Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 83

"Sao không mang giày cao gót?" Lâm Trí Tú giễu cợt hỏi.

"Lâm Trí Tú!" Kim Trân Ni tức giận hướng Lâm Trí Tú nói to.

"Tại lúc ấy mang em về nhà, nên mới tai họa như hiện tại." Lâm Trí Tú cảm giác mình động tâm là từ lúc Kim Trân Ni bắt đầu khóc, bắt đầu đem em ấy về nhà.

"Cô hối hận sao?" Kim Trân Ni nhìn bên mặt Lâm Trí Tú lúc lái xe có chút bất an hỏi, cô không thích từ miệng Lâm Trí Tú nói ra hai từ hối hận.

"Hối hận muốn chết." Lâm Trí Tú cười nói, nghiêng đầu nhìn lại phát hiện mặt Kim Trân Ni trong nháy mắt trắng bệch đi, Lâm Trí Tú hơi đau lòng, Tiểu công chúa khi nào mới có thể tin tưởng mình nhiều hơn đây? Mình chỉ nhiều lắm chỉ có một lần làm chuyện không tốt thôi mà.

"Hối hận không sớm kiềm hãm tai họa từ em, có trời mới biết em có bao nhiêu mê người." Lâm Trí Tú nhanh chóng bổ sung một câu, sau đó quay đầu lấy môi hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Trân Ni, Kim Trân Ni tâm giãn ra.

"Lâm Trí Tú, cô chuyên tâm lái xe đi, tôi không muốn chết cùng cô!" Kim Trân Ni hướng Lâm Trí Tú quát, cô chán ghét Lâm Trí Tú có thể dễ dàng trêu chọc tâm mình, tâm luôn dễ dàng vì Lâm Trí Tú mà chợt cao chợt thấp.

"Khen em mê người, em còn mắng tôi." Lâm Trí Tú hơi bĩu môi, oán hận nói.

"Cô mỗi lần đều như vậy, đều cho tôi uống đắng rồi sau đó lại thêm đường, xấu xa!" Kim Trân Ni quở trách nói, nhưng là Lâm Trí Tú nụ hôn nhẹ lúc này tựa hồ vẫn còn ấm nóng trên mặt, có chút mềm lòng.

"Vậy cuối cùng so với cho em ăn đường, tiếp tục cho em uống đắng là được." Lâm Trí Tú cười nói, nàng thích cái cảm giác cùng Tiểu công chúa tranh cãi, không nói chừng sẽ thích cả đời.

"Cô dám?" Kim Trân Ni nổi giận, buổi sáng mới nói đối tốt với mình, hiện tại lại chọc mình tức giận.

"Tiểu công chúa khi tức giận khuôn mặt luôn tỏa ra một loại diễm quang tứ xạ!" Lâm Trí Tú ngày hôm nay không khách khí thổi phồng Kim Trân Ni mê người, Kim Trân Ni nghe được trong lòng mới cảm thấy hơi hơi thoải mái một ít, sau đó đắc ý giương khóe miệng lên.

"Đó là đương nhiên, tôi luôn luôn là xinh đẹp nhất, cho nên cô phải biết là cô may mắn lắm mới có được tôi." Kim Trân Ni trong mắt càng thêm đắc ý.

Lâm Trí Tú nhìn thấy Kim Trân Ni đang là khổng tước khoe đuôi, sau đó nở nụ cười.

"Tôi cũng rất tốt, em cũng may mắn lắm mới có được." Lâm Trí Tú không quên cũng thổi phồng chính mình một phen.

"Cắt, cô tính cực xấu, ai có cô mới xui xẻo!" Kim Trân Ni có được Lâm Trí Tú một chút cũng không may mắn, luôn luôn là bị hại.

"Hừ, vậy em chính là một quỷ xui xẻo!" Lâm Trí Tú bĩu môi, tuy mình tính cách hơi xấu tý, nhưng là vẫn có đống người mê mẩn.

"Cô nói ai là quỷ xui xẻo?" Kim Trân Ni ngón tay hiện tại đặt trên đùi Lâm Trí Tú, phi thường ác ý vuốt ve đùa nghịch lên trên.

"Kim Trân Ni, tôi đang chuyên tâm lái xe, bây giờ là tôi không muốn cùng em chết a . . ." Cái người chết tiệt này, tay hướng còn hướng vào trong xoa lấy, Lâm Trí Tú cảm thấy thân thể mình bị trêu chọc có chút nóng lên, chơi kích thích lúc này đúng là không đúng lúc a, Lâm Trí Tú bắt lấy ngón tay xấu xa của Kim Trân Ni kéo ra, đưa lên miệng, cắn một cái.

