Thẩm Tuyền Duệ chưa từng mơ tưởng đến một hôn lễ.
Từ nhỏ cậu đã biết mình thích đàn ông, lớn lên một chút đã biết đàn ông và đàn ông sẽ không có hôn lễ. Sau đó lại thích Kim Gyuvin thì càng không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nhưng mọi điều trước mắt này còn hoàn hảo hơn cả hôn lễ hoàn hảo nhất mà cậu có thể mơ đến.
Cho dù bây giờ lễ đường này có sụp đổ, cho dù hết thảy đều biến thành một đống đổ nát, cho dù Trái Đất có bị huỷ diệt, thì đây cũng là hôn lễ hoàn hảo nhất trên đời.
À, bởi vì Kim Gyuvin ở đó, đang ở ngay đó. Hắn đang đứng ở đó chờ cậu.
Dường như không lâu lắm, lại giống như đã tiêu tốn mười năm, cậu rốt cuộc mới bước đến trước mặt Kim Gyuvin.
"Mèo nhỏ!" Hắn gọi cậu, ném cho cậu một điệu cười hớn hở ngượng ngùng.
"Đây!" Trái tim Thẩm Tuyền Duệ như đeo thêm cánh, phấp phới bay bay, hận không thể bay vào lòng bàn tay của Kim Gyuvin.
Trong bộ âu phục xám, nụ cười của hắn không hề thay đổi, vẫn là thiếu niên giống như một thiên thạch rơi vào tuổi hai mươi của cậu.
Và Thẩm Tuyền Duệ cậu cũng chẳng đổi thay. Cho dù thế sự có gian truân đến đâu, cậu vẫn là thiếu niên không màng việc đời, chỉ cần thích liền thẳng tiến không lùi kia.
"Căng thẳng quá!" Kim Gyuvin liếc mắt nhìn người thân bạn bè dưới đài, trộm nhép miệng nói với cậu.
Người chứng hôn đứng giữa hai người buộc tóc đuôi ngựa màu đen, trên gương mặt trầm tĩnh hiện lên một ý cười không dễ phát hiện. Anh ta trao đổi ánh mắt một chút với vị chủ hôn tóc bạc đang đứng ở cuối lễ đường, sau đó lớn tiếng nói: "Hoan nghênh mọi người đến chứng kiến hôn lễ của Kim Gyuvin và Thẩm Tuyền Duệ. Bây giờ, trước tiên xin mời Kim tiên sinh tuyên thệ."
Kim Gyuvin từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhàu nát, trông có vẻ như đã bị người ta sửa tới sửa lui nhiều lần.
Hắn hắng giọng, mím môi rất nhiều lần rồi mới thả lỏng bả vai, nói ra tên cậu.
"Duệ Duệ:
Bạn từng nói, trong suốt khoảng thời gian dài đã qua, mỗi một ngày, bạn đều giống như quả bóng bàn, quanh đi đảo lại hai dòng suy nghĩ 'Bạn không thể thích anh nữa' và 'Bạn thật sự thích anh vô cùng' hàng vạn lần. Anh không tưởng tượng được bạn như thế đã phải đau khổ bao nhiêu, anh cũng thật sự không biết mình có thể lấy gì bù đắp cho bạn.
Đêm ấy bạn nói với anh, từ hồi đại học bạn đã bắt đầu thích anh rồi. Cả đêm anh đều không ngủ được, lăn qua lộn lại mà trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Kết hôn với bạn.
Vì bạn khiến anh nhận ra được, hoá ra tình yêu là thứ có thể khiến con người ta trở nên bốc đồng, khiến họ trở nên bất chấp tất cả.
Bạn khiến anh hiểu ra cảm giác không tên trước đây rốt cuộc là gì, khiến anh nhận ra bản thân cũng có thể yêu một người đến cuồng si.
Anh đã mời gia đình bạn bè của bạn đến rồi. Anh muốn ở trước mặt những người mà bạn quan tâm nhất để nói với bạn, từ khi nhận ra anh thích bạn, anh chưa bao giờ hoài nghi sự lựa chọn của mình. Anh thích bạn, hôm nay thích bạn, ngày mai thích bạn, sau này vẫn sẽ thích bạn. Anh không hiểu rõ thế giới này, nhưng có một điều anh rất chắc chắn, đó là anh sẽ luôn thích bạn.
Anh còn muốn nói với Thẩm Tuyền Duệ trước đây rằng: Xin lỗi bạn, lúc ấy anh còn quá trẻ, không hiểu rõ tình cảm của bạn dành cho anh là gì, càng không hiểu rõ tình cảm của anh dành cho bạn là gì.
May mắn thay, anh còn đến kịp.
Thực ra ngay từ khi quyết định cầu hôn, anh liền nghĩ liệu bạn có phải là người không muốn kết hôn hay không, liệu kết hôn có phải là thứ quá dung tục đối với bạn hay không. Nhưng sau đó anh lại nghĩ thông rồi, cầu hôn là lời hứa hẹn và sự lãng mạn anh muốn dành cho bạn. Anh hẳn phải nên can đảm thực hiện, còn có chấp nhận hay không, là do bạn quyết định.
