Chap 4: Nhiệm vụ, bắt đầu!
Sáng hôm sau...
Rain vẫn như thường lệ thức dậy vào lúc 5 giờ, đây là thời điểm cậu thường dậy để chuẩn bị cho lũ thỏ ăn, cậu vốn đã quen giấc rồi.
Nhưng chờ đợi cậu hôm nay không phải là lũ thỏ đáng yêu sẽ nhìn cậu với đôi mắt tròn xoe lấp lánh...
"Cậu dậy rồi sao?" Orter đã thức giấc tự bao giờ, quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn trước lò sưởi mà lau cặp kính.
Đôi mắt thỏ tròn xoe nhìn cậu đã bị thay thế bằng cặp mắt cận lòi mờ mịt.
Orter không đeo kính trông cứ như một người khác vậy.
"Anh dậy sớm vậy?" Rain cũng rời giường và bắt đầu sửa soạn.
Orter không đáp lời.
Cậu cũng chẳng để ý, vốn dĩ câu hỏi này chỉ là trả lời cho có lệ.
Bước xuống giường, Rain nhìn sang phía hắn ta: "Tôi muốn thay đồ, anh có thể quay mặt đi chỗ khác không?" Trong phòng không có vách ngăn nào, không phải là cậu ngại sự hiện diện của Orter mà là vì cả hai đã ngủ chung nên cậu bỗng có cảm giác kì quái.
"...Tôi sẽ đi gọi phục vụ chuẩn bị bữa sáng." Orter đứng dậy và rời đi.
Cũng chu đáo nhỉ! Cả tối qua cũng vậy, không lẽ Orter là người xem trọng chuyện ăn uống à?
Vệ sinh cá nhân xong, Rain bắt đầu mở hành lý, cậu hơi suy nghĩ. Vì cần phải cải trang để điều tra nên cậu cần cân nhắc về trang phục của mình.
Orter thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây xanh thẫm như thường ngày, chiếc áo gile của mọi khi nay đã được thay bằng áo len mỏng, nhìn rất nhẹ nhàng thư sinh. Hắn ta chỉ mới 24 tuổi nhưng lúc nào cậu cũng có cảm giác hắn ta già hơn thế. Có vẻ hôm nay trời trở lạnh hơn nên cậu thấy hắn treo thêm một chiếc áo măng tô bên ngoài để mặc.
Nhìn cũng ra dáng một nhà nghiên cứu trẻ tuổi đấy!
Vậy, hộ vệ là cậu nên mặc như thế nào đây nhỉ?
.......
Cốc cốc!
"Tôi đem bữa sáng tới...!" Sau khi nhìn vào trong phòng, Orter lại một lần nữa đứng hình ở cửa.
Đứng giữa căn phòng nhỏ là một cậu thanh niên với khuôn mặt điển trai đang khoác lên mình bộ âu phục đen viền vàng cùng áo đuôi tôm bên ngoài. Khoảnh khắc mà cậu quay người nhìn hắn, Orter tưởng chừng như đã quên mất cách thở.
Một Rain Ames mà hắn chưa từng nhìn thấy trước đây...
"Tôi tưởng cậu bảo cậu sẽ là hộ vệ?"
"Tôi cảm thấy thế này hợp lý hơn, anh thấy sao?" Rain nhìn thẳng vào Orter.
"Tôi có lời khen đấy!"
Xoay người đóng cửa phòng xong, Orter lại quay sang hỏi Rain: "Quản gia không định bưng đồ ăn sáng dùm chủ nhân mình sao?"
Ánh nhìn sâu bọ của Rain xuất hiện rồi.
"Chúng ta chỉ là cải trang thôi, không có người ngoài mà anh cũng nhập tâm vậy?" Mặc dù nói vậy nhưng Rain vẫn tiến lên đón lấy bữa sáng. Dù sao Orter cũng đã lấy đồ ăn sáng giúp cậu, cậu cũng nên phụ một ít.
