Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 - Tinh Hải Cơ Duyên, Đạo Khí Giáng Sinh

Hư không mở ra trước mắt Hùng là một cảnh tượng mà ngay cả Thánh Giới hay Sáng Thế Chủ bình thường cũng khó tưởng tượng nổi.
Trước mặt hắn là một đại dương ánh sáng — không phải nước, mà là kết tinh thuần túy của Đạo lực, từng gợn sóng tỏa ra khí tức cổ xưa vô tận.
Người ta gọi nơi này là Tinh Hải Cơ Duyên, vùng tâm của tầng Nguyên Chủ Giới, nơi quy tụ tất cả vận khí, linh đạo và ý chí của vô số vũ trụ con đã từng sụp đổ.

Từng con sóng sáng bắn lên, vỡ tan thành hằng hà tinh quang, mỗi đốm sáng rơi xuống lại hóa thành một thế giới nhỏ, sinh ra sinh linh, rồi lại tan biến trong dòng biển đạo.
Đó là một vòng luân hồi vĩnh cửu, nơi vạn vật sinh ra và bị nuốt trở lại — đạo sinh, đạo diệt, đạo hằng.

Hùng đứng bên rìa, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt bình tĩnh của hắn.
Trong mắt hắn, Tinh Hải không chỉ là cơ duyên, mà là một thư viện khổng lồ ghi lại quy luật vận hành của tất cả vũ trụ.
Nếu hắn có thể đọc được một phần trong đó, hắn có thể hiểu được nguyên lý tạo hóa ở cấp độ chân thật — thứ vượt xa cả sáng thế.

“Tinh Hải này… là cội nguồn của mọi đạo khí. Ở đây, ý chí cũng có thể trở thành vật chất.” – giọng Mộng Linh vang lên trong tâm trí.
“Vậy, nếu ta thả một niệm vào trong đó, nó sẽ sinh ra thứ gì?” – Hùng hỏi.
“Nếu ngươi đủ mạnh, nó có thể hóa thành một vũ trụ.”


Nghe vậy, hắn khẽ nhắm mắt.
Đạo Cốt trong ngực bắt đầu tỏa sáng — từng ký văn lấp lánh chạy dọc xương sống, nối liền với tâm thần, mở ra một kênh dẫn thẳng vào Tinh Hải.
Một tia niệm của hắn hóa thành hạt sáng, rơi xuống mặt biển đạo.

Lúc hạt sáng chạm vào sóng, cả Tinh Hải chấn động.
Không gian rúng lên như thở.
Một vùng nước ánh bạc bốc hơi, tụ lại thành hình cầu lấp lánh, nhỏ như ngón tay nhưng ẩn chứa năng lượng vô biên.
Bên trong quả cầu, ánh sáng chuyển động, hình thành những đốm tinh vân li ti — một vũ trụ sơ sinh.

Hùng nhìn, ánh mắt hơi dao động.
Đây không phải chỉ là ảo tưởng, mà là một thực thể tồn tại — một vũ trụ nhỏ sống trong ý niệm của hắn.

“Đạo Khí Giáng Sinh…” – hắn thì thầm.
Mộng Linh đáp: “Phải, đó là một cấp độ mà hiếm ai chạm được. Ngươi không chỉ hấp thu đạo khí — ngươi khiến nó sống.”


Nhưng khi hắn còn chưa kịp làm gì thêm, từ giữa Tinh Hải bỗng vang lên một luồng chấn động khổng lồ.
Một cột sáng đen từ đáy biển vọt lên, vặn xoắn bầu trời.
Giữa cột sáng là một hạt nhân như tim đen đang đập — Tâm Ma của Tinh Hải, tàn niệm của những sinh linh đã chết nơi đây, tập hợp thành một ý chí duy nhất.

“Kẻ phàm… sao dám khiến ta dao động.” – tiếng nói trầm thấp vang vọng trong linh hồn.
Một thân ảnh khổng lồ trồi lên từ Tinh Hải, không có hình dáng cố định — lúc là người, lúc là thú, lúc chỉ là bóng mờ.
Khí tức của nó không thể đo được, vượt ngoài phạm vi Sáng Thế Chủ bình thường.


