2.Trở Về
16h15' chuyến bay được đáp cánh an toàn xuống sân bay bangkok....anh và một người số cùng trong tổ chức bước xuống...
Bangkok thái lan cuối cùng tao cũng về rồi...
Bước ra sân bay anh ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình về trước riêng anh muốn một chút tảng bộ....đã lâu anh chưa được nhìn ngắm lại nơi đây...cũng lâu lắm anh chưa được ngữi lại cái mùi vị của mãnh đất này...
Sãi bước dọc theo lối vào trung tâm thành phố...anh ngắm nhìn vẻ đẹp nơi đây thật sự đã thay đổi ko ít ,trước lúc anh đi thì con đường này vẫn còn là con đường đất, mỗi khi trời mưa là i như rằng ko thể đi qua nhưng giờ nó đã được tu sửa trải thêm lớp xi măng nên giờ cực kì vững.....
Anh nhớ cái cây cầu này cây cầu mà đầy ấp kĩ niệm anh với người..
Anh nhớ mình đã đứng đó, ôm lấy em rồi hứa sẽ bảo vệ em....hứa sau này sau này sẽ mang đến cho em hạnh phúc.....em đã cười nhưng ko trả lời ....
Anh đi đến nữa cây cầu rồi dừng lại anh ngước nhìn lên bầu trời hôm nay....rồi lặng cười đi tiếp...
Đúng rồi hoàng hôn hôm nay rất giống.....
Phải chăng nó đang nhắc cho anh về ngày đó, ngày đầu tiên anh gặp em "thiên thần".....
Nhưng cũng dưới ánh hoàng hôn đó anh đã nói lời chia tay...câu nói muốn được thương em anh xin giữ trong lòng...chỉ mong rằng duyên ta chưa dứt , hẳn sẽ còn gặp lại......
Anh đã về rồi...về rồi...nhưng cũng đã 16 năm rồi liệu rằng em còn nhớ đến ko....
Mọi thứ nơi đây tất cả đã thay đổi...nhưng thứ anh cần bây giờ em còn ko.......
16 năm...
Lần này trở về là theo di chúc của cha anh ,muốn anh lên tiếp quản công ty...còn một việc nữa anh cũng đang là kẻ nắm giữ một bang lớn nên việc sống ở nước ngoại sẽ rất bất tiện chuyện điệu hành vẫn là anh nên về thì tốt hơn....
Dạo bước một hồi cũng tới lúc anh phải về từ xa chiếc Mglaren white sang trọng chạy đến gần phía anh...biết là người của mình nên anh cũng ko cần nhìn tự động mở cửa bước vào....
Gun: về mà ko báo với người ta một tiếng....em hay đấy
Perth: người ta đã biết rồi thì cần gì em phải báo....ko phải mẹ đã cung cấp hết thông tin rồi sao
Gun: đi lâu như vậy mà hình như cũng chẳng thay đổi gì...hết xem anh ra gì rồi..
Perth: người ta chỉ là muốn tạo bất mà hình như bị ai kia nghĩ xấu rồi...buồn ghê... " cậu bĩu môi"
Gun: cậu được lắm.....giờ còn biết chơi tôi nữa....
Perth: hihi...anh quá khen...
Gun: hazzi....
Về nhà chứ ??
Perth: ko ..đến bang đi mọi người đang chờ em....
Gun: được rồi...cứ nghĩ ngơi.. đến nơi anh sẽ kêu....
Perth:.........( gật đầu..)
Chiếc xe chạy đi để lại phía sau sự nhộn nhịp ồn ào của thành phố nó di chuyển ra ngoài ngoại ô cách biệt hoàn toàn với cuộc sống phồn hoa của nơi thành thị....
______Trường trung học bangkok______
Chiếc xe sang trọng đang tiến đến cổng trường, nó thành công thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh ai cũng tò mò muốn xem thử nhân vật lớn nào đây....
Mở cửa bước xuống cô nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình..nụ cười liền cong lên tỏ vẻ hài lòng....
