CHƯƠNG 10: CŨNG NHƯ MỚI QUEN THÔI
Trùng hợp là cuối tuần đó thời tiết lại rất tốt, ánh nắng rực rỡ, một màu xanh thẳm bao trùm vạn dặm.
Sáng sớm, Hoàng Diệp Anh tắm rửa xong, thay một bộ trang phục thể thao màu xanh nhạt của Nike, đây là trang phục mùa xuân mới nhất của Nike, cotton mềm mại mặc rất thoải mái, lại tôn lên dáng người, cô mua lúc cùng Jey đi dạo phố, mỗi người mua một bộ, nhưng lại khác màu. Hoàng Diệp Anh cột tóc xong, vừa lòng nhìn con người thanh thanh nhẹ nhàng của mình, thế này mới cầm lấy túi xách ra cửa.
Lúc lái xe đến đón Jey, nàng đã ở dưới lầu chờ, trên xe, hai người đối mặt với nhau, Hoàng Diệp Anh hiểu ý cười, Jey cũng ngẩn ngơ, thì ra trang phục hôm nay Jey mặc cũng giống với bộ cô mặc, chỉ khác là màu tím.
Jey ảo não lấy tay vỗ vỗ cái trán: "Ôi, sớm nên nghĩ đến chị cũng mặc bộ này, xong luôn, đến lúc đó sẽ bị sự nổi bật của chị đè bẹp."
- Thôi, em là bông hoa kiểu diễm danh tiếng vang dội của JM, chói lọi không ai địch nổi.
Jey nhìn nhìn nàng, còn nói: "Không được, em phải đi đổi bộ quần áo khác thôi."
- Cho chị xin ! — Hoàng Diệp Anh có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: "Bộ quần áo này mặc trên người em hợp lắm, màu tím rất hợp với em."
- Được rồi, không đi. — Jey hất tóc, bộ dáng như sắp ra chiến trường: "Em tự tin là nữ nhân xinh đẹp nhất, hơn nữa như vậy cũng có thể kiểm tra Bảo Duy, xem anh ta có bị chị mê hoặc không."
Hoàng Diệp Anh cười khổ: "Chị cũng gặp anh ta hai lần rồi, mê hoặc thì cũng sớm mê hoặc rồi, suy ra chị chỉ là kẻ địch em tưởng tượng thôi, trong tưởng tượng của em, chị có sức quyến rũ." Nói xong khởi động xe.
Jey ngồi ở chỗ phó lái, trong chốc lát lại nhìn những tòa nhà cao tầng, trong chốc lát lại nhìn chân trời tự tại cùng những đám mây, tâm tình không khỏi tốt lên: "Nhìn xem, thời tiết thật tốt, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta."
Hoàng Diệp Anh mỉm cười: "Quả thật là thời tiết tốt để đi chơi."
- Hiếm khi chị nghe lời như vậy, đem xe tốt ra đến đây chở em, chúng ta lần này du lịch, nhất định hoàn mĩ. — Jey ngồi tại chỗ nhích nhích thân mình, vừa lòng nói: "Chỗ ngồi cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà em có chút không thích màu đen, màu đen rất đàn ông, cái màu đỏ của Duyệt Nhan đẹp hơn nhiều, Hoàng Khánh thật sự là ích kỉ, hừ!"
Nói đến đây, Hoàng Diệp Anh nhịn không được thở dài: "Vốn chiếc xe này là trả lại cho dượng, ai biết không trả lại được, lại còn bị răn dạy một chút."
- Trả cái gì mà trả! Không cần thì cho em tốt hơn. — Jey trừng mắt: "Xe tốt thế này, em nghĩ phải phấn đấu năm năm mười năm, mới đổi được một cái thế này."
Hoàng Diệp Anh lắc đầu: "Quá đắt."
- Thế thì sao, đối với bác Đàm mà nói, cái này chính là một chút tâm ý, cũng là cách bác ấy yêu thương chị.
Hoàng Diệp Anh không muốn nói quá nhiều về đề tài này, hỏi nàng: "Bảo Duy biết chị đi chứ?"
