CHƯƠNG 96: SAU NÀY TỚ NHẤT ĐỊNH SẼ NHỚ RA CẬU
- Thật thua thiệt cho con, thời gian vừa qua vẫn một mực hối hận tự trách, con gái biến thành thế này, có lẽ là do bố mẹ ngay từ đầu làm sai, thế nhưng bây giờ nhìn con, Diệp Anh bị cái đứa Lê Thy Ngọc kia đầu độc được biến thành cái gì, không xem bố mẹ là bố mẹ nó cũng được, nhưng một người ôn ôn nhu nhu như vậy, con bé... Con bé lại lấy dao giết người.
Lâm Hoàng Khánh hơi mở mắt một chút, vụng trộm nhìn, thấy Vương Viễn Trân ngồi trên ghế cách giường bệnh không xa, vừa khẽ nói, vừa tuyệt vọng ủ rũ, Hoàng Khai Tường vuốt mái tóc thưa thớt, thở ngắn thở dài.
- Tội Hoàng Khánh yêu con bé như vậy, còn bị khổ thế này, nó cần gì phải thương cảm Diệp Anh, đưa Vy Vy qua đó, cho Vy Vy ở chỗ cô gái kia, có ích lợi gì! Đời này nó hại con gái tôi là không thể thay đổi rồi, tôi cũng không muốn cháu gái tôi mưa dầm thấm đất ở đó, cũng bị ảnh hưởng không tốt, chờ Hoàng Khánh khỏe một chút, tôi không thể không kéo con bé về.
Hoàng Khai Tường thấy bà càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng, càng cảm thấy đau đầu phiền lòng, nếp nhăn trên trán lại thêm mấy phần: “Bà nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy Hoàng Khánh.”
Vương Viễn Trân nghe nói, nhìn thoáng qua giường, lập tức im tiếng, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
- Ưm. – Trong miệng Lâm Hoàng Khánh phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ, chậm rãi mở mắt, suy yếu kêu: “Bố, mẹ.”
- Hoàng Khánh, con đã tỉnh!
Trên mặt Vương Viễn Trân lộ ra vẻ vui mừng, cùng Hoàng Khai Tường bên cạnh lập tức tiến đến.
- Bố, mẹ, khổ cực cho bố mẹ rồi, đã lớn tuổi như vậy còn phải trắng đêm chăm sóc con, con... Con thực sự bất hiếu. – Lâm Hoàng Khánh tựa như muốn đứng dậy, thân thể vừa mới khẽ động, trên mặt liền lộ ra vẻ thống khổ khó chịu, nhíu chặt mi lại.
Vương Viễn Trân và Hoàng Khai Tường gần như trăm miệng một lời: “Đừng nhúc nhích, nằm đi.” Hai người đưa tay dìu hắn nằm xuống, cầm cái gối đầu lót sau lưng hắn cho hắn dựa vào, còn nhét thêm cái chăn cho hắn.
- Cám ơn bố mẹ đã làm theo lời con, không nói việc này cho bố mẹ con biết.
Vương Viễn Trân tắc nghẽn cổ họng: “Bố mẹ nào có mặt mũi nói việc này nói họ biết, tuy nói hai vị thân gia hiện nay vẫn chưa rõ tình hình của con và Diệp Anh, nhưng bố mẹ đã sớm thấy không có mặt mũi nào gặp họ rồi. Hoàng Khánh, mọi việc con đều ráng giữ mặt mũi cho hai trưởng lão bố mẹ, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bố mẹ, mẹ... Mẹ cũng không biết phải nói gì mới tốt.”
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, loạn như ngày hôm nay, cũng là tự con không đủ dũng khí tranh giành, trong lòng con một mực tự trách, đều tại bản thân không tốt, cho nên không thể khiến Diệp Anh yêu con.
- Chớ nói nhảm! Sao con có thể so mình với cô gái kia, nó không bình thường!
Hoàng Khai Tường rót ly nước, làm nước nóng nguội đi, tới nói: “Nào, uống nước.”
