Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Bức thư chưa gửi

Buổi chiều mùa thu, khi ánh nắng cuối ngày yếu ớt chiếu qua những tán cây, Yoona và Seohyun ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên mà họ thường lui tới. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm từ những chiếc lá vàng rơi xuống, tạo thành một tấm thảm màu sắc tuyệt đẹp dưới chân họ. Seohyun nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác bình yên trong không khí trong lành của mùa thu, còn Yoona ngồi im lặng, ánh mắt đắm chìm vào cô bạn thân.

Yoona đã luôn cho rằng tình bạn của họ là một thứ tình cảm tuyệt vời. Nhưng dần dần, trái tim cô không thể lừa dối chính mình nữa. Cảm giác đó đã vượt ra ngoài khuôn khổ của tình bạn. Mỗi lần Seohyun cười, mỗi lần cô ấy nói chuyện với Yoona bằng giọng điệu dịu dàng ấy, trái tim Yoona lại đập loạn nhịp.

"Seohyun, cậu có bao giờ nghĩ đến việc yêu ai đó không?" Yoona bất ngờ hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại chứa đựng sự lo lắng.

Seohyun mở mắt và quay sang nhìn Yoona, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Cô khẽ mỉm cười, rồi trả lời: "Có chứ, mình nghĩ về chuyện đó mỗi ngày. Nhưng mình không nghĩ bây giờ là thời điểm phù hợp. Công việc của mình bận rộn quá, với lại... Mình không nghĩ mình đã sẵn sàng."

Yoona gật đầu, nhưng trong lòng lại có một cảm giác buồn bã dâng lên. Cô đã biết câu trả lời này, nhưng không hiểu sao khi nghe từ chính miệng Seohyun nói ra, trái tim cô lại nhói lên một cách đau đớn. Cảm giác ấy giống như một vết thương mà cô không thể nào lành lại được.

"Thế còn cậu? Cậu thì sao?" Seohyun hỏi lại, ánh mắt tò mò.

Yoona ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào. Cô đã quá quen với việc giấu kín cảm xúc của mình, nhưng lần này, câu hỏi của Seohyun khiến mọi thứ trong lòng cô bùng lên. "Mình... Mình không biết nữa" Yoona nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Có lẽ là chưa."

Seohyun nhìn vào Yoona với ánh mắt ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Cậu luôn là người kiên cường mà. Mình tin cậu sẽ tìm được người phù hợp thôi."

Yoona chỉ biết cười yếu ớt, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả. Những lời động viên của Seohyun khiến cô cảm thấy trái tim mình như bị bỏ lại một mình trong bóng tối. Cô đã từng nghĩ rằng nếu Seohyun biết những gì cô cảm nhận, có lẽ mọi thứ sẽ khác. Nhưng giờ đây, cô nhận ra, tình cảm này không bao giờ được đáp lại.

Một tuần sau buổi trò chuyện trong công viên, Yoona trở về căn phòng của mình, ngồi xuống chiếc bàn làm việc quen thuộc. Trước mặt cô là một tờ giấy trắng, cây bút nằm lặng lẽ trong tay cô. Yoona nhìn vào tờ giấy, cảm thấy những cảm xúc sâu kín trong lòng mình đang dâng trào, như thể có một cơn sóng ngầm muốn tràn ra. Cô không thể giữ chúng lại thêm nữa.

Seohyun,
Mình không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng điều mình muốn nói chắc chắn không thể giấu mãi trong lòng. Mình đã luôn yêu cậu, từ lâu lắm rồi. Cậu là người bạn đầu tiên mà mình cảm thấy thật sự có thể chia sẻ mọi thứ. Nhưng dần dần, tình cảm dành cho cậu không còn là tình bạn nữa. Cảm giác ấy lớn dần, chiếm lấy trái tim mình, và mình không thể dừng lại được.

Nhưng mình không dám nói ra. Mình sợ rằng nếu mình làm vậy, chúng ta sẽ không thể trở lại như xưa nữa. Mình sợ rằng một tình yêu không thể đáp lại sẽ làm hỏng tất cả.

Seohyun, mình yêu cậu, nhưng mình sẽ giữ nó mãi mãi trong lòng, không bao giờ dám nói ra.