"Diễn tập thôi." Orter tiến lại gần chỗ ngồi.
Bữa sáng hôm nay là soup gà, bên cạnh còn có bánh mỳ phết sẵn mứt việt quất và sữa bắp nóng.
"Sao chúng ta lại ăn sáng tại phòng thế?" Rain hỏi.
"Vẫn còn sớm nên các quán ăn vẫn chưa mở cửa." Orter bắt đầu bữa sáng với bánh mỳ trước.
"Vậy bữa sáng này..." Hắn ta kiếm ở đâu ra thế?
"Là phục vụ mang từ bếp lên."
Ra là vậy.
"Bàn về nhiệm vụ một chút nhé? Vì đám người kia bỗng dưng không thấy tung tích, tôi định bắt đầu từ vị trí chúng xuất hiện lần cuối xem có manh mối gì không, sau đó mới tiếp tục. Cậu thì sao?" Orter nhìn về phía Rain.
"Tôi cũng định vậy, vậy hôm nay chúng ta đi chung chứ? Thân phận này đi cùng nhau cũng dễ tiếp cận hơn." Rain đáp lời.
"Được."
"Và còn vấn đề này nữa." Rain lau miệng, nhìn thẳng vào Orter.
Orter cũng dừng động tác, chăm chú nhìn vào Rain.
"Vì chúng ta là Thánh nhân nên hẳn đã từng xuất hiện trên khắp các mặt báo. Dù nơi đây có xa xôi nhưng không hẳn là cũng không ai biết. Tôi nghĩ nếu chỉ thay đổi trang phục thôi thì vẫn chưa đủ."
Dừng một chút, cậu nói tiếp: "Vậy nên che bớt một vạch trên mặt chúng ta thì sao? Tôi cảm thấy như thế khá ổn. Hai vạch ở nơi đây có vẻ ít nên thường bị chú ý nhiều hơn."
May mắn sao lúc họ tới nơi này thì trời đã chuyển tối, không tiếp xúc với nhiều người nên cũng không ai để ý mấy.
"Cũng được. Và nên đổi cả kiểu tóc, như vậy đảm bảo hơn." Orter cũng trầm ngâm suy nghĩ.
"Vậy làm cách nào để che vạch?" Mặc dù cậu là người đề xuất nhưng những biện pháp mà cậu nghĩ ra có vẻ không khả thi lắm.
Orter nhìn Rain nghi hoặc, có lẽ cũng thắc mắc điều này.
"Tôi nghe nói con gái thường có loại phấn che được khuyết điểm trên mặt, tôi sẽ thử nhờ phục vụ tìm giúp." Lấy tay nâng cặp kính, Orter vừa nói vừa rời khỏi chỗ ngồi.
"Phiền anh rồi." Rain cũng thu dọn bàn ăn.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, phục vụ mang cho họ loại mỹ phẩm họ yêu cầu và một hũ sáp vuốt tóc.
"Anh biết xài thứ này không?" Rain hỏi, cậu chưa từng được thấy qua ai đó sử dụng cái này.
"Ngồi xuống, tôi giúp cậu." Orter cầm lấy bông mút ra lệnh.
Rain bất đắc dĩ phải làm theo. Thế cũng được, dù sao cậu cũng không biết làm.
Orter tiến sát lại gần, bắt đầu giúp cậu che bớt một vạch trên mặt.
Rain nhắm hai mắt, cảm nhận được bông mút mềm mại đang di chuyển trên mặt mình rất nhẹ nhàng.
Cảm giác giống như đang được áp mặt vào bụng thỏ. Nghĩ thế, cậu bất giác mỉm cười.
Bông mút đó bỗng dừng trên mặt cậu. Bất mãn, cậu mở mắt ra.
Một đôi đồng tử màu vàng kim đang nhìn chằm chằm vào cậu. Hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc.