Mà cũng phải thôi cô là ai cơ chứ...chính là thiên kim tiểu thơ của gia tộc suppapong, một trong những gia tộc lớn mà ai cũng phải biết....thì việc cô xuất hiện có khác gì là một đại minh tinh khiến cho bao nhiêu người phải ngước nhìn thèm khác....
Xoay người bước đi cô vui vẻ khi nhìn thấy đám kia đang nhìn mình với con mắt trầm chồ nể phục...họ dẹp qua hai bên tránh đường cho cô bước đi.. Khung cảnh này cứ như cô chính là tâm điểm nơi đây.....còn đám người bọn nó chẳng khác gì đám hầu nhà cô
Gia đình cô hiện đang nắm giữ 70% cổ phần của trường ,bọn nó ít ra cũng phải biết mà đừng dại dột gì đụng đến cô....
Bước đến lớp của mình cô nhìn thấy bám bạn thân của mình cũng đang ở đó đợi sẳn...vừa nhìn thấy cô bước vào chúng nó cứ như nhìn thấy báu vật chạy đến...
Vica: cuối cùng bồ cũng đến tụi tui chờ bồ nảy giờ...
Cô nghe xong liền quay lại....
Chompoo: ý là tôi đến trễ hả...
Vica: à! Ko có ko có...tụi tui làm gì có ý như vậy..bồ muốn đến lúc nào mà chả được...ở đây luôn hoan nghênh bồ....
Baga: đúng rồi,đúng rồi người như cậu thì làm cái gì cũng được...ở đây ai nào dám ý kiến...đúng ko.
Vica: phải đó...tiểu thư xinh đẹp như bồ chúng tui phải may mắn lắm mới được học chung...
Chompoo: đó là điều dĩ nhiên.... " cô mĩm cười...lách người bước đi"
Bỏ mặt đám bạn phiền phức kia...chúng nó suốt ngày có bao nhiêu đó mà nói miết cô nghe mà phát chán..
Đang tìm chổ ngồi thích hợp cho mình...dạo đến rồi đi mãi mới tìm thấy nhưng bực mình là chỗ đó đã có người ngồi , một con nhóc coi bộ hơi lượm thượm nhớt nhát ,nhìn sơ là đã biết cái đám nghèo thích thể hiện bặt đặt học hành....
Cô bước đến chỗ cô bé mảy may như ko biết liền hất đổ mọi thứ trên xuống đất....* Xoạt..bịch..bụp!!"
Bất ngờ nghe thấy âm thanh lớn mọi người liền quay lại xem, họ thấy sách vở đang cư nhiên nằm rải rác dưới đất, ai cũng bật ngờ nhưng chẳng ai dám bước tới căn ngang...
Họ biết được người kia ko phải muốn đụng là đụng, nếu như muốn được yên ổn học tập ở đây thì hãy cứ như mắt mù tai điếc xem như chẳng thấy gì là tốt nhất...chỉ tội cho cô bạn học kia xấu số gặp phải người ko nên đụng....
Mara: cậu làm gì vậy...sao lại giục sách vở của tôi...
Chompoo: tao thích đó...nhìn mày tao thấy chướng mắt...
Mara: cậu đừng có quá đáng....ở đây ai cũng thấy cậu là người có lỗi trước đó...
Chompoo: là đứa nào...mày chỉ cho tao xem..
Mara quay sang nhìn mọi người thì thấy ai cũng như rùa rụt đầu chẳng dám lên tiếng cứ như chưa có chuyện gì xảy ra....
Mara: này..mọi người ai cũng thấy mà đúng ko....
.
.
.
.
Im lặng...
Chompoo: thấy ko... " cô nhếch môi"
- tao nghĩ mày cần được dạy lại...
Cô nói xong liền ra hiệu cho hai người bạn thân của cô. Họ liền hiểu ý bước đến đưa cho cô ly nước đã uống dở.....
