Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Ác Quỷ Và Thiên Thần

Triệu Gia Mẫn lê thân người mệt nhoài trở về nhà. Là nhà của cô và Cúc Tịnh Y, nàng ở trong nhà bếp làm vài món thức ăn. Đúng lúc vừa hoàn tất đem thức ăn ra ngoài để lên bàn ăn ở phòng khách thì thấy Triệu Gia Mẫn đã trở về. Cô đứng ở một bên cởi giày, ngước mắt nhìn lên đã thấy nàng mỉm cười với cô. Triệu Gia Mẫn dường như cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi hôm nay đã tiêu biến hết rồi.

Nàng đi đến bên cô, tiếp nhận áo khoác của cô treo lên giá.

" Làm sao nhìn mệt mỏi như vậy? "

" Ngô Ngũ Chiết hôn mê rồi " vừa nói cô vừa bước đến ôm lấy nàng. Cô ở bên ngoài trời lạnh toàn thân muốn đông cứng. Ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận nhiệt lượng cơ thể nàng ấm áp, khiến cho cô rất thư thả.

" Làm sao em ấy lại hôn mê? " Cúc Tịnh Y dịu dàng mà hỏi, cũng không quên đưa tay ôm lại cô, ôn nhu xoa lấy tấm lưng gầy.

" Bác sĩ Tôn nói chỉ có Hứa Giai Kỳ biết. Nói không được can thiệp cho nên em cũng không biết được đáp án. Nhưng Ngô Ngũ Chiết đang rời bỏ vật chủ. Còn nói có thể Ngô Ngũ Chiết sẽ biến mất "

Nói đến đây cô ôm càng chặt nàng. Cúc Tịnh Y cuối cùng cũng hiểu tại sao đứa nhỏ này trong uể oải như vậy. Đúng là trong ngoài không đồng nhất.

" Em buồn? "

" Buồn gì chứ, cậu ta biến mất em rất mừng. Ngô Triết Hàm cuối cùng cũng có thể chân chính tiếp nhận thân thể mà không phải chịu khống chế "

" Ngô Ngũ Chiết cũng không xấu, tiểu Mẫn, em ấy và em không giống nhau. Em ấy từ nhỏ đã phải học cách cô độc. Không có ba mẹ ở cạnh, tình thương càng không. Em ấy không xấu, nếu như xấu thì hiện tại em còn có thể làm bạn với Ngô Triết Hàm sao? Tiểu Mẫn không cần lừa mình gạt người, chị hiểu em nhất thời không thể tiếp thu chuyện Ngô Ngũ Chiết sẽ rời đi. Nhưng mà chúng ta cũng không có cách ngăn cản em ấy. Em ấy đến như thế nào thì để em ấy rời đi như thế đấy. Đó là cách duy nhất để mọi thứ được nhẹ nhõm. "

" Em biết, nhưng cái tên đáng ghét đó không nói lời từ biệt. Nói đi liền đi em rất ghét cậu ta cao ngạo như vậy? " Triệu Gia Mẫn cuối cùng cũng không cứng đầu nữa. Nói xong liền khóc. Cúc Tịnh Y nhất thời giở khóc giở cười với cô. Chung quy vẫn là một đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa. Thời gian quen biết Ngô Ngũ Chiết chưa lâu nàng cũng không biết cô là người như thế nào. Nhưng có thể khiến cho tiểu tướng công nhà cô để tâm đó là chuyện rất phi thường. Huống hồ Triệu Gia Mẫn luôn tỏ thái độ với Ngô Ngũ Chiết nhưng hiện tại đứa nhỏ này vì cô ấy khóc đến khó coi như vậy, thì chính là trong lòng đã xem Ngô Ngũ Chiết là bạn.

Triệu Gia Mẫn bắt đầu hiểu được khổ sở của Ngô Ngũ Chiết. Hai nhân cách này đều đại diện cho ác quỷ và thiên thần.

Khoảng cách của thiên thần và ác quỷ chỉ cách nhau một vết thương. Nhưng Ngô Triết Hàm có chết cũng không muốn làm ma cậu ta giữ nguyên tâm tính ban đầu từ đó trở thành một kẻ rất nhu nhược. Đối với bi kịch của chính mình trong quá khứ chỉ có thể mỉm cười. Nhờ vả thời gian làm mờ đi mọi thứ lại chẳng hay biết rằng sự thờ ơ thù hận trong cô đã trở thành hạt giống gieo xuống vùng đất nhân cách, nước mắt và tuổi hờn của cô nuôi lớn nó để rồi lúc hạt giống ấy nảy mầm lại trở thành một con ác quỷ.

Ngô Ngũ Chiết chính là ác quỷ, từ ban đầu đã là một con quỷ, nóng giận không cần tự mình kiềm chế, tự nhiên bộc phát không sợ hậu quả. Cứ cho là Ngô Ngũ Chiết ngạo mạn vô đối không ai bằng nhưng mà những vết thương đó là minh chứng để nói rằng sự điên cuồng ấy từ đâu mà ra. Đơn độc một mình không ai bầu bạn, loại cảm giác như vậy Triệu Gia Mẫn chưa từng trải qua, cô cũng không hiểu rõ nó khổ sở đến mức nào. Cảm nhận nỗi đau của người khác là chuyện rất khó khăn nhưng sau khi hiểu được rồi thì có thể làm được gì? Không thể trách móc, không thể thứ tha chỉ có thể cảm thông...

