CHƯƠNG 18: ÁNH MẮT TRÀN NGẬP DỤC VỌNG
Lâm Hoàng Khánh cởi cà vạt ném qua một bên, không chút khách khí nói: “Để cho cô ta cuốn gói đi đi, làm ra chuyện này, còn giữ lại làm gì?!”
Hoàng Diệp Anh không tin được nhìn hắn: “Em đã nói với anh rồi, đây là lỗi của em. A Lan lúc ấy có gọi điện thoại nói với em là cô ấy bị bệnh muốn nghỉ vài ngày, nhưng lại đúng lúc đó em có việc không trở về được, tạm thời cũng không tìm được ai lo cho Vy Vy, cho nên em mới bảo cô ấy chờ em về rồi nói sau...”
- Vậy cô ta cũng nên chú ý, tự giác giữ khoảng cách với Vy Vy, nếu không làm sao có chuyện này!
- Anh biết Vy Vy từ khi sinh ra đến giờ toàn ở cùng cô ấy, rất bám cô ấy.
Vẻ mặt Lâm Hoàng Khánh tối tăm, thoạt nhìn tâm tình vô cùng không tốt, hắn không muốn nói thêm chuyện này nữa, một tay chỉ hướng ngoài cửa: “Anh chỉ biết, cô ta hại con gái anh nửa đêm phải vào bệnh viện, mà anh vẫn chi tiền lương cao hơn giá thị trường, bây giờ thì mời cô ta cút ra ngoài giùm!”
Hoàng Diệp Anh không vui nói: “Anh có cần nói chuyện khó nghe vậy không?”
- Anh cũng đã cố gắng hết sức để không nói khó nghe hơn rồi.
Hoàng Diệp Anh nhíu đôi mi thanh tú: “Cô ấy vẫn xứng đáng, em sẽ không đồng ý để cô ấy đi, Vy Vy cũng sẽ không chấp nhận, hơn nữa đột nhiên đuổi cô ấy, trong khoảng thời gian ngắn tìm một bảo mẫu tốt rất khó.”
Lâm Hoàng Khánh phát ra âm thanh khinh thường: “Hờ! Tìm bảo mẫu khó? Đi ra ngoài đường vớt được cả đống to! Chỉ cần có nhiều tiền, người dạng gì mà không tìm được!”
- Tóm lại là em không đồng ý! Chồng cô ấy một mình không nuôi nổi cả gia đình cô ấy, chúng ta không thể chỉ vì việc này liền đem người ta sa thải!
Lâm Hoàng Khánh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, xoay người đi chỗ khác: “Diệp Anh, em quá tốt bụng, quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Nói xong đẩy cửa phòng ngủ ra ngoài.
Lâm Vy Vy ngồi trên sô pha trong phòng khách, đùa nghịch cùng búp bê đồ chơi của mình, cô bé nhìn vẻ mặt phúc hậu của bảo mẫu A Lan, khanh khách cười: “Dì ơi, lúc dì không có ở nhà, con cho gấu bự của dì nhỏ mua và heo con của mẹ mua đánh nhau đó.” Một tay cố hết sức ôm lấy con gấu màu nâu, một tay cầm chú heo nhỏ hồng, đặt ở hai phía, cho chúng đối mặt với nhau: “Dì đoán xem, cuối cùng ai thắng?”
A Lan nghĩ nghĩ, cười nói: “Dì đoán là gấu bự thắng.”
Lâm Vy Vy nghiêng đầu đắc ý nói: “Dì đoán sai rồi, heo con thắng.”
A Lan nén cười, giả bộ làm dáng bộ kinh ngạc: “Ái chà? Dì đoán sai rồi sao? Nhưng mà gấu bự so với heo con lớn hơn nhiều mà, sao lại không thắng được?”
Lâm Vy Vy nhìn chú gấu lớn, khổ người so với bản thân cũng không khác là mấy, lại nhìn khổ người chú heo con chỉ bằng một nửa nó, tựa hồ cũng hiểu là không thể nói như vậy được, không khỏi có chút ngượng ngùng, suy nghĩ nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Bởi vì heo con là mẹ mua.”
A Lan nhìn cô bé cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, đang buồn cười, thì thấy Lâm Hoàng Khánh vội vã từ trên lầu xuống dưới, vội vàng đứng dậy, có điểm khiếp sợ nhìn hắn.
Lâm Hoàng Khánh đi đến trước mặt các nàng, không thừa lời, trực tiếp nói: “Cô hôm nay hãy thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, tháng này tôi sẽ tổng kết tiền lương cho cô!”