Cô cầm lấy ly nước nhẹ nhàng đổ lên người đối diện khiến cho ai cũng sửng sốt...nhưng người bất ngờ hơn hết chính là Mara cô...cái thứ nước màu đó đã làm bẩn cả chiếc áo mà mẹ cô mới may...tức giận đến ko chụi được cô hất tay chompoo ra khỏi...
Mara: này cậu làm gì vậy...tôi ko nhịn nữa đâu...đừng có nghĩ có tiền rồi muốn làm gì cũng được...
Chompoo: mày tức ...gị thì đánh tao đi...tao thách mày đó để xem thử ngày hôm sau mày còn đến trường được ko....
Mara: cậu...
Chompoo: mày nhìn tao....cái mặt chó của mày tao càng nhìn lại càng thấy ghét.... " cô búng tay"
Xử lý nó cho tao....
.
.
.
Cô nói xong thì quay lưng, ở sau hai người bạn của cô liền nhào lên đánh tới tấp ,họ nắm tóc xé áo chà đạp...cặp vở thì bị họ ném ra khỏi cửa xổ rơi xuống hồ bơi của trường ướt hết.....
Mara thì ko biết đánh nhau, cô ngay từ đầu đã giữ thế thất thủ nên cũng đành chụi đựng...tiếng la hét của cô cứ thất thanh nhưng chẳng ai dám đến cứu họ chỉ biết cuối đầu mà thầm mong có ai đến giúp đỡ...nếu ko thì cô bạn kia sẽ ko chịu nỗi mất....
Vì ồn ào làm gián đoạn cuộc họp các thầy cô nên họ đã kêu dám thị xuống xem thử...bước đến lớp đang phát ra âm thanh của cuộc ẩu đã thì ông đã thấy đám nhóc đã bu kín xung quanh...đành lên tiếng muốn dẹp loạn..
🗣: Đám nhóc các cô cậu bộ ko có việc làm hay sao mà tập chung ở đây...giải tán nhanh cho tôi ....
Giọng ông quát to làm ai cũng kinh sợ mà bỏ đi....phía bên trong chompoo cũng nghe thấy liền kêu hai đứa kia dừng lại lùi về đây...
Đến khi giám thị bước vào thì đã thấy cô trò Mara nằm đó người toàn dấu chân, đã vậy áo quần đều bị xé rách rất thảm thương, ông liền cởi chiếc áo khoác choàng cho cô rồi đở cô đứng dậy....mọi người bên trong liền mừng rỡ cuối cùng có người đến cứu....
🗣: Ai làm chuyện này.....
.
.1s
.
.2s
Tích tách..•••
.
.
🗣: tôi hỏi các trò ai là người làm chuyện này....
Khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ sợ sệt ngay cả hai cô bạn lúc nãy cũng rất hăng hái nhưng giờ cũng sợ đến xanh mặt...
Họ biết bạo lực học đường được nhà trường quy vào tội rất nặng nếu như bị bắt nhẹ thì đình chỉ mấy tháng còn nặng thì sẽ bị đuổi học nhưng chỉ có mình chompoo là ko bị gì cả cô vẫn thản nhiên cười .....
🗣: sao..các trò có gan làm mà ko có gan nhận ....
.
.
.
🗣: được rồi Mara...con cứ việc nói là ai....
Cô chần chừ một lúc rồi chỉ tay về hướng vica và baga làm hai người đó trợn mắt.....
🗣: thì ra là hai trò...được lắm dám đánh người trong trường học hai người đi theo tôi....
Vica vs baga: thưa thầy chúng em... ko có đánh bạn....nó nói dối...
Mara: ko phải... chính là hai người...
🗣:......." ông quay lại nhìn.."
Chompoo: thưa thầy Mara nói là hai đứa này đánh...
vậy bằng chứng đâu....
Mara: " cô hốt hoảng nhìn về phía lớp" mọi người làm sao thế....ai cũng thấy hết mà...tại sao ko ai nói hết vậy...lớp trưởng, lớp phó hai người chẳng lẽ cũng ko thấy...