Yoona nhìn vào những dòng chữ đã viết, cảm giác nỗi buồn lại tràn về. Cô cắn môi, trái tim cô như thắt lại. Những lời cô chưa bao giờ nói ra, những cảm xúc mà cô chưa bao giờ thổ lộ, giờ đây được viết ra trên giấy, nhưng lại chẳng thể vơi bớt được nỗi đau.

Cô gấp lại tờ giấy và cất nó vào trong ngăn kéo, như một bí mật mà cô không bao giờ có thể tiết lộ. Cảm giác chua xót vây lấy trái tim cô, và Yoona biết rằng, dù cô có muốn gửi bức thư này đến Seohyun thế nào, thì tất cả chỉ là một giấc mơ không thể thành hiện thực. Cô không thể để mọi thứ thay đổi. Cô không thể mất Seohyun.

Một tháng sau, Yoona nhận được tin nhắn từ Seohyun. "Chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa không? Mình có chuyện muốn nói."

Lòng Yoona thắt lại khi đọc những dòng chữ ấy. Cô không biết Seohyun muốn nói gì, nhưng cô cảm nhận được một điều rằng đây có thể là lần gặp cuối cùng của họ. Mọi thứ dường như đang thay đổi, và Yoona không thể làm gì để ngừng lại.

Cả hai hẹn gặp nhau tại một quán cà phê quen thuộc, nơi mà họ thường xuyên đến sau những ngày học vất vả. Khi Yoona đến, Seohyun vẫn chưa có mặt. Cô ngồi xuống một góc quen thuộc, nhìn ra cửa sổ nơi từng hạt mưa nhỏ rơi xuống trong buổi chiều ảm đạm. Cô cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp, như thể mọi thứ đang đứng yên để chờ đợi một kết cục nào đó.

Khi Seohyun bước vào quán, Yoona nhìn thấy cô với đôi mắt đầy sự lo lắng. Seohyun mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đó không phải là nụ cười như mọi khi. Cô ngồi xuống đối diện Yoona, và họ nhìn nhau một lúc, nhưng không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Seohyun mở lời, giọng cô trầm xuống, đầy sự quyết tâm. "Yoona, mình muốn cậu biết rằng... mình đã biết tình cảm của cậu."

Yoona bất giác nghẹn ngào. Cô không thể thở được khi nghe những lời này. "Cậu biết?" cô hỏi lại, giọng cô vang lên như một tiếng thở dài.

Seohyun gật đầu, ánh mắt cô dịu dàng nhưng có phần u buồn. "Mình biết. Nhưng mình không thể đáp lại tình cảm đó, Yoona. Mình quý cậu như một người bạn thân, nhưng chỉ có vậy. Mình không muốn làm tổn thương cậu thêm nữa."

Cả thế giới như sụp đổ dưới chân Yoona. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mình tan vỡ, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, cô cũng đã biết sự thật. Seohyun không bao giờ yêu cô như cách Yoona yêu Seohyun.

"Đừng lo, mình ổn" Yoona cố gắng nói, mặc dù cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng khiến lời nói của cô trở nên khô khan. "Mình chỉ... muốn cậu hạnh phúc."

Seohyun nhìn Yoona với ánh mắt buồn bã, đôi tay cô đặt lên tay Yoona như một cái chạm nhẹ an ủi. Nhưng Yoona biết rằng tất cả đã kết thúc. Không còn gì nữa ngoài một tình bạn không thể trở thành tình yêu.

"Xin lỗi, Yoona" Seohyun thì thầm. "Mình rất tiếc."

Yoona đứng dậy, cố gắng giữ vững bản thân. "Không sao đâu, Seohyun. Cảm ơn cậu vì tất cả."

Cả hai nhìn nhau lần cuối, rồi Yoona quay lưng rời đi. Một lần nữa, cô không thể ngừng lại dòng cảm xúc trong lòng mình, nhưng lần này, cô đã nhận ra rằng tình yêu này sẽ mãi mãi chỉ là một kỷ niệm không thể thành hiện thực. Cô đi dọc theo con phố, cảm giác lạnh lẽo của mùa thu bao phủ quanh cô. Mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt nước nhỏ giọt xuống từ mái hiên, vỡ tan trên mặt đất. Trái tim cô cũng như thế, từng mảnh vỡ của nó rơi xuống, không thể nào thu lại được. Mặc dù đã nghe những lời Seohyun nói, nhưng sao nó vẫn như một giấc mơ, một cơn ác mộng mà Yoona không thể tỉnh dậy. Cô không thể ngừng nghĩ về cuộc nói chuyện cuối cùng ấy, về những lời xin lỗi mà Seohyun đã nói, về ánh mắt của cô ấy khi nhìn Yoona, đầy sự thương tiếc và đau lòng.

