Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Hỗn Nguyên Tân Giới - Đạo Mệnh Khởi Nguyên


Ánh sáng trắng trong hư không dần tan biến, để lộ ra một thế giới hoàn toàn mới. Không còn là Khởi Nguyên Giới tan rã, cũng chẳng phải hư không vô tận trước kia. Mà là một vũ trụ đang hình thành, từ tâm ý của Hùng.

Những dòng năng lượng thuần khiết tuôn trào như thác.
Từng dải sáng xoáy tròn, hóa thành tinh hà, sông sao, vô tận hành tinh và sinh linh sơ khai.
Hỗn Nguyên Tân Giới — vũ trụ do chính Hùng sáng tạo.

Bích Nguyệt, Liễu Thần, và Tố Vân lặng lẽ quan sát. Ánh mắt họ dâng lên sự ngưỡng mộ xen lẫn cảm khái.
Từ một người bước ra từ thế giới cấp thấp, Hùng nay đã trở thành Sáng Thế Chủ tầng 26, có thể dựng nên một thiên giới riêng, mở ra đạo vận của chính mình.

Hắn nhìn thế giới mới đang xoay tròn dưới chân, chậm rãi nói:
“Thế giới này, ta đặt tên là Hỗn Nguyên.
Nó không chỉ có sinh – tử, không chỉ có tĩnh – động, mà là cân bằng tuyệt đối giữa mọi mặt đối lập.”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hùng.
Từ lòng bàn tay hắn, một viên đạo tinh thạch ngưng tụ. Không phải tinh thạch bình thường — mà là Đạo Tâm Tinh, kết tinh của năng lượng sơ khai từ Đạo Thai.

“Từ nay, Đạo Tâm Tinh sẽ là gốc của mọi linh khí, là nền tảng của tu luyện trong Hỗn Nguyên Giới.”


Từng tia sáng từ Đạo Tâm Tinh tỏa ra, rơi xuống khắp nơi: tạo thành núi, sông, linh mạch, và những quặng đạo tinh đầu tiên.

Khí tức đạo tràn ngập không gian.
Mọi vật bắt đầu sinh động.

Từ những mảnh năng lượng đầu tiên, sinh linh sơ khai được hình thành.
Không phải là nhân loại, cũng chẳng phải thần thú, mà là Hỗn Nguyên Linh – những thực thể chỉ có hình dạng ánh sáng, mỗi tia sáng là một mầm sinh khí.

Chúng di chuyển khắp nơi, hấp thu linh khí, thử nghiệm cảm xúc, rồi dần dần hình thành trí tuệ.
Một số trở thành thần thú, một số hóa thành tiên linh, một số lại tan biến vào hư không, trở về dòng đạo vận của thế giới.

Liễu Thần ngẩng nhìn, giọng nhẹ như gió:
“Thế giới của chàng… đang tự mình tiến hóa.”

Hùng khẽ gật đầu:
“Mỗi sinh linh đều mang một đạo vận nhỏ bé. Khi vạn đạo tụ hội, Hỗn Nguyên Giới sẽ hoàn thiện.”

Bích Nguyệt cười:
“Vậy còn chàng? Sau khi sáng thế, chàng định làm gì?”

Hắn nhìn sâu vào hư không xa xăm, nơi ánh sáng mờ nhạt của vũ trụ cấp 30 vẫn chiếu tới.
“Ở đó… vẫn còn vô số sáng thế chủ khác. Còn ta, chỉ mới chạm đến ngưỡng cửa đầu tiên của đạo.”

Liễu Thần nghiêng đầu:
“Chàng muốn đi sao?”

“Không.” – Hùng lắc đầu – “Ta chưa đủ mạnh để chống lại ý chí của những vũ trụ khác. Hỗn Nguyên Giới cần ổn định. Nhưng ta có thể… phái ý niệm đi du hành.”

Hắn vung tay.
Một sợi ánh sáng từ linh hồn tách ra, hóa thành Hóa Thân Đạo Ảnh, bay xuyên qua không gian, rời khỏi thế giới.

“Hóa thân này sẽ đi khắp nơi, học hỏi, thăm dò những thế giới cấp cao hơn, thu thập kiến thức và năng lượng để nuôi dưỡng đạo tâm của ta.”


