CHƯƠNG 67: CHUYỆN QUAN TRỌNG NHẤT TRƯỚC MẮT LÀ LY HÔN
Những lời này qua đi, không khí bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, một thời gian dài, làm lòng người bị yên tĩnh làm hoảng sợ.
Thân thể Lê Thy Ngọc vì cứng ngắc mà thẳng tắp, tay dán lên mặt Hoàng Diệp Anh cũng cứng ngắc mà lạnh như băng, lạnh làm cho nàng cảm giác được nước mắt nóng bỏng của Hoàng Diệp Anh, làm phỏng bàn tay nàng, nàng không tự chủ được rút tay về.
Hoàng Diệp Anh ngửa đầu nhìn nàng, mọi thứ trong mắt đều chậm rãi, từng chút một biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh thống khổ bi thương.
- Diệp Anh, tớ... - Trong lòng Lê Thy Ngọc khó chịu như bị kim đâm, không đành lòng đối diện với ánh mắt của cô, hơi hơi nghiêng đầu, cố gắng phun ra vài chữ: “Tớ nghĩ, bây giờ chúng ta nói chuyện này không hợp.”
Có thể là cảm thấy mình biểu đạt thế nào cũng không đúng, nàng nuốt xuống một cái, lại thêm vào một câu: “Ý của tớ là, Diệp Anh, tớ rất khó chịu, cũng khổ sở giống cậu, tớ sẵn sàng... Làm bất cứ chuyện gì để cậu bớt đau đớn, tớ từng... Trong mơ cũng muốn nghe những lời này, nhưng hiện tại, giữa chúng ta không hợp để nói.”
- Không hợp ? - Nước mắt Hoàng Diệp Anh tràn đầy lông mi, nhẹ nhàng lặp lại một câu.
Lê Thy Ngọc cảm giác mình đang đối diện với chuyện khó để một lần nói rõ ràng nhất từ khi sinh ra đến nay, dù nàng dùng cách nào để biểu đạt tư tưởng nội tâm, thì cũng đều đả thương Hoàng Diệp Anh, nhưng nàng lại không thể không làm như vậy.
- Diệp Anh, dù cậu biết được điều gì, nhưng tất cả vẫn không thay đổi, gia đình cậu, con gái cậu, không gì thay đổi cả...
- Gia đình? Con gái? Tất cả đều là kết quả của lừa gạt! - Trong lòng Hoàng Diệp Anh tràn ngập đau khổ và phẫn nộ, trên mặt hiện lên một tia cười thản nhiên: “Thy Ngọc, ý cậu là gì? Cho dù đã biết chân tướng, tớ vẫn nên tiếp tục sống thế sao?”
- Tớ không phải có ý này.
- Vậy ý của cậu là gì? Cậu muốn nói cho tớ biết, tớ vẫn đang có nhiều trói buộc như vậy, mà cậu cũng không còn là cậu của mấy tháng trước, phải không?
Lê Thy Ngọc không để ý tới lời nói châm chọc của cô, trầm mặc chốc lát, đứng dậy đưa lưng về phía cô: “Đúng vậy, tớ không phải là tớ của mấy tháng trước, không thể tùy hứng làm bậy một lần nữa.”
Hoàng Diệp Anh nhớ đến đủ chuyện xảy ra những tháng trước, đột nhiên một chữ cũng không nói nên lời.
Ánh mắt Lê Thy Ngọc bay bổng nhìn về phía bản nhật ký, nhẹ giọng nói: “Diệp Anh, cái đó chẳng qua là hồi ức, cậu nhìn những điều cậu viết, cậu biết cậu từng yêu tớ, nhưng giới hạn rõ ràng là cậu... Đã quên đi chuyện này, quên đi cảm giác đó, cái này, chỉ tồn tại trên giấy thôi, mà không phải trong lòng cậu, đã hiểu rõ chưa?”
- Ý của cậu là, tớ đã không còn là người từng yêu cậu nữa, đúng không?
Lê Thy Ngọc không trả lời, xem như ngầm thừa nhận, thần sắc Hoàng Diệp Anh lộ vẻ sầu thảm: “Nói cho cùng, cậu vẫn không tin tớ.”
- Tớ không cần thái độ của cậu với tớ, vì một quyển nhật ký mà thay đổi, trừ phi cậu đã nhớ lại chuyện xảy ra giữa chúng ta.
Hoàng Diệp Anh nhìn bóng dáng của nàng, lòng chua xót khôn kể, một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, về chuyện giữa chúng ta, tớ không nhớ gì cả. Nhưng cảm giác của tớ đối với cậu, giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, ý cậu chỉ là thích thôi đúng không? Chỉ là... Đi ra ngoài vớ bừa phải cái lí trí cô đơn thôi sao?”
