Chap 11
"Cô thực muốn đi?" Lâm Trí Tú lái xe cũng không được, mà muốn rời xe cũng không thể, cùng Kim Trân Ni giằng co hồi lâu, Lâm Trí Tú chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa.
"Đương nhiên, nếu muốn thì cùng nhau ở lại, còn không thì cùng về nhà cô, hai chọn một." Kim Trân Ni ngữ khí khoái trá nói.
"Vô lại!" Lâm Trí Tú phi thường khinh bỉ liếc Kim Trân Ni một cái, không thể không thỏa hiệp mà khởi động xe, người sao có thể sa đọa đến như vậy đây, không lo làm tốt vai trò của một tiểu công chúa kiêu ngạo, lại muốn trở thành một kẻ vô lại thế này sao?
Kim Trân Ni giả điếc làm thinh, đây vô lại cũng là do Lâm Trí Tú ác nghiệt cô bức mà ra, cô nghĩ tôi thích hạ mình nói ra những lời này sao, nói đến cùng cũng là do cô không tốt.
"Cô mang giày cao gót?" Xuống xe, Lâm Trí Tú mới phát hiện Kim Trân Ni mang giày cao gót.
"Có gì không được sao?" Kim Trân Ni chứng kiến Lâm Trí Tú một bộ dạng không tin được, rất kỳ quái, mình lúc nào chả mang giày cao gót.
"A! Cô nghĩ chúng ta là đi nghỉ dưỡng sao? Hiển nhiên cô không biết nơi cô muốn đi là nơi như thế nào, phải đi đường núi 1 giờ đồng hồ mới đến nhà tôi, đừng nghi ngờ, nhà của tôi ngay bên trong khe núi." Lâm Trí Tú cười lạnh nói, Kim Trân Ni, cô quả thực là muốn chết. "Bây giờ cô quay về vẫn còn kịp, miễn phải chịu khổ." Lâm Trí Tú lần này nói đúng trọng tâm, dù sao mang giày cao gót đi 1 tiếng đường núi, tự mình cũng chưa dám thử, huống hồ là tiểu công chúa chưa một lần đi đường núi.
"Đừng có hù tôi, tôi không sợ." Kim Trân Ni hiển nhiên không biết khái niệm mang giày cao gót đi 1 giờ trên đường núi là như thế nào, bất quá khi thấy biểu hiện của Lâm Trí Tú, mơ hồ cảm thấy bất an đôi chút, nhưng dù sao cô cũng đã theo đến đây rồi, không thể vì một câu nói của Lâm Trí Tú mà rút lui được.
"Cô đừng hối hận là tốt rồi!" Đến lúc đó đau chân chết, cũng không bao giờ đồng cảm với cô.
Đường phi thường gập ghềnh, mấy lần làm cho Kim Trân Ni chao đảo muốn ngã, gót chân cũng mơ hồ bắt đầu đau, cô xem đồng hồ, mới được 15', Kim Trân Ni bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, còn tới 45' nữa, nghĩ tới Trân Ni đã cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Lâm Trí Tú mang giày thể thao, đi phi thường thoải mái, đem Kim Trân Ni bỏ lại sau lưng.
"Lâm Trí Tú, cô đi chậm lại một chút được không, thực sự còn tới 45' sao, cô không gạt tôi đấy chứ?" Kim Trân Ni hỏi, cô hối hận vì theo tới đây, nơi này một chút cũng không hợp với mình, đường vừa chật lại gập ghềnh, lại còn phải leo dốc, gót chân ngày càng đau bước chân vì thế cũng ngày một chậm.
"Tôi cần phải gạt cô sao? Với tốc độ hiện tại của chúng ta, so với tôi đi một mình chỉ bằng phân nửa, cô không phải rất giỏi toán sao, cô nói xem chúng ta là còn bao lâu đây?" Lâm Trí Tú thấy Kim Trân Ni khuôn mặt nũng nịu đã bắt đầu xuất hiện lo lắng cùng bất an, cô nhìn xuống đôi giày cao gót Trân Ni đang mang, phỏng chừng gót chân sẽ không thể dễ chịu, giờ biết hối hận rồi sao, một chút cũng không đáng thông cảm, Lâm Trí Tú không những không đi chậm lại mà trái lại càng bước nhanh hơn.
Kim Trân Ni cho rằng Lâm Trí Tú bỏ rơi mình, trong lòng một trận lo lắng, chịu đựng cơn đau tăng tốc đuổi theo, bởi vì trong lòng lo lắng hoàn toàn không chú ý tới phía trước có một cái hố, chân bất ngờ sụp vào đấy, giày cao gót cao 7 8 ly, có bao nhiêu đau đớn thì chịu đủ bấy nhiêu.
"A!" Kim Trân Ni hoảng sợ thốt lên, bàn chân đau đến mức cô thiếu chút nữa rơi lệ.
Lâm Trí Tú quay đầu lại, quả nhiên là phiền phức, tiểu công chúa đúng là nguồn phát ra mọi phiền phức.
