Chap 1. Cuối thu dịu dàng
Mùa thu của nhiều năm về trước, sau khi đọc đến trang cuối cùng của quyển tiểu thuyết, tôi đã từng có một lời thề. Rằng tôi sẽ yêu duy nhất một người và trung thành mãi mãi, nếu như có ý định rời bỏ hay muốn yêu một người khác, vậy thì tôi sẽ...
...
Giữa cái nắng ban trưa nóng rực, phòng y tế tĩnh lặng không một bóng người.
"Em nói tên Kim Amie, lớp 10-7 phải không?"
"Vâng ạ."
Cô Han gật đầu, cẩn thận ghi ghi chép chép vào quyển sổ có bìa màu xanh da trời. Tôi chán chường ngồi nghe tiếng chim hót ríu rít truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn vết thương đang rướm máu đỏ hoe của mình.
Tôi phải đặt một chân dưới sàn, một chân bị thương ở trên giường dù đang mặc váy đồng phục. Nghĩ đi nghĩ lại, đưa mắt nhìn thấy vai áo sơ mi trắng còn đứng quay lưng ở ngoài cửa phòng y tế, tôi đỏ mặt muốn bỏ chân xuống để trông mình tử tế hơn. Nhưng chỉ vừa cử động nhẹ, vết thương liền nhăn lại đau điếng, tôi có thể nhìn thấy phần thịt đỏ ửng ở sâu bên trong đang tiếp tục tươm máu ra. Bất quá, tôi giữ nguyên vị trí của cái chân đang đau như thể sắp què quặt tới nơi mà rớt nước mắt.
Nghe thấy tôi gừ nhẹ, sơ mi trắng ngoảnh lại rất nhanh, ánh mắt lướt qua ít giây rồi tiếp tục quay đi, trước cửa phòng y tế chỉ truyền đến tiếng thở dài.
Cô Han đã viết xong thông tin cá nhân của tôi vào sổ từ bao giờ. Lúc này cô đang đóng cửa tủ thuốc làm vang lên tiếng kẽo kẹt, trên tay là băng dán vết thương to nhỏ đủ loại và một số thứ đồ lộn xộn mà tôi không biết tên. Sau khi khử trùng, cô tỉ mỉ giúp tôi dán miếng dán to tướng vào gối.
"Sắp xong rồi, sẽ không đau lắm đâu. Em về nhà phải cẩn thận, thường xuyên thay miếng dán, quan trọng là không được để vết thương dính nước đâu nhé."
Lúc cô đổ thứ nước dùng để khử trùng đó lên chân, tôi cứ nghĩ là mình đã hồn bay phách lạc. Lúc này cứ vậy mà vâng vâng dạ dạ, gật đầu như gà mổ thóc.
Hoàn thành góc dán cuối cùng thật hoàn hảo, cô Han lại lấy thêm một hộp băng cá nhân nhỏ, vừa mở hộp vừa nói: "Em nhớ cảm ơn nam sinh kia nha. Cậu ấy cõng em chạy một đoạn xa lắm đấy."
Tôi gật gù, không biết lần thứ bao nhiêu hướng mắt về phía người mặc áo sơ mi trắng nơi cửa phòng y tế, cùng lúc chạm với ánh mắt dịu dàng như mặt nước tĩnh lặng của Jeon Jungkook.
Tôi vội cúi đầu, hai bên tai chột dạ đến nóng lên, thỏ thẻ đáp: "Vâng ạ."
Tôi đoán Jeon Jungkook vừa mới tiếp tục thở dài. Anh hạ tầm mắt nhìn xuống vết thương đã được dán cẩn thận của tôi, sau đó quay đầu đi, tiếp tục bộ dạng chờ đợi của mình.
Cô Han dán miếng băng cá nhân nhỏ lên trán tôi, rất nhanh, cô hài lòng nói: "Xong rồi, em có thể về. Nhưng mà phải nhớ không được để vết thương lớn này dính nước, trên trán thì không sao."
"Em nhớ rồi, cảm ơn cô nhiều ạ."
"Tạm biệt, đóng cửa giúp cô nhé."
"Vâng, tạm biệt."