Thanh âm Lê Thy Ngọc cực khẽ nói tiếp một câu: “Cho dù là yêu, cũng không phải chỉ mình tớ mà thôi.”
- Thy Ngọc, cậu... - Đôi môi anh đào của Hoàng Diệp Anh khẽ nhếch, không thể tin được nhìn nàng, lòng nháy mắt rơi vào vực sâu, thân thể nàng nhẹ nhàng run run, đưa tay dùng sức bịt miệng mình lại, không cho mình khóc thành tiếng.
Cô biết Lê Thy Ngọc hiểu lầm mình, hơn nữa hiểu lầm kia cũng chính là tự cô tạo ra nữa, nhưng cô chưa từng nghĩ đến nàng lại hiểu lầm cô sâu đến vậy.
Lê Thy Ngọc nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Diệp Anh, chúng ta không cần nói những chuyện không có ý nghĩa này. Điều cậu bây giờ nên suy nghĩ, là về sau cậu phải làm sao bây giờ.”
- Nếu cậu vẫn rất thương hắn, cậu có thể tha thứ cho việc hắn gạt cậu không? Nếu tha thứ cho hắn, về sau cậu có tính toàn gì không?
Những lời này vừa nói ra, phía sau thật lâu không có phản ứng, đợi một lát, Lê Thy Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay đầu: “Diệp Anh.”
Hoàng Diệp Anh tựa vào sô pha, mái tóc dài tán loạn, khuôn mặt đờ đẫn, lộ ra vẻ tái nhợt như tờ giấy, cả người giống như bị hút hết linh hồn còn lại trong xác.
- Thy Ngọc, có phải là tớ nói gì với cậu, cậu cũng tin hết không?
Khóe miệng Lê Thy Ngọc khẽ động: “Đúng vậy, từ ngày đầu tiên quen biết cậu, cậu nói cái gì, trên cơ bản tớ đều tin tưởng vô điều kiện.”
Hoàng Diệp Anh buồn bã cười, đang muốn nói gì đó, “đính đoong, đính đoong...” Một chuỗi tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai người đều ngẩn ra, trao đổi ánh mắt với nhau một chút, chuông cửa vẫn vang không ngừng, cả hai đều trong tư thế ta không đi mở ngươi không đi mở, Lê Thy Ngọc đành đứng dậy: “Có thể là Bảo Duy.”
Hoàng Diệp Anh đưa tay sửa lại một chút mái tóc xốc xếch, sau đó xoay người lùi về phía cửa phòng khác, lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt.
Cửa vừa mở ra, trên mặt Lê Thy Ngọc hơi lộ vẻ ngoài ý muốn, người ngoài cửa tóc xoăn, đeo khăn choàng, váy đỏ thẫm làm tôn lên làn da trắng như tuyết, vẻ mặt mang thần sắc gấp gáp, đúng là Jey.
Jey sau khi biết quan hệ của Lê Thy Ngọc và Hoàng Diệp Anh, gặp lại Lê Thy Ngọc, tâm trạng cũng không giống như trước kia, có một chút phức tạp, nàng áp chế lo lắng trong lòng, gật gật đầu với Lê Thy Ngọc một cái, xem như chào hỏi, sau đó nhanh đi vào cửa.
- Diệp Anh ! - Jey vừa gọi vừa đi vào phòng khách.
Hoàng Diệp Anh nghe được giọng của nàng, trên mặt miễn cưỡng nở ra nụ cười, vội vàng đứng dậy, Jey nhìn hai mắt sưng đỏ của Hoàng Diệp Anh, còn có nước mắt ràn rụa, lập tức nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn Lê Thy Ngọc: “Diệp Anh, ai bắt nạt chị sao?”
- Không có. - Hoàng Diệp Anh mạnh mẽ lên tinh thần đáp nàng một câu, kéo tay nàng cùng ngồi xuống.
Lê Thy Ngọc thấy bộ dạng của Jey, tựa hồ có chuyện gì muốn nói với Hoàng Diệp Anh, nhân tiện nói: “Jey, em chưa ăn cơm tối đúng không?”
- Ừ.
Lê Thy Ngọc gật gật đầu nói với Hoàng Diệp Anh: “Diệp Anh, cậu ở đây cùng Jey, tớ đi ra ngoài mua chút đồ ăn.”
- Được.
Đợi khi Lê Thy Ngọc ra khỏi cửa, Jey liền vội vàng hỏi: “Diệp Anh, toi rồi! Lâm Hoàng Khánh bây giờ đang phát điên tìm chị, hôm nay gọi muốn bể điện thoại em luôn, em vẫn nhấn mạnh là em không biết, mấy ngày nay không liên lạc được với chị, cơ mà nghe giọng điệu của hắn, hắn không tin.” Nói xong, nàng lấy từ túi ra một cái di động màu trắng đưa cho Hoàng Diệp Anh: “Chị cầm lấy cái di động này, mặc kệ thế nào, trốn tránh không phải cách đâu!”
