Dưới Ánh Đèn Đêm
Một buổi tối mùa thu, trong một hội trường rộng lớn, ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu sáng lên những người tham gia sự kiện từ thiện. Yoona, người nổi tiếng trong ngành giải trí, đang làm MC cho buổi gala từ thiện này. Cô đứng trên sân khấu, lướt qua đám đông và cảm nhận được sự chú ý từ mỗi ánh nhìn. Tuy nhiên, hôm nay, trái ngược với sự quen thuộc của ánh đèn flash, Yoona cảm thấy một chút trống vắng. Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì vòng xoáy công việc không bao giờ ngừng nghỉ.
Lúc này, một tiếng đàn piano du dương vang lên từ phía góc phòng. Đó là Seohyun, nghệ sĩ piano với một phong thái khiêm tốn nhưng đầy lôi cuốn. Seohyun không có tiếng ồn ào, không những ánh đèn rực rỡ như Yoona, nhưng khi ngón tay của cô lướt nhẹ trên những phím đàn, mọi thứ xung quanh như lắng lại. Âm nhạc của cô thanh thoát, trong trẻo, khiến những người xung quanh quên đi những lo toan thường nhật.
Yoona đứng đó, bất giác bị cuốn hút bởi phần biểu diễn của Seohyun. Cô lặng lẽ quan sát, tự hỏi tại sao âm nhạc này lại có thể chạm vào trái tim mình đến vậy, khi mà ngay cả trong sự kiện từ thiện đầy hào nhoáng này, cô lại cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Khi phần biểu diễn kết thúc, Yoona tìm cách tiếp cận Seohyun, không phải như một ngôi sao lớn mà là một người thực sự muốn hiểu về âm nhạc mà cô vừa nghe.
"Phần biểu diễn của em thật tuyệt vời." Yoona mỉm cười, nhìn Seohyun với ánh mắt chân thành.
Seohyun hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không giấu được một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn chị. Chị cũng rất tuyệt vời trong vai trò MC hôm nay."
"Thật ra." Yoona hạ giọng, ánh mắt mờ đi một chút "Tôi luôn cảm thấy như mình đang thiếu một điều gì đó, một cái gì đó giúp tôi thoát khỏi sự ồn ào, giúp tôi tìm lại chính mình."
Seohyun nhìn Yoona, không vội vàng trả lời. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong ánh mắt của Yoona, thứ cảm giác mà cô chưa bao giờ nghĩ đến khi nhìn một ngôi sao. "Chắc hẳn cuộc sống của chị rất bận rộn?"
Yoona gật đầu, đôi mắt trở nên xa xăm. "Đúng vậy. Nhưng mỗi khi nhìn thấy ai đó có thể hoàn toàn tập trung vào đam mê của mình, tôi lại cảm thấy mình thật thiếu sót."
Seohyun im lặng một lúc, rồi nói khẽ: "Có lẽ chị có thể thử học piano, nếu chị muốn tìm lại sự bình yên trong cuộc sống."
Yoona ngạc nhiên, nhưng sau đó, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô. "Có thể... Em dạy tôi được không?"
Seohyun ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng đồng ý. "Tôi không chắc mình là một người thầy giỏi, nhưng nếu chị muốn, tôi sẵn lòng hướng dẫn."
Ngày hôm sau, Yoona đến nhà Seohyun, nơi cô luôn tạo cho mình một không gian tĩnh lặng, khác biệt hoàn toàn với những bộn bề của cuộc sống công việc. Phòng của Seohyun không có nhiều đồ đạc lạ mắt, chỉ có cây đàn piano màu đen, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ, và không khí im lặng, trầm ấm.
"Chúng ta sẽ bắt đầu từ những nốt cơ bản" Seohyun nói khi Yoona ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cây đàn.
Yoona khẽ gật đầu. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một buổi học khó khăn, nhưng sự nhẹ nhàng của Seohyun khiến cô cảm thấy thư giãn. Những ngón tay của Yoona chạm vào phím đàn lần đầu tiên, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.
Seohyun chỉ dẫn từng chút một, không vội vàng, và mỗi lần Yoona gặp khó khăn, Seohyun đều kiên nhẫn sửa lại cho cô. Mỗi lần Yoona chơi sai, Seohyun chỉ mỉm cười và nói "Không sao cả, chúng ta sẽ làm lại."
