt nhẹ sau lưng y.

Tiêu trướng trước giường không biết thế nào lại rơi xuống, y cùng nàng nằm trên tấm mền mềm mại, không biết quần áo đã thoát đi thế nào, bây giờ cả hai chỉ còn cách tầng áo lót mỏng. Hiện tại đã là mùa đông, nhưng bọn họ lại không cảm thấy lạnh lẽo. Hơi thở Thiếu Huyên có chút dồn dập, khóe môi y, lòng bàn tay y, toàn thân y đều vô cùng nóng rực.

Y đưa tay lướt qua lưng nàng, những vết sẹo đan xen ngang dọc đó y không cần nhìn, bởi vì tất cả đều khắc trong tim y. Tuấn mi bất giác nhíu chặt, y thoáng đau lòng, không biết lúc trước nàng đã chịu những tổn thương thế nào. Chỉ là lúc này y âm thầm thề, về sau, y tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng, tuyệt đối không.

Toàn Cơ nằm dưới thở dốc, khóe mắt khẽ động, nàng chưa bao giờ là người nhát gan, nhưng lúc này lại ngượng ngùng không dám nhìn y. Cánh tay đặt sau lưng y cũng thoáng run rẩy, nụ hôn y đi đến đâu, nơi đó lại phảng phất như gỡ bỏ phòng bị của nàng, mà nàng cũng cảm nhận được, tất cả đều là hương vị ngọt ngào.

Ngón tay ôn nhu chậm rãi đưa tới, dừng trước ngực nàng, đầu ngón tay y run run cởi bỏ áo lót của nữ tử, lòng bàn tay y từ cổ di chuyển xuống da thịt mềm mại của nàng.

Toàn Cơ nhịn không được rên ra tiếng, hơn hai mươi năm, thân mình nàng chưa từng thân mật với nam nhân nào như vậy. Trong thân thể hình như có thứ gì qua lại mà va chạm, làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng rồi không nghĩ sẽ đẩy y ra. Đây là loại cảm giác gì, sợ là chính nàng cũng không nói rõ.

Trong giường lúc này, nơi nơi đều chứa đầy không khí ám muội.

Bên ngoài, đột nhiên truyền tới thanh âm mềm nhẹ của Tư Vân: "Hoàng Thượng, Mạnh đại nhân tới."

Thiếu Huyên hoàn hồn, ánh mắt lại dừng trên mặt Toàn Cơ, thấy nàng cũng đang nhìn mình, y cười nhẹ, lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không lập tức đứng lên. Y cúi đầu, dựa vào người nàng, nhẹ nhàng phun khí.

Toàn Cơ tinh tế mà nghe, biết Tư Vân đang đứng bên ngoài, tuy rằng bên trong còn cách một tấm bình phong, nhưng nàng ấy cũng có thể mông lung nhìn thấy tất cả bên trong. Nàng thoáng quẫn bách, khẽ đẩy y ra: "Thiếu Huyên..."

Y "Ừ" một tiếng, mở miệng nói với Tư Vân bên ngoài: "Trẫm biết rồi, kêu hắn ở bên ngoài chờ một lát."

Tư Vân lập tức lui ra, y vẫn không đứng dậy, khóe môi mâu thuẫn dừng trên trán nàng, thấp giọng: "Nàng nghỉ ngơi đi, buổi tối nhất định phải trang điểm thật đẹp."

Nàng đáp lời, thanh âm vô cùng nhỏ bé.

Bên ngoài, Tư Vân rót trà cho Mạnh Trường Dạ, hắn vừa uống mấy ngụm đã thấy hoàng đế đi ra. Hắn đứng lên hành lễ, Thiếu Huyên lúc này đã cởi áo choàng, trên người chỉ còn một bộ thường phục, tinh thần dường như tốt hơn rất nhiều. Mạnh Trường Dạ tiến lên bẩm báo: "Thuộc hạ là tới nói cho Hoàng Thượng, lời của ngài đã truyền tới các vị đại nhân, chỉ là Tần tiên sinh hỏi, ông ấy sớm đã không còn làm quan trong triều, cũng phải tới sao?"

Thiếu Huyên gật đầu: "Đương nhiên, nếu không trẫm kêu ngươi đi làm gì? Tiên sinh không định tới sao?"

Mạnh Trường Dạ vội lắc đầu: "Dạ không, ông ấy chỉ cảm thấy kỳ quái."

Y bưng chén trà Tư Vân vừa rót uống một ngụm, mới nói: "Yên Khương Vương nói muốn cùng đại thần Tây Lương giao lưu, trẫm há có thể để hắn mất hứng? Đến lúc đó, mọi người giúp trẫm để ý, có lẽ cũng sẽ không xảy ra đại sự gì."

Mạnh Trường Dạ lúc này mới nhớ tới, vội hỏi: "Đêm nay mở tiệc chiêu đãi Yên Khương Vương sao?" Vừa hỏi ra, hắn lại cảm thấy chính mình hỏi vấn đề thật ngốc. Hắn ngượng ngùng mà cười, thấy tâm tình hoàng đế tốt, tâm tình hắn đương nhiên cũng tốt theo. Mấy năm nay, Toàn Cơ làm hoàng đế thành chim sợ cành cong (1), bọn họ đương nhiên cũng không dám làm gì.

(1) Chim sợ cành cong:

Nghĩa đen: Ngày xưa lúc chưa có súng đạn hiện đại như bây giờ người ta săn bắn bằng các công cụ thô sơ, trong đó có cung. Câu nói mô tả trạng thái con chim (bị cung tên bắn trượt) do vậy nó sợ cành cong, vì cành cong giống cây cung

Nghĩa bóng: con người từng bị người mình yêu phụ bạc một lần sẽ không dám yêu thêm lần nữa

Thiếu Huyên đứng lên, nâng bước đi ra bên ngoài. Mạnh Trường Dạ cũng đi theo, lại nghe y nói: "Người nọ ở Hoàng tử sở kêu Linh Tê cẩn thận, đêm nay không được để ra bại lộ gì." Người nọ mới là mấu chốt khiến Yên Khương Vương không nói được gì, cho nên y càng phải cẩn thận.

"Hoàng Thượng yên tâm." Kỳ thật Linh Tê làm việc vẫn cẩn thận hơn hắn nhiều, cho nên mỗi khi có việc quan trọng, Tần tiên sinh đều kêu Linh Tê đi làm, bởi vì tính tình của nàng vô cùng thận trọng.

Thời điểm Tư Vân đi vào, nhìn thấy tiêu trướng trước giường đã rơi xuống toàn bộ, bóng người bên trong như ẩn như hiện, lại an tĩnh mà nằm. Nàng cũng không biết Toàn Cơ đã ngủ chưa, cho nên cũng không dám tiến lên gọi, chỉ đành nhẹ nhàng mà lui ra.

Đêm qua Toàn Cơ không ngủ, cho nên lúc này có chút mệt mỏi, trong đầu lại nghĩ tới chuyện Thiếu Huyên vừa làm, trái tim nàng vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, gương mặt vẫn đỏ bừng như lúc nãy, chỉ biết vùi đầu vào trong chăn.

Tư Vân ra ngoài, đúng lúc nghe thấy tiếng Mục phi tới. Thần sắc nàng ấy vô cùng nôn nóng, thấy Tư Vân liền hỏi: "Nghe nói tỷ tỷ đã quay về?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com