"Đau!" Kim Trân Ni bị đau nên rút tay mình về, Lâm Trí Tú một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, cái người đáng ghét, rõ ràng có phản ứng mà.

"Tiểu công chúa muốn chơi kích thích, về sau kích thích thế nào tôi cũng sẽ chơi cùng em, nhưng hiện tại thì ngoan nào." Lâm Trí Tú cũng không ngồi không, lấy ngón tay của Kim Trân Ni lúc nãy bị mình cắn ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm lấy, động tác ngày càng dễ khiến cho người ta đỏ mặt tim đập, Kim Trân Ni mặt đỏ lên, ngón tay truyền đến nguồn điện rất lớn, làm cho Kim Trân Ni lặp tức đem ngón tay rút trở về, nháy mắt rút ra, còn vương theo một ít nước bọt, nói có bao nhiều mờ ám, thì mờ ám bấy nhiêu, Kim Trân Ni cảm giác thân thể cũng có chút khô nóng. Đáng giận, Lâm Trí Tú ngược lại chuyện này càng ngày càng lợi hại. Trận chiến này, Lâm Trí Tú toàn thắng!

Nhìn thấy Kim Trân Ni trên mặt hơi ửng đỏ, Lâm Trí Tú cười đắc ý, Tiểu công chúa mẫn cảm như thế còn dám chủ động tán tỉnh, trận chiến tán tỉnh này ai thua ai thắng thì đúng là không thể nghi ngờ!

Nhưng thật ra nhờ cái ầm ĩ này, tâm tình bất an lo lắng của hai người cũng đã thuyên giảm không ít, nhưng là cái lo âu từ đáy lòng cũng không mất đi hẳn, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

Đến cửa nhà, Lâm Trí Tú hít sâu một hơi, tay cầm tay Kim Trân Ni, có chút nóng ẩm, cả tay mình lẫn tay Kim Trân Ni, xem ra cô cùng Tiểu công chúa đều khẩn trương đến nỗi tay đẫm mồ hôi.

"Tiểu công chúa, đừng khẩn trương, mẹ tôi không có ăn thịt người." Lâm Trí Tú không biết những lời an ủi của mình nói cho Kim Trân Ni giống như tự an ủi mình.

Lâm Trí Tú đến cửa nhà mới phát hiện, mình không mang theo chìa khóa, phải gõ cửa.

Người mở của chính là Lâm phụ, Lâm Kỷ Cương mở cửa, kinh ngạc nhìn thấy con gái của mình còn có cả Kim Trân Ni, còn là tay trong tay, Lâm Kỷ Cương khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Đã vì Kim Trân Ni làm tới bước này, mới nhìn đã biết yêu cô bé này rất sâu đậm.

"Vào đi!" Lâm Kỷ Cương như trước ôn hòa nói.

Lúc này Lâm mẫu đang vẽ một bức tranh sơn thủy, non xanh nước biếc, chuyên chú đến có chút quên mình, kỳ thật Tô Văn Khanh diện mạo phi thường thanh tú, không toát ra vẻ diễm lệ, nhưng lại có loại cảm giác linh khí kỳ ảo. Người như vậy, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác lãnh tình, nội liễm, là một người phi thường cố chấp.

Lâm Trí Tú cùng Kim Trân Ni chỉ có thể đứng chờ Lâm mẫu vẽ xong bức tranh, trong lúc chờ đợi, tay của hai người không lúc nào tách ra, Kim Trân Ni biết Lâm Trí Tú cần mình tiếp thêm dũng khí.

Qua hồi lâu, Lâm mẫu mới vẽ xong bức tranh, mới phát hiện Lâm Trí Tú cùng Kim Trân Ni đứng ở trước mặt mình, bà khẽ nhìn thấy tay các nàng nắm chặt nhưng cũng không lộ ra bất cứ biểu tình nào, trong lòng đã vài phần rõ ràng, vài phần không vui, vài phần tức giận, nhưng sắc mặt vẫn làm như không có chuyện gì.

"Về rồi à, chờ mẹ rửa cọ vẽ, rồi cùng nhau ăn cơm, ăn xong lại nói." Tô Văn Khanh ngữ khí thản nhiên, không có một câu hỏi nhắc nhở nào khác, đây mới thực sự là lấy tâm lý áp đảo người.