Từng buổi học trôi qua, Yoona dần dần cảm nhận được sự chuyển mình trong chính mình. Những lo lắng, căng thẳng từ công việc dường như tan biến theo từng nốt nhạc. Tuy nhiên, điều khiến cô bất ngờ là cảm giác bình yên mà Seohyun mang lại. Cô không chỉ học chơi piano mà còn tìm thấy một người bạn đồng hành trong cuộc sống.
Một buổi chiều sau khi quay một cảnh quay vất vả, Yoona cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cô tới phòng của Seohyun, tựa vào cánh cửa với ánh mắt mệt mỏi.
Seohyun nhìn thấy Yoona như vậy và lo lắng tiến lại gần. "Chị không ổn sao?"
Yoona chỉ khẽ lắc đầu, rồi mỉm cười một cách yếu ớt. "Tôi ổn. Chỉ là hơi mệt thôi."
Seohyun không nói gì, chỉ im lặng đưa Yoona vào trong, ngồi xuống và mời cô một tách trà nóng. Seohyun bắt đầu chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, như một cách để thư giãn cho cả hai. Lúc này, Yoona chỉ còn biết nhắm mắt lại, lắng nghe từng giai điệu vang lên, cảm nhận sự dịu dàng của Seohyun qua những ngón tay lướt trên phím đàn.
Khi bài hát kết thúc, Yoona mở mắt và nhìn Seohyun, cảm nhận một sự gần gũi mà cô chưa bao giờ có với ai. Cô không biết rằng lúc này, trái tim của mình đang dần hướng về Seohyun.
Một buổi tối, khi Yoona cảm thấy sức khỏe chưa hồi phục sau cơn kiệt sức, cô ngồi yên trong phòng, cảm nhận sự im lặng xung quanh. Seohyun nhẹ nhàng bước vào, ngồi bên cạnh Yoona và nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
"Yoona, tôi muốn chị hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể gánh vác mọi thứ một mình. Chị cần phải biết cách nghỉ ngơi và yêu thương bản thân nhiều hơn" Seohyun nói, giọng cô dịu dàng như một lời an ủi.
Yoona ngẩng lên nhìn Seohyun, ánh mắt họ gặp nhau. Và lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, Yoona cảm thấy thật sự được chăm sóc, được yêu thương.
"Seohyun..." Yoona thì thầm, mắt không rời khỏi Seohyun. "Cảm ơn em."
Seohyun chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cô biết rằng những gì họ chia sẻ đã vượt ra ngoài một mối quan hệ đơn giản.
Dưới ánh đèn mờ của phòng tập, sự lặng lẽ bao quanh hai người như một minh chứng cho mối quan hệ đặc biệt đang nảy sinh giữa họ, không vội vàng, không ồn ào, chỉ có sự chân thành và cảm giác bình yên mà họ chưa từng có.
Ngày hôm sau, Yoona tiếp tục công việc bận rộn của mình. Dù vậy, tâm trí cô không thể rời xa những buổi học piano và sự dịu dàng mà Seohyun luôn dành cho cô. Cô bắt đầu cảm nhận rằng những khoảnh khắc bên Seohyun không chỉ là những giờ học âm nhạc mà còn là sự an ủi tinh thần mà cô đã lâu không tìm thấy. Cảm giác nhẹ nhàng ấy, sự kiên nhẫn và tĩnh lặng của Seohyun khiến Yoona thấy mình dần thay đổi, như thể những mảnh ghép thiếu hụt trong cuộc sống đang dần được lắp đầy.
Tối hôm đó, Yoona quyết định đến thăm Seohyun sau một ngày quay phim căng thẳng. Khi cô bước vào phòng của Seohyun, một không gian yên bình như thường lệ chào đón, nhưng lần này, có một cảm giác khác biệt trong không khí. Cô nhận ra rằng mình có thể chia sẻ nhiều hơn với Seohyun, không chỉ là về công việc mà còn về những suy nghĩ trong lòng.
"Seohyun, tôi cảm thấy như mình đang thay đổi." Yoona bắt đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Seohyun ngước lên, đôi mắt của cô chứa đựng sự quan tâm sâu sắc. "Chị đang nói gì vậy?" cô hỏi, không vội vàng, để Yoona có thể nói hết những gì cô muốn.