Tôi treo ba lô màu xanh nhạt trên vai, không quên giúp cô Han đóng cửa phòng y tế, sau đó cùng với cái chân cà nhắc rời đi. Cứ như thế, gió vẫn thổi ngược chiều trên con đường dài , tôi và Jeon Jungkook người đi trước, kẻ theo sau. Trời đã hơi dịu nắng, hai cái bóng một cao một thấp phản chiếu dưới lòng đường, cho đến khi tôi nhìn thấy cái bóng cao ngoằng ở phía sau đột ngột dừng lại.
"Em tính ngậm miệng mãi à?"
"...."
Thấy tôi không trả lời mà cứ lầm lũi lách qua anh rồi đi tiếp, Jeon Jungkook nhìn tới bất lực. Anh sải bước đi tới, giật lấy ba lô của tôi quẩy ở trước ngực. Một bên khom người xuống, súc tích nói: "Lên."
"...."
Trong lòng đã thấy có chút khí phách nhưng tôi lại ra vẻ như không muốn lên lưng để anh cõng. Có lẽ Jeon Jungkook nhìn ra, nhưng cũng không muốn bắt bẻ hay vạch trần tôi làm gì. Dù sao lúc này, tôi cũng cần mặt mũi nhiều hơn anh mà.
"Trèo lên hay để anh về nói chuyện với anh trai em?"
Ngay tức thì, tôi không câu nệ trèo lên lưng Jeon Jungkook, bởi tôi sợ Kim Taehyung là thật. Dù rằng lần này cũng chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh trai thích nhất chính là mắng tôi.
Thế là gần như qua chuyện, Jeon Jungkook cõng tôi về, trên con đường nhỏ rợp bóng cây mà hằng ngày chúng tôi vẫn thường hay đi qua ấy. Tôi không nhắc đến chuyện kia, và tôi cho rằng anh cũng sẽ không nói đến làm gì nữa. Cho đến khi...
"Đừng để anh bắt gặp em theo dõi anh thêm một lần nào."
Tôi không trả lời, chỉ quê độ "ừm"một tiếng từ trong cổ họng. Nhưng Jeon Jungkook lại làm như không nghe thấy, anh bắt bẻ tôi: "Không có miệng hả?"
"Em biết rồi, em có trả lời anh mà."
"Anh không nghe lọt tai cái đoạn "ừm" của em, hiểu chứ?"
"Em hiểu rồi... thế Jung Soo Min bây giờ là gì của anh?"
Jeon Jungkook vẫn bước đi đều đều, không có biểu hiện gì giống như là đang giả vờ: "Jung Soo Min là ai?"
Tôi tức tối nhưng vẫn phải bình tĩnh giải trình: "Cái chị gái vừa tỏ tình với anh ở chân cầu thang chứ ai?"
Nói xong, tôi nhớ lại khoảnh khắc tay của Jeon Jungkook bị Jung Soo Min cưỡng ép nắm lấy sau lời tỏ tình không nhận được hồi đáp của cô nàng. Cả cái khoảnh khắc mà Jeon Jungkook tựa như bắt được tín hiệu ngầm nào đó, bất thình lình quay đầu và lập tức nhìn thấy tôi thập thò sau bức tường cạnh cầu thang. Vì vậy mà tôi bỏ chạy như kẻ trộm trên hành lang ẩm ướt do cơn mưa buổi sáng, và kết quả của kẻ nhìn lén là ngã lăn từ trên cầu thang xuống.
Tôi rất muốn biết câu trả lời của anh với Jung Soo Min là gì. Nhưng trong cơn hoảng loạn đó, thứ mà tôi nghe được chỉ là âm thanh va đập của da thịt mình với mấy bậc cầu thang sứt mẻ đó, cùng giọng điệu thảng thốt gọi tên tôi của Jeon Jungkook.
"À, đằng ấy tên là Jung Soo Min à." Jeon Jungkook thản nhiên nói: "Không học cùng lớp nên anh không biết tên."
"Anh thấy chị ấy xinh không? Jung Soo Min là á khôi hai năm liên tiếp của trường ta đấy."
Ấy vậy mà Jeon Jungkook cũng gật gù: "Thế à, thảo nào trông cũng xinh thật."
Tôi điếng cả người, vô lực lặp lại câu trả lời của anh: "Xinh?"
"Ừ."
"Anh bảo Jung Soo Min xinh á?"
Jeon Jungkook im lặng hồi lâu rồi đột nhiên cười phá lên như thể không nhịn được nữa: "Anh muốn nhìn thấy gương mặt tức đến mức đỏ ửng lên của em lúc này cơ."
