Chương 5
Hoàng Huyễn Thần xoay người vào sân đi vào phòng bếp nấu nước nóng, lại mang cá trong thùng đổ vào trong một lu nước, lại đi vào trong sân múc thùng nước quay lại phòng bếp. Lúc này nước trong nồi cũng đã sôi, cậu nhanh chóng múc nước sôi cất vào trong bình, sau đó lại cầm chén nhỏ mang theo cái khăn trở lại phòng.
Hoàng Huyễn Thần bỏ viên thuốc Mạnh đại thúc vừa để lại bỏ vào trong chén không rồi rót chút nước ấm vào, lại cầm một chậu rửa mặt để lên trên bàn rồi thở dài.
"Mình thật đúng là xen vào việc của người khác mà." Cậu lắc đầu mang khăn ngâm vào trong chậu nước ấm rồi vắt khô.
"Ta còn chưa hầu hạ người nào đâu, huynh cũng coi như có vận khí tốt." Hoàng Huyễn Thần xốc chăn lên, bởi vì cần kiểm tra trên người nam nhân này có chỗ nào khác có vết thương nên y phục đã bị cởi bỏ đi. Hiện tại nửa người trên hoàn toàn phơi trước mặt cậu, nửa người dưới...... được rồi, cũng giống vậy không có vật gì che.
Hoàng Huyễn Thần ngắm một bộ phận nam tính nào đó mặt mũi đỏ bừng xoay qua nhìn chằm chằm lồng ngực hơi hơi phập phồng của nam nhân không chớp mắt. Sau đó, đùng một cái mặt càng đỏ hơn.
Cơ ngực của nam nhân này thật to, thật muốn đưa tay chọc chọc vào. Thầm nghĩ như vậy cậu thật sự là đưa ngón tay ra chậm rãi, chậm rãi để sát vào, tròng mắt còn nhìn xuống trái phải, giống như là sợ bị phát hiện.
"Ưm......" Chọc một chút, cảm xúc không cứng không mềm, thật sự rất tuyệt.
Lại chọc một chút Hoàng Huyễn Thần liếm liếm môi, nhắc nhở mình lại chọc một chút. Sau đó đang tiếp tục lấy ngón tay chọc ở trên cơ ngực của nam nhân, chọc, chọc, chọc chọc chọc......
"Khụ khụ!" Cũng không biết có phải cậu chọc dùng lực nhiều hay không mà nam nhân đột nhiên ho khan hai tiếng.
Hoàng Huyễn Thần nhanh chóng giật tay về, chớp đôi mắt nhìn chằm chằm nam nhâm chiếm lấy giường của mình. Đợi một lát nam nhân kia không có dấu hiệu tỉnh lại Hoàng Huyễn Thần thở dài xoay người cầm khăn đã lạnh trong tay lại đặt vào trong chậu rửa mặt ngâm lại nước ấm, sau lại vắt khô lau người cho nam nhân.
Cậu rất thích sạch sẽ, lại tính cuộc sống hiện tại không thể mỗi ngày tắm rửa cậu cũng sẽ nấu chút nước ấm mỗi ngày đều lau người. Cho nên nếu như bây giờ nam nhân này ngủ ở trên giường cậu thì nhất định phải lau sạch sẽ mới được.
Chẳng qua một điều quan trọng là thật sự nam nhân này ngâm ở trong sông lâu như vậy, làn da trên người nếu như không chà lau sạch sẽ có thể sẽ làm cho mấy hạt cát giữ lại ở bên ngoài, đến lúc đó nằm lâu trên giường không chắc sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể.
Hoàng Huyễn Thần cầm khăn trước lau mặt sạch sẽ mặt của nam nhân, tiếp đó lau cổ, lại kéo cánh tay của nam nhân ra lau sạch sẽ từ trên xuống dưới. Sau đó là trước ngực nam nhân, cho đến khi nửa người trên. Sau khi cơ bản lau sạch sẽ thì Hoàng Huyễn Thần mới thở ra một hơi.