- Biết ạ, em còn nói anh ta không cần lái xe mình đi. — Jey mím môi cười: "Nhưng mà hôm qua em mới nói cho anh ta, ai biết anh ta có người trong nhà phải tạm thời rút lui hay không."
- Anh ta chào đón chị à ?
- Dám không chào đón! — Jey nhớ tới Bảo Duy trong điện thoại khẩu khí quanh co, trả lời có chút chột dạ, tựa đầu chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhanh lên, bọn họ chắc đang chờ."
Bảo Duy đứng ở ven đường, thỉnh thoảng nhìn xem đồng hồ, nhịn không được nhíu mày: "Hai người thật trễ." Lê Thy Ngọc lấy tay che trán, ngước nửa đầu nhìn ánh sáng mặt trời chói mắt, như không nghe thấy lời nói của hắn.
- Thy Ngọc ?
- Vâng ?
- Jey tối qua mới nói cho tôi biết Diệp Anh cũng đi, tôi lúc đó không tiện cự tuyệt.
- Không sao cả.
Bảo Duy do dự mà nói: "Nếu không được, em đừng đi."
Lê Thy Ngọc ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, Bảo Duy vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà nếu em không đi, đến lúc đó chắc vui thú giảm nhiều lắm."
- Vui thú chính là ăn uống. — Lê Thy Ngọc cười, thanh âm trở nên thấp dần: "Chuyện hôm nay đã sớm trong vòng kế hoạch, sao lại vì cô ấy mà đánh vỡ ? Đối với cô ấy, tôi chỉ là người dưng, hiện tại cũng như mới quen thôi, cũng tốt mà."
- Em làm được sao ? — Bảo Duy đêm đó nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, thấp giọng thở dài, tầm mắt đã thấy chiếc BMW màu đen đến gần, sau đó dừng lại chỗ bọn họ.
- Hú ! — Cửa kính xe từ từ cuốn xuống, Jey ló đầu ra, hướng bọn họ giơ giơ tay lên, vẻ mặt sáng lạn cười: "Xin chào các đồng chí, các đồng chí chờ vất vả rồi! Lên xe!"
Lê Thy Ngọc nhìn nàng, lại nhìn chiếc xe, hãy còn ngẩn người, Bảo Duy vỗ vỗ nàng: "Đi lên đi." Liền mở cửa xe, Jey đột nhiên lại bảo: "Khoan khoan, Bảo Duy, anh ngồi trên đi, anh lái xe, anh là đại nam nhân mà có ý định ngồi sau cơ đấy, muốn mĩ nữ đại hiệp của chúng ta lái xe sao, không có cửa đó đâu!"
Bảo Duy nói: "Ấy, tôi không phải là nghe em chỉ huy rồi mới lên xe sao?"
Trong lúc hai người nói chuyện, Hoàng Diệp Anh cười cười đã ngồi xuống phía sau, cô có ý hướng Lê Thy Ngọc mỉm cười: "Bác sĩ Lê, chúng ta lại gặp mặt."
Lê Thy Ngọc thần sắc có chút mờ mịt, tựa hồ như đang trầm tư gì đó, bị cô đột nhiên gọi, "A" một tiếng, có chút mất tự nhiên nhìn cô một cái: "Đúng vậy." Sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hoàng Diệp Anh ngẩn ra, cô không hiểu người trước mặt vì sao lại luôn có cái bộ dáng không thân cận, mà chính mình lại kỳ quái muốn thân cận với nàng, trong lòng bất giác thêm vài phần tức giận, cắn cắn môi, liền không thèm nhắc lại.
Bảo Duy ngồi ở chỗ tài xế, thoải mái tự nhiên điều khiển tay lái, ô tô lại mau chóng ổn định hướng về phía trước, hắn nhịn không được hưng phấn nói: "Xe này rất thú vị, tôi tình nguyện làm tài xế."
Jey cười lắc lắc đầu, nam nhân chính là như vậy, thấy xe tốt với thấy mĩ nữ tâm tình giống nhau, đang muốn nói chuyện, một tòa siêu thị lớn hiện ra trước mặt nàng, nàng vội vàng kêu: "Dừng xe! Dừng xe!"
