Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 70: TỚ CHỈ MUỐN Ở BÊN CẠNH CẬU

Dù muốn lảng tránh thế nào thì vấn đề này cũng phải đối mặt. 

Nhưng Linh Ngọc Đàm dường như hiểu rõ nàng muốn truy cứu điều này, đứng dậy nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, nhẹ nhàng nằm trên đầu vai nàng, thanh âm trở nên nũng nịu sợ hãi: “Chị giận?” 

Gương mặt Lê Thy Ngọc căng thẳng, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Em không nên đụng vào những thứ đó.” 

Tay Linh Ngọc Đàm đan vào tay nàng, cứ vẫn thong thả: “Thy Ngọc, chị đã nói em là nữ chủ nhân của căn nhà này, nếu đã là chủ nhân, ở trong này có cái gì là không thể đụng được, đúng chứ?” 

Lời này rõ ràng là lý lẽ già mồn, nhưng người ta lại không thể phản bác, Lê Thy Ngọc có lý lẽ của mình nhưng không thể nào ném ra. 

- Hơn nữa. — Linh Ngọc Đàm cọ cọ vào cổ nàng, uất ức nói: “Em chỉ là muốn biết nhiều hơn những điều chị trải qua, muốn giúp chị buông thả nó, chị có biết em để tâm cỡ nào...” 

Lê Thy Ngọc không nói lời nào, ngọn đèn ấm áp rơi xuống sắc mặt lạnh như băng của nàng, hết thảy trông không hề ăn khớp, Linh Ngọc Đàm thuận thế cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình: “Thy Ngọc, chúng ta mấy ngày không gặp, em vừa về đến, chị đã khởi binh vấn tội em rồi sao?” Nàng khép nửa đôi mắt xinh đẹp, nắm tay Thy Ngọc, từ chiếc cổ trắng nõn của mình trượt xuống dưới, tiếp tục xuống phía dưới... 

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một mảnh ửng hồng, nỉ non nói: “Em còn nhớ, hai ngày trước chị nói nhớ em thế nào trong điện thoại, trên xe lúc trở về, em luôn mong chờ được nghe chính miệng chị nói bên tai em. Chuyện khác, có thể để qua một bên trước không?” 

Lồng ngực Lê Thy Ngọc phập phòng, lại giãy giụa rút tay về: “Linh, đừng như vậy, Diệp Anh ở cách vách.” 

Tuy rằng nàng cau mày, thần sắc không vui, nhưng thanh âm cũng lạnh như băng không khôi phục, khóe miệng Linh Ngọc Đàm hiện lên tiếu ý khó phát hiện, xoay người đặt lên người nàng, thổ khí như lan bên tai nàng: “Chẳng lẽ như vậy không khiến chị cảm thấy kích thích sao?” 

* Thổ khí như lan: Hơi thở như hoa lan, miêu tả vẻ đẹp của hơi thở. 

Lê Thy Ngọc vừa nghe những lời này, đột nhiên bắt lấy tay nàng: “Em nói cái gì?” 

- Thy Ngọc, không cần nói em cũng biết, trong lòng chị không hề có oán hận với chị ta. — Linh Ngọc Đàm nâng thân mình lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Không cần nói em cũng biết, chị ta mất trí nhớ quên đi chị, chị ta sinh con kết hôn với người khác, chị tuyệt đối không hận chị ta. Nếu như vậy, chị để ý cảm thụ của chị ta làm gì? Chị cùng người mình yêu ở trong phòng làm cái gì, có liên quan gì đến chị ta! Dù sao chị ta cũng không nghe thấy, không phải sao?” 

Lê Thy Ngọc trợn hai mắt, nhìn nàng một hồi lâu, bỗng nhiên nói từng chữ: “Tôi không hận cậu ấy!” Không đợi Linh Ngọc Đàm mở miệng, nàng lại tiếp tục nói: “Cho dù cậu ấy quên tôi, tôi cũng chưa từng hận cậu ấy! Người cậu ấy hận chỉ có em!” 

Linh Ngọc Đàm ngẩn ra, bất khả tư nghị nhìn nàng: “Thy Ngọc, chị... Chị nói cái gì?” 

- Linh, tôi không phải đồ ngốc, ở bên nhau lâu như vậy rồi tôi cũng không biết gì tính cách của em. — Trên mặt Lê Thy Ngọc như có một tầng sương mù mỏng, lạnh lùng nói: “Tại sao em biết người tôi yêu trước kia là Diệp Anh, là biểu tỷ của em, em lại vẫn biểu hiện bình tĩnh như vậy, hửm? Tôi vốn không suy nghĩ cẩn thận điều này, nhưng khi nghĩ kỹ lại, đây mới hẳn là cách làm của em.” 

