Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8.2

- Sung Hanbin, trong tim anh em đã bao giờ từng có một chỗ đứng nào chưa?

Hanbin quay đầu nhìn cô, ánh mắt của người con gái đó mang theo bao nhiêu là thương tổn cùng đau đớn.

Hắn biết bản thân là một thằng khốn vì đã phụ cô, nhưng để người con gái này cứ mãi trông chờ vào bản thân như vậy lại càng thêm tàn nhẫn. Cuối cùng, hắn lặng lẽ trả lời.

- Nếu thật lòng đặt một người vào trong tim, người khác sẽ vĩnh viễn không thể bước vào. Mà trong tim anh, Zhang Hao chưa bao giờ bước ra khỏi vị trí đó.

Ngay từ đầu, đã là người con trai đó bước vào, hoàn toàn chiếm trọn tim hắn.

Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cái nhíu mi của người đó đã in sâu vào trong tâm khảm của hắn. Cho dù là cậu phản bội hắn, cho dù cậu là người quay bước trước rời đi trước. Nhưng Hanbin nhận ra, ngoài đau thương hắn chưa từng một lần hận cậu.

Chưa một lần...

Tình yêu hắn dành cho cậu, lớn tới mức chẳng một lỗi lầm hay bất cứ điều gì có thể phá bỏ. Thậm chí cậu có làm gì đi chăng nữa, hắn vẫn một lòng yêu. Yêu tới điên cuồng si dại.
————————————————-
Mưa như trút nước ầm ầm đổ xuống, thân người rệu rã loạng choạng trên đường. Một vài người che ô đi ở bên đường, không khỏi nhìn Hanbin với ánh mắt kỳ quái. Người đàn ông dầm mình trong mưa, quần áo đều bết nước, trên tay vẫn cầm một chai rượu, vừa đi vừa uống như một kẻ khờ.

Đường phố Seoul đêm mưa vắng người, Hanbin loạng choạng ngã xuống vệ đường, quần áo đều là bùn đất. Cúi đầu nhìn chai rượu trong tay, lại ngửa cổ tu một hơi liền. Thứ chất lỏng mang cồn cay xé cổ họng, hắn cười nhạt.

- Zhang Hao...

Cái tên mà hắn đã gọi, không biết bao nhiêu lần. Người con trai đó, tại sao lại làm như thế? Zhang Hao, tại sao lại bỏ đi?

Ánh đèn xe chiếu tới, một chiếc C-class màu trắng đậu lại trước mặt. Cửa xe mở ra, Lee Jeonghyeon từ trong xe bước xuống chạy tới bên cạnh hắn.

- Bin?

Sung Hanbin không ngẩng đầu, đẩy Lee Jeonghyeon ra khỏi người.

- Không cần thương hại tôi. Đi đi.

Jeonghyeon bị đẩy ra, vẫn bước tới cố chấp giữ lấy cánh tay hắn.

- Cậu rốt cuộc suốt ngày hành hạ bản thân thế này là muốn sao chứ hả?

Sung Hanbin ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạt.

- Muốn sao? Muốn đem được Zhang Hao quay về? Anh làm được không?

Lee Jeonghyeon nhìn hắn bất đắc dĩ, kẻ si tình thật khiến cho người ta tức giận. Không kìm được lớn tiếng mắng.

- Cậu chỉ biết ở đây tự hành hạ chính mình, còn Zhang Hao? Cậu ta đã cùng người đàn ông tên Ricky đó sang nước ngoài rồi. Cậu còn ở đây trông đợi gì chứ? Cậu si tình gì chứ?

Sung Hanbin ngây người, sau đó đẩy Jeonghyeon ra tự mình đứng dậy bước đi.

- Tôi không tin, Hao không bao giờ dễ dàng thay lòng như vậy. Ricky và em ấy trước nay chỉ là bạn bè.

Lee Jeonghyeon đứng ở phía sau nhìn bóng lưng loạng choạng của hắn, giận giữ gào lớn.

- Cậu cứ cố chấp như vậy đi, cứ ngu ngốc một mình đi. Zhang Hao đã đi rồi, cậu ta đã phản bội cậu rồi.

Sung Hanbin làm như không nghe thấy, một thân loạng choạng bước đi. Nước mưa ầm ầm đổ xuống trên người hắn, thấm vào da thịt, thấm cả vào tim lạnh buốt.
—————————————————-
Zhang Hao đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước bắt đầu rửa tay. Nước từ vòi chảy vào lòng bàn tay, hòa lẫn với máu thành một màu cam nhạt cuốn trôi xuống cái lỗ nhỏ xíu dưới đáy bồn. Cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không nhanh không chậm giơ ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng.

Đã gần một tuần rồi Hanbin không tới, kể từ sau đêm hôm đó hắn rời đi khi nghe tin Ha Areum nhập viện. Zhang Hao cũng không để tâm quá nhiều, người đàn ông đó vốn dĩ sẽ chẳng thuộc về cậu. Chỉ là, đôi khi những lần vô thức sẽ quay đầu nhìn về phía cửa một cái mà thôi, cánh cửa khẽ đung đưa, chốt cửa không bao giờ cài.

Mấy chậu hoa tiểu quỳnh ngoài hiên dần tàn lá, Zhang Hao mang bình nước ra thong thả tưới. Từng giọt nước đọng lại trên cánh hoa, trong suốt tinh tế. Có tiếng bước chân ở bên tai, bước chân người kia bình ổn không vội vã, chậm rãi dừng lại khi cách cậu chỉ vài bước chân.

Zhang Hao đặt bình nước xuống bên cạnh, không ngẩng đầu, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.

- Dường như mỗi lần em tưới hoa, anh đều sẽ tới.

Cậu quay người, đứng thẳng lưng đối diện với người kia. Đôi mắt nhìn hắn cong cong cười.

- Em biết hôm nay anh sẽ tới.

—————————————————-
Cameo hơi bị chất lượnggggg❤️

🌷: Cảm ơn các chị/bạn/em vì đã đọc chiếc fic này ạ❤️ Mong các chị/bạn/em sẽ đóng góp ý kiến cho em ạ, vì mỗi cmt của các chị/bạn/em đều là động lực của em đó ạ😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com