Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

'Bộ Y Tế đề nghị người dân đeo khẩu trang khi đi ra ngoài và không tụ tập đông người khi không cần thiết.....'

"Moshi moshi!!"

- Là con, Sana đây ạ!

"Con làm gì mà đến giờ mới gọi về đấy? Đại dịch thì tràn lan mà 2 đứa còn đi du lịch, nhỡ có chuyện gì ta phải giải thích sao với bác Myoui đây hả?"

- Con...

"Thôi 2 đứa không sao là được rồi! Mina khỏe chứ!?"

- Dạ em ấy khỏe lắm, tụi con đang ăn trong khách sạn nè!

"Phải cẩn thận đừng tiếp xúc nhiều người nha, nhớ đeo khẩu trang, hạn chế.............."

Sana bĩu môi đưa chiếc điện thoại ra xa, mấy câu dặn dò này ngày nào trên báo đài cũng phát đi phát lại hàng tỷ lần nghe nhiều đến thể cô biến tấu nó thành bài rap luôn cũng được.

"Này, con đâu rồi? Có nghe ta nói không đấy!?

- Vâng ạ con biết rồi mà, thôi nhé! Giờ tụi con phải đi ngủ rồi, tạm biệt okaa-san!

- Mọi chuyện vẫn sẽ ổn đúng chứ, Sana?

Mina mặt lo lắng ngồi khép nép bên cạnh cô chị họ chơi chung từ nhỏ. Sana bảo vì ăn mừng em vừa đạt huy chương vàng trong cuộc thi múa ballet toàn thành phố nên chị ấy đã bao em cả chuyến đi du lịch Hàn Quốc - đất nước mà em luôn mơ ước được đặt chân đến.

Nhưng có vẻ như đi vào ngay khoảng thời gian này là không thích hợp thì phải, khi mà cả thế giới đang chung tay chống dịch thì ít ra em cũng nên chấp hành không nên đi lung tung khắp nơi như thế này.

- Mina yên tâm nhé, chúng ta sẽ đi những nơi an toàn và chị sẽ luôn bảo về Mina mà!

Sana vẫn vô tư ăn uống mặc cho cô em gái vẫn còn đang nhìn ra bên ngoài ô cửa kính đang có những bảng thông báo hạn chế đi lại tràn lan với tâm trạng mông lung vô định.

Hàn Quốc chẳng phải là nơi em luôn mơ ước được đặt chân đến hay sao, nhưng có vẻ như em không được phấn khích hay thoải mái khi mà hiện giờ em đang có mặt tại nơi ấy.

Huy chương vàng cuộc thi múa Ballet? Tất cả chỉ là những mơ ước của Bố Mẹ, với Mina, thậm chí em còn không xác định được bản thân mình cần gì và muốn điều gì.

Từ nhỏ, dường như mọi hoạt động học tập, vui chơi và cả đời sống thường ngày của em đều do Bố Mẹ đặt đâu em theo đấy. Mina không cần lo nghĩ, chỉ cần vô tư sống như một vị tiểu thư nhà danh giá thật thụ là được.

Nhưng tất cả điều đó cũng khiến em không có được những cảm xúc vui vẻ như những bé gái đồng trang lứa khác.

Niềm vui duy nhất, và cũng có lẽ là người duy nhất khiến Mina có thể tin tưởng và mở lòng, tâm sự hết những suy nghĩ của bản thân chính là Sana, người chị họ lớn hơn em 1 tuổi sống cách nhà em một con đường dài.

Sana là một cô gái vô tư, chị ấy luôn vui vẻ và năng động, kiểu như chị ấy có thể trò chuyện thật hào hứng với những người chỉ vừa mới gặp mặt lần đầu ấy.

Mina thì khác chị hoàn toàn, em ít nói, trầm tĩnh, có có chút gì đó thật bí ẩn, đôi mắt em luôn mang một nổi buồn sâu thẳm.

- Mina ăn thêm bánh nhé, rồi chúng ta sẽ đi dạo xung quanh một tí, hay em muốn lên phòng nghỉ ngơi rồi mới.....

- Không sao đâu ạ! Em cũng muốn ra ngoài hít khí trời một lát..

Cả hai chỉ vừa mới xuống sân bay cách đây không lâu, khi nãy vào nhận phòng khách sạn Sana vô tình thấy nhà hàng dưới sảnh có cách bày trí thật dễ thương, thế là chưa kịp sắp xếp hành lý vào tủ cô đã nắm tay Mina đi ngay xuống để ăn rồi.














