Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 81: VÌ SAO CỐ Ý QUÊN TỚ ?

Tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo “cốp - cốp - cốp -”, tạo ra một chuỗi tiếng vang trong trẻo dễ nghe, ở cao ốc tòa nhà Đỉnh Thái, nhất là ở tầng này, rất nhiều người đã quen thuộc loại tiết tấu đó. 

Nam thư ký của Đàm Thái cơ hồ phản xạ có điều kiện, đứng dậy, trong nháy mắt khuôn mặt chứa đầy nụ cười: “Đàm tiểu thư, Tổng giám đốc ở bên trong chờ đã lâu, cô mau vào đi.” Vừa nói, vừa dẫn nàng tới cửa phòng làm việc của Đàm Thái.

Linh Ngọc Đàm khẽ gật đầu, vị nam thư ký vừa cảm thấy hoa mắt thì bóng dáng mĩ lệ kia đã biến mất trước mắt, chỉ lưu lại một mùi hương còn trôi trong không khí, rối loạn lòng người, trái tim hắn “thình thịch” đập, mãi đến khi nghe được thanh âm mơ hồ của Đàm Thái truyền tới, lúc này mới tỉnh dậy từ trong mộng, đưa tay đóng hai cánh cửa khắc họa hoa văn tinh xảo phức tạp. 

- Ừ, xem ra hôm nay ba chỉ có ở công ty mới gặp được con gái của ba thôi. - Cảm giác được Linh Ngọc Đàm đến gần, Đàm Thái cuối cùng cũng từ một đống văn kiện ngẩng đầu lên. 

Linh Ngọc Đàm cũng không để ý tới giọng nói oán giận của cha, lạnh nhạt nói: “Gần đây con bận rộn nhiều việc.” 

Thái độ này của nàng, không giống như ngày thường khiến cho Đàm Thái càng khó chịu hơn, chỉ cần liên quan đến sự nghiệp công tác, Đàm Thái thường sẽ trở nên rất bao dung. 

- Bận rộn cũng có thể thỉnh thoảng bớt chút thời giờ về thăm gia đình một chút, từ sau khi ba sắp xếp chức vụ cho con lần nữa, mẹ con không ngừng ở bên tai ba nhắc tới con, cứ như là ba làm hại con không thể về nhà. - Đàm Thái tỉ mỉ đánh giá con gái, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa, ông rất thích thân người Linh Ngọc Đàm mặc trang phục công sở gọn gàng, đó chính là hình mẫu giỏi giang và quyến rũ hoàn mĩ kết hợp, đi tới chỗ nào cũng có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà, thậm chí giở tay nhấc chân cũng mơ hồ mang theo khí phách, trước đây bình thường ông vì cái phản nghịch này của con gái mà cảm thấy đau đầu, thế nhưng hôm nay, trong lòng ông lại từ từ vì nàng mà cảm thấy kiêu ngạo. 

Đàm Thái trầm ngâm chốc lát, ho nhẹ một tiếng, trên mặt khôi phục lại nghiêm túc ngày thường: “Chuyện Khải Tinh, ba biết con gần đây rất cố gắng, thậm chí tăng ca suốt đêm. Nỗ lực làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng không cần tiêu hao thể lực của mình quá độ.” 

- Con biết. - Linh Ngọc Đàm gật đầu, nói: “Ba, còn có chuyện gì khác à?” 

Đàm Thái dựa vào ghế một chút, nói: “Tối hôm qua mẹ con gọi điện thoại cho con, vì sao mượn cớ không về nhà? Con cũng biết, dì dượng con và Hoàng Khánh đều ở đây, theo lễ, con cũng nên trở về cùng họ ăn bữa cơm.” 

Linh Ngọc Đàm cười nhạt: “Tiện thể mở hội nghị gia đình, đúng không?” 

Đàm Thái nhíu nhíu mày: “Nghe nói là con giúp Hoàng Khánh tìm được Diệp Anh, còn cô gái kia? Vậy là chân tướng chuyện này, con hẳn phải biết tương đối rõ ràng?” 

- Biết một không biết mười. 