"Chuyện gì thế?" Cậu hơi nhăn mày hỏi lại.
"...Đã xong rồi." Orter đưa gương qua, bảo cậu xem thử.
Một vạch phía bên phải mặt cậu đã hoàn toàn biến mất. Nhìn qua không ai phát hiện được ở đây đã từng có một vạch thứ hai. Tay nghề của Orter khá tốt đấy.
"Bất ngờ thật." Rain kinh ngạc.
"Ngồi yên đi, tôi sẽ giúp cậu sửa tóc." Orter lại cầm lấy hũ sáp, đưa tay về phía tóc cậu.
"Tôi có thể tự làm được."
"Ngồi yên." Tay của Orter đã bắt đầu chạm vào tóc cậu.
Thôi đành để hắn ta làm theo ý mình vậy.
Cảm giác có người khác chạm vào tóc mình khá phức tạp.
Sau một hồi chỉnh sửa, mái tóc mới của cậu đã thành hình.
Nhìn như lấy cái đầu Orter gắn sang...
Rain nhìn thẳng vào Orter, đôi mắt chứa trăm điều muốn hỏi.
"Thế này được đấy, tôi còn không nhận ra cậu." Orter ngắm nghía một hồi rồi nhận xét.
Chắc hắn ta chỉ biết tạo đúng một kiểu.
"Vậy để tôi cũng giúp anh sửa tóc." Rain ấn hắn ngồi xuống ghế, tay bắt đầu lấy sáp.
"Tôi tự là..." Chưa nói dứt câu, tay cậu đã bắt đầu chạm vào tóc anh.
Tóc Orter thật dày và mượt, cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay, tựa như đang sờ vào một tấm vải lụa cao cấp.
Rain vuốt ngược tóc Orter ra sau. Gã trai này sau khi được làm tóc lại trông trẻ và bảnh hơn nữa.
Rain khá tự hào với thành quả của mình.
"Xong rồi! Còn che vạch tôi không thể giúp anh được, anh có thể tự làm không?"
Nhìn bản thân trong gương, Orter cảm giác như đã biến thành người khác. Anh cũng tự lấy bông mút che đi vạch bên trái của mình.
Vậy là chuẩn bị hoàn tất, nhiệm vụ phương bắc bắt đầu!
............
Sau khi dò hỏi một vòng, cả hai đi đến trước một dãy nhà hoang tàn ở rìa phía đông thị trấn.
Nghe bảo trước đây nơi này từng là khu phố mua sắm và vui chơi của cả thị trấn. Trước khi bị đám người kia cho nổ tung vài cửa hàng thì nơi đây đã từng rất nhộn nhịp.
Thảo nào lại nhiều người lo sợ đến vậy.
Dù đã kịp thời bắt giữ đám người đó, nhưng thiệt hại xảy ra không phải dễ dàng khắc phục trong thời gian ngắn. Với quy mô này thì chi nhánh ở đây không thể không báo cáo lên cấp trên.
Vậy tính ra người dân ở vùng này cũng khá lạc quan, hoặc họ thật sự tin tưởng Đội cảnh vệ phép thuật nơi đây.
"Chia ra tìm manh mối." Orter ra lệnh.
Cho đến nay vụ việc này đã xảy ra được gần một tuần, hiện trường đã được thu dọn không ít, e là sẽ khó khăn.
Trên mặt đất có những vết cháy đen do vụ nổ gây ra, các cửa hàng có dấu hiệu hư tổn do vật cứng đập vào, một số chỗ còn xuất hiện ít vết máu, xem ra đã có người bị thương.
Bên trong các cửa hàng, hàng hoá bị hư tổn nằm la liệt khắp nơi, có nơi còn bị bọn chúng tranh thủ hôi của, những tủ kính trưng bày vật phẩm giá trị đều bị đập vỡ.
Có vẻ rung chấn khá lớn, thi thoảng lại có đất đá rơi xuống.