"Vâng." Lâm Trí Tú vẫn theo thói quen ở trước mặt mẹ mình dịu ngoan, nhưng trong lòng có chút không rõ, mẹ là nhìn ra, nhưng tại sao vẫn bình thản đây? Như thế ngược lại còn làm cho Lâm Trí Tú rất không yên tĩnh.

Kim Trân Ni không thể không bội phục Tô Văn Khanh, bà chỉ nói mấy câu, liền chèn ép được tâm lý Lâm Trí Tú, Lâm Trí Tú giờ phút này như một con cừu dịu ngoan, cái vẻ hung hăn càn quấy cùng với kiêu ngạo cố chấp như mất hết. Tô Văn Khanh không thể nghi ngờ là chính là loại người tâm lý rất cường đại, người khác không thể ở trước mặt bà mà cường thế, bà còn có một loại khí chất, đó làm cho người khác không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cái này cũng chớ trách Lâm Trí Tú ở trước mặt Lâm mẫu là cừu, quay người lại liền biến thân, Lâm Trí Tú phỏng chừng ở nhà áp lực quen rồi nên khi ra khỏi cửa liền bùng nổ.

Kim Trân Ni hơi véo vào bàn tay Lâm Trí Tú, để cho Lâm Trí Tú không bị lâm vào tràng khí của Lâm mẫu.

Tô Văn Khanh đứng dậy đi rửa tay, Lâm Kỷ Cương lập tức vào phòng bếp.

Lâm Trí Tú cùng Kim Trân Ni liền có cơ hội tạm nghỉ một chút.

"Tiểu công chúa, tôi sẽ không chưa kịp lâm trận mà đã chết . . ." Lâm Trí Tú nhẹ nhàng an ủi Kim Trân Ni, Kim Trân Ni xem ra so với mình còn khẩn trương hơn, cũng may mà có mang theo Tiểu công chúa cùng về, nếu thật sự chỉ có một mình, thực dễ dàng lập tức tan tác, nhưng là nhìn thấy Tiểu công chúa, cô liền có chút tin tưởng.

"Mẹ, con . . . " Lâm Trí Tú ăn không biết vị, muốn ở trên bàn cơm mà nói rõ sự thật.

"Khi ăn không nói chuyện, có việc gì cứ để sau nói đi." Tô Văn Khanh một câu, cắt đứt lời nói của Lâm Trí Tú, cũng khiến cho Lâm Trí Tú tràn đầy dũng khí, cũng mất đi một ít.

Kim Trân Ni trong lòng có chút cấp bách, Tô Văn Khanh thật sự là lợi hại, làm cho Lâm Trí Tú chưa chiến mà bại, một lần nữa lấy tâm lý chèn ép Lâm Trí Tú. Lâm Trí Tú ba mươi năm chịu ảnh hưởng của Tô Văn Khanh, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, Kim Trân Ni chỉ sợ Lâm Trí Tú từ tâm lý mà bị đánh áp xuống.

Chỉ chốt lát phòng ăn lại phi thường im lặng, thậm chí im lặng đến có chút quỷ dị, nơi này ngoài Tô Văn Khanh cũng được là ăn uống bình thường, thì ba ngươi còn lại căn bản là không ăn được gì.

Cuối cùng Lâm Trí Tú cũng chờ được lúc mẹ đặt đũa xuống, Lâm Trí Tú cố lấy lại dũng khí nói.

"Mẹ, con có việc muốn nói!" Lâm Trí Tú vừa mở lời, làm Kim Trân Ni cùng Lâm Kỷ Cương trên bàn ăn động tác đều ngừng lại.

"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Tô Văn Khanh sắc mặt vẫn phi thường hờ hững, hờ hững đến Lâm Trí Tú liền biết mẹ mình hiện tại là đang tức giận.

"Con đã nghĩ rất kỹ, con muốn cùng Kim Trân Ni ở cùng một chỗ, con yêu em ấy." Lâm Trí Tú kiên định nói.

"Cô ta cùng cô giống nhau đều là phái nữ." Tô Văn Khanh nhìn thẳng Lâm Trí Tú, tựa hồ cần Lâm Trí Tú đưa ra một cái giải thích hợp lý.

"Con không quan tâm em ấy là nữ hay nam, con chỉ biết là con yêu em ấy." Lâm Trí Tú chưa bao giờ để ý mấy thứ này, nên cô mới không quản những thứ này.