Lâm Hoàng Khánh liền đón lấy cái ly trong tay Hoàng Khai Tường, uống hai cái, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Bố, mẹ, ngồi đi ạ, con... Cũng không phải trọng thương gì, bố mẹ như vậy, khiến lòng con bất an.”
- Còn nói không sao, coi sắc mặt con đi.
Hoàng Khai Tường để ly qua một bên, kéo cái ghế qua, hai ông bà ngồi xuống, nhìn thoáng qua nhau, lại nhìn Lâm Hoàng Khánh, cũng muốn nói lại thôi: “Hoàng Khánh,Diệp Anh nó...”
Lâm Hoàng Khánh tựa hồ biết bọn họ muốn nói gì, nhẹ giọng nói: “Bố, mẹ, hai người yên tâm, con không trách Diệp Anh, chuyện này con sẽ xem như chưa xảy ra, bây giờ không phải con cũng không có chuyện gì sao.”
Tảng đá trong lòng Vương Viễn Trân và Hoàng Khai Tường đồng thời rơi xuống đất, Vương Viễn Trân cảm động, viền mắt lại ướt át: “Hoàng Khánh, oan ức cho con rồi, Diệp Anh... Diệp Anh nó thực sự là ngu ngốc mà!”
Lâm Hoàng Khánh còn chưa lên tiếng, lại nghe Hoàng Khai Tường hỏi: “Hoàng Khánh, tính tình Diệp Anh người làm bố như bố hiểu rõ, rốt cuộc con bé vì sao lại làm vậy với con?”
Lâm Hoàng Khánh trầm mặc một lát, nói: “Cô ấy đến Sở Luật sư của con, lại nhắc tới chuyện ly hôn với con, nói cô ấy là mẹ, con gái theo mẹ luôn luôn tốt hơn, hơn nữa, cô ấy nói Lê Thy Ngọc cũng thích Vy Vy, cho nên, cái khác cô ấy có thể không cần, nhưng quyền nuôi nấngVy Vy tuyệt đối không nhượng bộ, con nhất thời tức giận, thì... Thì mắng cô gái kia vài câu, Diệp Anh lại... Lại đột nhiên trở nên đặc biệt kích động rồi...”
- Nó dám đòi Vy Vy?! Thật đúng là cái gì cũng nói được! Da mặt dày như vậy ngàn dặm mới tìm được một, muốn có con, tự tìm nam nhân sinh ra cũng được vậy! – Trong mắt Vương Viễn Trân lộ ra oán hận, mắng: “Con nhỏ đó mê hoặc đầu óc Diệp Anh rồi! Nhà chúng ta có thù gì với nó kiếp trước mà nó lại kéo nhà chúng ta vào tai ương rắc rối như vậy, cái thứ biến thái...”
Lúc này bà lửa giận ngút trời, mắng cũng càng ngày càng khó nghe, Hoàng Khai Tường thống khổ nhắm mắt lại: “Thực sự là oan nghiệt, thực sự là oan nghiệt!”
Lâm Hoàng Khánh nghe được lòng cực kỳ vui sướng, làm như mình là người chịu mắng, mở miệng khuyên nhủ: “Mẹ, đừng nổi giận, đừng làm hại thân thể, mẹ yên tâm, Diệp Anh một ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt, con yêu cô ấy, cho nên đời này tuyệt đối sẽ không buông bỏ cô ấy, con vẫn tin tưởng, hạnh phúc của cô ấy chỉ có con mới có thể mang lại, con và cô ấy mới thật sự là vợ chồng, bố, mẹ, Diệp Anh, Vy Vy, còn có gia đình dượng, chúng ta mới thật sự là người một nhà.”