"Đã bảo quay về mà không chịu nghe, giờ hối hận chưa, có đau chết cũng đáng đời mà, cô đúng là có thù oán với tôi a, đi theo liền cho tôi thêm phiền phức, giờ thì hay rồi, trời tối cũng không đến được nhà..." Lâm Trí Tú bắt đầu quở trách Kim Trân Ni, tiểu công chúa thích tùy hứng, nên chịu một chút giáo huấn, nhưng mà lúc này trật chân, thật là một chuyện rất phiền hà, lộ trình còn chưa đến một nửa, thật muốn đem Kim Trân Ni bỏ mặc ở đây, thế nhưng ở đây quá hẻo lánh, bỏ mặc người đang bị thương, mặc dù Lâm Trí Tú là một người vô tâm vô phế cũng không làm được.
Vốn phải chịu đau đớn từ bàn chân truyền đến đã đủ ủy khuất rồi, còn bị Lâm Trí Tú độc miệng không ngừng trách mắng, trong lòng uất nghẹn nói không nên lời, hơn nữa nơi đây dị thường hẻo lánh mà còn lạ lẫm, khiến cho Kim Trân Ni trong lòng bất an cực kỳ, trong lòng không hiểu chua xót khổ sở ở đâu kéo đến, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.
Lâm Trí Tú choáng váng, bất quá mình chỉ mới nói vài câu, cô ấy liền khóc cho mình xem, trong vòng 3 ngày ngắn ngủn, đã chứng kiến Kim Trân Ni 2 lần rơi nước mắt, trước đây dù biết cô ấy đã nhiều năm, cũng chưa một lần thấy qua, Kim Trân Ni vĩnh viễn luôn là dáng vẻ cao ngạo, cơ hồ chưa từng trải qua thời gian khó khăn nào, làm cho Lâm Trí Tú cảm thấy hiện tại đối với tiểu công chúa hẳn là nên một lần nữa đánh giá lại. Bất quá nhìn bộ dạng bất lực của Kim Trân Ni bây giờ thực rất đáng thương, thật giống bị mẹ kế ác độc ngược đãi, ủy khuất tột cùng, làm cho Lâm Trí Tú sinh ra một chút cảm giác tội lỗi. Tục ngữ đều nói không đánh rắn dập đầu, tự mình còn giậu đổ bìm leo, quả thực có chút quá đáng, nhưng mà để Lâm Trí Tú nhận sai, có vẻ như so với leo lên trời còn khó hơn.
"Đừng khóc a, người không biết lại cho là tôi đã ức hiếp cô." Lâm Trí Tú ngữ khí hiếm thấy dỗ dành, cũng hảo tâm đưa khăn tay cho Trân Ni lau nước mắt. Lâm Trí Tú một chút cũng chưa ý thức được, Kim Trân Ni khóc là do bị cô khi dễ, ở đây ngoại trừ cô ra, lẽ nào còn có người thứ 3 sao?
Còn không phải a, Kim Trân Ni cảm thấy càng thêm ủy khuất, rõ ràng là Lâm Trí Tú không tốt, nếu cô ấy không đi nhanh, mình sẽ không vì đuổi theo mà trượt ngã, bây giờ còn trách mắng mình, khi dễ mình, chính là Lâm Trí Tú không tốt...
"Sao cô không đi luôn đi, không phải một lòng muốn bỏ rơi tôi sao, giờ thì đúng lúc có thể dễ dàng bỏ tôi lại rồi..." Kim Trân Ni không chút cảm kích, ầm ĩ rống lên, cô hận chết Lâm Trí Tú.
"Được rồi, đừng khóc, đừng chọc tính nhẫn nại của tôi, nếu không muốn thực sự bị bỏ ở đây, thì hãy thu cái tính đại tiểu thư của cô lại đi." Lâm Trí Tú ngữ khí dỗ dành bất quá chỉ mới nói một câu, lập tức liền trở lại ngữ khí đe dọa.
Kỳ thực Kim Trân Ni quát xong liền hối hận, cô thật đúng là sợ lúc này bị Lâm Trí Tú vứt bỏ ở đây, sẽ không biết phải làm sao, hẻo lánh muốn chết, trong lòng rõ ràng rất sợ, thế nhưng miệng vẫn là nói cứng.
"Cô muốn thì cứ đi!" Kim Trân Ni mạnh miệng không phải chuyện lạ.
Lâm Trí Tú hít một hơi, lúc này còn không nhận thua, tiểu công chúa a, thật đúng là một công chúa. Nhưng mà, tiểu công chúa nếu như chịu thua sẽ không phải là tiểu công chúa, luôn làm cho người khác vừa giận vừa ghét.
"Cứ coi như tôi sai, vậy được chưa?" Sai ư, Lâm Trí Tú kỳ thực một chút cũng không muốn nhận.
"Cái gì mà coi như cô sai, rõ ràng là cô sai." Kim Trân Ni không biết tốt xấu còn làm tới, có điều, đây quả là lần đầu cô thấy Lâm Trí Tú chịu nhận lỗi.
Lâm Trí Tú lại hít một hơi dài, nhịn xuống, bằng không con người không biết điều này sẽ còn ầm ĩ không ngừng.
"Ngồi xuống!" Lâm Trí Tú ra lệnh.
"Trên mặt đất rất bẩn." Kim Trân Ni nói nhẩm, nhưng trái lại vẫn nghe theo ngồi xuống. "Cô muốn làm gì?"
"Cởi giày ra, tôi giúp cô xoa bóp." Lâm Trí Tú cảm thấy mình thực sự già rồi, nên mới có ái tâm như thế, nếu là 3 năm trước đây, cô nhất định sẽ không quản sống chết của Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni ngoan ngoãn cởi giày, trên thực tế bàn chân đã đau đến mức cô có phần không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com