Hùng lập tức giơ kiếm.
Huyễn Tâm Kiếm rít lên, ánh kiếm chạm vào hư không, tạo ra một vòng sáng xanh lam.
Lực lượng của hai bên va chạm, hư không vỡ vụn, sóng Tinh Hải bị đẩy lùi hàng vạn dặm.

“Ngươi không thể tiêu diệt ta, vì ta là tổng hòa của toàn bộ ‘thất bại’ trong Tinh Hải này.”
“Thất bại cũng là đạo.” – Hùng đáp lạnh, “Vì thất bại sinh ra nhận thức, nhận thức sinh ra sáng thế.”


Hắn bước lên, tay nắm chặt Huyễn Tâm Kiếm, toàn thân tỏa sáng.
Bên trong hắn, vũ trụ sơ sinh đang rung động mạnh, như đáp lại lời chủ nhân.
Từng tia sáng từ quả cầu nhỏ đó bay ra, bao phủ cơ thể Hùng, khiến khí tức hắn tăng vọt.

Lúc hắn chém xuống, thanh kiếm không còn chỉ là vũ khí — mà là kết hợp của cả hai “đạo”: sáng tạodiệt tận.
Một nhát chém xuyên qua thân ảnh Tâm Ma, ánh sáng nổ tung, xé tan tầng trời Tinh Hải.

Nhưng không kết thúc.
Từ vết chém, vô số dòng sáng nhỏ chảy ra, hòa vào Tinh Hải — Tâm Ma không biến mất, mà hóa thành hằng triệu mảnh ý niệm, phân tán khắp nơi, như một phần không thể tách của quy luật.

Hùng hít sâu, thu kiếm lại.
“Đạo không thể diệt. Chỉ có thể hòa.” – hắn nói.
Thanh kiếm trong tay hắn khẽ run, rồi tan thành ánh sáng nhập vào cơ thể.
Bên trong hắn, vũ trụ sơ sinh bắt đầu tự quay, hình thành lực hút — tự sinh chu kỳ vận hành, hấp thu năng lượng từ Tinh Hải.

Trong khoảnh khắc đó, Hùng cảm nhận được từng nguyên lý nhỏ đang hình thành — hạt sáng hóa thành hành tinh, sương đạo hóa thành tinh vân, linh hồn nhỏ nhoi hóa thành sinh linh đang thở trong thế giới của hắn.
Một niệm, một sinh mệnh.
Một hơi thở, một tạo hóa.

“Thần linh trong ta…” – hắn khẽ thầm thì.
Đạo Cốt chấn động, ánh sáng tỏa ra đến tận mép Tinh Hải, khiến các vùng không gian xung quanh đều sáng bừng.


Mộng Linh trầm giọng: “Hùng, ngươi đang bước vào giai đoạn đầu của Sáng Thế Chủ cấp 24 – giai đoạn ‘Tự Sinh Đạo Vũ Trụ’. Nhưng phải cẩn trọng. Nếu thế giới trong ngươi sụp đổ, chính ngươi cũng sẽ bị phản phệ.”

Hắn gật đầu, ngồi xuống, khoanh chân ngay bên mép Tinh Hải.
Ánh sáng từ Đạo Cốt hòa với ánh sáng biển, khiến cả vùng hư không sáng lên như ban ngày.
Trong ý thức, hắn thấy hàng triệu sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ sơ sinh của mình đang sinh sôi, tiến hóa, học cách tồn tại.
Có sinh linh đã biết cầu đạo, đã biết nhìn lên trời gọi tên hắn — “Chúa sáng thế.”

Khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ lan khắp tâm trí — vừa thiêng liêng, vừa nặng nề.
Vì hắn hiểu rằng mỗi ý niệm của hắn giờ đây đều có thể khiến hàng triệu sinh linh kia sống hoặc chết.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố giữ tâm thần bình ổn.

“Không được để tâm linh mình lệch. Đạo trong ta phải vững, thế giới trong ta mới tồn tại.”