Từ góc độ hiện tại, tôi không thể nhìn thấy được gương mặt anh. Nhưng tôi chắc chắn rằng với cái giọng điệu lẳng lơ này, anh hẳn là đang khoái chí lắm.
Tôi thì đang bực bội với cái gai trong lòng.
"Nói chung là vẫn xinh chứ gì? Anh nói rõ đi, Jung Soo Min bây giờ là gì của anh, hả?"
"Nè em nhỏ nhà bên ơi, em đang cáu đấy à?"
Jeon Jungkook nghiêng đầu nhìn tôi, tôi lại hất mặt ngoảnh sang hướng khác.
"Ơ kìa... Mie?"
Anh thấy tôi không trả lời thì có phần thu liễm, cười cười nói: "Ơ hay, em cáu thật đó hả? Anh trêu tí thôi mà... đúng là em bé hay dỗi."
Tôi mím môi không nói. Cơ hồ là nếu như anh còn khen Jung Soo Min thêm một lần nào nữa, tôi sẽ giãy giụa và khóc rống ngay tại đây.
Jeon Jungkook khúc khích cười một mình như tên dở hơi, sau đó nói bâng quơ giải thích: "Trước đây anh và cậu ấy là gì thì bây giờ vẫn y cũ thôi. Trước đây còn chả quen biết gì nhau, thế thì sau này vẫn vậy."
"...."
"Mà anh thấy Jung Soo Min cũng không xinh gì lắm đâu."
"Ừm."
"Nếu em không "ừm" với anh thì anh thấy em xinh hơn cậu ấy hẳn."
Tôi nén tức trong lòng, dù sao cũng đã có được câu trả lời mình muốn nghe, bèn vờ thờ ơ nói: "Vậy anh cứ cho là em không xinh hơn đi."
Jeon Jungkook tặc lưỡi: "Đành vậy. Dù gì người ta cũng là á khôi mà, đâu có ngốc nghếch hay dỗi giống như cô bé nhà mình."
"...."
Thế là tôi không nói chuyện với anh nữa. Đi đến cuối con đường, Jeon Jungkook mới nghiêng đầu lại nhìn tôi thêm một lần. Thấy tôi giận đến đỏ tai, môi mím chặt và run run như thể sắp khóc, anh liền cười lớn rồi bắt đầu chữa cháy: "Em xinh hơn cậu ấy mà, Mie là xinh nhất luôn, thề. Anh cũng không thích Jung Soo Min, anh đã từ chối người ta rồi, vừa lòng chưa?"
"Liên quan gì tới em?"
"...."
Tôi trả lời như thể đang trả thù, thực chất là đang vui như mở cờ trong bụng. Mặc kệ tên nào đó đang than ngắn thở dài, tôi hất mặt, nâng cao giọng và nói như lẽ dĩ nhiên: "Dù anh có khen chị ấy xinh hay yêu đương với chị ấy thì em cũng không quan tâm lắm đâu."
Jeon Jungkook hơi sững lại, sau đó vừa bước tiếp vừa mỉa mai tôi: "Thế cơ à? Có thật là không quan tâm không?"
"Thì có liên quan gì đến em đâu mà em phải quan tâm?"
"Không liên quan đến em thật à?"
"...."
"Có liên quan mà."
Tôi mím môi đợi Jeon Jungkook nói tiếp, nhưng anh lại im lặng bước đi, không nói thêm gì nữa. Tôi nóng lòng không chịu được, bèn quấn chặt lấy cổ anh, nghiêng đầu đến gần anh hơn.
"Liên quan thế nào, anh nói tiếp đi."
"Vì sao anh phải nói tiếp? Em nói em không quan tâm mà?"
Tôi tức giận thở hắt một hơi: "Anh cứ thích bắt bẻ em mới được có phải không?"
Jeon Jungkook lại dùng cái giọng điệu lì đòn y hệt như trước đó của tôi: "Đúng rồi, anh cứ thích bắt bẻ em đấy, thì sao? Em tính làm gì anh?"
Tôi nói như đấm vào tai anh: "Anh đi tìm người khác mà bắt bẻ, em không ngồi không để anh bắt bẻ đâu! Biết chưa!"
"Anh không thích tìm người khác, anh thích mỗi em thôi."
"...."
Tôi ngẩn ra, trong đầu tự lặp lại lời mà anh vừa nói. Phân tích một lượt, tôi lại đỏ mặt, đánh liều gặng hỏi: "Thích mỗi em thôi là sao? Là thích em hay thích bắt bẻ em?"