Linh Ngọc Đàm ngây người ngẩn ra, mới nói: “Mặc kệ trước kia người chị yêu là ai, điều đó cũng đã trôi qua. Quan trọng là bây giờ chị đang ở bên cạnh em. Em như vậy, là làm theo lý trí, không bị chuyện này ảnh hưởng!” 

- Vậy à? Có một khoảng thời gian em thường xuyên miêu tả trước mặt tôi, cảnh tượng ân ái của Diệp Anh và Lâm Hoàng Khánh, cũng là để tốt với tối? 

Linh Ngọc Đàm bị lời nói của nàng làm nghẹn lại, một hồi lâu mới nói: “Chị trách em?” 

Lê Thy Ngọc nhìn chăm chú vào nàng, nói: “Chỉ là tôi không thể tin được, em lại đối với Diệp Anh như vậy, cậu ấy là biểu tỷ của em, là người thân của em, em sao có thể nhẫn tâm như vậy với cậu ấy? Cậu ấy ở cùng trong căn nhà này, em sao có thể giống như không có việc gì, thân mật với tôi!” 

Nàng thở hổn hển, giọng điệu càng thêm kích động: “Em có biết quyển nhật ký đó đối với cậu ấy đả kích cỡ nào không? Em có biết... Cảm giác bị mọi người hợp lại lừa gạt phản bội không? Người thân cận nhất chỉ trong một đêm biến thành khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, mà bên cạnh mình không có một ai có thể làm chỗ dựa tinh thần, em hiểu được cảm giác này không?” 

- Không phải em đưa nhật ký cho chị ta! Không phải em muốn chị ta lâm vào hoàn cảnh này, em lấy nhật ký, nhưng là Jey đưa cho chị ta!

- Nhưng là em lấy em ngoài, không phải sao?! Không có em, vốn không có tình cảnh này! Em không có tư cách lật xem những thứ này, không có tư cách lấy ra ngoài, em biết không?! 

- Không có tư cách? — Khóe miệng Linh Ngọc Đàm hiện lên vẻ tươi cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười, nàng nhíu mày: “Đúng vậy, là em cố ý nói chuyện của chị ta và chồng trước mặt chị, em muốn cho chị hết hi vọng, em tò mò chuyện của chị, em thấy em không có tư cách xem mấy thứ đó, em đem nhật ký ra ngoài, rao chân tướng khắp thiên hạ, không để ý cảm thụ của biểu tỷ, muốn cùng bạn gái thân mật. Như thế Lê Thy Ngọc, chị muốn thế nào? Chị muốn vì thế chia tay em?” 

- Tôi không nói như vậy. — Lê Thy Ngọc quay đầu, buồn bực nói: “Từ lúc đến bên cạnh em, tôi không nghĩ sẽ dễ dàng chia xa em, tôi cũng từng hứa với em. Tuy rằng em làm những điều đó, làm cho tôi rất tức giận, nhưng tôi sẽ cố hiểu và bỏ qua, tôi không biết giữa biểu tỷ muội em và Diệp Anh xảy ra chuyện gì, tôi chỉ muốn lúc này, em có thể để tâm cảm thụ của cậu ấy một chút.” 

Nghe nàng nói như vậy, thần sắc Linh Ngọc Đàm dịu xuống một chút, đang định nói thì Lê Thy Ngọc lại tiếp: “Tôi hi vọng khoảng thời gian tiếp theo, em ở lại Tử Duyệt đi, không nên ở bên này.” 

- Cái gì? — Sắc mặt Linh Ngọc Đàm lập tức trở nên khó coi. 

Ánh mắt Lê Thy Ngọc kiên quyết nhìn nàng: “Tôi thỉnh thoảng sẽ đến Tử Duyệt với em, nhưng thời gian này em thật sự không nên ở lại nơi này.” 

Mưa dầm liên tục vài ngày rốt cuộc cũng qua đi, nghênh đón một bầu trời đầy nắng. 

Jey lái xe, ở trên con đường rộng lớn, tâm tình giống như bị ánh mặt trời hoa mĩ cuốn hút, sinh ra một chút vui vẻ, còn Hoàng Diệp Anh ngồi ghế phó lái, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, vẫn cau mày, tinh thần có vẻ không phấn chấn. 