Nhưng khi Hỗn Nguyên Giới đang dần ổn định, một luồng dao động lạ xuất hiện.
Không gian phía tây thế giới rung lên, rồi nứt ra từng mảnh.

Từ bên trong khe nứt, một cột sáng đỏ máu phóng thẳng lên trời.

Bích Nguyệt lập tức căng người cảnh giác:
“Có thứ gì đó đang xâm nhập thế giới của chàng!”

Liễu Thần nhắm mắt, cảm nhận khí tức:
“Không phải sinh linh bản địa. Là… đạo vận lạ. Có vẻ như đến từ một Sáng Thế Giới khác.”

Hùng nhíu mày, tay khẽ giơ lên.
Không gian chấn động, mở ra một màn sáng trong suốt. Bên kia, một bóng người khoác áo đen, tóc dài bạc trắng, đôi mắt đỏ rực.

“Ngươi là ai?”


“Ta là Huyết Minh, Chân Sáng Thế Chủ tầng 27, từ vũ trụ Xích Hư.”

Giọng hắn vang như sấm:
“Ngươi dám mở một thế giới mới mà không cống hiến năng lượng khởi nguyên cho Vũ Trụ Hội sao? Hỗn Nguyên Giới phải quy về Xích Hư Giới!”

Lời hắn dứt, luồng năng lượng hủy diệt bộc phát.
Không gian chấn động dữ dội, từng dải tinh hà bị nghiền nát.
Đây là Sáng Thế Chủ tầng 27, cao hơn Hùng một tầng, đạo vận mạnh mẽ như biển lửa.

Liễu Thần vội nâng pháp trận phòng hộ, còn Bích Nguyệt kéo Tố Vân lui về sau.

Hùng giơ tay, vẽ ra Vòng Tĩnh Luân – vòng tròn ánh sáng trắng xoay quanh hắn, tạm thời khóa không gian lại.
Tuy nhiên, Huyết Minh phá vỡ nó chỉ bằng một cú vung tay.

“Ngươi yếu quá. Một kẻ mới tầng 26 mà dám dựng giới?”

Hắn lao tới, nắm đấm đỏ rực đâm thẳng vào ngực Hùng.

ẦM!
Không gian vỡ vụn.

Hùng bị đẩy lùi hàng trăm dặm, máu rỉ ở môi, nhưng ánh mắt không sợ hãi.
“Ngươi là kẻ đến từ thế giới khác… có lẽ ta phải học cách chống lại những người như ngươi.”

Hắn đưa tay ra.
Một luồng sáng trắng xé toạc không gian, hóa thành Cực Tĩnh Tháp — tòa tháp trắng tinh, xoay vòng giữa bầu trời.

Mỗi tầng của tháp đều chứa quy tắc riêng:

Tầng một: Tĩnh Không

Tầng hai: Cân Bằng

Tầng ba: Hư Linh

Tầng bốn: Nguyên Vận

Tầng năm: Vô Ngã

Khi Cực Tĩnh Tháp mở ra, không gian xung quanh bắt đầu “đông cứng”.
Lửa đỏ của Huyết Minh lập tức giảm nửa uy lực, dao động bị ép chặt lại.

Huyết Minh gào lớn:
“Tiểu tử! Đạo của ngươi làm loạn quy tắc vũ trụ rồi!”

Hắn tung ra vô số huyết diễm, mỗi ngọn lửa hóa thành một con thú đỏ, lao đến cắn xé tháp.
Cực Tĩnh Tháp rạn nứt từng mảnh, nhưng vẫn kiên định.

Trong tâm trí Hùng, Đạo Tâm đang dao động mạnh mẽ.
Một phần ý niệm trong hắn khẽ lên tiếng:

“Hùng… đây chính là bài kiểm tra đầu tiên. Muốn thế giới của ngươi tồn tại, ngươi phải giữ được đạo tâm trước cường quyền.”


Hắn hít sâu, tập trung toàn bộ ý chí.