Vương Viễn Trân vốn tức giận đến mặt đỏ tía tai, nghe xong lời này, lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lửa giận hơi dập tắt một chút, nghỉ ngơi chốc lát, chậm rãi nói: “Hoàng Khánh, con yên tâm, mặc kệ Diệp Anh ngu ngốc cỡ nào, mẹ với bố con, còn dì dượng con nữa, đều đứng bên phía con. Diệp Anh nghĩ chưa thông suốt, chúng ta sẽ chờ, nói chung, con vĩnh viễn là con rể của mẹ, dù thế nào đi nữa, dù cho Diệp Anh lấy được giấy ly hôn, bố mẹ sẽ đối đãi với con không một chút thay đổi.”
Lâm Hoàng Khánh hiện lên một tia vui vẻ không dễ phát giác trong mắt, vội vã rũ mí mắt xuống, thần sắc làm như cảm động đến rơi nước mắt, tựa như hổ thẹn bất an: “Mẹ, bố, hai người đối đãi như vậy, con... Con thực sự không biết phải như thế nào để báo hiếu với bố mẹ mới tốt, con biết Diệp Anh gần đây khiến cho hai người đau lòng, con thân làm chồng cô ấy, ở đây thay cô ấy xin lỗi bố mẹ, trước khi cô ấy hồi tâm chuyển ý, ngoại trừ cố gánh trách nhiệm của mình, con cũng sẽ gánh luôn phần trách nhiệm của con gái bố mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt hai người.”
- Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan. – Trong mắt Hoàng Khai Tường lộ ra vẻ khen ngợi cảm động, gật đầu: “Thế nhưng lúc này quan trọng nhất, là con phải tịnh dưỡng thật tốt thân xác, chờ con khôi phục khỏe mạnh rồi, lòng bố mẹ mới có thể buông xuống, trước chăm sóc mình tốt, sau đó mới có thể chăm sóc bố mẹ. Con biết không, dượng hiện tại tuy rằng ở nước ngoài xa xôi, nhưng hôm nay lại gọi điện thoại tới đấy, nếu ông ấy biết con độ lượng như vậy, một lòng vì Diệp Anh thế này, dù bị thương cũng che chở con bé, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Lâm Hoàng Khánh ngẩn ra, vẻ mặt lập tức vui vẻ, vội vã ưng thuận: “Vâng, cám ơn bố.”
Hoàng Diệp Anh do dự nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy dũng khí, đẩy ra cánh cửa trước mắt kia, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Lê Thy Ngọc nửa nằm ở trên giường, cầm trong tay một quyển sách đang đọc.
- Đọc sách gì vậy? – Hoàng Diệp Anh tận lực khiến giọng của mình nhẹ nhàng, đến gần ngồi xuống bên giường, thăm dò thứ nàng đang đọc trong tay.
- Chiêu Minh văn tuyển.
Hoàng Diệp Anh nhìn vài câu: “Cái này tớ xem không hiểu gì.”
- Tớ cũng hiểu lơ mơ, chẳng qua là để tĩnh tâm mà thôi.
- Nhưng tớ rất thích thái tử Chiêu Minh.
* Thái tử Chiêu Minh: Là trưởng tử của Lương Vũ Đế Tiêu Diễn triều đại Lương, và Chiêu Minh văn tuyển là tuyển tập văn học đệ nhất thời kỳ cổ đại Trung Quốc, có ảnh hưởng lớn đến thế hệ sau này.
Lê Thy Ngọc ngẩng đầu lên, mắt dừng trên người cô, thấy thần sắc cô không giống thường ngày, khẽ ho nhẹ một tiếng, liền không nói lời nào, Hoàng Diệp Anh khẽ cắn môi, bỗng nhiên nói nhỏ nhẹ: “Thy Ngọc, đêm nay chúng ta tâm sự được chứ?”
- Tâm sự gì? Tâm sự về thái tử Chiêu Minh sao?
- Không, chuyện chúng ta.
Mắt Lê Thy Ngọc tiếp tục nhìn về phía quyển sách trên tay: “Tớ không muốn tâm sự.”
- Thy Ngọc, hãy nghe tớ nói...
- Mặc kệ cậu muốn nói gì, qua khoảng thời gian này đi, được không?