Còn Ngô Triết Hàm là thiên thần, từ đầu khi sinh ra đã là thiên thần. Rất hiểu chuyện, không đòi hỏi, không tranh giành, không phân thiệt hơn,... Yên lặng mà sống an phận thủ thường. Cũng vì những vết thương Ngô Triết Hàm mất đi đôi cánh. Chân chính làm thiên thần đã không thể, chỉ có thể giữ mình, nương tựa ánh quang trên đầu để bản thân không được xa ngã. Ngô Triết Hàm giữ nguyên bản ngã của mình lại vô tình biến Ngô Ngũ Chiết thành người xấu....

Ai đáng trách? Ai đáng hận? Triệu Gia Mẫn đã không thể cân nhắc. Nhưng cô rất đau lòng cho hai người họ. Đều là con người với nhau nhưng chẳng ai san sẻ được gì. Đôi khi Triệu Gia Mẫn cảm thấy chính mình rất tồi tệ. Làm bạn kiểu gì đến bạn mình cũng không hiểu rõ. Chờ đến lúc mọi chuyện xấu đi mới nhìn rõ mọi thứ bi thương không thể hình dung.

" Tiểu Cúc có phải em tệ lắm không? Bây giờ cậu ấy nằm ở bệnh viện hôn mê không biết khi nào mới tỉnh dậy. Còn em lại không thể làm gì cho cậu ấy! "

" Tiểu Mẫn, em đừng tự trách, chị hiểu được em đang nghĩ gì. Con người chúng ta không tàn nhẫn như vậy, không phải không muốn san sẻ chỉ là em cần phải hiểu. Mỗi người đều có quá khứ không muốn ai nhìn thấy. Quá khứ không đáng sợ kể lại quá khứ cho người khác nghe mới thật sự là điều đáng sợ. Ngô Triết Hàm và Ngô Ngũ Chiết cũng không ngoại lệ. Em cũng tự nói Ngô Ngũ Chiết rất ngạo mạn, một người như vậy có thể đem bí mật của cô ấy nói cho em nghe sao? Hiện tại em thấy đấy, có Hứa Giai Kỳ ở bên cô ấy rồi, em đừng lo sợ không ai san sẻ với cô ấy... "

" Tiểu Cúc nhưng mà... " Triệu Gia Mẫn vẫn chưa thể bị thuyết phục, cảm giác tội lỗi ấy vẫn cứ bám dính lấy cô. Cô vẫn ôm nàng khóc nức nở.

" Không nhưng nhị gì cả. Em nhìn đi người trên thế giới này rất nhiều. Nhưng tìm được mảnh ghép cho chính mình rất khó khăn. Ngô Triết Hàm hay Ngô Ngũ Chiết đều tìm được rồi. Hãy tin tưởng Hứa Giai Kỳ sẽ khiến cho hai người họ trở nên tốt đẹp hơn. Cũng giống như em với chị, em buồn em liền khóc với chị, chị buồn chị cũng sẽ ỷ lại vào em cũng sẽ khóc với em. Triệu Gia Mẫn em lớn rồi phải biết trưởng thành. Có một số chuyện rất khó nói mà cho dù có nói cũng phải là người mà đối phương muốn giao phó cả đời, một lòng tin cậy. Em hiểu không? " Cúc Tịnh Y từ đầu tới cuối nói rất nhẹ nhàng, dùng thanh sắc trong veo điềm tĩnh xoa dịu đứa nhỏ trong lòng.

Nàng đã phải lòng cô vì điểm này. Cô sống rất tình cảm, mặc dù ở bên ngoài có đôi lúc cau có bén nhọn. Ngày hôm đó xét xử phiên tòa vụ án của Ngô Ngũ Chiết rõ ràng cô có đến nhưng lưỡng lự không vào. Nàng biết người nàng yêu là kẻ ngoài cứng trong mềm. Rõ ràng quan tâm nhưng vẫn giả vờ không quản. Suốt phiên tòa nàng đứng bên ngoài cùng cô. Kết án phiên tòa nàng với cô mới rời đi.

Con người là như vậy trong ngoài luôn không đồng nhất. Chuẩn bị cho bản thân một cái vỏ bọc cứng cáp. Cuộc đời là sân khấu còn họ là nhân vật chính trong vở kịch của mình. Hát một khúc chia ly, rồi hát một khúc tương phùng, hát vui buồn ly hợp đôi khi chẳng liên quan đến họ. Tẩy đi son phấn họ còn chẳng nhận ra mình là ai. Quanh quẩn dưới ánh đèn nhiều năm, một ngày nào đó vỡ kịch cũng hạ màn. Đời người lại như tro bụi trần gian. Vén lên bức màn sân khấu mới thấy được dáng vẻ bên trong từ lâu đã hoang tàn đổ nát. Người nghe kịch ở lại cuối cùng mới thấy được dáng vẻ tiêu điều ấy. Ranh giới của sự thật chỉ thông qua ánh đèn. Có người nguyện ý tắt đi ánh đèn ấy thì sẽ có người chân thật mang tâm tư phơi bày. Diễn viên cuối cùng cũng chỉ là diễn viên. Diễn cho ai xem cũng được, khi đứng trước người mình yêu lại diễn không nổi. Cho dù có lập nên bao nhiêu vỏ bọc ngày mà người kia bước vào liền sẽ bị phá vỡ. Nàng không ngoại lệ, Triệu Gia Mẫn cũng vậy... Trên đời không có ai ngoại lệ!

" Em biết rồi " tiếng khóc của cô nhỏ dần, có lẽ cô đã bị nàng thuyết phục rồi.

" Vậy thì mau nín khóc còn đi tắm rửa rồi ăn cơm. Hôm nay có lẽ rất mệt mỏi rồi. Ngày mai chị cùng em đi thăm cô ấy "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com