Tháp Cực Tĩnh tỏa sáng chói lòa.
Các tầng hợp nhất thành Cực Luân, một vòng xoáy khổng lồ hấp thu toàn bộ năng lượng xung quanh.
Huyết Minh hét lên giận dữ, nhưng sức mạnh của hắn càng dùng càng yếu, như bị hút cạn.

“Không thể nào! Đạo của ngươi… ăn mòn cả đạo của ta ư?!”

“Không, chỉ là cân bằng thôi.” – Hùng lạnh lùng đáp. – “Ngươi quá cực đoan.”

ẦM!

Một luồng sáng trắng bùng nổ, nuốt trọn thân ảnh Huyết Minh.
Khi ánh sáng tan, chỉ còn lại một viên hồng thạch lơ lửng giữa không trung — Huyết Minh Đạo Tinh, tinh hoa đạo của hắn.

Hùng giơ tay thu lấy, linh lực trong người dao động dữ dội.
Hắn cảm nhận được đạo vận tăng mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để đột phá tầng 27.

“Ta còn thiếu một thứ… đó là tâm sinh động.”

Sau trận chiến, Hỗn Nguyên Giới hoàn toàn ổn định.
Từ Đạo Tâm của Hùng, những quy tắc cơ bản được khắc xuống:

Đạo Cân Bằng – mọi vật đều có điểm đối lập để tồn tại.

Đạo Luân Hồi – sinh linh chết đi sẽ trở về dòng khí hỗn nguyên, tái sinh ở dạng mới.

Đạo Tự Do – không có thiên đạo cưỡng chế, mỗi sinh linh tự chọn con đường tiến hóa của mình.

Những quy tắc này không chỉ giúp Hỗn Nguyên Giới phát triển, mà còn khiến vô số Đạo Linh mới sinh ra có cơ hội tự tu luyện.
Một số trong chúng bắt đầu lĩnh ngộ đạo riêng, tạo thành các tộc: Linh Tộc, Nguyên Tộc, Tĩnh Tộc.

Bích Nguyệt nhìn khung cảnh ấy, mỉm cười:
“Thế giới này… đã thực sự có linh hồn.”

Liễu Thần đứng bên cạnh, ánh mắt xa xăm:
“Nhưng càng mở rộng, càng nhiều thế giới khác sẽ chú ý đến chúng ta.”

Hùng gật đầu:
“Đúng vậy. Và đó là lý do ta phải mạnh hơn nữa.”

Hắn nhìn viên Huyết Minh Đạo Tinh trong tay, nắm chặt.
“Đạo của hắn là Huyết Nhiệt, Động Chi Cực. Nếu ta dung hợp, có thể hoàn thiện vòng đạo sinh động của chính mình.”

Ánh sáng bùng lên quanh hắn.
Từng luồng năng lượng đỏ và trắng đan xen, như máu hòa vào sương.
Trong tâm thức, Hùng cảm nhận được một cánh cửa mới hé mở.

Một giọng nói vang vọng trong linh hồn:

“Ngươi đã chạm đến nửa bước Sáng Thế Chủ tầng 27.”


Liễu Thần tiến lại gần, khẽ hỏi:
“Chàng sẽ dừng lại nghỉ ngơi chứ?”

Hắn cười nhạt:
“Không. Hỗn Nguyên Giới chỉ mới ra đời. Ta phải làm chủ nó trước khi người khác tìm đến.”

Phía xa, trong màn đêm của vũ trụ cấp 30, những ánh mắt vô hình đang nhìn về phía Hỗn Nguyên Giới.
Từng giọng nói mơ hồ vang lên:

“Một Sáng Thế Chủ mới nổi lên à?”
“Cực Tĩnh Đạo… hiếm thấy. Có lẽ nên kiểm tra hắn một chút.”
“Nếu hắn vượt quá giới hạn, hãy xóa bỏ thế giới đó.”


Những ý niệm lạnh lẽo lan truyền trong hư không, báo hiệu một cơn bão sắp tới.

Hùng mở mắt, nhìn về phương xa, ánh sáng trong đôi mắt sâu như vũ trụ.
“Đến đi. Ta muốn biết thế giới này… có thật sự xứng đáng tồn tại giữa hư không vô tận hay không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com