"Các người đang làm gì ở đây vậy?"
Cả hai cùng quay lại đằng sau, một ông lão già nua đang lớn tiếng quát về phía họ, trên tay đang cầm đũa phép, sẵn sàng ra đòn bất cứ lúc nào. Có lẽ ông lão ấy đề phòng vì họ là người ngoài.
"Chúng tôi chỉ đi ngang nơi này thôi." Orter trả lời ông ta.
"Các ngươi có mục đích gì mà lại đến nơi này?" Ma lực đã bắt đầu tụ lại trên đũa phép của ông lão rồi.
Không ổn lắm!
Rain bỏ mũ, lịch sự cúi người: "Thưa ông, đây là cậu chủ của tôi, là một nhà nghiên cứu. Khi đi ngang qua đây vì tò mò nên đã ghé lại xem. Xin hỏi ông nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ông lão vẫn nghi ngờ nhìn bọn họ, nhưng ma lực trên đũa phép đã bắt đầu tan đi. Vừa tiến lên phía trước, lão vừa trả lời: "Mấy hôm trước nơi đây bị bọn phản đối tấn công, chẳng còn ai sinh sống ở đây nữa."
"Vậy ông đến nơi này làm gì?" Orter hỏi ông lão.
Ông lão lạnh lùng liếc hắn ta, trả lời: "Mấy hôm trước cháu gái ta có lại đây chơi."
"..."
"Nó bảo bỗng dưng gặp phải người xấu, nên đã lỡ làm mất món đồ chơi yêu thích của mình rồi. Nó cứ khóc mãi không thôi. Nên hôm nay tôi ra đây để tìm lại."
Ông nói liền một lần thì chết sao? Ông thì không sao còn bọn tôi thì xém nữa chết tim rồi.
"Chỉ là một món đồ chơi, mua món khác không được sao?" Orter cảm thấy kì lạ.
"Nếu dễ thế thì lão ra đây làm gì?" Ông lão vặn lại.
"Vậy đầu đuôi sự việc này là thế nào?" Rain hỏi.
"...Cách đây mấy hôm khu phố này vẫn là địa điểm cho người dân nơi đây giải trí. Xong bỗng chiều hôm ấy, một tiếng nổ lớn phát ra từ một cửa tiệm trên đường này, sau đó mấy tiếng nổ liền nối tiếp nhau, hỗn loạn không biết đâu mà lần. Rồi một đám người bỗng dưng xuất hiện, bảo cái gì mà 'Phản đối Mash Burnedead', 'Yêu cầu Thánh nhân hãy xem xét lại' gì gì đó, trên tay còn cầm theo những pháp cụ rất kì lạ. Nhưng biểu hiện trên mặt bọn chúng còn lạ hơn, chẳng hề ăn khớp gì với lời nói cả. Sau đó chúng quậy phá khắp nơi." Ông lão vừa tìm kiếm vừa thuật lại.
"Pháp cụ lạ và biểu hiện lạ?"
"Đúng vậy, chúng phóng ra ma pháp mà không cần dùng đến đũa phép, hoả lực khá mạnh. Hơn nữa chúng còn vừa làm thế vừa cười, nhìn xa chẳng khác gì đám thổ phỉ."
Rain và Orter như có điều suy nghĩ.
"Xong xuôi thì chúng lại rút lui. Các cậu nhìn bên kia kìa, lần nào chúng cũng đến từ phía rừng và rút về đó cả. Chẳng ai biết chúng ở đâu ra. Đường chúng đi chẳng ngọn cỏ nào ngóc đầu lên nổi. Rốt cuộc mục đích của chúng là cái gì vậy chứ? Chẳng khác nào lũ ăn cướp khủng bố cả!" Ông lão có vẻ rất phẫn nộ, xem ra tình trạng này đã kéo dài được một thời gian rồi.