"Trong suốt những năm qua, tôi luôn chạy theo công việc và sự nổi tiếng, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống. Tôi chỉ biết làm theo kỳ vọng của người khác. Nhưng khi tôi ở bên em, tôi cảm thấy như tôi được là chính mình" Yoona nói, ánh mắt cô đầy sự chân thành, nhưng cũng có một chút lo lắng, như thể cô đang sợ hãi với chính cảm xúc của mình.
Seohyun nhìn Yoona một lúc, đôi mắt cô ấy mỉm cười nhưng lại chứa đầy sự nhẹ nhàng. "Tôi nghĩ chị đã luôn là chính mình, chỉ là chị chưa nhận ra. Mỗi người chúng ta đều có những lúc cần phải dừng lại và tìm lại mình. Và tôi nghĩ cô đã bắt đầu làm được điều đó."
Yoona không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống gần Seohyun. Cô nhìn vào đôi tay của mình, chợt nhận ra rằng đôi bàn tay này đã chạm vào quá nhiều thứ trong suốt cuộc đời, nhưng chưa bao giờ cảm thấy được ấm áp như lúc này, khi chúng đang gần gũi với Seohyun.
Vài tuần trôi qua, mối quan hệ giữa Seohyun và Yoona ngày càng trở nên gần gũi. Những buổi học piano, những khoảnh khắc im lặng khi Seohyun chơi nhạc, và những cuộc trò chuyện về cuộc sống đã giúp cả hai hiểu nhau hơn. Dẫu vậy, Yoona vẫn không thể phủ nhận rằng cô đã bắt đầu có những cảm xúc khác biệt đối với Seohyun - những cảm xúc mà cô chưa từng có với ai.
Một tối, khi Seohyun kết thúc một buổi biểu diễn tại một phòng hòa nhạc nhỏ, Yoona đến đón cô. Seohyun bước ra từ cánh cửa với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Yoona, cô không thể không mỉm cười.
"Vất vả lắm phải không?" Yoona hỏi, ánh mắt cô lấp lánh sự quan tâm.
Seohyun gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua. "Ừ, nhưng cũng đáng. Cảm ơn vì đã đến."
Yoona nhìn Seohyun, không chỉ là một người học trò tìm sự an ủi, mà còn là một người bạn thực sự muốn bên cạnh. "Em biết không, tôi cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt khi ở gần em."
Seohyun quay mặt đi một chút, gương mặt cô trở nên nhẹ nhàng nhưng có phần ngập ngừng. "Cái gì đặc biệt?"
Yoona nhích lại gần, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt mà cô không thể kiềm chế. "Sự bình yên trong em khiến tôi cảm thấy an toàn. Tôi chưa từng cảm thấy thế với ai khác. Và có lẽ... tôi cũng cảm thấy một chút gì đó hơn cả tình bạn."
Seohyun ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô nhìn Yoona trong một giây dài, rồi khẽ cười. "Tôi cũng cảm thấy điều đó. Nhưng chúng ta đã đi quá xa về tình bạn rồi, phải không?"
Yoona nhìn Seohyun, trong lòng tràn ngập một cảm giác lạ lẫm và xao xuyến. "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Seohyun khẽ vươn tay, đặt nhẹ lên vai Yoona. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ từ, nếu chị muốn. Nhưng đừng vội vã. Đôi khi, những cảm xúc đẹp nhất đến khi ta không mong đợi."
Yoona không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đó là lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự đồng điệu trong trái tim mình và cảm thấy không còn sợ hãi khi đối mặt với cảm xúc của bản thân.
Những ngày sau đó, Yoona và Seohyun dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ không chỉ chia sẻ những buổi học piano hay những buổi hòa nhạc, mà còn là những khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống hằng ngày - những cuộc trò chuyện dài vào những đêm khuya, những chuyến đi bộ dưới ánh sáng dịu nhẹ của thành phố, những lần cười đùa về những chuyện vặt vãnh.
Một tối nọ, sau khi cùng nhau ăn tối, Yoona cùng Seohyun đi dạo quanh công viên. Mặt trời đã khuất, nhưng ánh đèn từ những ngọn đèn đường tạo nên một không gian yên tĩnh, lãng mạn. Cả hai đi bên nhau, tay trong tay, cảm nhận từng nhịp thở của đối phương.
Seohyun nhìn Yoona với ánh mắt dịu dàng, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng không cần lời nói. Yoona cũng nhận ra điều đó, và cô khẽ mỉm cười, thầm cảm ơn vì Seohyun đã ở bên cạnh cô trong những thời khắc khó khăn nhất.
