Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP II

Part 2: Ác Mộng

_Chính Huyền!! Đừng đi mà... Chính Huyền, xin anh!!!

Thẩm Tuyền Duệ vừa khóc vừa ôm chặt lấy người nọ từ phía sau. Mười năm, hơn mười năm tuổi trẻ sống bên người này, giờ chỉ chớp mắt tất cả đều tan vỡ. Mười năm không dài cũng không ngắn nhưng nó đã đủ mài mòn em từ một chàng trai trẻ nhiệt huyết trên sân bóng rổ năm ấy thành một lão cán bộ chỉ thích uống trà mỗi buổi chiều. Vẫn tưởng thời gian như vậy đã đủ hình thành nên một tấm chắn cứng cáp cho mối tình này, dù hai người sẽ không bao giờ chạm được ngưỡng cửa hôn nhân, nhưng một cặp đôi đồng tính ở bên nhau mười năm như họ giữa một đất nước vẫn còn thành kiến sâu nặng về giới tính này thì là một sự đặc biệt, có điều là sự đặc biệt ấy sắp không còn nữa

_Buông tay!! Tuyền Duệ!! Chúng ta đã chấm dứt rồi, đừng làm tổn thương lẫn nhau nữa
_Người tổn thương là em...là em chứ không phải anh

Em ôm chặt người kia, nói trong tuyệt vọng
_Em đã tha thứ cho anh rất nhiều lần. Chỉ cần anh ở lại... chỉ cần anh ở lại có được không? Đừng rời xa em. Em chỉ còn có anh, em đã mất hết tất cả rồi...gia đình, bạn bè đều không còn nữa

Người kia chỉ lạnh lùng trả lời
_Không có anh, em sẽ không mất gì hết, trở lại LA cùng ba mẹ em đi. Anh xin lỗi

Câu xin lỗi nói ra kèm với cái giẫy tay dứt khoát. Thẩm Tuyền Duệ đứng đó với đôi mắt bàng hoàng nhìn cánh cửa đóng sầm lại sau bóng lưng người nọ "Anh xin lỗi" chỉ ba chữ đơn giản thôi sao. Người năm đó cùng em quỳ dưới mưa cầu xin ba mẹ chấp nhận, người năm đó nắm chặt tay em tại trạm xe lửa khi em bị đuổi khỏi nhà, hứa sẽ chăm sóc em cả đời, nay người đó chỉ dùng ba chữ "Anh xin lỗi" này để bảo em trở về nhà đi. Quá nực cười, cuộc đời Thẩm Tuyền Duệ thật quá nực cười, mười năm đổi lại một câu xin lỗi

_Cậu Thẩm... cậu tỉnh lại đi, cậu nghe tôi nói không?

Giọng nói có chút quen thuộc ấy vang lên kéo Thẩm Tuyền Duệ từ ác mộng bừng tỉnh. Mở mắt ra chỉ toàn là bóng tối, chỉ có giọng nói ấm áp ấy đang an ủi em giữa đau đớn và tuyệt vọng. Cố gắng ôm chặt người trước mặt, trước cả khi xác nhận được đối phương là ai, e là điều mà em chưa bao nghĩ mình sẽ làm. Kim Khuê Bân cũng bị bất ngờ vì cái ôm này, nhưng nhìn tình cảnh cả người ướt đẫm mồ hôi và run rẩy của em thì lại không ngăn được đau lòng

_Đừng sợ...Tuyền Duệ... là tôi, Khuê Bân đây

Phút chốc bác sĩ Kim đã quên luôn thân phận bệnh nhân của người này, chỉ muốn làm e. yên tâm, bình tĩnh trở lại. Hắn đưa tay xoa nhẹ lưng em để giúp em bình ổn tâm trạng. Cái ôm kéo dài vài phút thì đã cảm nhận được người trong lòng bớt run rẩy. Kim Khuê Bân là người chủ động tách nhẹ cái ôm để nhìn rõ khuôn mặt em. Thấy gương mặt người nọ vẫn còn đầy nước mắt, thảo nào nước mắt thấm ướt cả vai áo hắn, hai tay vẫn đang nắm chặt góc áo hắn không buông, khiến Kim Khuê Bân như bị ngàn mũi kim đâm vào trái tim vậy, vừa đau vừa xót, người này quả nhiên có ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn vô cùng, sau khi khám tim mạch chắc mình nên ghé khoa tâm lý luôn. Hắn bất lực nghĩ

_Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mít ướt như vậy

Vừa nói vừa vươn tay gạt nhẹ lên gương mặt giàn giụa nước mắt. Người nọ ngước đôi mắt ước sủng nhìn hắn, còn nhẹ nấc một cái hệt như bé mèo con đang buồn tủi, chọc người yêu thương

_Tôi không cố ý khóc, chỉ tại...xin lỗi bác sĩ Kim, làm phiền cậu rồi
_Không phiền, hôm nay là ca trực đêm của tôi. Vốn là muốn đến kiểm tra tình trạng của cậu. Thấy cậu gặp ác mộng nên tôi lay cậu tỉnh lại
_Cảm ơn cậu

Nhìn bộ dáng khổ sở đến đau lòng của em. Không biết vì nguyên nhân gì mà trước cả khi kịp suy nghĩ Kim Khuê Bân đã nắm lấy bàn tay nhỏ của em, nó vẫn đang nắm chặt lấy áo hắn không buông. Rồi nhìn vào mắt em mà hỏi

_Giấc mơ này liên quan đến việc cậu muốn từ bỏ cuộc sống sao?