- Ai, em thấy Phương luật sư thật sự rất chuyên nghiệp, chị cũng thấy, cảm giác cũng không tệ chứ. Người ta là cao thủ tòa án hôn nhân... 

Nàng vừa lái xe vừa lải nhải, nhưng không được một chút đáp lại, khi ô tô dừng ở đèn đỏ ngã tư đường, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà nghiêng đầu cố gắng nhìn mặt Hoàng Diệp Anh, kêu lên: “Ai, ai!” 

Hoàng Diệp Anh giống như từ trong mộng tỉnh dậy, chậm rãi quay đầu. 

- Diệp Anh, chị làm sao vậy? Phương luật sư nói Vy Vy còn nhỏ, vẫn còn rất dựa dẫm vào chị, tranh quyền nuôi nấng không là vấn đề gì, chẳng lẽ chị còn gì lo lắng sao? 

Hoàng Diệp Anh lắc đầu, ô tô tiếp tục đi về phía trước, Jey nắm tay lái, nhấp mím môi, vẫn nhịn không được đem những lời cất giấu trong lòng hỏi: “Tối hôm qua, Linh không làm gì chị chứ?” 

Hoàng Diệp Anh lại lắc đầu. 

Jey nhìn nàng, muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu mới nặn ra một câu: “Ai, em biết chị thấy nó và Lê Thy Ngọc, lòng rất khổ sở.” 

Hoàng Diệp Anh miễn cưỡng động khóe môi, tối hôm qua một đêm không chợp mắt, tất cả lại chỉ có hai chữ khổ sở để khái quát, nghĩ đến hai người họ ở bên nhau, ở cùng một phòng khác, giống như một lưỡi dao sắc bén, từng phát đâm vào tim mình. 

- Jey. 

- Vâng? — Jey nghiêng đầu nhìn cô. 

- Em nói xem, chị ở trong nhà Thy Ngọc, có phải có chút buồn cười không? 

Jey sửng sốt, tiếp theo cười khổ: “Em cũng không biết nói thế nào, ba người các người thế này rất quái dị. Nhưng em cũng không cảm thấy buồn cười, em cảm thấy chị vốn là nên ở nơi đó, ở bên cạnh Thy Ngọc. Kỳ thật em có thể hiểu được tâm tình của chị, lúc này, chị muốn ở bên cạnh chị ấy, dù em an ủi chị một vạn câu, làm cho chị một vạn chuyện, có lẽ cũng không bằng một ánh mắt của chị ấy.” 

- Jey, chị yêu cậu ấy rất nhiều, em biết mà. 

Jey khẽ nói: “Em biết.” 

Lệ quang trong mắt Hoàng Diệp Anh lóe ra, đầu xoay qua một bên: “Chỉ gặp vài lần, trái tim chị hoàn toàn giao cho cậu ấy, ở bên cạnh Lâm Hoàng Khánh ngần ấy năm, cho đến bây giờ cũng không có cảm giác này, thậm chí cho tới bây giờ chị chưa từng khóc. Khi biết Thy Ngọc, mới cảm nhận được cảm giác mê say là thế nào, mới biết được mình thì ra lại dễ khóc như vậy. Tuy nhiên, chị nén đau rời xa cậu ấy, nhịn đau nói một đằng nghĩ một nẻo với cậu ấy, đến cuối cùng chị mới phát hiện, thì ra người mình yêu, lại vốn là người yêu của mình. Jey, em hiểu được cảm thụ của chị không?” Cô nghẹn ngào, nói chuyện trở nên đứt quãng: “Jey, chị... Rất đau lòng, cũng không cam tâm.” 

- Thy Ngọc vốn chính là của chị, chị hoàn toàn có thể làm giống lời em hôm đó nói, cướp chị ấy về, có cái gì không can tâm? — Jey có chút sốt ruột: “Diệp Anh, bây giờ thái độ của Thy Ngọc thế nào? Chị vẫn chưa nói rõ với em, không phải chị ấy luôn tìm chị sao, đến nơi này không phải vì chị sao? Chắc chắn chị ấy vẫn yêu chị, cho dù hiện tại ở bên cạnh Linh Ngọc Đàm, nhưng vẫn biết chị uất ức rất nhiều, biết Linh Ngọc Đàm dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, chị ấy chẳng lẽ vẫn thờ ơ sao?” 