Giọng của Lê Thy Ngọc nhẹ nhàng chậm chạp, lại hết sức kiên định, như không có một chỗ trống để có thể xê dịch, Hoàng Diệp Anh nhất thời có chút sững sờ, Lê Thy Ngọc đưa tay lật một trang giấy, không nhanh không chậm nói: “Mấy ngày nay, trừ bố mẹ cậu gọi điện thoại trách cứ cậu, cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, chắc Lâm Hoàng Khánh sẽ không vì bị cậu đâm bị thương mà tìm cậu gây rắc rối, sau này đừng làm chuyện dại dột nữa.”
- Làm chuyện dại dột vì cậu, tớ cam tâm tình nguyện.
Lê Thy Ngọc nhíu lông mày, khẽ gọi nói: “Diệp Anh.”
- Chỉ là, tớ cảm giác mình càng ngày càng không hiểu cậu, Thy Ngọc, đừng nhúc nhích...
Hoàng Diệp Anh vừa ôn nhu nói rồi, vừa tiến vào trong chăn, tay vén áo của nàng lên, môi khắc lên vết sẹo không lớn kia, mái tóc dài như thác nước rải rác giữa ngực và bụng nàng, mang đến cảm giác man mát nhè nhẹ, như gió xuân ôn nhu tinh tế dày đặc rơi xuống, môi lưỡi lại nhanh chóng ấm lên, cảm giác mát lạnh rồi nóng lên, khiến Lê Thy Ngọc hít vào một hơi: “Diệp Anh, đừng... Đừng như vậy.”
Nàng miễn cưỡng duy trì ngữ điệu bình ổn, Hoàng Diệp Anh nhắm mắt lại, vươn cái lưỡi thơm tho, liếm một vòng xung quanh vết thương da thịt non mịn. “Cộp” một tiếng, quyển sách trên tay Lê Thy Ngọc rơi xuống, lăn qua một bên.
- Diệp Anh.
- Suỵt, đừng nói gì.
Môi Hoàng Diệp Anh, một đường hôn lên cách chiếc áo thun, cho đến cổ, cằm, tay lại dán vào da thịt trơn mịn bên thân nàng, nỗ lực gỡ đi tầng cách trở các nàng. Trong hô hấp Lê Thy Ngọc lộ hơi thở ngọt ngào mang vẻ hồn mộng bay bổng, tim kịch liệt đánh vào lồng ngực, gương mặt tức thì nóng hổi như lửa.
- Thy Ngọc, muốn tớ, được không? – Hoàng Diệp Anh nhắm chặt hai mắt, đôi môi hồng phấn dán vào lỗ tai nàng, mềm giọng cầu khẩn: “Mấy năm nay, cậu chưa từng nghĩ đến tình cảnh như ngày hôm nay sao? Không muốn ôm tớ vào lòng sao? Chúng ta vì sao còn phải chờ? Lẽ nào cậu không nhớ rõ, tớ đã từ lâu yêu cậu, đã từ lâu thuộc về cậu, vì sao cậu còn phải suy nghĩ nhiều như vậy?”
Thân thể cô run nhè nhẹ trong lòng Lê Thy Ngọc, như cảm nhận được cô khẩn trương, Lê Thy Ngọc lại không khẩn trương như vậy, nàng nắm chặt hai tay bên người mình, dần dần để giãn ra.
- Hoặc, cậu chú ý, cậu ghét bỏ... Ghét bỏ...
Giọng nói cô dần dần thấp xuống, Lê Thy Ngọc cảm thấy giữa cái cổ lạnh lẽo, phảng phất có chất lỏng rơi xuống, nàng cũng không cách nào kiếm chế nữa, đưa tay ôm chặt cô, ôn nhu hôn vào gò má cô, cũng hôn lên nước mắt phía trên.
- Thy...
- Cậu gọi tớ là gì?
Hoàng Diệp Anh vùi đầu vào trong lòng nàng, khóc hoa lê đẫm mưa: “Thy, Thy, đừng trách tớ, đừng lạnh lùng với tớ.”