Trong lòng Yoona, mọi thứ dường như đã chấm dứt. Cô không thể thay đổi được sự thật rằng Seohyun không yêu mình. Dù rất muốn giữ chặt tình cảm này, nhưng cô biết, sự kiên trì chỉ khiến mọi thứ thêm khó chịu. Tình bạn mà cô trân trọng bao lâu nay giờ đây đã bị thay thế bởi sự trống rỗng và nỗi đau không thể nào tả xiết.

Khi Yoona về đến căn hộ của mình, căn phòng vẫn như vậy, không thay đổi. Cô đặt chiếc ô ướt xuống sàn nhà, bỏ chiếc túi xách bên cạnh. Cô không muốn ăn, không muốn làm gì cả. Yoona chỉ muốn trốn trong căn phòng này, tựa đầu vào gối và khóc. Nhưng rồi cô tự nhắc nhở bản thân, mình đã quyết định buông tay. Mọi thứ đều phải kết thúc ở đây. Dù đau đớn, nhưng đó là điều duy nhất cô có thể làm.

Yoona ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, nhìn ra ngoài. Từng giọt mưa vẫn rơi xuống, cứ thế không ngừng, như thể thế giới ngoài kia cũng hiểu rõ nỗi buồn trong lòng cô. Những kỷ niệm với Seohyun lại ùa về trong tâm trí cô. Những buổi chiều họ cùng nhau đi bộ trong công viên, những cuộc trò chuyện không bao giờ hết, những lúc Seohyun lo lắng cho cô khi cô quá căng thẳng vì công việc. Cô nhớ những lần Seohyun ôm cô an ủi, nhớ nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp của cô ấy. Nhưng tất cả những điều đó giờ đây chỉ còn là một phần quá khứ, không thể quay lại được.

Dù cuộc sống không dừng lại vì một trái tim tan vỡ, Yoona vẫn không thể nào dễ dàng quay lại như trước. Những ngày sau đó, cô tập trung vào công việc, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác trống rỗng trong lòng. Mỗi khi cô đứng trên sân khấu, dù ánh đèn rực rỡ chiếu sáng, cô vẫn không thể tìm thấy niềm vui. Mọi thứ trở nên vô nghĩa. Cô mệt mỏi, không chỉ vì công việc mà còn vì cảm xúc mà cô không thể giải quyết được. Những cuộc gặp gỡ với các đồng nghiệp, những buổi chụp hình, những buổi phỏng vấn - tất cả đều trở nên mờ nhạt.

Yoona bắt đầu tránh né những cuộc trò chuyện với các thành viên trong nhóm. Cô không muốn làm họ lo lắng, nhưng đôi lúc, những ánh mắt đầy thấu hiểu của Yuri, Sooyoung và Tiffany khiến cô cảm thấy mình như đang làm gánh nặng cho họ. Họ biết rằng có điều gì đó đang xảy ra với Yoona, nhưng cô lại không thể mở lòng ra để chia sẻ. Cô chỉ muốn một mình đối diện với nỗi đau, một mình giải quyết những cảm xúc không thể nói thành lời.

Một buổi tối, khi Yoona đang ngồi trong phòng làm việc, cô nhận được một tin nhắn từ Seohyun. Lần này, tin nhắn không chỉ là những câu hỏi xã giao hay lời động viên đơn giản. Nó là một lời chia tay.

"Yoona, mình nghĩ chúng ta nên dừng lại. Cả hai đều cần không gian riêng để tìm lại bản thân mình. Mình rất tiếc vì không thể đáp lại tình cảm của cậu, nhưng mình hy vọng cậu sẽ hiểu và tiếp tục sống tốt."