- Cô bé kia là hạng người gì? Sao có thể làm gia đình đang yên lành của dì con, huyên náo một trận long trời lỡ đất, tối hôm qua dì con khóc cả đêm, Hoàng Khánh cũng cầu xin ba cả một buổi tối, ai, huyên náo ba cũng nhức đầu. - Đàm Thái nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương. 

Linh Ngọc Đàm nghĩ đến Lê Thy Ngọc, âm thầm cắn cắn môi, giọng nói lại vẫn duy trì bình tĩnh: “Hạng người gì? Đơn giản chỉ là một người thường mà thôi.” 

- Con có trò chuyện với biểu tỷ không? Con bé quyết tâm muốn ly hôn sao? 

- Chị ấy nghĩ như thế nào, dì dượng nên biết rõ ràng hơn chứ. - Linh Ngọc Đàm nở nụ cười, nói: “Ba, ba gọi riêng con đến là để nói việc này, xem ra ba quyết định muốn xen vào chuyện này rồi?” 

- Hoàng Khánh tối hôm qua đau khổ cầu xin, quỳ xuống trước mặt ba, ba không thể mặc kệ. - Đàm Thái than thở: “Nói thật, ba cũng nghĩ dì dượng con làm việc rất thiếu sót, một chút cũng không bận tâm cảm thụ của Diệp Anh. Nhưng Hoàng Khánh đúng là nam nhân tốt, tài mạo giỏi nhiều mặt, hoàn toàn xứng với Diệp Anh, huống hồ hiện tại ván đã đóng thuyền, con cũng đã có. Ba luôn luôn xem Diệp Anh và Hoàng Khánh như con ruột con rể, cũng thực sự không đành lòng để gia đình nhỏ của chúng chia rẽ. Hôn nhân không phải trò đùa như vậy, hơn nữa vì một cô gái mà ly hôn, nói kiểu vậy, thật chẳng lẽ con bé dự định sẽ mang theo Vy Vy sống cả đời với cô gái kia?” 

Linh Ngọc Đàm nghe xong, nửa ngày không lên tiếng. 

- Không ly hôn không khó, chỉ cần ba một câu nói, dù cho chính chúng đồng ý xa nhau, cũng không có ai duyệt thủ tục ly hôn cho. - Đàm Thái đứng lên, bước đi thong thả vài bước, nói: “Thế nhưng, ba cũng không muốn Diệp Anh oan ức, giống như ép buộc con bé, tốt nhất là chính con bé bằng lòng tha thứ cho Hoàng Khánh, quay về với Hoàng Khánh.” 

- Ồ, vậy cũng có chút khó. - Linh Ngọc Đàm ôn hoà nói một câu. 

- Ai, chuyện tình cảm của con gái, ba cũng không biết nhúng tay kiểu gì. - Đàm Thái suy nghĩ một chút, bỗng nhiên quay đầu nói: “Linh, con có cách gì có thể tách cô gái đó khỏi Diệp Anh hay không?”

Linh Ngọc Đàm không cần đoán cũng sẽ biết suy nghĩ trong lòng của cha: “Nói ví dụ như? Dùng tiền tài mê hoặc? Dùng quyền lực đe dọa?” 

Đàm Thái không vui nói: “Chỉ là mở điều kiện cho hai bên đều có lợi, con nói khó nghe như vậy làm gì?” 

Linh Ngọc Đàm miễn cưỡng nói: “Con van ba, đó là mánh khóe của ba, con chỉ nói trực tiếp một chút.” 

- Được rồi được rồi, con đi ra ngoài đi. - Ngực Đàm Thái cảm thấy quá khó khăn phức tạp, phất phất tay nói: “Ngày nào đó ba tự mình đi tìm Diệp Anh nói chuyện một lần, người một nhà cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.” 

Linh Ngọc Đàm đi tới cạnh cửa, tâm niệm lại chuyển, xoay người lại: “Ba, công vụ ba nặng nề, con thấy ba không cần hao lòng, theo con nghĩ, biểu tỷ chỉ là nhất thời hồ đồ, cho chị ấy chút thời gian, chị ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.” 