A Lan lập tức ý thức được bởi vì chuyện gì, quay đầu nhìn Lâm Vy Vy, thấp giọng nói: “Lâm tiên sinh, lần trước là lỗi của tôi, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội không? Nếu không... Nếu không anh có thể trừ lương của tôi cũng được, Hoàng tiểu thư luôn đối tốt với tôi, tôi... Tôi cũng không nỡ rời xa Vy Vy, lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận...”
Lâm Hoàng Khánh cười lạnh một tiếng, đem tiền vứt trên bàn trà, đánh gãy lời nàng: “Đừng có ở chỗ tôi nói những lời không có ý nghĩa, thân thể của con gái tôi đây yếu kém, thật sự không chịu nổi cô sai lầm lần nữa, cô nên biến khỏi đây thôi.”
A Lan nhìn sắc mặt âm trầm của Lâm Hoàng Khánh, môi giật giật, cuối cùng không dám nói gì nữa, ánh mắt nàng phát ra tia không muốn sâu đậm, một bên chần chờ đi đến phòng mình, một bên quay đầu nhìn Lâm Vy Vy.
Thông minh như Lâm Vy Vy, nghe bọn họ đối thoại tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, kêu lên: “Dì, dì không chơi với con sao? Dì muốn đi đâu?”
A Lan không đáp lời, lấy tay che miệng, xoay người bước chân nhanh hơn, Lâm Vy Vy hét: “Dì!” Từ sô pha nhảy xuống, đuổi theo nàng, Lâm Hoàng Khánh vừa ôm lấy cô bé, vừa dụ dỗ nói: “Vy Vy, dì phải về nhà, con đừng dây dưa chơi đùa với dì nữa, vài ngày nữa ba tìm cho con một dì khác cùng con chơi đùa.”
Vừa nghe đến hai chữ ‘về nhà’, Lâm Vy Vy liền bật khóc, cô bé giãy giụa trong lòng cha, đưa tay hướng về phía bảo mẫu: “Dì ơi, dì ơi, dì sao lại muốn về nhà? Dì gạt con! Con không muốn dì về nhà! Oa...”
Lâm Hoàng Khánh không ngờ cô bé sẽ như vậy, nhất thời tay chân luống cuống, ôm chặt lấy, tay không ngừng vỗ nhẹ lưng cô bé: “Vy Vy không khóc, không khóc nha!” A Lan dừng cước bộ lại, cũng không nhịn được bật khóc, nàng nhìn hai người Lâm Hoàng Khánh, không dám bước đến ôm, lại không muốn trở về phòng thu dọn đồ đạc, tạm thời cứng người, nhưng lại không ngừng lau nước mắt, Lâm Hoàng Khánh sốt ruột nói: “Đi mau! Mau đi cho tôi!”
Bàn tay trắng nộn của Lâm Vy Vy vung trong không trung, khóc khàn cả giọng, nhưng không ngừng kêu: “Con không muốn dì đi, con muốn dì!” Tiếng khóc nháo lúc ấy đã sớm truyền đến Hoàng Diệp Anh trên lầu, cô nhanh như bay chạy từ trên lầu xuống, vừa thấy tiền trên bàn trà và tình cảnh ba người, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lớn tiếng hỏi: “Hoàng Khánh, đây là chuyện gì?”
Lâm Hoàng Khánh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của con gái, cũng hoảng: “Anh... Anh không biết con bé sẽ như vậy.”
Hoàng Diệp Anh vô cùng tức giận: “Anh nói sẽ không đề cập đến chuyện này, chính là tự mình quyết định à?”
A Lan thấy Hoàng Diệp Anh xuống dưới, kiềm hãm nước mắt, dũng cảm đề nghị: “Hoàng tiểu thư, xin cô đừng sa thải tôi, tôi... Tôi thật sự rất cần công việc này, cũng không nỡ rời bỏ Vy Vy, xin cô...”
Hoàng Diệp Anh tiếp nhận Lâm Vy Vy từ chỗ Lâm Hoàng Khánh, ôn nhu nói: “Vy Vy ngoan, đừng khóc, dì sẽ không đi.” Lại quay đầu nhìn A Lan: “Cô không cần thu dọn đồ đạc gì cả, mang Vy Vy đi chơi đi.” A Lan lập tức đi đến, đem Lâm Vy Vy ôm vào lòng, dường như Lâm Vy Vy sợ nàng bỏ đi, hai tay ngay lập tức vòng qua cổ nàng, tiếng khóc dần thấp xuống, đôi mắt A Lan hồng hồng, ôm cô bé vào phòng.