Nhưng cơ duyên Tinh Hải vẫn chưa kết thúc.
Khi hắn định rời đi, phía xa Tinh Hải nổi lên một đảo sáng — một khối tinh thể hình cầu, lớn như mặt trăng, bên trong chứa năng lượng đặc biệt, tỏa ra dao động quen thuộc.
Mộng Linh nhận ra ngay:

“Đó là Đạo Tinh Thạch Cực Vô, thứ chỉ sinh ra khi Tinh Hải tự tái sinh. Nếu luyện hóa được, ngươi có thể mở rộng Đạo Cốt, tăng gấp đôi dung lượng vũ trụ bên trong.”


Nghe vậy, Hùng đứng dậy, lao tới.
Nhưng giữa đường, hắn cảm nhận được có ai đó khác cũng đang hướng đến hòn đảo.
Từ xa, ba đạo quang mạnh mẽ bắn tới — là Viêm Lưu tam huynh đệ, những kẻ từng thua hắn ở Thần Mộ Kiếm Tâm.

Viêm Lưu cười lạnh:

“Ngươi tưởng rời đi mà ta bỏ qua sao? Cơ duyên ở Tinh Hải này, chúng ta sẽ cùng tranh!”


Cả không gian bùng nổ ánh sáng.
Tam nhân hợp lại, tạo thành trận Tam Dương Thánh Hỏa, bốc cháy rực rỡ, nuốt trọn cả bầu trời.
Lần này, khí tức của họ mạnh hơn trước — rõ ràng đã chuẩn bị, có lẽ đã hiến tế một phần linh hồn để tăng sức.

Hùng không nói lời nào.
Ánh sáng trong Đạo Cốt bừng lên, vũ trụ nhỏ bên trong hắn mở rộng, tràn ra năng lượng tự sinh.
Từng vòng ánh sáng như thiên hà xoay quanh cơ thể, mỗi vòng là một chu kỳ sinh – diệt của vô số thế giới.

Khi ngọn lửa của Viêm Lưu tràn tới, ánh sáng đó hút lấy nó, nghiền nát từng đợt sóng năng lượng như nuốt vào chính vũ trụ của hắn.
Tiếng gào của Viêm Hà vang lên, “Hắn… hắn đang hấp thu cả năng lượng sống của chúng ta!”

Hùng đưa tay, vẽ một đường trong không gian.
Ánh sáng từ lòng bàn tay bắn ra, hóa thành vô số hành tinh nhỏ quay tròn — từng hành tinh nổ tung, tạo thành cơn sóng đạo chấn thổi tan trận hỏa.
Ba thân ảnh bị cuốn bay ra xa, thân thể rạn nứt, nhưng chưa chết.
Hắn không giết.

“Các ngươi vẫn còn cơ hội bước lên bằng chính mình. Lần sau, nếu còn dám chạm vào cơ duyên này, đạo tâm sẽ tự diệt.”


Nói xong, Hùng quay lại, bước đến hòn đảo sáng.
Đạo Tinh Thạch Cực Vô lơ lửng trước mặt, tỏa ra ánh sáng trắng trong suốt.
Hắn giơ tay, chạm vào nó — ngay lập tức, hàng vạn tia sáng chui vào Đạo Cốt, thấm vào từng mạch xương.
Một cơn đau dữ dội tràn khắp cơ thể, như bị xé thành từng mảnh.
Nhưng hắn chịu đựng, để luồng năng lượng ấy hòa tan.

Sau cùng, một tiếng nổ khẽ vang lên trong thân thể.
Đạo Cốt phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, như chứa trong đó cả tinh hà đang quay.
Mộng Linh kinh ngạc:

“Ngươi… đã bước vào Sáng Thế Chủ cấp 25, nhưng đạo lực của ngươi ổn định hơn bất kỳ ai từng đạt đến cấp này!”


Hùng mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vũ trụ.

“Không phải để vượt qua người khác, mà là để hiểu rõ hơn chính mình.”


Hắn nhìn lại Tinh Hải, nơi những con sóng vẫn tiếp tục sinh và diệt, không ngừng nghỉ.
Ánh sáng chiếu lên thân hắn, khiến bóng hình hòa dần vào biển đạo, chỉ còn lại âm thanh trầm tĩnh vang vọng:

“Tinh Hải, ngươi là cội nguồn của mọi tạo hóa… ta sẽ trở lại, khi đạo trong ta thật sự trọn vẹn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com