- Cậu ấy bị lời chị nói trước kia làm tổn thương, cậu ấy hiểu lầm chị. — Hoàng Diệp Anh càng nói càng thương tâm, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn: “Cậu ấy nghĩ... Nghĩ chị yêu Lâm Hoàng Khánh, thậm chí... Cậu ấy nghĩ những năm này chị rất hạnh phúc, Jey, chị có trăm miệng cũng không biện giải nổi.” 

- Chị ấy... Nghĩ như vậy? Chị có giải thích hay không? Chị ấy không tin chị? — Jey giật mình, sau đó trảm đinh tiệt thiết nói: “Không sao, em có thể giúp chị giải thích với chị ấy!” 

* Trảm đinh tiệt thiết: Chắc như đinh đóng cột. 

- Không cần, là chị tạo khúc mắc, nên để tự chị gỡ bỏ, như vậy sẽ tốt hơn một chút. — Hoàng Diệp Anh sụt sịt, nhẹ giọng nói: “Jey, bây giờ chị muốn dọn ra khỏi chỗ Thy Ngọc.” 

- Cái gì? — Jey kinh ngạc hỏi: “Chị muốn dọn ra?” 

- Đúng vậy, chị không thể nhìn cậu ấy và Linh Ngọc Đàm ở bên nhau, cảm giác đau đớn này chị khó có thể chịu nổi, chị muốn một lần nữa dọn đến chỗ em. — Hoàng Diệp Anh nhìn nàng, như hạ quyết tâm: “Nhưng trước khi dọn ra ngoài, chị sẽ nói chuyện một lần với cậu ấy.”

Tan tầm về nhà, trong phòng khách không có bóng dáng Hoàng Diệp Anh, cửa thư phòng không đóng, Lê Thy Ngọc ló đầu vào nhìn nhìn, trên chiếc giường trắng tinh trống không, chăn nện xếp chỉnh tề. Lê Thy Ngọc bất giác có cảm giác hoảng hốt, đang định tìm xung quanh, thì trong nhà bếp truyền đến những tiếng vang nhỏ, nàng vội vàng đi theo thanh âm đó. 

Hoàng Diệp Anh đứng tại phòng bếp bận rộn, trong nồi bắt đầu bốc lên hơi nước, một chén nước đổ ào ạt vào nồi, hỗn hợp hành băm, trứng gà, bánh rán dầu lập tức phiêu tán vào không khí, không bao lâu, một chén trứng vàng óng có điểm vài chấm hành lá màu xanh biếc đã ra khỏi nồi, Hoàng Diệp Anh cầm lấy chén đựng xoay người lại, mới phát hiện có một người đứng ở cửa bếp, cả kinh thiếu chút nữa cái chén trong tay rơi xuống. 

- Cẩn thận! — Lê Thy Ngọc bước một bước lên, đưa tay muốn tiếp cái chén trong tay cô, nhưng động tác lại dừng ở giữa không trung. 

Hoàng Diệp Anh kinh hồn chưa định, dừng một chút mới nói: “Sao cậu về sớm vậy?” 

- Ừ, hôm nay tớ tan tầm sớm. — Lê Thy Ngọc thuận miệng nói dối. 

- Tớ... Tớ muốn làm bữa cơm cho cậu ăn, mọi ngày toàn là cậu làm. — Hoàng Diệp Anh tựa hồ có chút thẹn thùng với việc nấu ăn, rũ đôi mi dài xuống, trên mặt nổi lên sắc đỏ nhè nhẹ: “Tớ chỉ làm đơn giản.” 

- Tớ biết. — Lời vừa thoát khỏi miệng, Lê Thy Ngọc dường như cảm thấy hông ổn, lại thêm một câu: “Cám ơn.” 

Trên bàn bày hai hướng đồ ăn đơn giản, Lê Thy Ngọc và Hoàng Diệp Anh ngồi đối diện nhau, có vẻ Lê Thy Ngọc ăn nhiều hơn so với ngày thường một chút, Hoàng Diệp Anh vẫn ăn ít như vậy. Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm, Hoàng Diệp Anh lấy chén đũa thu dọn vào nhà bếp, Lê Thy Ngọc cũng không cướp công của cô, trở về phòng cầm quần áo bước vào phòng tắm. 

Tắm rửa xong, thay đổi một thân quần áo ngủ thoải mái nhẹ nhàng đi ra, thấy Hoàng Diệp Anh đang ngồi ngẩn người trên sô pha, Lê Thy Ngọc nhìn cô một cái, nói: “Sao không xem ti vi?” Đi đến lấy cái điều khiển từ xa, mở ti vi lên, sau đó ngồi lên tấm lót lông trên mặt đất. 