Xen vào đời tư của bệnh nhân là điều mà trước đến nay hắn sẽ không bao giờ làm. Nhưng nhìn em đau khổ, tuyệt vọng như lúc nãy khiến mọi suy nghĩ công tư phân minh của hắn đều bị ném ra sau đầu. Thẩm Tuyền Duệ là ngoại lệ duy nhất của hắn.

Nhìn vào đôi mắt kiên định nhưng đầy chân thành trước mặt, không hiểu sao làm trái tim em chợt loạn nhịp. Lý trí mách bảo em đừng thể hiện sự tội nghiệp của mình cho người khác biết, nhưng trái tim em lại muốn em đáp lại chân thành mà ánh mắt ấy dành cho em. Nhẹ gật đầu như một câu trả lời, bàn tay nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay to lớn của Kim Khuê Bân cũng bất giác siết lại. Dù biết đã chạm đến nỗi đau của em nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại. Nếu không hắn cũng không biết phải dùng cách gì để giúp em thoát khỏi cơn ác mộng này

_Sẽ rất khó chịu khi phải nhắc lại vết thương cũ, nhưng hy vọng cậu hãy tin tưởng tôi được chứ? Tôi muốn giúp cậu

Những lời nói của Kim Khuê Bân như có một ma lực nào đó tác động lên Thẩm Tuyền Duệ khiến em càng thêm an tâm, tin tưởng người này. Mà chính em cũng không hiểu được lý do vì sao. Thật ra nguyên nhân sâu xa là vì Kim Khuê Bân lúc ở đại học có dự thính vài lớp học của khoa Tâm lý học nên dù không giỏi chuyên môn nhưng việc nắm bắt và điều khiển tâm lý người khác với hắn mà nói vẫn dễ dàng và thành thạo, huống chi tâm trạng hiện tại của Thẩm Tuyền Duệ đang rất kích động, thì càng là thời cơ tốt

_Tôi...tôi yêu một người đàn ông, yêu mười năm. Chúng tôi là bạn học cấp III...

Kim Khuê Bân rất bất ngờ vì vế đầu của câu chuyện em đã thẳng thắn như vậy, cậu ấy thích con trai sao? Dù bất ngờ nhưng hắn vẫn không để gương mặt mình có chút gì thay đổi, vì hiện tại chỉ cần một biểu hiện nhỏ của hắn cũng sẽ làm Thẩm Tuyền Duệ thay đổi ý định chia sẻ câu chuyện này

_Sao đó thì sao?

Thấy người nọ vẫn điềm nhiên lắng nghe mà không giật mình hay bài xích làm tâm trạng em cũng được cổ vũ thêm

_Năm đó chúng tôi gặp nhau lần đầu trên sân bóng rổ, đội tôi và đội cậu ấy được trường sếp lịch đấu cùng nhau. Sau trận đấu thì hai đội cùng nhau đi ăn, rồi kết bạn. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết với nhau vì hợp tính. Tôi là người đã động tâm trước, đó là lần đầu tiên tôi biết rung động vì một người nhưng không dám nói ra vì sợ mất đi người bạn đó. Nhưng không ngờ trong chuyến dã ngoại trường, cậu ấy đã tỏ tình với tôi

_Cậu chấp nhận sao? Ý tôi là sau đó thế nào

Kim Khuê Bân gấp gáp đặt ra câu hỏi nhưng sau đó nhận ra sự thất thố của mình nên kịp thời hạ giọng. Thẩm Tuyền Duệ vẫn đang đắm chìm trong hồi ức nên vẫn chưa phát hiện ra sự khác lạ của hắn

_Đương nhiên chấp nhận, tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc ấy không kéo dài lâu lắm, vì ba mẹ tôi đã phát hiện việc này. Lúc đó, tôi đã khai thật với họ mọi chuyện và tất nhiên là không được chấp nhận. Họ cho tôi hai lựa chọn, một là chia tay hai là ra khỏi nhà

_Cậu chọn vế thứ hai sao?
_Đúng vậy...bạn bè tôi đều nói tôi là người mù quáng khi yêu

Em mỉm cười mỉa mai nhớ lại lời khuyên của đám bạn lúc đó, phải chi em chịu lắng nghe họ thì tốt biết mấy

_Sau đó thế nào?
_Tôi cùng cậu ấy rời khỏi LA về Thượng Hải để sống, tôi không muốn gia đình tôi xấu hổ vì tôi. Lúc đầu có chút khó khăn vì cả hai còn trẻ và chưa có kinh nghiệm, mất một thời gian để tìm được công việc cho cả hai và bắt đầu ổn định cuộc sống.

Nói tới đây bỗng em nhẹ giọng lại

_Quanh đi quẩn lại thì đã gần được 10 năm, tôi cứ tưởng thế là đã viên mãn. Nhưng không...cuộc đời nào sẽ ngọt ngào như vậy. Hai năm trở lại đây, cậu ấy thay đổi rất nhiều, đi sớm về khuya. Chúng tôi cũng thường xuyên cãi vã vì những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tôi phát hiện cậu ấy đã có người khác bên ngoài...

END CHAP II

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com