"Sao em lớn chậm thế?"
Jeon Jungkook đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan làm cho tôi bức bối cả lên. Bất quá, tôi dùng cái chân không đau đạp mạnh vào đùi anh. Jeon Jungkook cũng hơi nghiêng ngả, nhưng anh chỉ cười, hồi lâu lại dùng sức nâng tôi cao lên ở trên lưng anh.
"Mie, đợi ba năm nữa."
Mắt tôi lập tức sáng rực lên, ngờ vực hỏi: "Đợi ba năm nữa... làm gì?"
"Ba năm nữa em lớn rồi, anh sẽ cho em biết một bí mật."
"Ba năm lâu quá! Em lớn rồi!"
"Hoặc em được điểm tối đa môn toán trong kỳ kiểm tra tiếp theo, muốn gì anh cũng chiều."
Tôi rơi vào trạng thái hết hi vọng, cái này thì đành thôi. Bẵng qua một lúc, tôi lại luyên thuyên bên tai Jeon Jungkook, mặc cho anh đang cõng tôi mệt đến muốn đứt hơi.
"Anh sẽ mách Kim Taehyung nếu em còn lén lút theo dõi anh sao? Cả việc em hay xen vô chuyện riêng của anh, hay nói năng lung tung nữa..."
Kim Taehyung vẫn thường hay mắng tôi, anh ấy gọi tôi là chúa không biết chừng mực, ỷ được chiều mà thường xuyên ăn nói trên đầu trên cổ Jeon Jungkook.
"Em mà cũng biết sợ à?"
"...."
Jeon Jungkook thấy tôi không chống chế thì bật cười: "Ngốc hả? Anh ấy là sinh viên đại học, biết bao nhiêu thứ phải lo, anh tự dưng đi mách làm gì. Với cả mách thì Kim Taehyung lại mắng mỏ em mãi thôi, em cũng có thay đổi được đâu. Nhưng mà anh trai thương em lắm, sau này có bị mắng thì cũng đừng cãi lại Taehyung, anh ấy cũng sẽ buồn đấy."
"Anh không thích anh ấy mắng em à?"
Jeon Jungkook chẳng bao giờ phủ nhận mấy chuyện này, anh dịu dàng nói: "Dù gì anh ấy cũng chẳng chăm em nhiều bằng anh còn gì. Có là anh trai ruột đi chăng nữa thì muốn mắng em cũng phải bước qua xác anh."
Tôi bật cười, kê mặt lên vai Jeon Jungkook, nũng nịu nói: "Có ai ngược ngạo như anh không?"
Jeon Jungkook hơi dừng bước, anh quay mặt sang, gần trong gang tất với ánh mắt của tôi. Đuôi mắt anh cong cong, trả lời: "Không đâu, anh là ngược ngạo nhất rồi. Anh cho phép thì Kim Taehyung mới được mắng em, thế nên đừng có nghịch ý anh, trời cũng không cứu được em đâu, hiểu chưa?"
Tôi không trả lời, vì mãi mê đắm chìm trong ánh mắt của anh. Mà có lẽ Jeon Jungkook cũng thế, anh tựa như luôn ở trong trạng thái rơi tự do mỗi khi khoảng cách giữa gương mặt của chúng tôi quá gần. Tôi rất vui vì anh chưa từng nhìn Jung Soo Min hay bất cứ người nào từng thổ lộ với anh bằng ánh mắt "tình" như vậy. Nếu không, hẳn là tôi sẽ tức chết mất.
Mấy năm nay, Jeon Jungkook vẫn luôn ngang ngược một cách dịu dàng như vậy. Anh sẵn sàng dùng khí thế ép tôi vào chân tường, sau đó lại dùng ánh mắt nhu thuận nâng đỡ tôi lên. Bảo kê tôi, chăm sóc tôi, chống lưng cho tôi, sau đó lại dạy dỗ tôi, răn đe tôi, khiến tôi luôn phải nghe lời.
Mà nhiều năm về trước, cái thời cả hai vẫn còn bé ấy, rõ ràng anh không ngạo nghễ như vậy.