.
.
.
.
•••• ••
Chompoo: hực...có ai bên mày ko....ở đây chẳng có ai thấy mày bị đánh cả....
Mara: ko phải...thầy phải tin em...em ko nói dối là hai bạn đó...
🗣: ........
Vica : thưa thầy chúng em ko đánh nó ko ai lên tiếng cả vậy là chúng em vô tội....
🗣: chuyện này chưa rõ ràng Mara nói hai trò chắc chắn sẽ có lý do..nên tạm thờ hai trò lên phòng tôi chép phạt....
Chompoo: Thưa thầy, hai người này ko có lỗi...là Mara tự làm nên cậu ta tự chụi... ko có bằng chứng mà lại du oan người khác...tại sao bạn tôi cũng phải chụi phạt..
Baga: đúng, là thầy thiên vị...ở đây ko ai thấy chúng em đánh bạn ấy hết...tất cả là lỗi của Mara cậu ấy mới là người nên bị phạt....
Mara: ko đúng...thầy đừng tin họ...
Vica: vậy mày nghĩ...nói vậy là mọi người tin mày sao....cái thứ nghèo rách rúm như mày chỉ nên im lặng thôi... ko có quyền nói ở đây....
Mara: cậu....( chợn mắt tức giận...)
Chompoo: thưa thầy em nghĩ Mara nơi bị đình chỉ vừa tháng cậu ấy mới nhận ra mình sai ở đâu....cũng chỉ là lũ thấp hèn... có nói cũng chẳng biết nghe ....
Mara: thầy...em....
Chompoo: À..
Cô bước đến chỗ giám thị đang đứng: thì thầm :"em nhớ thầy vẫn còn cậu con trai đang thi đại học mà đúng chứ....vậy chắc cái chức của thầy quan trọng lắm đấy vẫn là nên giữ cho cẩn thận....."
Câu nói như lời hăm giọa khiến cho ai nghe đều hiểu ra ngay ý tứ trong câu nói ấy......
🗣: Mara trò đi theo tôi...
Mara: thầy...tại sao hic...em ko làm...hic..
Chompoo: em mong ngày mai Mara sẽ có tội thích đáng cho việc mà cậu ta đã làm....tất cả đều nhờ thầy...
Cô chắp hờ hai cuối người xong liền bước tới chỗ cô bạn đang đứng đó....
Cô vút khuôn mặt nó tỏ vẻ đồng cảm..
Chompoo:lần sau
- biết điều một chút....
Mara: tại sao....
Chompoo: tại " TAO CÓ TIỀN".mày nên nhớ điều đó...
Cô vỗ vỗ vào mặt của Mara rồi quay lưng về chỗ của mình
Khuất sau tấm lưng chính là nụ cười đắt ý dành cho những ai dám chống đối cô thì hậu quả sẽ nhận chính là như vậy....
Hai người bạn phía sau cô như có như ko ẩn ẩn nụ cười tươi đó chính là lý do tại sao họ muốn chơi với cô.....
Thầy giám thị đưa cô đi chính cô cũng ko tin người bị hại như mình mà giờ trở thành kẻ có tội....công lý ở đâu...
Cô chết lặng bước ra khỏi lớp, lần đầu trong cuộc đời cô bị hạ nhục chà đạp mà chẳng ai bên cạnh....tất cả tất cả cũng chỉ vì chữ TIỀN....bài học tiên cho cuộc đời cô...cô sẽ ghi nhớ....
Phía trong lớp Vica đắt ý đứng trước lớp tuyên bố:
- Đứa Nào Muốn Như Nó Thì Cứ Việc Chống Đối.....
- Nên Biết Điều Một Chút .....hahaha
■□□■□□■□□■□□■□□■□□■□□■□□■□□■□□
Viết sương sương tặng mấy thím...
Hazzi...
Có ai như tui hong ,viết xong rồi đọc lại thấy truyện của mình nó kì kì sao á...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com