"Tôi để ý, tôi nói rõ cho cô biết, cô muốn cùng cô gái ở cùng nhau, tôi không cho phép, đây là quyết định duy nhất của mẹ cô." Tô Văn Khanh không nói Lâm Trí Tú làm đúng sai, chỉ nói cho Lâm Trí Tú, bà chỉ là một người mẹ không muốn cho con gái mình cùng cô gái khác ở chung một chỗ.

"Con hy vọng mẹ có thế chấp nhận, nhưng cho dù mẹ không chấp nhận, con cũng sẽ cùng em ấy ở cùng một chỗ." Lâm Trí Tú như trước giữ vững lập trường, cô hi vọng mẹ có thể chấp nhận quyết định của mình.

"Cô tâm đã quyết, thì sao còn hỏi ý kiến tôi?" Tô Văn Khanh ngữ khí cho tới lúc này mới cho người khác biết bà hiện tại là tức giận.

"Mẹ, con chỉ hy vọng mẹ có thể chấp nhận tình yêu của con." Lâm Trí Tú khẩn cầu nói.

"Lâm Trí Tú, tôi nói rõ một lần nữa, cô thích con gái, đã muốn để cho tôi thật sự thất vọng rồi, nếu cô vẫn khăng khăng với quyết định của cô, thì tôi sẽ không can thiệp nữa, chính là từ nay về sau đừng xuất hiện tại cái nhà này nữa." Tô Văn Khanh nói xong liền rời bàn ăn, bà không muốn ba mươi năm sau, con gái của mình lại đi trên con đường giống em gái mình, điều này làm cho Tô Văn Khanh phi thường thất vọng cùng tức giận, nhưng Tô Văn Khanh là người như vậy, bà càng tức giận, càng sẽ không muốn can thiệp, quyết định của cô cũng không quan hệ đến tôi, cho dù cô là người tôi sinh ra cũng vậy.

"Mẹ, mẹ không thể nhận, nhưng cũng không thể đoạt tuyệt quan hệ với con, con là ruột thịt của mẹ, cùng mẹ có quan hệ huyết thống . . ." Lâm Trí Tú kéo chặt Tô Văn Khanh thân mình quỳ xuống, cô đã sớm tiên liệu trước, mẹ cùng Tô Văn Cơ đoạn tuyệt quan hệ, thì cũng sẽ cùng mình đoạt tuyệt quan hệ, điều cô sợ nhất là như thế, Lâm Trí Tú cảm giác tâm mình như lạnh hết.

"Nếu là ruột thịt của tôi, cũng biết tôi sẽ quả quyết không nhận, vậy cô làm sao còn hết sức làm tôi thất vọng cùng khó xử đây?" Tô Văn Khanh trên mặt lộ vẻ bất mãn thất vọng cùng chật vật, nào kéo tay Lâm Trí Tú ra khỏi tay mình, đoạn tuyệt xoay người rời đi.

"Con sẽ quỳ đến khi mẹ tha thứ mới thôi." Lâm Trí Tú hướng Tô Văn Khanh hô.

Tô Văn Khanh ngay cả nhìn cũng không nhìn Lâm Trí Tú, tiếp tục rời đi.

Nói rõ mọi chuyện chỉ ngắn ngủi 5p đồng hồ, trong lúc đó Kim Trân Ni cùng Lâm Kỷ Cương một câu cũng chen vào không lọt.

"Trí Tú, con, vô ích . . ." Lâm Kỷ Cương muốn đi xem vợ mình, bà ấy vừa rồi tức giận đến run cả người, hắn lo lắng thân thể vợ, thế nhưng thấy con gái mình quỳ xuống, hắn cũng đau lòng, hắn muốn kéo con gái lên, nhưng chính Lâm Trí Tú không chịu, Lâm Kỷ Cương đành phải để con gái ở đó, còn bản thân thì đi vào xem Tô Văn Khanh.

Kim Trân Ni nhìn thấy Lâm Trí Tú quỳ xuống, cũng rất đau lòng, sau đó bồi tiếp Lâm Trí Tú quỳ xuống.

"Đứa ngốc, em quỳ theo tôi làm gì?" Lâm Trí Tú không cho Kim Trân Ni quỳ xuống.

"Cô vì tôi mà quỳ, tôi bồi tiếp quỳ, không đúng sao?" Kim Trân Ni kiên quyết quỳ xuống, cô cảm giác mình giờ khắc này mới là hạnh phúc nhất.