Trong trí nhớ của tôi, Jeon Jungkook lúc nhỏ là một cậu con trai cao và gầy. Anh sống rất quy củ, bàn tay anh rất đẹp và đôi mắt sâu thăm thẳm ấy cứ như được vẽ ra bởi một chất liệu tuyệt vời nhất trên đời. Tầm sáu giờ hơn mỗi buổi sáng, tôi luôn nghe tiếng mở cửa trên sân thượng ở căn nhà bên cạnh. Chậu hoa hồng xanh được anh săn sóc và tưới nước đúng giờ rất nhiều năm, cùng con mèo Ba Tư màu trắng tên Milan ngồi trên ghế gỗ với cái mặt cáu kỉnh như thể không vừa lòng với bất kỳ ai.
Tôi vẫn nhớ, Milan là do dì Jeon mua cho Jeon Annie, nhưng cô nàng lại không thể nào nuôi được một thú cưng không biết nghe lời và láo toét như vậy, thế là anh trai phải thay Annie nhận cái của nợ này. Jeon Jungkook từng nói Annie và anh trai tôi tính nết giống y như nhau. Vì Kim Taehyung cũng từng đú đỡn đòi nuôi một chú bồ câu nhỏ, cuối cùng vì yếu tố vệ sinh mà vẫn là tuồng hết về phía Jeon Jungkook.
Anh nói rằng mình như một cái thùng rác nhận hết của nợ của hai người họ.
Tôi không biết chú bồ câu nhỏ đó sau này đã ở đâu. Nhưng trong một ngày mưa tầm tã, tôi bệnh và ba mẹ thì kẹt ở công ty không về được, tôi trông thấy Jeon Jungkook vác cái nồi điện mới toanh của dì Jeon qua. Tối hôm đó, anh nấu cháo bồ câu cho tôi ăn, còn Kim Taehyung thì ngồi khóc ở dưới bếp với đám lông lá bay khắp nhà.
Khi còn bé, anh trai phát hiện tôi thường bị chảy máu cam, ba mẹ sửng sốt vì cho rằng tôi đã mắc phải một căn bệnh quỷ quái nào đó. Kết quả sau khi đưa đến bệnh viện mới phát hiện ra rằng do cơ địa của tôi chứ không phải bệnh, nói chung là trời hanh khô mũi của tôi sẽ dễ bị thương và chảy máu. Bác sĩ nói rằng không nguy hiểm nhưng cũng không thể chữa tận gốc, tốt nhất là mỗi mùa đông tôi nên giữ ấm cơ thể và ít đi long nhong ngoài đường.
Thế là suốt cả mùa đông, balo đựng đồ chơi của Jeon Jungkook đổi thành đựng một sấp khăn giấy mềm. Chỉ cần mũi tôi chảy ra một ít máu, anh nhất định sẽ là người đầu tiên lấy một sấp khăn giấy ụp vào mặt tôi, lau lau vô cùng chuyên nghiệp. Những đứa trẻ trong xóm nhìn thấy tôi với cái mũi đỏ hoe, bắt đầu đồn với nhau chuyện tôi bị ma quỷ đeo bám, chỉ cần nhìn thấy tôi là bỏ chạy. Điều này làm tôi cảm thấy sợ, trốn trong nhà khóc thút thít mà không dám gặp mặt ai. Cho đến khi Jeon Jungkook biết chuyện, anh phẫn nộ nói rằng sẽ đi tìm mấy đứa trẻ kia mắng một trận, kết quả là đi hết cả buổi trưa vẫn không thấy bóng dáng.
Chiều hôm đó, anh dắt về nhà một ông thầy cúng. Cũng không biết Jeon Jungkook đã dùng cách nào, lão thầy cúng đó lại đồng ý quẩy đồ nghề đi theo một đứa trẻ còn bé xíu như anh. Mẹ tôi dở khóc dở cười, dì Jeon thì giận đến đỏ cả mặt. Kết quả là vừa phải bắt xe cho người ta về vừa phải xin lỗi, Jeon Jungkook thì nằm sấp ăn roi.
Mọi người ai cũng nói Jeon Jungkook thương tôi nhất, từ nhỏ đã yêu chiều tôi vô cùng. Và có vẻ đến Annie cũng không nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy, bởi vì cô nàng vẫn thường hay than vãn với tôi về việc anh trai của cô ấy lạnh lùng, khó tính và chán phèo như một khúc gỗ khô.
"Anh ấy rất dịu dàng, tốt bụng chứ không phải khó tính và chán phèo như cậu nói đâu nhé."