Đàm Thái ngẩn ra: “Con nghĩ như vậy?” 

- Vâng, con cảm thấy như vậy. 

- Nói như vậy con cũng hướng về Hoàng Khánh, cũng không tán thành bọn nó ly hôn? 

- Đúng vậy, như lời ba nói, hai người xứng đôi như thế, một gia đình nhỏ người người hâm mộ như thế, tan rã thật đáng tiếc. - Linh Ngọc Đàm nói: “Ba để việc này cho bản thân biểu tỷ phu đi, con tin tưởng tình cảm của anh ta sẽ giải quyết được vấn đề gia đình, khi nào cần thiết ba giúp anh ta một chút là được rồi. Nếu thực sự không được, đến lúc đó ba ra mặt cũng không muộn, chị ấy ly hôn hay không, then chốt còn để xem thái độ biểu tỷ phu, người khác cũng không giúp được gì.” 

Đàm Thái gật đầu: “Ừ, con nói cũng phải.” 

- Hơn nữa ngày mai ba không phải đi Thượng Hải sao, hẳn là ở đó mấy ngày, bây giờ ba làm sao có thời gian chiếu cố việc này, tất cả chờ trở lại hẵng nói. 

Lực chú ý của Đàm Thái bị nàng dắt rời đi, một lần nữa ngồi xuống ghế: “Ừ, tốt, việc này ba suy nghĩ lại một chút, con cứ về làm việc của con đi.” 

Khóe miệng Linh Ngọc Đàm hơi giơ lên, xoay người ra khỏi phòng làm việc. 

Lê Thy Ngọc về đến nhà, đã là ba bốn ngày sau. 

Hoàng Diệp Anh nhìn nàng, cảm thấy chỉ ngắn ngủi mấy ngày nàng gầy đi không ít, chỉ là tinh thần thoạt nhìn khá tốt. Hai người đứng ở đó nhìn nhau chốc lát, rồi Lê Thy Ngọc mở miệng trước: “Vy Vy đâu?” 

- Thấy mỗi ngày mang theo con bé bên người như thế cũng không phải cách, dù sao Lâm Hoàng Khánh cũng biết nơi ở của chúng ta rồi, cho nên đưa con bé về nhà trẻ, cuối tuần mới đi đón về. 

- Ừ, về nhà trẻ cũng tốt. - Nàng vừa nói, vừa trở về phòng cầm y phục đi ra. 

- Thy Ngọc ? 

Lê Thy Ngọc dừng bước, quay đầu lại nhìn cô. 

- Cậu... Mấy ngày nay bận rộn rất nhiều việc à? 

- Rất bận rộn. - Lê Thy Ngọc không dám nhìn ánh mắt của cô, trên mặt lại lộ ra thần sắc có lỗi: “Mỗi ngày phẫu thuật như cái máy, mệt đến ngất ngư. Xin lỗi, tớ hẳn nên gọi một cú điện thoại cho cậu...” 

Nàng tựa hồ nói năng có chút lộn xộn, Hoàng Diệp Anh nuốt lời nói trong cổ họng xuống, nhẹ giọng nói: “Không sao, tớ biết cậu bận rộn.” 

Lê Thy Ngọc cho cô một nụ cười cảm kích, vội vã vào phòng tắm. 

Tắm rửa xong đi ra, trong phòng ăn bay ra mùi thơm của thức ăn. Hai món ăn rất đơn giản, cà chua xào trứng gà, gỏi khoai tây, trên bàn còn bày hai chén cơm nhỏ, Lê Thy Ngọc có chút kinh ngạc, lại lặng lẽ ngồi xuống ghế. 

- Vị không được ngon lắm, không có cách nào bằng cậu làm, cậu miễn cưỡng chịu đựng một chút. 

Lê Thy Ngọc lắc đầu, cười nói: “Hiện tại đã rất khá, món cậu làm khó ăn nhất tớ cũng ăn hết rồi.” 

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm giác có cái gì đó không đúng, khi ngẩng đầu nhìn Hoàng Diệp Anh, thấy cô cũng đang nhìn mình, hai người nhất thời rơi vào lúng túng trầm mặc. 