Hoàng Diệp Anh nghe nàng nói đến đây, đã sớm không còn thương tâm như vừa rồi, nháy mắt lại chuyển thành một gương mặt lạnh như băng: “Chị chỉ là tạm thời không muốn thấy khuôn mặt đáng ghê tởm đó mà thôi. Chị chỉ muốn tìm một chỗ ở lại, để suy nghĩ kỹ càng xem tiếp theo cần phải làm gì.”
- Nhưng hắn đang tìm chị, tìm chị khắp mọi nơi đấy! Hắn tạm thời còn gạt cha mẹ chị, chờ thêm hai ngày nữa, chắc toàn thế giới sẽ bắt đầu tìm chị mất!
Cứ để bọn họ tìm đi! Em chỉ cần không nói ra là được rồi. - Hoàng Diệp Anh cắn chặt răng, trên mặt sương lạnh bao phủ: “Hiện tại dù làm thế nào với bọn họ, chị cũng không cảm thấy quá đáng!”
Jey ngơ ngác nhìn cô, sau một lúc lâu, mới hỏi thật cẩn thận: “Chị và Thy Ngọc sao rồi? Ánh mắt... Ánh mắt hai người, ai...”
- Không có gì. - Hoàng Diệp Anh cắn môi, Jey liếc mắt thấy một xấp ảnh chụp bị Hoàng Diệp Anh vội vội vàng vàng thu thập chỉnh tề, tùy tay cầm lấy, lập tức kinh ngạc hô lên: “A! Là chị và Thy Ngọc.”
Một xấp ảnh chụp thật dày, chỉ có hơn mười tấm chụp một người, còn lại tất cả là ảnh Lê Thy Ngọc và Hoàng Diệp Anh chụp chung, trong ảnh chụp hai người gắt gao nắm tay nhau, vẻ mặt ngây ngô như con nít, nụ cười vô cùng ngọt ngào, du nhiên nhi sinh khiến người xem cùng sinh ra yêu thích và ngưỡng mộ.
* Du nhiên nhi sinh: Suy nghĩ và cảm xúc tự nhiên.
- Trời ạ! Diệp Anh, hồi xưa chị nhìn trong sáng thiệt chứ, cũng mê người nữa nha! Không thể phủ nhận, hai người thật sự rất xưng đôi. - Jey vừa tặc lưỡi tán thưởng, vừa đảo hết tấm này đến tấm khác, đến tấm ảnh có bối cảnh trong gian phòng nhỏ màu quả quýt, nàng không khỏi mở to mắt, để gần vào nhìn: “Hình khiêu dâm? Há há! Không nghĩ ra hai chị trước kia lại to gan như vậy nha!”
Trong tấm ảnh chụp đó, dưới ngọn đèn màu quả quýt dịu dàng, Lê Thy Ngọc ôm Hoàng Diệp Anh, hai người tựa vào giường, khóe miệng Lê Thy Ngọc mang theo nụ cười nhìn máy chụp hình, Hoàng Diệp Anh lại khép nửa đôi mắt lại, đang tiến tới hôn gò má nàng.
Hình ảnh đó, tươi đẹp lại mông lung, có cảm giác không đúng.
Hoàng Diệp Anh giống như không nghe nàng nói gì, chỉ ngơ ngác xuất thần.
- Tuổi trẻ thật tốt. - Jey nhẹ nhàng thở dài, xem lại ảnh chụp, rồi lưu luyến cất đi, khi quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Diệp Anh, Linh Ngọc Đàm hôm nay gọi điện cho em, em không tiếp, chắc là Lâm Hoàng Khánh đã gọi điện tới cho nó, chắc nó cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi.”
- Khoảng thời gian này, chị sẽ ở lì lại nơi này của Thy Ngọc. - Hoàng Diệp Anh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt ảm đạm: “Chị không có cách nào, chị đã không còn nơi dung thân.”
Jey hiển nhiên không vui khi nghe lời nói như vậy: “Diệp Anh, chị có thể đến chỗ em, mọi lúc đều có thể, muốn ở bao lâu cũng được.”
Hoàng Diệp Anh khẽ lắc đầu, nụ cười vô cùng chua xót: “Jey, chỉ có ở bên cạnh cậu ấy, nhìn cậu ấy, chị mới có thể cảm giác được mình còn sống, có thể cảm giác được hi vọng sống, cho nên, chị không còn cách nào.”
Jey có chút lo lắng: “Nhưng mà... Chị ấy đã đến bên Linh Ngọc Đàm, Linh Ngọc Đàm trở về phải làm sao đây? Thy Ngọc nghĩ thế nào?”
- Jey, Linh Ngọc Đàm đối với chị thế nào, em đều biết đúng không?
Jey thở dài từ trong lòng: “Em biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com