Lâm Hoàng Khánh vì chuyện Lâm Vy Vy khóc, có chút đau đầu, cũng không lên tiếng phản đối nữa, Hoàng Diệp Anh không thèm liếc nhìn hắn một cái, đi qua người hắn trực tiếp lên lầu.
Hoàng Diệp Anh vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, cầm vài món quần áo, sau đó bắt đầu thu dọn một ít đồ vụn vặt, Lâm Hoàng Khánh theo vào, kinh ngạc hỏi: “Diệp Anh, em làm gì vậy?”
- Đến thư phòng ngủ. – Hoàng Diệp Anh lạnh giọng nói.
Lâm Hoàng Khánh ngẩn ngơ, không tin được nhìn cô: “Cái gì? Vì một chuyện bé? Vì một bảo mẫu nho nhỏ? Sau hết anh cũng không đuổi cô ta đi rồi, em lại cứ tức giận phân phòng ngủ với anh?”
Hoàng Diệp Anh buông đồ trong tay, trên mặt hiện ra một tia cười trào phúng: “Nghe đi, chính là khẩu khí này, tôi chính là không chịu nổi cái kiểu cao cao tại thượng này của anh, giống như giữ người ta lại là trời cao ban ân.”
Lâm Hoàng Khánh giương miệng: “Khẩu khí anh làm sao? Cô ta vốn chỉ là bảo mẫu thôi!”
Hoàng Diệp Anh nhìn hắn thật lâu, thất vọng nói: “Hoàng Khánh, anh thay đổi rồi, trước kia không phải như vậy.”
Lâm Hoàng Khánh nhìn đôi mắt trong như mặt hồ của cô, thần sắc đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, đi ra phía trước, nhẹ giọng nói: “Anh không thay đổi, Diệp Anh, anh vẫn yêu em như vậy, sau khi có Vy Vy, anh lại càng thêm yêu em, yêu con gái của chúng ta. Hôm nay thái độ của anh có chút không tốt, nhưng là vì anh quá lo cho con gái, anh muốn mời người đối với con gái để tâm hơn một chút. Đừng như vậy với anh, được không?”
- Không phải chỉ vì sự việc hôm nay, là vì rất nhiều rất nhiều chuyện. – Hoàng Diệp Anh tâm tình rối rắm, vén tóc mai xuống, thấp giọng nói: “Từ khi đến thành phố này, từ vòng luẩn quẩn chỗ dượng càng ngày càng quen biết giao thiệp với nhiều người, anh cứ vậy mà dần thay đổi, trở nên trong mắt chỉ có hai chữ tiền và quyền, càng ngày càng hám danh lợi, càng ngày càng thích xã giao, một lòng dựa vào quan hệ của dượng, chen chân vào cái gọi là xã hội thượng lưu.”
Lâm Hoàng Khánh không đợi cô nói xong, vội vàng nói: “Diệp Anh, em căn bản không hiểu phương diện này! Nếu không dựa vào ngọn núi lớn, thì trong thành phố này căn bản không thể ngóc lên được, nếu có thể, anh cũng không muốn dựa vào dượng, cũng không muốn theo những người đó giao thiệp bồi cười, nhưng đấy là do xã hội dị thường này quyết định, anh không thể không làm vậy, không có nam nhân nào không muốn mình trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông, khoảnh khắc khi anh bước vào thành phố này, anh thề sẽ đứng vững, cắm rễ thật sâu, anh muốn sống trong vinh quang, muốn đứng ở trên đỉnh thành phố này, tận hưởng phồn hoa dưới chân mình, không chỉ cho anh, mà còn cho em và Vy Vy, anh muốn hai người vĩnh viễn sống trong ánh mắt yêu mến và ngưỡng mộ, anh muốn ba mẹ vì có một người con như anh mà tự hào! Trừ tình yêu, gia đình, còn có rất nhiều thứ anh muốn, Diệp Anh, chẳng lẽ em không hi vọng được gả cho một nam nhân thành công sao?”
