CHƯƠNG 49
CHƯƠNG 49
Nàng thở dài nhìn trời :" Nếu hắn yên ổn ở lại đây thì tốt rồi..."
Hắn nghe câu nói này của nàng liền khó hiểu :" Ý nàng là...", vừa dứt lời đã có một tiếng thét phát ra từ phía hang động, là một tiếng thét đến chói tai.
Hắn nhíu mày, đây chẳng phải là giọng của Tống Cảnh sao ? Nàng nhìn hắn giải thích :" Huynh có nhớ ta đã nói hang động đó sẽ có một thời gian âm thanh bị nhiễu loạn, người rơi vào đó cũng sẽ rối loạn theo. Nhẹ thì bị điếc, nặng thì tính mạng khó giữ. Cũng may là thời gian có phần trễ hơn một chút, nếu không huynh trở về liền không thể vào được đây a. Hôm nay lại đúng ngay thời điểm đó, mọi người cũng đừng ra ngoài vội"
Hắn khẽ xoa lên đầu nàng nói :" Ừm". Nàng nhìn hắn cười cười, hắn quay lại nhìn Âu Dương Khải vẫn đứng phía sau nói :" Công việc còn lại đều do ngươi giải quyết"
Âu Dương Khải nhún nhún vai :" Đã biết, ta lúc nào chả phải là người thu dọn tàn cục a. Ta là kẻ khổ nhất đấy, về sau nhớ tăng lương cho ta là được"
Hắn quyết phớt lờ lời nói của Âu Dương Khải mà trực tiếp kéo nàng trở về phòng. Bị hắn kéo bất ngờ nàng không kịp chuẩn bị, lại vận động mạnh khiến vết thương trên vai phát đau khiến nàng nhíu mày.
Hắn giật mình nhận ra, chưa kịp để nàng phản ứng hắn đã nhẹ nhàng bế nàng trở về phòng. Nhìn cảnh tượng này, ám vệ không khỏi đồng loạt hướng đi chỗ khác, Âu Dương Khải một bên dậm chân hậm hực không thôi, đừng có diễn mấy cảnh ngôn tình đó trước mặt lão tử a ! Âu Dương Khải quyết định trở về nên ở cạnh Thanh Nguyệt nhiều hơn, nhìn hai người họ thật là ghen tị a...
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng trên giường rồi nhíu nhíu mày hỏi :" Còn đau không ?"
Nàng bật cười ngước nhìn hắn :" Đương nhiên là đau a"
" Cởi y phục ra"
" Hả ?" nàng trợn mắt nhìn hắn, hắn lặp lại lần nữa :" Cởi y phục ra"
Nàng cả kinh nhìn hắn, cuối cùng nặn ra nụ cười hỏi :" Huynh... ta... có vấn đề gì sao ?". Thấy biểu hiện của nàng hắn không khỏi cốc đầu nàng :" Nghĩ gì vậy, ta là muốn xem vết thương"
Nàng bĩu môi, lòng thầm nói đương nhiên là biết huynh muốn xem vết thương, nhưng sao lại nói trắn trợn ra như vậy a. Dưới ánh mắt của hắn nàng không khỏi cảm thấy mất tự nhiên mà nói :" Ta... có thể tự mình kiểm tra mà a..."
Hắn từ trên cao nhìn xuống :" Nàng sợ ta làm gì nàng sao ?". Nàng trừng mắt nhìn hắn :" Ta mà sợ huynh làm gì ta sao ?", hừ, ta không làm gì huynh thì thôi chứ !
Nàng bĩu môi kéo vạt áo xuống một chút để lộ phần vai của mình, bên trên nhiễm một mảng đỏ đậm. Hắn ngồi xuống đưa tay xoa xoa vết thương :" Nàng chịu khổ rồi"
Nàng cười khổ lắc đầu... Hắn móc từ trong tay áo ra lọ thuốc, đổ trong tay ra chất lỏng màu trắng mà thoa thoa lên vết thương của nàng. Thuốc vừa thoa lên cảm giác liền mát lạnh, đây chẳng phải là cao thuốc lúc trước hắn thoa cho nàng sao.
Bàn tay chăm chú, ánh mắt đầu ôn nhu vừa xoa xoa vết thương vừa nhìn nàng. Không biết đã qua bao lâu rốt cuộc hắn cũng xoa xong mà đậy lọ thuốc lại nói :" Chỉ cần xoa một vài ngày còn thêm thuốc của Âu Dương Khải liền khỏi"
Nàng nở nụ cười kéo vạt áo lên nói :" Huynh cứ như mình là đại phu không bằng "
Hắn mím môi nhìn nàng, vẻ mặt như đau lòng khi nàng không tin tưởng hắn. Nàng trợn mắt nhìn biểu tình ủy khuất của hắn, cuối cùng xì một tiếng bật cười :" Bị huynh nhìn thấy hết rồi, huynh phải chịu trách nhiệm a..."
Vừa dứt lời hắn đã kéo nàng vào lòng mình ôm thật chặt, nàng nhẹ cười chôn mặt vào lòng hắn, hắn nhẹ vỗ vỗ lưng nàng :" Ừm... Ta sẽ chịu trách nhiệm ! Chúng ta sẽ thành thân!"
" Ừm"
Qua ba ngày sau, nhà của nàng liền giăng đầy đèn lồng màu đó, dán chữ Hỉ màu đó, tất cả đều trang trí bằng màu đỏ. Ám vệ cứ thế qua lại tấp nập chuẩn bị mọi thứ, nàng không nghĩ đến ám vệ lại thành thạo mấy việc này đến như thế a. Bất quá nàng cũng đang khẩn trương, Thanh Nguyệt bên cạnh đang trang điểm cho nàng cười cười nói :" Hôm nay Linh nhi đã là tân nương rồi a. Chính là tân nương thật xinh đẹp, ta nhìn còn bị mê hoặc đấy !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com