Yoona không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay Seohyun, để sự ấm áp truyền từ người này sang người kia. Không cần những lời nói hoa mỹ, chỉ có sự hiện diện của đối phương là đủ để lấp đầy những khoảng trống trong lòng họ.
Trong khoảnh khắc ấy, Yoona biết rằng đây chính là nơi cô thuộc về - không phải trên sân khấu, không phải giữa ánh đèn sân khấu, mà là nơi có Seohyun bên cạnh, nơi có sự yên bình và tình yêu thật sự.
Mối quan hệ giữa Seohyun và Yoona đã vượt ra ngoài tình bạn. Họ không vội vã, không tìm kiếm những danh xưng hay sự công nhận từ thế giới bên ngoài. Những khoảnh khắc họ chia sẻ cùng nhau - từ những bài học âm nhạc đến những đêm dạo chơi dưới ánh đèn đêm - dần dần biến thành tình yêu, một tình yêu giản dị, chân thành và đầy sâu lắng.
Mùa đông bắt đầu len lỏi vào thành phố, gió se lạnh thổi qua những con phố, và không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Yoona và Seohyun không còn giữ khoảng cách, họ không còn chỉ là những người bạn hay thầy trò. Mối quan hệ giữa họ đã vượt qua tất cả, đã trở thành một thứ gì đó sâu sắc hơn, đầy đam mê và tình cảm. Cả hai dành nhiều thời gian cho nhau, đôi khi chỉ là những buổi chiều thư giãn, đôi khi là những tối cùng nhau nấu bữa tối đơn giản.
Tối hôm nay, Yoona đến gặp Seohyun sau khi kết thúc công việc. Cô cảm thấy mình như đang bồng bềnh trong một không gian khác, một không gian không còn lo toan hay mệt mỏi. Seohyun đang ngồi chơi piano trong phòng khách, những ngón tay của cô lướt nhẹ nhàng trên những phím đàn, tạo nên một không gian yên tĩnh, dễ chịu.
Yoona đứng ở cửa, nhìn Seohyun mà không nói gì. Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy người con gái mà cô yêu thương, không phải vì vẻ ngoài hay những điều huyền bí mà là vì sự hiện diện của Seohyun, sự dịu dàng mà cô luôn mang lại.
Seohyun ngừng chơi, quay sang và mỉm cười khi nhìn thấy Yoona đứng đó. "Chị đến rồi sao?" Giọng cô nhẹ nhàng, như thể không có gì thay đổi.
"Ừ, tôi đến để cùng em một chút. Không có gì đặc biệt." Yoona đáp, ánh mắt cô bối rối nhưng cũng tràn ngập sự yêu thương.
Seohyun khẽ cười, đứng dậy và đi về phía Yoona. "Tôi rất vui khi chị đến. Chị biết không, có những ngày tôi nghĩ đến cô rất nhiều."
Yoona không thể không cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô không thể phủ nhận rằng mình cũng có những cảm giác tương tự. "Tôi cũng vậy. Nhưng... tôi không chắc phải làm gì với cảm xúc này" Yoona thừa nhận, giọng cô nhẹ, như một sự e ngại.
Seohyun bước gần hơn, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Yoona. "Cảm xúc không cần phải có câu trả lời ngay lập tức, Yoona. Chúng ta có thể để nó tự phát triển, không vội vã. Chúng ta có thể thử tìm hiểu nó cùng nhau."
Yoona nhìn Seohyun trong vài giây, sau đó khẽ mỉm cười. "Em luôn biết cách khiến tôi cảm thấy an tâm."
Seohyun tiến lại gần hơn, đôi tay của cô nhẹ nhàng nâng cằm Yoona lên, khiến đôi mắt họ gặp nhau. "Vì tôi muốn chị cảm thấy yên bình, Yoona. Dù có thế nào, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô."
Thời gian trôi qua, và mối quan hệ giữa Seohyun và Yoona ngày càng thắm thiết. Họ không còn chỉ là những người bạn học, không còn chỉ là những đồng nghiệp, mà là những người cùng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, và cả những bí mật sâu kín trong lòng. Những buổi học piano đã không còn chỉ là việc học những nốt nhạc, mà là những khoảnh khắc quan trọng, những giây phút mà hai người có thể nói chuyện về những điều không lời, về những mong muốn và lo lắng.