Cũng cho đến bây giờ anh mới hiểu được, cầu hôn vốn nên là việc không cần phải tự hỏi.
Anh lớn đến thế này, có vẻ như đã suy xét "điều gì là nên làm" quá nhiều rồi. Cho nên từ giờ trở đi, cho dù có là một phút anh cũng sẽ không lãng phí mà nghĩ ngợi về tiêu chuẩn của thế gian nữa.
Kể từ bây giờ, việc gì muốn làm anh sẽ làm ngay lập tức, anh muốn mỗi thời mỗi khắc đều cho bạn biết được anh yêu bạn nhiều biết bao nhiêu. Anh đã khiến bạn chờ đợi quá lâu, anh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian yêu bạn rồi.
May mắn thay anh cũng xem như chưa thức tỉnh quá muộn, may mắn thay chúng ta về sau vẫn còn rất nhiều thời gian.
Mưa rơi tầm tã, anh sẽ vì bạn bung dù, thời tiết nắng gắt, anh sẽ vì bạn quạt mát; anh sẽ trở thành bạn đời của bạn, đồng hành cùng bạn thực hiện mọi ước mơ.
Anh yêu bạn.
Thẩm Tuyền Duệ, kết hôn với anh nhé?"
Người chứng hôn cúi đầu rồi lại nâng lên, giống như cánh bướm đang thu gọn lại bắt đầu bay lượn: "Thẩm tiên sinh, đến lượt cậu tuyên thệ rồi."
Thẩm Tuyền Duệ cố hết sức mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ không nghe lời.
Vết sẹo của quá khứ vẫn chưa phai nhoà.
Thậm chí tất cả những đau lòng đổ vỡ còn khiến cho niềm hạnh phúc trong giây phút này trở nên càng sống động càng đáng quý.
Người chứng hôn đưa cho cậu một tấm khăn giấy đã sớm chuẩn bị: "Thẩm tiên sinh, cứ từ từ."
"Gyuvinie:
Bạn đã từng hỏi em 'Rốt cuộc ai mới có thể khiến cho cậu lãng tử quay đầu đây'. Bây giờ bạn đã biết rồi đấy, lý do em không thể chung tình với bất cứ ai, là bởi vì em vẫn luôn hướng về bạn.
Cám ơn bạn cuối cùng đã quay đầu lại đỡ lấy một người sứt mẻ như em, cho em biết từ nay trở đi, em không cần phải đuổi theo bạn nữa.
Một người không có bạn vẫn có thể sống lay lắt như em bây giờ đã cảm nhận được thế nào là cuộc sống chân chính.
Em yêu bạn. Từ rất lâu rất lâu trước đây, em đã bắt đầu yêu bạn rồi.
Em thực sự không có cách nào ngừng yêu bạn.
Em thề sẽ thành thật hơn với chính mình, thành thật hơn với bạn.
Chúng ta kết hôn nhé."
"Tình yêu là vĩnh hằng, tình yêu là vĩnh cửu." Thanh âm của người chứng hôn vang lên trong trẻo, như thể mang theo sức mạnh từ cổ chí kim. "Tôi tuyên bố, hai người chính thức kết thành phu phu."
Ánh hoàng hôn chói loá nơi sa mạc kéo dài thật lâu, sắc màu hoàng kim giống như siro sền sệt, bao phủ lấy toàn thân cả hai người.
Con đường vắng vẻ không một bóng người.
Thế giới chỉ còn lại cậu và hắn.
Thế giới trước nay đều chỉ có cậu và hắn.
Mặt trời rực lửa từng chút chìm vào cồn cát xa xa, gió cát bay triền miên rên rỉ, bắn ra từng tia sáng, nhuộm đỏ khoé mắt của cậu và hắn.
Đây là hoàng hôn của mọi người, lại là bình minh của cậu và hắn.
Thế tục phàm trần trở nên im ắng vô hình trong một cái chớp mắt, biển người mênh mông lùi lại giữa vận tốc ánh sáng của hiện tại, cậu và hắn tựa như hai vì sao mờ ảo ôm chặt lấy nhau, ở một góc vô định không muốn ai hay biết của vũ trụ này mà yêu nhau say đắm.
Cứ nghĩ mỗi mình cậu hoang mang rối loạn.
Hoá ra là hai người khắc cốt ghi tâm.
Biến thành cả đời mãi hướng về nhau.
"Cám ơn bạn đã không từ bỏ." Kim Gyuvin đặt một nụ hôn lên trán cậu, hạ giọng thì thầm. "Cám ơn bạn đã không từ bỏ hai ta."
Hắn siết lấy tay cậu, cậu cũng dùng sức giữ lấy hắn chặt hơn.
"Là do em không thể từ bỏ. Gyuvinie, có lẽ chúng ta thực sự là duyên trời định."
Tựa như ngọn cỏ dài mùa xuân sẽ theo gió uốn cong, cành lá mùa hè sẽ theo gió dao động, tơ liễu mùa thu sẽ theo gió về trời, lông vũ mùa đông sẽ theo gió cuốn bay.
Thẩm Tuyền Duệ và Kim Gyuvin.
Kim Gyuvin và Thẩm Tuyền Duệ.
Sẽ là kết cục đã định sẵn của mọi câu chuyện xưa.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com