Những dòng chữ ấy như một cú sốc mạnh mẽ đối với Yoona. Cô cảm thấy không thể thở được. Cái kết mà cô luôn lo sợ cuối cùng cũng đến. Seohyun quyết định rời xa cô, để lại tất cả những gì đã từng là của họ trong quá khứ. Nhưng Yoona không thể trách cô ấy, vì cô ấy đã rõ ràng và thật lòng. Seohyun không thể yêu cô, và cô phải chấp nhận điều đó.

Mùa đông đến gần, và Yoona vẫn sống trong những ngày u ám ấy. Mặc dù cô cố gắng mỉm cười mỗi khi gặp mặt mọi người, nhưng có lẽ chỉ mình cô biết, nỗi đau đó sẽ không bao giờ lành lại được. Mỗi khi đêm về, Yoona vẫn nhớ những kỷ niệm với Seohyun, nhớ những lần họ cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chia sẻ những bí mật, cùng nhau cười đùa. Tất cả giờ chỉ còn lại là những ký ức đẹp đẽ, nhưng là những ký ức không thể quay lại.

Yoona biết, cô sẽ không thể yêu ai như đã yêu Seohyun. Dù cô có cố gắng tìm một ai đó thay thế, trái tim cô vẫn sẽ thuộc về Seohyun, dù họ không bao giờ có thể ở bên nhau.

Câu chuyện của họ kết thúc không phải là sự kết thúc hạnh phúc, mà là một kết thúc đầy tiếc nuối và đau đớn. Nhưng Yoona đã học được một điều quan trọng - đôi khi, tình yêu không phải là điều chúng ta có thể kiểm soát. Đôi khi, yêu một người có thể có nghĩa là phải buông tay, chấp nhận sự thật và để họ đi.

Và Yoona, mặc dù trái tim cô vẫn nhói đau mỗi khi nghĩ về Seohyun, nhưng cô biết rằng cô sẽ ổn thôi. Vì dù sao, tình yêu mà cô dành cho Seohyun cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Mùa đông qua đi, Yoona bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. Cảm giác mất mát vẫn còn đó, nhưng trái tim cô không còn quá đau đớn mỗi khi nghĩ về Seohyun. Cô biết rằng sự chia tay này là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình. Mặc dù không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng Yoona đã học được cách chấp nhận rằng không phải tất cả tình yêu đều kết thúc với một kết quả đẹp đẽ. Có những chuyện xảy ra chỉ để ta học hỏi, để ta trưởng thành.

Những buổi sáng lạnh giá khi cô thức dậy, Yoona bắt đầu có thói quen dành thời gian cho bản thân. Cô thức dậy sớm, ra ngoài hít thở không khí trong lành và đi dạo quanh công viên gần nhà. Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, cô lại tìm đến những góc yên tĩnh đó, nơi không có ánh đèn sân khấu, không có áp lực công việc, chỉ có những bước chân nhẹ nhàng và sự tĩnh lặng của thiên nhiên.

Cô không còn tìm kiếm những lời động viên từ người khác nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu yêu bản thân mình nhiều hơn. Yoona nhận ra rằng dù có một lần trái tim mình tan vỡ, cô vẫn có thể đứng lên và tiếp tục cuộc sống.

Mỗi ngày trôi qua, cô lại dần lấy lại sự tự tin. Công việc của cô cũng bắt đầu có sự thay đổi. Yoona không còn cảm thấy căng thẳng hay áp lực quá mức. Cô làm việc với sự thoải mái hơn, dần dần đạt được những thành tựu mới trong sự nghiệp, nhưng lần này, cô làm mọi thứ vì chính bản thân mình, không phải vì bất kỳ ai khác.

Một năm sau, trong một sự kiện của ngành giải trí, Yoona vô tình gặp lại Seohyun. Lần gặp gỡ này không giống như những lần trước - không còn những cảm xúc thầm kín hay sự căng thẳng giữa họ. Cả hai chỉ đơn giản là nhìn nhau, và nở một nụ cười.

"Yoona, lâu rồi không gặp" Seohyun mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Yoona cũng cười nhẹ, nhưng lần này trong nụ cười của cô không có sự mơ màng hay tiếc nuối. "Đúng vậy, lâu rồi. Cậu thế nào?"

"Cũng ổn. Mọi thứ đều đi theo hướng mình mong muốn. Còn cậu, dạo này có vẻ rất bận rộn," Seohyun đáp, mắt cô sáng lên một cách vui vẻ, nhưng không giấu được sự lo lắng.

