Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Trời bên ngoài càng lúc mưa càng lớn, Ngọc Quý không biết mình đã ở đây trong bao lâu rồi, cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.

Nhìn Hữu Đạt nằm bên cạnh, cậu cảm thấy lo cho cậu trai ấy, tiến đến chạm vào Hữu Đạt, cậu ta cứ nằm li bì suốt từ nãy tới giờ rồi.

Chạm vào người Hữu Đạt, cậu giật mình rút tay lại.

Ngọc Quý: Nóng...nóng quá. -Cậu hoảng hồn, vội tìm khăn trong túi mình-

Trời vẫn đang mưa, cậu nhân cơ hội đó để làm ướt khăn.

Cậu tiến đến gần Hữu Đạt, đặt chiếc khăn mình vừa vắt khô lên trán em.

Ngọc Quý: Cậu ta sốt cao quá...

Cậu lẩm bẩm một mình, lấy chai nước còn dư lúc nãy, đỡ lấy Hữu Đạt ngồi dậy uống chút nước.

Ngọc Quý: Cậu uống nước đi.

Nếu để như vậy đến sáng mai thì không ổn tí nào!

Ngọc Quý: Cậu trụ nổi không?

Sốt cao như vậy, cả người còn bị đánh đến bầm dập, mặt mũi cũng bị đánh tím tái hết rồi.

Hữu Đạt uống được chút nước, em có chút tỉnh táo lại.

Hữu Đạt: Tôi...

Hữu Đạt mấp máy môi, trong người bây giờ rất khó chịu, toàn thân cảm giác nhức nhói như xương bị vỡ ra vậy.

Ngọc Quý đưa tay đến kiểm tra nhiệt độ của Hữu Đạt. Mặc dù thân nhiệt của em đang rất nóng nhưng không có giấu hiệu co giật như Lai Bâng.

Không thể để cậu ta ở với cậu như vậy đến sáng mai được, bị thương thế này lại còn sốt cao, phải đưa đến bệnh viện thôi.

Ngọc Quý đặt Hữu Đạt nằm xuống, cậu đứng dậy.

Ngọc Quý: Cậu ở đây đợi tôi.

Bây giờ trời vẫn đang mưa lớn và tối, mà thôi kệ con mẹ nó đi, cậu phải cứu lấy người con trai này trước đã.

Ngọc Quý để Hữu Đạt ở trong căn nhà hoang đó, một thân một mình lao ra ngoài. Mặc kệ trời đang mưa và xung quanh dần tối đen như mực.

Đường trơn trượt, mưa to gió lớn, Ngọc Quý nhắm mắt nhắm mũi cố gắng vượt qua mà đi thôi.

Có người gặp nạn, cậu không thể bỏ mặc anh ta được.

Bị Ngọc Quý bỏ lại, em mơ hồ nhìn xung quanh.

'Cậu...cậu ta đi đâu vậy chứ?'

Sấm sét bên ngoài đùng đùng, Hữu Đạt chống tay ngồi dậy, em nhìn ra cửa. Toàn thân không còn sức lực, trời tối đen như vậy, cậu ta một mình đi đâu vậy chứ?

Hữu Đạt: Cậu ấy...đi tìm người giúp sao?

Hữu Đạt chống tay đứng lên, em lảo đảo đi ra cửa.

Không được, em không thể để cậu gặp nguy hiểm vì cứu em như vậy được!

Mặc dù chẳng còn bao nhiêu sức lực, Hữu Đạt vẫn cố gắng rời khỏi căn nhà hoang đó, em lao mình vào trong mưa tìm Ngọc Quý trở về.
________________

Ngọc Quý cứ đi theo linh cảm của mình, nhiều lúc sấm chớp làm cậu giật cả mình, nhưng vẫn cứ đi thôi.

Cậu phải tìm được người giúp mình, không thể để cậu con trai ở cùng cậu gặp nguy hiểm được!

Ngọc Quý cứ bước đi, nước mưa bất ngờ tạt vào mặt cậu rất khó chịu, cuối cùng không chú ý, đường đất rất trơn làm Ngọc Quý ngã ra đó.

Ngọc Quý: Á!!...

Cậu không biết mình đang ở đâu, cả cơ thể bỗng dưng lăn xuống, hình như cậu đang ở trên dốc. Cả người cứ lăn như vậy, Ngọc Quý sợ hãi nhắm tịt mắt lại, trời tối đen như mực, cậu không thấy gì để bám víu vào vật gì đó để giữ mình lại.

*Bộp*

Tấm lưng Ngọc Quý bất ngờ đập mạnh vào một gốc cây lớn, cậu cảm giác như lưng mình muốn gãy đôi ra vậy.