- Xin lỗi! Thanh toán giúp tôi với ạ!

Sana và Mina học chung trường quốc tế song ngữ, nên cô dễ dàng giao tiếp bằng tiếng Anh, nhưng để chuẩn bị cho chuyến đi đến đất nước mà Mina mơ ước, cả 2 đã cùng nhau lén Bố Mẹ đi học thêm tiếng Hàn.

- Của 2 vị là....

- Xin lỗi anh có phải là Park Jin Young không ạ?

- Vâng! Là tôi đây! Các người là....

- Chúng tôi đến từ bệnh viện Seoul! Hôm trước anh có đến xét nghiệm nCoV và...

- Nhưng tôi âm tính cơ mà!

Sana và Mina nuốt nuóc bọt quan sát 2 người trong bộ đồ bảo hộ y tế đang trò chuyện với anh nhân viên nhà hàng đang thanh toán tiền cho bữa ăn của họ.

- Vâng nhưng lần 2 vừa cho kết quả, chúng tôi rất tiếc nhưng anh đã dương tính ạ!

- CÁI GÌ!???

Anh Park và cả MiSana mở to mắt hốt hoảng lấy tay bịt miệng mình lại vì bất ngờ.

- Xin lỗi nhưng giờ chúng tôi sẽ phong tỏa chổ này và......

Nhà hàng hôm nay vắng hoe chỉ có MiSana và một cô gái bàn phía xa kia, thế là cả bọn bị đưa đi cách ly vì đã vô tình trở thành F1.
















- Xin chào! 2 chị nhìn đẹp quá! Có thể cho em hỏi 2 chị đến đây đi du lịch ạ?

Dahyun đang ăn bánh trong nhà đối diện khách sạn thì nhìn qua óng nhòm thấy có 2 chị gái thật xinh đẹp đang từ trong khách sạn đi ra và họ đang đứng ở gần chiếc xe cấp cứu nên đã nhanh chóng 3 chân 4 cẳng chạy thật nhanh xuống làm quen.

Và thế là Dahyun được đưa lên xe đi cùng 2 chị gái xinh đẹp ấy luôn.

- KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!! CHỊ CÒN CHƯA NHÌN THẤY HÀN QUỐC RA SAO CƠ MÀAAAAAAAAAAAA!!!!

Tiếng Sana vang vọng cả con đường lấn át cả tiếng xe cấp cứu đang inh ỏi, chỉ có Mina vẫn ngồi kế bên im lặng ngắm cảnh vật xa lạ bên ngoài.

"Hàn Quốc, thật xinh đẹp!"

Chuyến du lịch của cả 2 sẽ được bắt đầu từ khu cách ly tập trung này đây.



























- Cũng không tệ ha! Trông như khách sạn khi nãy chúng ta ở vậy, Minari!

Hai chị em lại ở chung phòng với nhau, mặc dù đã bị bế đi cách ly nhưng tâm hồn vô tư của Sana vẫn luôn tồn tại, cô còn định đi chào hỏi hàng xóm những phòng bên cạnh nhưng Mina đã nhanh chóng ngăn cản chị.

- Mina...

- Sao đấy ạ?

Mina không nhìn lấy chị, em chăm chỉ sắp xếp hành lý của cả 2 vào tủ cho gọn gàng.

- Chị xin lỗi....

Trông Sana vừa mới hoạt bát đó giờ lại ủ rủ thế này, chắc hẳn chị ấy đang thấy có lỗi vì đã dắt em đi du lịch không đúng thời điểm đây mà.

- Ở đây cũng tốt mà! Ít ra chúng ta có thể nghỉ ngơi 1 thời gian đấy.

Mina mỉm cười trấn an chị, dù sao việc du lịch đối với em cũng không quan trọng, vì em là người thích nằm lì trong phòng cả ngày cơ mà.

Sana vui vẻ ôm chầm lấy em, Mina thật tốt bụng, nhưng một người hoạt bát như Sana mà bị bắt ở yên trong phòng cả ngày còn không chịu được huống chi cả tháng như thế này.

*Knock knock*

Có 2 nhân viên y tế đến kiểm tra và lấy mẫu xét nghiệm cho cả 2, họ mặc bộ đồ bảo vệ và trông họ khá mệt mỏi, nhìn những vị y bác sĩ chiến đấu chống dịch như thế lại khiến cả 2 cảm thấy có lỗi khi lại đi du lịch vào thời gian này.

- Xin chào! Tôi là Y tá Chou Tzuyu, tôi đến để lấy mẫu xét nghiệm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com