"Ừ, công việc lúc nào cũng vậy" Yoona trả lời, nhưng lần này có một sự bình thản trong giọng nói của cô.

Cả hai đứng đó một lúc, không khí giữa họ không còn quá căng thẳng như trước. Seohyun nhìn Yoona với ánh mắt nhẹ nhàng, như thể muốn nói một điều gì đó chưa thể nói ra. Nhưng Yoona chỉ lắc đầu, như thể hiểu rằng không cần thiết phải nhắc lại những chuyện đã qua. Cô đã chấp nhận nó rồi.

"Cảm ơn cậu vì tất cả" Yoona nói một cách chân thành. "Cảm ơn vì đã luôn quan tâm, dù cuối cùng mọi thứ không đi theo cách chúng ta nghĩ."

Seohyun hơi sững sờ, nhưng rồi mỉm cười nhẹ. "Mình cũng cảm ơn cậu. Yoona, cậu thật sự đã thay đổi. Mình cảm thấy cậu rất mạnh mẽ."

Yoona gật đầu. "Mình đã học được rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn. Nhưng mình tin rằng, dù có những chuyện xảy ra, chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi tiếp."

Seohyun nhìn cô, có chút bối rối, nhưng cũng có một sự ngưỡng mộ sâu sắc. "Mình rất vui khi thấy cậu hạnh phúc. Thực sự rất vui."

"Vậy cậu thì sao?" Yoona hỏi, nhẹ nhàng. "Cậu có đang hạnh phúc không?"

Seohyun nhìn xa xăm, một chút lưỡng lự trong ánh mắt, nhưng rồi cô cũng mỉm cười. "Mình ổn, thật sự. Nhưng mình nghĩ là mọi thứ đều có lý do, và những gì đã xảy ra khiến mình mạnh mẽ hơn."

Một khoảng lặng ngắn, nhưng trong đó có sự hiểu biết và chấp nhận. Yoona cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Seohyun cũng đã tìm thấy bình yên của riêng mình.

"Chúng ta hãy tiếp tục làm bạn, được không?" Seohyun hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng rất chân thành.

Yoona mỉm cười, đôi mắt sáng lên. "Dĩ nhiên rồi, chúng ta sẽ làm bạn."

Sau lần gặp gỡ đó, Yoona không còn cảm thấy quá buồn hay tiếc nuối về những gì đã qua. Cô nhận ra rằng, có lẽ những chuyện trong quá khứ đã giúp cô trưởng thành, và cô biết mình cần phải tiếp tục sống cho hiện tại, cho những điều tốt đẹp phía trước. Tình yêu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng đôi khi, tình yêu thật sự lại không đến từ một người cụ thể, mà đến từ việc yêu bản thân và chấp nhận sự thay đổi.

Yoona đã không còn tìm kiếm tình yêu từ bên ngoài nữa, thay vào đó, cô bắt đầu yêu những khoảnh khắc giản dị trong cuộc sống, yêu những người bạn xung quanh và những bước đi mới mà cô đang thực hiện.

Cô học cách tìm thấy niềm vui trong công việc, trong những buổi chiều yên tĩnh, trong những cuộc hẹn với bạn bè và trong những chuyến đi nhỏ. Seohyun vẫn là một phần quan trọng trong ký ức của cô, nhưng giờ đây, đó là một phần ký ức đẹp mà cô không còn phải lo lắng hay tiếc nuối. Họ đã trở thành những người bạn, và Yoona biết rằng dù không thể ở bên nhau như một cặp đôi, nhưng họ vẫn có thể hỗ trợ nhau, cùng nhau tiến về phía trước.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và Yoona, dù đã trải qua một cú sốc tình cảm, nhưng cô đã tìm lại được bản thân mình. Cô đã trở thành người mạnh mẽ hơn, không còn bị vây hãm trong những điều không thể thay đổi.

Cô bước đi trên con đường của mình, mở rộng trái tim để chào đón những điều mới mẻ. Cuộc sống, dù có đau thương và mất mát, nhưng cũng tràn đầy hy vọng và cơ hội mới. Và Yoona biết rằng, dù một lần nào đó trái tim cô có tan vỡ, cô sẽ vẫn có thể đứng dậy, mỉm cười và tiếp tục bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com