Cậu vẫn ngừng thở để lau, hít thở cũng không dám phát ra một tiếng. Cậu xoay người nhúng giặt sạch khăn, kế tiếp chính là "đại công trình" làm cho cậu mặt đỏ tai hồng.
"Khụ, cùng là nam nhân vì sao hai cục thịt này lại khác biệt lớn như vậy." Mắt ngắm bộ phận đang mềm gục xuống trên đùi của nam nhân, lại mở tiết khố* của mình ra nhìn bên trong bĩu môi: "Ta còn nhỏ, còn chưa trưởng thành, về sau còn có thể lớn lên! Nhất định sẽ!" Cậu an ủi chính mình như vậy.
(*Tiết khố: quần lót.)
Hoàng Huyễn Thần thở sâu liếm liếm môi khô ráo, hơi hơi run vươn tay trái ra, trong chốc lát dừng lại ở trên bộ phận mềm gục xuống của nam nhân. Cuối cùng thật sự là nhìn thấy trên bộ phận đó còn dính hạt cát đập vào mắt, cho nên vươn ngón cái và ngón trỏ ra sờ vào bộ phận đang mềm gục xuống rồi nhấc lên, tay phải cầm tấm khăn che lên trên nhanh chóng xoa nắn vài cái cho là rửa sạch.
Tiếp tục công tác lau phía dưới đùi. Đây cũng là nhiệm vụ rất khó khăn.
Hoàng Huyễn Thần cảm thấy nếu như hôm nay đều lau sạch sẽ thân thể cho nam nhân này thì chỉ sợ ngày mai eo mình cũng sẽ mệt mỏi không đứng dậy nổi.
Giờ phút này cậu đang ngồi xổm ở cuối giường nâng một chân dài lớn của nam nhân khoát lên trên vai mình. Sau đó hai tay kéo khăn lau từ trên xuống dưới ở trên đùi nam nhân, từ trong háng đến bên ngoài, lau qua lại ba lần rồi đổi chân.
Vất vả lau xong lại nâng một chân khác lên thuận tiện còn ngắm bộ phận mềm gục xuống kia một chút. Hoàng Huyễn Thần hít hít mũi, ghét bỏ bĩu môi -- một luồng hương mùi cá tanh.
Sau khi lau đùi xong chính là lưng, Hoàng Huyễn Thần đứng ở bên cạnh giường có chút khó khăn. Chủ yếu là nam nhân bị thương ở đầu, cậu không dám dùng lực lật người của nam nhân nhưng không lật người cũng không được. Cho nên chỉ có thể cầu nguyện mạng của nam nhân mạnh mẽ một chút, đừng bị cậu ép buộc đến chết.
Cậu nâng mông nghiêng người nam nhân lên, cầm khăn trong tay lau lưng nam nhân. Cậu nhíu mi lại gần tinh tế nhìn nhìn thì phát hiện lưng của nam nhân này không hề ít vết sẹo, từ màu sắc vết sẹo này cho biết hẳn là có trong một năm. Lúc vừa rồi lau chân cho nam nhân này thì cậu cũng phát hiện trên cẳng chân nam nhân này cũng có không ít vết sẹo, xem ra hẳn là người tham gia quân ngũ.
Bất quá Hoàng Huyễn Thần lúc này cũng không có sức đi nghĩ, đầu cậu đã đầy mồ hôi. Cậu nhanh chóng lau mông giúp nam nhân, sau đó lại đỡ nam nhân nằm lại bình thường, lại đáp cái chăn cho nam nhân.
Hoàng Huyễn Thần thở ra một hơi bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài đổ nước vào lu trong sân. Nước bên trong này là nước thải hắn mỗi ngày rửa rau lau người còn lại, đây là thói quen trước kia cậu dưỡng thành. Lúc đó nước rất quý giá, cậu thành thói quen để nước thải lại chà rửa nhà vệ sinh gì đó. Bất quá bây giờ nước thải đó có thể dùng để tưới rau rất tốt.