Annie lắc đầu, khẳng định: "Anh ấy chán phèo, anh trai tớ thực sự chán phèo và cũng không dịu dàng với tớ chút nào. Tên xấu xa đó chỉ biết than vãn với mẹ về việc tớ thường hay làm rơi vụn thức ăn trong phòng của anh ấy thôi. Anh Taehyung mới tốt, tớ thích anh Taehyung hơn!"
Biết sao không? Vì căn bản là Kim Taehyung ở bẩn, Annie học được cái tính này cũng là từ anh ấy. Hai người họ ở gần nhau thì như là một cặp bài trùng, làm gì có chuyện la mắng nặng lời ở đây.
Theo như lời Annie nói, Jeon Jungkook thường hay phàn nàn và luôn chực chờ để mách dì Jeon mỗi khi Annie phạm lỗi. Anh sống sạch sẽ và vô cùng quy củ, thế nên cô nàng đã lười biếng lại còn hay quên như Annie luôn phải bị ăn mắng. Nhưng đối với tôi, Jeon Jungkook chưa bao giờ như vậy. Anh hiền lành, tốt tính, là một người biết cách ăn nói và giỏi xoa dịu mỗi khi tôi buồn vì bị mẹ mắng. Anh chẳng bao giờ phàn nàn hay khiến cho tôi cảm thấy chán ghét anh cả.
Khi ấy, chúng tôi đều còn bé thôi. Và Annie nói rằng, có lẽ Jeon Jungkook muốn dụ dỗ để bán tôi đi, bởi cô nàng nghe nói anh trai mình đang cần tiền.
Tôi cảm ơn Annie, sau đó đem kể hết mọi chuyện cho Jeon Jungkook nghe.
"Anh ơi, vậy là anh sẽ bán em thật sao? Anh tốt với em là để bán em đi ư?"
"Không có đâu, em đừng tin nó."
"Nhưng anh cần tiền mà ạ?"
Jeon Jungkook cầm quyển tập quạt quạt cho tôi, thật thà nói: "Anh không cần tiền. Mà dù anh có cần tiền thật thì anh cũng sẽ bán Annie và Milan thôi chứ không bán em đâu."
Tôi gật gù, nghĩ gì đó hồi lâu rồi lại thành ra bật khóc. Annie là bạn thân nhất của tôi, hai đứa học cùng lớp, ngồi cùng bàn, đến tên Amie và Annie cũng là tên đôi do mẹ tôi và dì Jeon thống nhất đặt ra. Mỗi ngày đến trường tôi đều khoác tay cậu ấy, thế nên tôi sợ rằng sau khi bị Jeon Jungkook bán đi, tôi và Annie sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa. Tôi nước mắt nước mũi từa lưa mang đi kể sạch cho Annie nghe, hai chúng tôi ôm nhau khóc một trận ầm ĩ, ôm cả con mèo không biết chuyện gì đã xảy ra vào lòng. Tôi vừa khóc vừa xoa đầu nó, cho rằng đằng nào nó cũng sẽ bị bán cùng với Annie mà thôi. Dì Jeon nghe được mấy lời từ biệt của tôi dành cho Annie và con mèo thì phải dỗ dành chúng tôi hết cả buổi chiều, sau đó lôi Jeon Jungkook ra sân đánh đòn một trận.
Hôm đó, anh không ăn cơm tối.
Thế mà Jeon Jungkook cũng không hề giận tôi, còn tiếp tục hứa dù thế nào thì cũng chỉ bán Annie và con mèo chứ không bán tôi.
...
Năm cấp hai, Kim Taehyung đi học ở trường nội trú. Jeon Annie sức khỏe yếu ớt lại bị bệnh tim nên buộc phải tạm bảo lưu kết quả để ở nhà chữa bệnh. Từ đó, chỉ có một mình tôi đến trường, thường hay bị bạn bè cho ra rìa vì học dốt và luộm thuộm không giống ai. Bởi tôi của lúc nhỏ chẳng thường được mẹ chăm sóc, đến tóc tôi cũng phải tự tết một mình, móng tay cũng là chính tôi cắt. Công việc của ba mẹ ở xa và quá vất vả, nên thường xuyên gửi tôi cho nhà dì Jeon chăm sóc. Dì Jeon rất thương tôi, nhưng Annie lại tiếp tục lên cơn đau tim, nhập viện dài ngày, thế nên suốt một khoảng thời gian dài, Jeon Jungkook vừa phải trông nhà, vừa người giám hộ của tôi. Anh dạy tôi học bài, đưa tôi đi học, lại phải đến bệnh viện giúp dì Jeon chăm Annie. Dù khi ấy anh cũng chỉ là một đứa trẻ, còn nhỏ hơn Kim Taehyung hai tuổi.