Trên ti vi đang chiếu phim hành động đặc sắc Âu Mĩ, âm thanh xe ô tô va chạm, tiếng súng, làm cho căn phòng trở nên náo nhiệt hẳn lên, Lê Thy Ngọc ngồi dưới đất dựa vào sô pha, mắt không rời khỏi màn hình. 

Náo nhiệt so với trầm mặc khiến người ta có nhiều dũng khí hơn, Hoàng Diệp Anh nhìn nàng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thy Ngọc.” 

- Ừ. — Ánh mắt Lê Thy Ngọc vẫn nhìn chằm chằm màn hình ti vi. 

- Tớ... Tớ sẽ dọn ra ngoài ngày mai. 

Lê Thy Ngọc nhất thời không nói gì, ngay khi Hoàng Diệp Anh không xác định được phải chăng nàng không nghe thấy được những lời này, nàng lại mở miệng: “Dọn đi đâu?” 

- Chỗ Jey. 

“Kịch” một tiếng, màn hình tắt, Lê Thy Ngọc để điều khiển từ xa lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn nàng: “Vì Linh ? Cho nên cậu phải đi sao?” 

Hoàng Diệp Anh cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: “Thy Ngọc, tớ không muốn đi, tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu, muốn nhìn thấy cậu.” Cô cúi đầu nói, giọng điệu khiến người ta nghe xong cảm thấy vô cùng chua xót. 

- Tớ biết cậu và Linh đã đến bên nhau, tớ biết tớ làm thế này sẽ rất kỳ quái. — Bỗng dưng mắt Hoàng Diệp Anh chứa đầy lệ, tiếp tục nói: “Nhưng thế giới của tớ, trời đất đã suy sụp, hoàn toàn thay đổi, có những ngày, tớ mất hết can đảm, thậm chí còn hi vọng mình cứ vậy chết đi cho rồi, hi vọng mình mất đi tri giác. Trong đầu tớ chỉ nghĩ đến một mình cậu, tớ không thể ở lại chỗ Jey, tớ chỉ muốn gặp cậu, chỉ muốn tìm cậu, chỉ muốn, được ở nơi có thể nhìn thấy cậu. Nơi có cậu, tổn thương cũng có thể giảm bớt, tuy rằng cậu sẽ cho tớ tổn thương khác, nhưng cảm giác tổn thương này, khiến tớ cảm giác mình còn sống.” 

Thanh âm của cô, như khấp như tố, ở trong căn phòng trống rỗng lại càng khiến người ta lo lắng, Lê Thy Ngọc nhìn cô, trong lòng khó chịu dị thường, gắt gao cắn môi, không lên tiếng. 

* Như khấp như tố: Như khóc lóc như kể lể. 

- Thy Ngọc, tớ biết tớ rất ích kỉ, nhưng tớ không biết mình phải chạy đi đâu, phải tiếp tục thế nào. Trước kia chưa xem nhật ký, tớ yêu cậu, xem nhật ký, tớ biết cậu là người tớ từng yêu, chỉ cần có cậu, tớ mới có dũng khí để sống, tớ có thể chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tớ không muốn mất đi cậu, hơn nữa là sau khi biết chân tướng. Dù tớ biết mình đã không còn tư cách, tớ còn đến chỗ của cậu, tớ hưởng thụ cảm giác cậu dốc lòng chăm sóc tớ, lừa dối mình cậu còn yêu tớ, như vậy, trong lòng mới không còn u ám tuyệt vọng." 

- Thy Ngọc, xin hãy tha thứ cho tớ ích kỉ. 

- Đừng khóc. — Lê Thy Ngọc thì thào nói: “Tớ hiểu cảm thụ của cậu, tớ hoàn toàn hiểu được.” 

- Không! Cậu không hiểu, căn bản là cậu không hiểu! — Trong phút chốc, nước mắt Hoàng Diệp Anh rơi như mưa, nước mắt ngang dọc trên khuôn mặt xinh đẹp, Lê Thy Ngọc nhịn không được đứng dậy, ngồi xuống bên người cô, yên lặng lấy một tờ khăn giấy cho cô, Hoàng Diệp Anh không tiếp, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng. 

Hai người vẫn duy trì tư thế đó, vẫn không nhúc nhích, nước mắt dần làm ướt bả vai Lê Thy Ngọc.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com