"Đứa ngốc, tôi có cái bao đầu gối, em quên rồi sao?" Lâm Trí Tú mỉm cười, nhưng là dù có tươi cười vẫn không dấu đi được ưu sầu trong mắt, nếu không thể quỳ đến khi mẹ mềm lòng, sợ là mẹ sẽ không cho mình một bước cũng không cho vào cửa, nguyên lai là rất khó lưỡng toàn giữa tình yêu và tình thân, nếu mẹ không chịu thỏa hiệp, thật vứt bỏ luôn cả cái quan hệ huyết thống này sao? Lâm Trí Tú nghĩ đến trong lòng liền phi thường khó chịu, năm đó thỏa hiệp chính là Tô Văn Cơ, Lâm Trí Tú không muốn thỏa hiệp, cô không muốn vứt bỏ cái người đang bồi tiếp quỳ cùng mình.

"Tâm có phải là rất khó chịu không?" Lâm Trí Tú khó chịu như vậy, cô thấy đau lòng, bồi tiếp cô ấy quỳ, cô mới cảm thấy được dễ chịu một ít.

"Thích con gái thì có gì không được? Mẹ vì cái gì mà không thể chấp nhận đây?" Lâm Trí Tú không biết, vì cái gì, đều cũng là người với người thì tại sao còn để ý đây?

Tô Văn Khanh so với Kim Trân Ni tưởng tượng còn lạnh cùng cố chấp hơn, Lâm Trí Tú sợ là sẽ phải luôn luôn quỳ, hơn nữa quỳ cũng chưa chắc có thể giải quyết được, Kim Trân Ni đột nhiên cảm thấy được Lâm Trí Tú mua cái bao đầu gối để đối phó với biện pháp quỳ này thật sự không phải là tốt nhất, chuẩn bị vẫn là rất ít. Kim Trân Ni đột nhiên hối hận không ngăn cản Lâm Trí Tú nói sự thật, Tô Văn Khanh nếu như không tha thứ cho Lâm Trí Tú, Lâm Trí Tú cho dù lựa chọn mình, Lâm Trí Tú cũng không thể không có gánh nặng khi cùng mình ở một chỗ, cái vướng mắc này sẽ luôn luôn lưu lại. Trận chiến này bắt buộc phải thắng, không thể thua, Kim Trân Ni âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định cần phải suy nghĩ một biện pháp mới được.

Tô Văn Khanh không phải là loại người dễ dàng dao động, trận chiến này rốt cuộc lớn như thế nào, Lâm Trí Tú và Kim Trân Ni trong lòng cũng không biết được.

"Khanh, hai đứa yêu nhau em cũng tán thành cho hai đứa đi!" Lâm Kỷ Cương thay con gái cầu xin.

"Nói như vậy, anh đã sớm biết chuyện." Tô Văn Khanh nhìn Lâm Kỷ Cương lạnh giọng hỏi.

Lâm Kỷ Cương im lặng.

"Nếu anh đã biết, vì sao sớm không nói cho tôi biết?" Tô Văn Khanh hỏi.

Lâm Kỷ Cương không biết nên nói cái gì, vợ mình rõ ràng rất tức giận, nên liên đới tức giận lên mình.

"Anh từ nhỏ đã dung túng nó, nó tính khí như một con ngựa hoang được cởi bỏ yên cương, có làm sai cũng dung túng, cùng cô gái ở cùng nhau cũng không cho là chuyện gì nghiêm trọng, tôi hiện tại thật không biết, trong lòng nó còn có cái gì là nghiêm trọng. Ai biết, mấy năm nay nó ở bên ngoài còn giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện nữa . . ." Tô Văn Khanh tức giận đến nói không được nữa, có chút lửa giận công tâm, đây là Tô Văn Khanh chưa từng có qua cảm xúc không khống chế được.

"Khanh..." Lâm Kỷ Cương có chút lo lắng muốn đi tới gần Tô Văn Khanh, làm yên lòng nàng một chút.

"Lâm Kỷ Cương, nếu anh tiếp tục thay nó van xin, thì đừng có xuất hiện trước mắt tôi!" Tô Văn Khanh chưa từng đối với Lâm Kỷ Cương nói kiên quyết như vậy, làm cho Lâm Kỷ Cương không dám tiếp tục thay con gái nói giúp một câu, Khanh luôn là nói được làm được, nghĩ đến đây, Lâm Kỷ Cương cũng có chút lo lắng, Trí Tú  còn quỳ ngoài kia, con bé lớn như vậy, làm sao như thế chịu khổ qua đây?

Lâm Kỷ Cương cũng không giúp đỡ được gì, bởi vì ông căn bản là sợ vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com