Hoàng Huyễn Thần trở về phòng vươn tay dán lên hai gò má nam nhân thử nhiệt độ lại bĩu môi, nam nhân này thật sự phát sốt.
Cậu cầm chén thuốc đã hòa tan với nước rồi bưng qua đút cho nam nhân uống, nhưng quá trình này không tốt lắm. Nam nhân này mặc dù sẽ nuốt nhưng y không mở miệng, hình như là trong mê man theo bản năng đóng chặt đôi môi cắn chặt răng, càng cạy thì cắn càng chặt.
Hoàng Huyễn Thần không còn cách nào khác đặt muỗng lại trong chén, mắt thấy chén thuốc gần sắp nguội thì cậu suy nghĩ một hồi, sau đó vỗ hai tay một cái nhanh chóng đi tìm một cây bút lông lại đây. Cậu nhớ rõ ngày đó nghiên cứu một chút mấy cây bút lông trong tay mình đều là làm bằng ống trúc rỗng ruột, cho nên có thể dùng như ống hút.
Lúc này cậu thật sự rất may mắn vì lúc trước không ném mấy cây bút lông này. Lúc này ngược lại có thể giải quyết mối lo cho mình.
Cậu tháo một đầu bút lông nhỏ xuống mang rửa sạch, sau đó cậu thử trước. Cậu uống một ngụm nước, tiếp đó ngậm vào một đầu bút từ từ phun nước ra, nước chảy ra từ đầu kia. Lặp lại vài lần ruột bút cũng cọ rửa sạch sẽ, cậu nhanh chóng chạy về bên giường đút một đầu bút cắm vào trong miệng nam nhân. Mặc dù vẫn có răng ngăn cản bất quá may mà nước thuốc có thể chậm rãi chảy vào trong miệng nam nhân.
Tự mình uống một ngụm thuốc, tiếp theo đút cho nam nhân một ngụm. Nam nhân cảm giác được chất lỏng trong miệng nên chậm rãi há miệng. Hoàng Huyễn Thần nhanh tay lẹ mắt cắm bút vào giữa răng của nam nhân, lần này đút thuốc cũng không có vất vả như vậy nữa, một chén nước thuốc rất nhanh đã đút xong.
Hoàng Huyễn Thần cũng nhẹ nhàng thở ra xoa xoa miệng cho nam nhân, tiếp theo nhanh chóng cầm chén nước đặt ở một bên tự mình súc miệng. Viên thuốc này thật sự rất đắng.
Ép buộc đến quá nửa đêm cậu ngay cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng thân thể nam nhân vẫn còn đang nóng lên. Cậu cũng chỉ có thể ghé vào mép giường thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ, sau đó đút cho nam nhân uống nhiều nước một chút để y ra nhiều mồ hôi một chút.
Mơ mơ màng màng đến hừng đông, gà trống trong sân đã gáy lên hai tiếng.
Hoàng Huyễn Thần đưa tay sờ sờ mặt nam nhân, kinh hỷ mà trừng lớn đôi mắt, đã hạ sốt. Cám ơn trời đất, nếu như cậu cứ canh nam nhân này như vậy phỏng đoán mình sẽ mệt chết.
Cậu đứng lên đấm đấm phần thắt lưng bủn rủn, lại dùng sức nâng thắt lưng lười đi. Hoàng Huyễn Thần đi vào phòng bếp lấy gạo sau khi vo sạch thì bỏ vào trong nồi lớn nhóm lửa nấu cháo.
Trong lúc đút cháo cho nam nhân thì nghe tiếng Lý đại thúc, cậu nhanh chóng đi mở cửa sân mời Lý đại thúc vào.