Ngọc Quý: A...

Cậu ôm mình lại, đau quá...

Nước mưa không ngừng rớt vào người cậu, vừa đau vừa lạnh lại còn tối.

Ngọc Quý: Lai Bâng...Lai Bâng...

Cậu gọi tên anh, chỉ hy vọng anh bây giờ anh xuất hiện cứu mình.

Ngọc Quý: Lai Bâng...Lai Bâng...cứu em!!!
___________________

Lai Bâng và Thanh Lâm mặc kệ trời mưa, cả hai cầm đèn pin cùng người của mình lao vào rừng tìm Ngọc Quý và Hữu Đạt.

Trời mưa mãi không dứt, Lai Bâng không hiểu sao cứ nghe thấy tiếng Ngọc Quý đang gọi mình.

Lai Bâng: Tôi nghe thấy tiếng hét của Ngọc Quý!!

Anh liền tiến lên phía trước, cứ đi theo linh cảm của mình.

Đoàn người phía sau cũng chia ra, đi theo sau Lai Bâng.

Lai Bâng cứ đi lên, anh đi được một lúc cảm giác mình vừa dẫm phải một cái gì đó, anh cúi xuống rọi đèn pin vào.

Lai Bâng: Ngọc Quý!!

Anh vội rút chân lại, lúc nãy không chú ý đã dẫm lên tay của cậu rồi.

Lai Bâng cúi thấp người xuống, anh đỡ lấy người Ngọc Quý lên.

Lai Bâng: Quý, Quý!! Em có nghe anh gọi không? Quý...anh đến cứu em rồi, em mở mắt ra nhìn anh đi. Đừng ngủ nữa, anh đến với em rồi nè Quý ơi...

Lai Bâng không ngừng lay mạnh người cậu, bây giờ toàn thân Ngọc Quý ướt sũng dính toàn bùn đất, cậu bất tỉnh hoàn toàn rồi.

Lai Bâng: Quý...Quý ơi, em đừng làm anh sợ mà. Tỉnh lại đi, em không được ngủ!! Quý! Em ơi...mở mắt ra với anh đi, anh sai rồi. Anh đã không bảo vệ em tốt để em phải thành ra thế này. Anh xin lỗi em nhiều lắm, bé ngoan, mau mở mắt ra với anh đi. Lỡ em có mệnh hệ gì anh biết phải làm sao đây? -Anh vừa nói vừa nắm tay cậu áp lên má mình, miệng mếu máo không ngừng kêu cậu, nước mắt anh không ngừng tuôn ra lã chã hoà cùng với nước mưa lạnh buốt giữa màn đêm-

Phải làm sao đây? Rốt cuộc Ngọc Quý đã bị gì rồi? Anh lay kêu gọi mãi cũng không nghe hồi đáp, phải làm sao cho cậu dậy đây?

Lai Bâng: Em, anh đến rồi. Không ai làm hại em được nữa, mau mở mắt ra nhìn anh đi Quý. Anh đến cứu em rồi đây, thức dậy với anh đi mà...Đừng bỏ anh như vậy chứ? Em...em kiên cường lắm phải không? Em mạnh mẽ lắm phải không? Thế thì mau tỉnh dậy với anh đi, anh hứa sau này sẽ bảo vệ em đến cùng, đừng bỏ anh lại nha. Bé ngoan nha, ngủ nãy giờ đủ rồi. Dậy với anh đi, anh nhớ em lắm, anh đến với em rồi nè. Quý...hức, dậy đi Quý ơi... Quý ơi!!!! -Anh gào thét giữa màn đêm tối mịt trong vô vọng-

Anh...anh mất cậu thật rồi sao? Không, anh không tin đây là sự thật! Ngọc Quý vẫn còn sống mà, chắc là em chỉ giỡn với anh thôi, đúng không?

Anh ôm chặt cậu vào lòng không ngừng kêu tên lay người cậu dậy, cứ thế mà vừa gọi vừa khóc ròng.

Lai Bâng: Bé ngoan, đừng bỏ anh mà... Anh thương em lắm, em đừng giỡn nữa. Mở mắt ra nhìn anh đi, anh đến cứu em rồi đây! Quý ơi...hức, Quý...hức...mở mắt ra nhìn anh đi mà. Ngủ nãy giờ đủ rồi em. Đừng ngủ nữa, anh sợ mất em lắm...đừng ngủ mãi như vậy mà Quý ơi...
____________________________________

"Thà là ô thước, xin đừng cách biệt âm dương..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com