Một buổi tối, Seohyun mời Yoona tới nhà mình để ăn tối. Buổi tối đó, mọi thứ thật nhẹ nhàng, nhưng có một sự thay đổi mà Yoona có thể cảm nhận được. Những cái nhìn lén lút, những ánh mắt chăm chú hơn, và sự gần gũi ngày càng tăng lên. Từ khi mối quan hệ giữa họ trở nên rõ ràng hơn, Yoona cảm thấy có một sự ngượng ngùng, một sự không thể quay lại như trước đây. Cô không biết liệu mình có thể bước tiếp hay không, liệu tình cảm giữa họ có thể vượt qua những giới hạn hay không.
Bữa tối kết thúc, Seohyun đứng dậy dọn dẹp bát đĩa. Yoona nhìn cô, tự hỏi liệu Seohyun có cảm thấy những điều cô đang cảm nhận không.
"Seohyun..." Yoona cất tiếng gọi, giọng cô có chút khẽ run.
Seohyun quay lại, ánh mắt cô tràn ngập sự hiểu biết. "Có chuyện gì sao?"
Yoona đứng lên, bước gần lại, lòng cô bối rối. "Tôi không biết phải nói thế nào. Cảm giác của tôi đối với em... nó vượt xa tình bạn. Tôi không biết làm gì với cảm xúc này."
Seohyun khẽ cười, bước đến gần Yoona. "Tôi đã biết từ lâu rồi, Yoona. Cảm xúc của chị cũng như của tôi vậy."
Yoona nhìn Seohyun, trái tim cô như bị lôi cuốn, lạ lẫm và cũng thật tuyệt vời. "Vậy thì sao? Chúng ta sẽ làm gì?"
Seohyun nhẹ nhàng nắm lấy tay Yoona, đặt tay cô lên ngực mình. "Chúng ta sẽ để mọi thứ đến tự nhiên. Chúng ta sẽ bước qua những giới hạn ấy, từng bước một. Nhưng điều quan trọng nhất là phải luôn thành thật với chính mình, và với nhau."
Yoona cảm thấy một sự yên bình lạ thường trong câu nói của Seohyun. Cô không còn lo lắng nữa. Cô biết rằng, dù chuyện gì xảy ra, tình cảm giữa họ sẽ được bảo vệ, và họ sẽ đi cùng nhau, chậm rãi, nhưng đầy kiên nhẫn.
Một tháng trôi qua kể từ ngày Yoona và Seohyun chính thức thừa nhận cảm xúc của mình. Cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc quan trọng, từ những cuộc trò chuyện dài đến những buổi tối bên nhau, họ dần hiểu rằng tình yêu không chỉ là những câu nói ngọt ngào mà còn là sự đồng hành, sự sẻ chia và kiên nhẫn. Họ không cần phải vội vã hay ép buộc bản thân vào những chuẩn mực nào. Tình yêu của họ là của riêng họ, tự nhiên và trong sáng.
Một buổi chiều, Seohyun đưa Yoona đi dạo trên bãi biển vắng, nơi chỉ có tiếng sóng vỗ và làn gió biển mát rượi. Cả hai đi bên nhau, không nói gì, chỉ cảm nhận sự hiện diện của đối phương.
"Yoona, tôi rất vui vì chúng ta đã cùng nhau bước qua những ngày tháng này" Seohyun nói, ánh mắt cô ngập tràn sự yêu thương.
Yoona mỉm cười, tay nắm chặt tay Seohyun, đôi mắt cô sáng lên như một vì sao trong đêm. "Tôi cũng vậy, Seohyun. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có em bên cạnh."
Seohyun dừng lại, nhìn vào mắt Yoona. "Tôi nghĩ chúng ta đã đi đúng hướng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị."
Yoona ngước nhìn Seohyun, cảm nhận tình yêu ngập tràn trong trái tim mình. "Vậy thì... chúng ta sẽ tiếp tục đi bên nhau, phải không?"
Seohyun khẽ gật đầu, đôi môi nở một nụ cười nhẹ. "Đúng vậy, Yoona. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường này."
Và như thế, dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trời chiều, họ đã bước vào một chương mới của cuộc đời - một chương không còn là những nghi ngờ hay sợ hãi, mà là sự cam kết, yêu thương và sự đồng hành tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com