Bảo Duy kinh ngạc nhìn nàng: "Cái gì vậy, ở nơi này cũng không ngưng làm loạn, em muốn làm gì?"
- Hử, nói gì đấy, chuyện quan trọng nhất cũng không nhớ rõ, chúng ta mua đồ ăn vặt trên đường ăn đi, còn có đồ uống nữa, uống nước gì. — Jey có chút sốt ruột: "Anh đến bãi đỗ xe của siêu thị đi."
Bảo Duy nhướng mắt: "Việc này, còn đợi em nghĩ tới, nghĩ tới rồi mới làm, cũng hết một ngày rồi."
Jey cũng là không để tâm đến ý trào phúng của hắn, nhãn tình sáng lên: "Anh mua ?" Đầu chuyển hướng quay qua đằng sau, nhìn hai cái túi thể thao lớn của Lê Thy Ngọc và Bảo Duy, cười nói: "Hèn gì mang túi lớn như vậy, trừ đồ ăn vặt ra còn mang gì nữa?"
- Quần áo. — Bảo Duy nhìn nhìn bộ đồng phục thể thao trên người nàng, bất mãn nói: "Sớm đã dặn em đem theo áo khoác, biết ngay là không nghe lời mà."
Jey trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: "Hôm nay thời tiết tốt như vậy, mang áo khoác làm gì, tôi không muốn chết vì nóng, hơn nữa mang theo rất nặng nhọc."
- Hiện tại cũng không phải mùa hè, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn, trên núi buổi tối lại lạnh hơn.
- Được rồi, tôi sai. Nhưng mà hiện giờ tôi khát nước, muốn uống gì đó. — Jey cầm túi của Bảo Duy, lấy ra một chai nước chanh: "Á, đúng luôn, đồ uống tôi thích nhất." Nói xong đưa một chai cho Hoàng Diệp Anh, Hoàng Diệp Anh lắc đầu: "Chị không khát."
Jey lại bảo: "Bác sĩ Lê."
Lê Thy Ngọc mở to mắt, nhìn cái chai được đưa đến trước mặt, nói: "Cám ơn, tạm thời tôi không cần."
Bảo Duy nói: "Gọi bác sĩ Lê gì chứ, mọi người gọi là Thy Ngọc là được rồi."
- Được, về sau sẽ gọi chị ấy như vậy. — Jey mở nắp chai, ừng ực uống mấy ngụm lớn, thở ra một hơi thật dài: "Các người không khát, không uống nước đi, được, để xem xem chịu đựng được đến mức nào."
Xe rất nhanh chạy vào đường cao tốc, lướt nhanh hơn.
Jey thực hưng phấn, thỉnh thoảng cùng Bảo Duy và Hoàng Diệp Anh líu ríu nói giỡn, đầu quay trước sau liên tục, Hoàng Diệp Anh thản nhiên cười, ngẫu nhiên đáp nàng vài câu cho có lệ, Lê Thy Ngọc đội một chiếc mũ len trắng, sau đó kéo sụp xuống, che khuất đôi mắt, tựa vào ghế chợp mắt. Jey qua hồi một lâu, tựa hồ mới phát hiện có người vẫn không mở miệng nói chuyện, nhìn Lê Thy Ngọc liếc mắt một cái, nói với Bảo Duy: "Bác sĩ Lê... Thy Ngọc , chị ấy sao lại vừa lên xe là ngủ liền, thật nhàm chán."
Bảo Duy giải thích nói: "Em ấy tối hôm qua lại tăng ca, khuya mới trở về."
- Làm bác sĩ thật vất vả. — Jey cảm thán một câu, quyết định tha thứ Lê Thy Ngọc, quay đầu đi tiếp tục cùng Hoàng Diệp Anh nói chuyện. Cứ như vậy, nhiều giờ trôi qua, sức hưng phấn của nàng qua đi, dần dần cũng có chút mệt mỏi, lười biếng tựa vào ghế, không muốn nói chuyện nữa, Bảo Duy cười hỏi: "Nghe nhạc không?"
- Không được. — Jey theo bản năng quay đầu nhìn nhìn: "Sẽ làm Thy Ngọc thức giấc."