Lê Thy Ngọc ôm lấy cô, trở mình nhìn cô, thì thào nói: “Cứ gọi như vậy.”
- Thy...
- Diệp Anh. – Mắt Lê Thy Ngọc rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp này dưới ánh đèn khiến kẻ khác sợ hãi than, thần sắc dần dần mê loạn, nàng đưa tay ôn nhu vén tóc cô qua tai, sau đó nâng mặt cô lên: “Cậu đã trở về? Cậu đã nhớ lại tớ sao? Từ trước cậu vẫn gọi tớ như vậy, lúc... Lúc chúng ta chân chính ở bên nhau.”
Trong mắt Hoàng Diệp Anh xẹt qua một tia đau đớn: “Thy, tớ... Tớ...”
- Diệp Anh, tớ rất nhớ cậu. – Lê Thy Ngọc thì thào nói nhỏ, không kiềm hãm được cúi xuống, môi dán vào chiếm hữu cô, đôi môi Hoàng Diệp Anh khẽ nhếch, hàm răng khẽ mở, môi lưỡi hai người liền dây dưa với nhau.
Áo thun, váy ngủ, từng món một không kịp chờ đợi cởi ra, vứt xuống dưới giường, nhiệt độ không khí trong phòng chợt lên cao, hai người kịch liệt hôn, trong lòng tràn ngập tình yêu sâu đậm, nóng như lửa, lưu luyến trong chăn, triền miên bên tai, tựa như muốn đến chết mới ngừng. Lê Thy Ngọc hôn một đường dài trên cổ Hoàng Diệp Anh, nơi đi qua đều để lại một chút vết hồng, “Ưm... Ưm...” Ngón tay Hoàng Diệp Anh luồn vào tóc nàng, biểu cảm thống khổ lại xen lẫn vui thích, trong miệng nhịn không được phát ra âm thanh dục vọng đè nén.
Lê Thy Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhìn nàng, không biết nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt mê ly của nàng, bỗng nhiên mọc lên một ngọn lửa tức giận, môi hung hăng mím lại, hàm răng liền cắn xuống điểm đỏ hồng trước ngực Hoàng Diệp Anh.
- A... Ưm... – Đau đớn trước ngực truyền tới khiến Hoàng Diệp Anh nhíu mày, kêu hô một tiếng, thế nhưng chỉ một nửa, chỗ đau liền được người kia dùng miệng ngậm lấy, ôn nhu mút, cô lại trở nên sung sướng nhẹ rên rỉ.
Lê Thy Ngọc nhắm mắt lại, nằm ở trước ngực cô, thở hổn hển thật sâu, từng khung từng cảnh tượng khiến nàng lòng đau như cắt không thể khống chế tái hiện trong đầu, cô... Cô cũng như vậy, mái tóc dài tán loạn, nằm dưới thân người khác, âm thanh kiềm chế dục vọng phát ra. Nàng thật hận mình đã xem, nàng hận hình ảnh kia, âm thanh kia, biểu tình kia rõ ràng như thế, nàng thật hận! Thế nhưng nàng lại không cách nào chân chính hận cô... Thân thể của nàng dần dần trở nên cứng ngắc, tâm tình tiêu tan toàn bộ.
- Thy, cậu làm sao vậy? Cậu làm sao vậy? Thy...
- Thy, sao cậu không nói gì?
Hoàng Diệp Anh hoảng loạn lên, hai tay ôm lấy mặt nàng, muốn xem rõ ràng nét mặt của nàng, Lê Thy Ngọc lại cố ý không ngẩng đầu lên.
- Có... Có phải cậu tức giận không? Tức giận tớ không nhớ ra cậu? Thy, tớ sẽ nhớ ra, sau này nhất định sẽ nhớ ra, cậu... Cậu khóc?
Lê Thy Ngọc khẽ ngẩng đầu, lấy mu bàn tay hung hăng lau nước mắt, nằm qua một bên, đưa lưng về phía cô: “Không có gì, Diệp Anh, chỉ là tớ buồn ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com