Nhìn theo hướng ông lão chỉ, quả thật có một con đường nhỏ do những ngọn cỏ bị đạp nát tạo nên.
"Vậy đồ chơi của cháu gái ông trông như thế nào?" Rain nghĩ rằng mình cũng nên giúp đỡ ông sau khi đã nghe những câu chuyện đó.
"A? À nó là một con gấu bông màu hồng, có mắt màu xanh dương." Ông lão vô cùng ngạc nhiên, có lẽ không ngờ rằng sẽ có người giúp mình.
Cậu lấy ra chiếc đũa phép, bắt đầu di dời đống đất đá và gạch vụn sang một bên. Chẳng bao lâu sau đã tìm được con gấu nằm kẹt trong một góc đường.
"Chính là nó!" Ông lão vui mừng cầm lấy, chỉ có điều con gấu đã bị rách te tua, bụi bẩn dính vào khiến họ khó nhìn ra hình dạng ban đầu.
Sau khi nhìn kỹ tình trạng con gấu, ông lão lại hơi buồn, có vẻ nghĩ rằng con gấu này có khi không xài được nữa.
Rain nhìn xung quanh, ở đây hẳn phải có một tiệm may chứ nhỉ? Ở đâu......À kia rồi!
Rain chạy về hướng tiệm may tồi tàn đó trong ánh nhìn mù mờ của hai người bên cạnh.
Lục tìm trong đống đổ nát, cuối cùng cậu cũng thấy được kim chỉ và bông gòn nằm sâu bên trong kệ tủ.
Trở lại nơi vừa nãy, cậu bảo: "Tôi giúp ông sửa lại nhé?"
Orter nãy giờ vẫn đang quan sát tình hình bất ngờ tiến lại gần và hỏi: "Cậu biết may vá sao?"
"Tôi khá thích làm việc này." Cái khăn tay lúc trước tặng cho Mash cũng là tự tay cậu làm.
Ông lão dù có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không biết còn cách nào khác, đành phải đưa nó cho Rain.
Rain nhận lấy con gấu, xem xét một hồi. Sau đó đôi tay thoăn thoắt thành thục mà khâu lại từng phần rời rạc của con gấu. Vừa khâu, cậu vừa nghĩ con gấu này được bảo quản thật tốt.
"Đây là vật mà cô bé rất quý trọng sao?"
"Con gấu này là do tôi tặng nó vào hồi sinh nhật 3 tuổi, lúc nào nó cũng mang theo bên mình." Nhắc đến kỉ niệm này, khuôn mặt ông lão bỗng trở nên thật hiền từ.
Thảo nào... Xem ra cả hai đều rất yêu quý đối phương.
Chẳng mấy chốc mà con gấu đã về lại nguyên hình, tay nghề của Rain quả thật không đùa được. Ngoại trừ bụi đất dính bên ngoài phủi không sạch thì hoàn toàn không nhìn ra được tình trạng te tua mới rồi của nó.
Ông lão cảm ơn rối rít, vui vẻ nhận lấy con gấu từ tay Rain. Trước khi rời đi, ông lão còn căn dặn bọn họ cẩn thận với đám người phá hoại. Dù chúng không ra mặt một thời gian rồi nhưng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Và khi đi nghiên cứu cần chú ý đến quân lính của thị trưởng nơi này, họ khá khó chịu. Có vẻ thị trưởng nơi này không được lòng dân lắm.
Đúng là một ông lão tốt bụng.
"Mau chóng điều tra tiếp thôi. Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian rồi." Orter xoay người rảo bước về phía trước.
Tên này có ý gì đây?
"Tôi không cho rằng giúp ông ấy mất nhiều thời gian đến thế."
"Sao cũng được." Orter chẳng buồn nói thêm.
Chỉ vậy thôi mà sao cái tên này lại khó chịu thế nhỉ? Liệu nhiệm vụ này họ có cùng nhau thực hiện được không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com