- Sao có thể ? — Bảo Duy cười: "Em lớn tiếng ồn ào lâu như vậy cũng đâu có làm em ấy thức giấc." Hoàng Diệp Anh nghe hắn nói như vậy, nhịn không được cũng cười, Jey không thuận theo: "Ý anh là gì!"
- Những ca khúc giúp hỗ trợ giấc ngủ. — Bảo Duy tiện tay mở nhạc, thanh âm trong suốt mà ấm áp của Hứa Ngụy cứ vậy du dương vang vào tai.
Có lẽ khi lái xe đi xa, nghe Hứa Ngụy hát là thích hợp nhất, tiếng ca thanh tao kia, cho bạn cảm giác không chỉ là có người đang đi cùng đường, ngay cả tâm cũng rời xa những bốc đồng và huyên náo, đến một thế giới tuyệt vời và thuần túy khác, cùng núi rừng, cùng cánh đồng xanh biếc, cùng ánh quang lấp lánh trên mặt nước hòa lại thành một.
Mọi người trong xe trở nên yên tĩnh, không còn ai nói chuyện.
"Chỉ có màu lục của ngọn núi ẩn hiện sau những đám mây, ở khe suối trong vắt vô vàn cánh bướm tự do dạo chơi, ngắm hoàng hôn nở rộ trên bầu trời, một đàn chim hướng về phía Tây, ai vẽ ra hôm nay, lại vẽ tôi và bạn..."
* Bài Du lịch — Hứa Ngụy.
Ngón tay Bảo Duy nhẹ nhàng gõ vào bánh lái theo tiết tấu, lơ đãng nghiêng đầu, đã thấy Jey gục đầu xuống, không biết đã ngủ khi nào, mái tóc màu hạt dẻ rũ xuống, lộ ra nửa gương mặt tú lệ, Bảo Duy mỉm cười, muốn vén tóc nàng ra sau tai, bàn tay đến giữa không trung lại do dự mà buông xuống, hình ảnh trước mắt xinh đẹp tự nhiên như thế, hắn cần gì phải làm chuyện thừa chứ?
Hoàng Diệp Anh đưa động tác của hắn thu vào mắt, trong lòng lại sinh ra ấm áp và cảm động không rõ, xem ra Jey lần này thật sự rơi vào bể tình, trái tim cô có nhiều cảm xúc, lại cảm thấy thật tốt cho người bạn của mình, mở ba lô của Bảo Duy ra, ngồi xe lâu như vậy, bây giờ đúng là có chút khát nước.
Nước chanh ? Đồ uống thể thao ? Còn có khoai tay chiên và bánh quy linh tinh mà Jey thích ăn, Hoàng Diệp Anh hơi hơi cau mày, không còn gì khác sao? Bảo Duy chỉ mua đồ uống mình và Jey thích? Lúc cảm thấy thật khó xử, bỗng nhiên, một bình nước khoáng nhỏ được đưa đến trước mặt cô.
Hoàng Diệp Anh kinh ngạc nghiêng đầu, thấy cô gái kia vẫn ngồi tại chỗ của mình, mũ vẫn đang che ánh mắt, nhưng bình nước trong tay lại chuẩn xác đưa đến trước mặt cô, cô hơi run sợ một chút, cầm lấy chai nước, Lê Thy Ngọc lập tức xoay tay lại, hai tay ôm người, đầu hơi hơi ngả về phía trước, như lại tiến vào trạng thái ngủ lần nữa.
Không có bất kỳ ai nói chuyện, hết thảy như chưa từng xảy ra, chỉ có khi trong yết hầu cảm giác thấm mát, mới nhắc nhở Hoàng Diệp Anh vừa rồi có người nào đó đưa cho cô chai nước, cô lại ngoái đầu nhìn lại nhìn Lê Thy Ngọc, bên môi xuất hiện một nụ cười khó phát hiện.
Cánh đồng hai bên vẫn đang bay nhanh về phía sau, tiếng ca du dương vẫn đang quanh quẩn bên tai, ô tô giống như đang truy đuổi cảnh sắc tươi đẹp hơn ở phương xa, màu vàng vui vẻ của ánh nắng mặt trời đang bôn ba ở con đường phía trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com