"Người nọ tỉnh chưa?" Lý đại thúc vào phòng thì hỏi.
Hoàng Huyễn Thần lắc đầu, đưa tay cầm lấy chén cháo để trên bàn tiếp tục đút cho nam nhân. Bất quá lúc này nam nhân đã biết mở miệng, cậu ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
"Lý đại thúc, chỗ này của cháu không có việc gì, thúc bận rộn thì cứ đi đi." Hoàng Huyễn Thần đút cháo xong nhìn về phía Lý đại thúc cười khổ nói.
Lý đại thúc nâng tay vỗ vỗ bờ vai của cậu thở dài: "Buổi tối thúc kêu thẩm cháu nấu chút canh gà đưa qua, người này nếu như cứu về rồi thì chuyện còn lại chờ hắn tỉnh lại rồi nói."
Hoàng Huyễn Thần gật đầu một cái: "Cám ơn thúc."
Lý đại thúc cười khoát tay xoay người đi ra ngoài: "Cháu muốn đi lên huyện thì nói để thúc kêu thẩm cháu qua đây giúp cháu trông hắn một chút để đừng lại xảy ra chuyện gì."
"Dạ, vậy thúc nói thím cháu ăn sáng xong thì qua đây, một lát nữa cháu đi." Hoàng Huyễn Thần sốt ruột đi bốc thuốc cho nam nhân cho nên cũng không khách khí với Lý đại thúc.
Lý đại thúc gật đầu một cái ra khỏi phòng.
* * *
Lúc Hoàng Huyễn Thần từ huyện trở về vừa lúc là cơm trưa, Lý đại thẩm đã ở nhà cậu giúp nấu cơm trưa xong, thấy cậu trở về thì chào hỏi trở về nhà mình.
"Đại thẩm, thẩm mang chút thức ăn về đi" - Hoàng Huyễn Thần ngăn cản không cho bà đi.
"Mang cái gì, trong nhà của cháu thẩm đều làm xong, ngay cả gà thẩm cũng giúp cháu cho nó ăn." Lý đại thẩm vẫy tay đi ra ngoài: "Cá trong lu của cháu thẩm đã bỏ vào trong nồi nấu rồi, đợi cơm chiều thẩm lại mang canh gà qua đây."
"Không cần, không cần, trong nhà cũng không mấy con gà, cho hắn ăn cũng lãng phí, còn không bằng giữ lại nhiều trứng một chút." Hoàng Huyễn Thần đưa thím đi ra ngoài: "Không có việc gì thì cháu đi ra sau núi bắt mấy con cá nấu canh cho hắn là được."
Lý đại thẩm cũng không nhiều lời, gật đầu một cái rồi đi.
Hoàng Huyễn Thần sau khi ăn cơm trưa xong lấy màn thầu thô hắn hấp ngâm với canh cá Lý đại nương nấu cho nam nhân trộn thành cháo đút cho nam nhân.
Đút cháo xong chính là nấu thuốc đút thuốc, sau đó cho gà ăn, tưới nước cho rau quả. Hoàng Huyễn Thần cũng bận rất nhiều việc.
Nhân tiện nhắc tới, buổi tối ngày hôm sau Hoàng Huyễn Thần cũng trèo lên giường nằm chung bên cạnh nam nhân cùng nam nhân chen ngủ chung trên một cái giường. Chủ yếu là nhà cậu không có dư bao nhiêu giường, cộng thêm cậu cũng không muốn lại ủy khuất mình ghé vào méo giường ngủ cả đêm.
Trong mắt cậu xem ra hai đại nam nhân ngủ chung một cái giường không có gì đáng kinh ngạc. Lúc đi học ở ký túc xá không phải là cùng bạn trong ký túc xá nằm đầu đối đầu ngủ hay sao, chẳng qua là bây giờ là mặt đối mặt mà thôi. Cậu thật sự là không cảm thấy không có gì thỏa đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com