Có một thời gian mẹ tôi tạm nghỉ làm vì thất nghiệp, thế nên tôi cũng được xem như có người chăm sóc. Có lẽ vì mẹ bệnh nên ba cũng thường xuyên về nhà, nhưng số lần họ cãi nhau còn nhiều hơn cả số lần ba hỏi thăm mẹ.
Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, nhưng đủ để nhận ra tính tình của ba mẹ vẫn luôn khắc khẩu nhau. Bà nội từng nói rằng lúc ba mẹ sắp cưới, ông nội nhất quyết phản đối vì tuổi của ba mẹ là không hợp, nhưng ba vẫn quyết định cưới mẹ. Quả thật những năm sau này, mỗi lần cùng nhau ăn cơm đều có ít nhiều vài ba câu nói qua nói lại, thỉnh thoảng sẽ là một trận cãi to.
Khi cãi nhau, mẹ tôi thường uống rượu bia, thậm chí là hút cả thuốc lá. Kim Taehyung nói với tôi rằng đừng cố khuyên bà làm gì, bởi mẹ biết hút thuốc từ khi còn là học sinh Trung học. Trong khi ba tôi thì chẳng bao giờ đụng đến bao thuốc lá hay một chai bia nào, đó cũng chính là lý do trước đây mẹ tôi không được lòng ông bà nội.
Có lần, ba mẹ tôi cãi nhau vì mấy chậu cây trong nhà bị mẹ không cẩn thận làm vỡ. Vốn dĩ cũng chẳng lớn lao gì, nhưng không ai trong bọn họ chấp nhận để đối phương trên cơ mình. Kim Taehyung đã đi học nội trú, nên người chứng kiến những chuyện này chỉ có một mình tôi.
Lớn tiếng rất lâu, ba tôi bắt đầu không kiềm nén được cơn nóng giận, bình trà trên bàn bị ông đạp đổ. Mẹ tôi còn nóng tính hơn, bà xô ngã tủ ở bên cạnh, đập bể mấy chai bia, lớn tiếng mắng ba tôi là đồ khốn. Tôi trốn nơi góc cửa, khi ấy còn chẳng có điện thoại, tôi không cách nào liên lạc được cho Kim Taehyung.
Mặc kệ tôi khóc rống, ba mẹ vẫn tiếp tục cãi nhau vì ai cũng cho rằng mình là người đúng. Trời mưa dần lớn, cho đến khi họ không còn đủ sức để cãi nữa thì mới nhận ra tôi từ lâu đã không còn ngồi ở trong góc, cửa cổng mở toang.
Trời thì mưa, tôi thì nhắm mắt chạy đến đầu đường, cho đến khi trời dần tạnh, chỉ còn mưa lâm râm phủ nhẹ trên mặt đường, tôi mới biết mình đang sợ và lạnh đến phát run. Tôi trốn sau cái ghế dài, chỉ cảm thấy buồn và tủi thân, tôi cũng mệt đến mức sắp ngủ gục đi.
Tựa đầu vào chân ghế, trong cơn mơ màng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân, cùng tiếng gọi và bóng hình như hòa vào màn mưa.
Qua khe ghế gỗ, tôi nhìn thấy Jeon Jungkook cầm cái ô chạy trên đường. Có lẽ vì chạy quá nhanh mà người anh bị nước mưa văng lên ướt sũng, ô thì vẫn đang được bung ra trên mái đầu nhưng cũng chẳng để che chắn là bao.
Phải rồi, còn có Jeon Jungkook mà...
Anh đến rất gần cái ghế dài, nhưng lại không nhìn thấy tôi. Ánh mắt đảo khắp nơi nhưng không nhìn thấy người mà anh đang gọi.
"Mie ơi...!"
"....."
Mie ơi, em đâu rồi..."
Giọng anh oang oang giữa đường, sau đó tiến đến gần hơn. Giây tiếp theo, anh đổi tay cầm ô, tay còn lại mở nắp thùng rác ở ngay bên cạnh cái ghế mà tôi đang nấp ra.
"Ra đây đi, Mie ơi!"
"....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com