Qua một lúc lâu, Hoàng Diệp Anh cúi đầu, cô vừa khẩy khẩy thức ăn trong chén, vừa làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Thy Ngọc, tâm sự với tớ đi.” 

- Tốt, dù sao ngày mai tớ cũng nghỉ ngơi. - Lê Thy Ngọc sảng khoái đáp ứng một tiếng, cũng tiếp tục cúi đầu ăn. 

Phòng khách không mở đèn, chỉ có màn ảnh truyền hình đang lóe lên, Lê Thy Ngọc ngồi trên cái đệm dưới đất, hai tay giãn ra, dựa vào sa lon phía sau. 

Trong ti vi đang diễn một vở kịch cung đình, Hoàng Diệp Anh một chữ cũng không lọt, hai tay cô ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, mắt một khắc cũng không rời khỏi Lê Thy Ngọc trước mặt, mấy ngày qua, lần đầu tiên cô có thể an tâm như vậy, chuyên chú như vậy, nếu thỏa lòng, nếu được, cô thật hi vọng có thể cùng nàng ngồi như thế, chỉ cần bên người có nàng, là đủ rồi. 

Mắt Lê Thy Ngọc nhìn chằm chằm màn hình, bỗng nhiên cúi đầu nỉ non một câu: “Có đôi khi, lại đột nhiên hoài nghi bản thân.” 

Hoàng Diệp Anh kinh ngạc, từ trong ảo tưởng tuyệt đẹp phục hồi tinh thần lại, cô cầm lấy điều khiển từ xa, kéo thấp âm lượng ti vi xuống, nhẹ giọng hô một câu: “Thy Ngọc...” 

- Sáng sớm khi thức dậy, ngồi trong xe điện ngầm chen chúc, khi nhìn những gương mặt xa lạ, làm xong một cuộc phẫu thuật, khi bước vào phòng nghỉ, đặc biệt lúc ấy tớ không khống chế được phát sinh nghi vấn như vậy với bản thân, tớ là ai? Tớ đang làm gì? Mỗi ngày đều tái diễn chuyện như vậy, ngày qua ngày, tựa như một bà già gần đất xa trời, cuộc sống ao tù nước đọng như vậy, tớ vì điều gì? - Lê Thy Ngọc nhắm mắt lại, thanh âm vắng lặng không gì sánh được: “Năng lượng sinh tồn mà tớ dựa vào chậm rãi tan biến, như đời người chỉ còn lại trống rỗng và uể oải vô cùng vô tận.” 

Năng lượng sinh tồn mà nàng dựa vào? Là tình cảm của bản thân sao? Trong lòng Hoàng Diệp Anh đau nhức khôn kể, thân thể lại không tự chủ được tới gần Lê Thy Ngọc, dường như muốn cho nàng một ít an ủi, đột nhiên mái tóc đen nhánh mềm mượt yên lặng rũ xuống sườn mặt Lê Thy Ngọc, mang đến cảm giác nhột nhột mềm mại. 

Lê Thy Ngọc đưa tay bắt lấy lọn tóc của cô, quấn lấy, hơi ngước mặt lên, trong miệng không kiềm hãm được vang lên thanh âm mê man: “Thật quen thuộc.” 

Hoàng Diệp Anh nhất thời có chút hoảng hốt: “Cái gì quen thuộc?”

- Hơi thở này, hơi thở thuộc về cậu. - Khóe miệng Lê Thy Ngọc hơi động, nét mặt bỗng nhiên trở nên thống khổ tột độ: “Tới gần cậu, vẫn cảm giác quen thuộc như vậy. Ở trong mộng, trong ảo tưởng cửa tớ, luôn luôn xuất hiện cảnh tượng như vậy, vô số lần... Nhưng khi mộng biến thực, hết thảy thì ra đều trống rỗng.” 

- Thy, Thy Ngọc... - Đau xót Hoàng Diệp Anh giấu trong lòng, toàn bộ bị lời của nàng dẫn ra, nước mắt bỗng dưng vỡ đê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com