- Đúng, là tôi không biết, tôi chỉ biết con người phải học hành đầy đủ, tôi chỉ biết người với người nên cư xử tôn trọng lẫn nhau, tôi chỉ hi vọng mình được gả cho một người khiêm tốn, mà không phải một người tự đại một cách nông cạn. Anh lấy dượng làm thần tượng, cái gì cũng học dượng, học cách nói chuyện, thậm chí cả cách đi đứng, đối với cấp dưới và người giúp việc cũng nghiêm khắc, ít nhất làm ơn hiểu đạo lý tôn trọng người khác, cho dù có quở trách cũng có thể làm cho người ta kính phục. Anh xem hôm nay đối với A Lan như vậy, cô ấy chỉ là bảo mẫu của chúng ta, không phải người hầu của anh, Hoàng Khánh, thái độ của dượng đối với người xung quanh so với thái độ của anh đối với A Lan, quả thực cách biệt một trời một vực, chỉ bởi vì địa vị xã hội cao thấp, Hoàng Khánh, sao anh có thể nịnh hót thành như vậy? Cô ấy theo Vy Vy hai năm, là người cẩn thận che chở cho con bé hai năm đấy!
Lời nói của cô như kim châm thấy máu, từng chữ xuyên tâm, Lâm Hoàng Khánh không nghĩ đến người vợ luôn ôn hòa của mình, lại có thể nói những lời ấy với mình, vừa bối rối, vừa tức giận, chỉ cảm thấy lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng, tuy rằng bản thân luôn có tài hùng biện tốt, nhưng lại không cảm thấy có chút lời lẽ nào có thể phản kích, gương mặt anh tuấn gấp gáp đến mức sưng lên như mặt Trư Bát Giới.
Hoàng Diệp Anh nói xong những lời này, cầm lấy đồ đạc đi ra ngoài, Lâm Hoàng Khánh vội vàng giang hai tay ra ngăn cô lại: “Diệp Anh, đừng như vậy.”
- Làm ơn cho tôi ra ngoài, tôi muốn một mình yên lặng vài ngày.
Thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng rất mệt mỏi, lại để lộ ra tia quật cường và cố chấp hiếm thấy, Lâm Hoàng Khánh vẫn che trước mặt cô, hai tay lại mềm nhũn xuống, Hoàng Diệp Anh nhìn hắn một cái, hàm ý nói: “Hoàng Khánh, anh đi soi gương một chút đi, ánh mắt của anh, hiện tại chỉ toàn dục vọng.”
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, phát ra một tiếng vang nhỏ, Lâm Hoàng Khánh đứng đó, giống như đột ngột biến thành pho tượng, cũng một lúc lâu không nhúc nhích.
- Em cùng với ba đi làm, gần đây bận rộn nhiều việc, mệt chết mệt chết đi mất, bố già mỗi ngày đều thao thao bất tuyệt, lải nhải với em, hận không thể đem tất cả những điều trong đầu ông ấy qua cho đầu em.
Lê Thy Ngọc nghe giọng điệu hơi oán giận của Linh Ngọc Đàm trong điện thoại, vừa đi vừa mỉm cười: “Đây là hiện tượng tốt.”
- Kỳ thật em phát hiện mình đối với ông ấy cũng có chút hứng thú.
- Cảm thấy hứng thú là tốt rồi, một người tự mình cảm thấy hứng thú cũng là một chuyện hạnh phúc, dù sao sớm hay muộn, em cũng nên giúp cha em.
Linh Ngọc Đàm ngồi trên ghế văn phòng, chuyển động ghế dựa một chút, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, cười nói: “Cơ mà nếu không phải vì nói chuyện với chị, em cũng sẽ không thỏa hiệp với ông ấy nhanh như vậy.”
- Ấy, đừng đem công lao đổ lên người tôi.
Linh Ngọc Đàm nghe thanh âm trong trẻo cuốn hút của nàng, trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ nhàng thở dài nói: “Đáng tiếc gần đây không có thời gian tìm chị chơi.”
- Vậy cũng không cần tìm, dù sao tôi cũng bận.
Linh Ngọc Đàm khó chịu nói: “Chậc chậc, bạn bác sĩ Lê à, chị nói chuyện khiến người ta phát ghét.”
Lê Thy Ngọc không biết nói tiếp thế nào, chỉ nhẹ nhàng cười, sau một lúc trầm mặc, Linh Ngọc Đàm hỏi: “Chị đang ở đâu?”
Lê Thy Ngọc đi vào một nhà hàng, ánh mắt tìm tòi trong không gian, thuận miệng trả lời: “Đi ăn cơm.”
- Với ai cơ ?
Ánh mắt Lê Thy Ngọc tập trung vào một chiếc bàn bên phải cách đó không xa, chỗ đã sớm có hai người ngồi, một nữ nhân mĩ lệ nhàn nhã và một cô bé xinh đẹp đáng yêu mặc váy hồng nhạt, nàng một bên cầm di động, một bên thản nhiên nói: “Một mình. Được rồi, tôi cũng sắp gọi món rồi, liên lạc sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com