Chương 13: Đại triển tài trí
【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】
Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế
Chương 13: Đại triển tài trí
Edit+Beta: Min
"Ân." Âu Dương Tiếu Tâm gật gật đầu, sau đó nói, "Ba đạo đề này cũng không khó, chính là nếu ta nói ra được đáp án khiến ngươi vừa lòng, Thần Tuyệt có lại đáp ứng một cái điều kiện nữa của ta hay không?"
"Được, ta đáp ứng ngươi." Hoàng Phủ Thần Tuyệt lần này không chút nghĩ ngợi, một ngụm đáp ứng ngay lập tức. Rõ ràng sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho Âu Dương Tiếu Tâm, Cung Thiên Mạch cùng với Dạ Cô Hàn ba người đồng thời sửng sốt.
"Nói đi, điều kiện bây giờ là gì?" Hoàng Phủ Thần Tuyệt coi như không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc sững sờ của Cung Thiên Mạch cùng Dạ Cô Hàn, một đôi mắt tà mị híp lại, môi mỏng vi phác, khóe miệng chứa đựng một chút nghiền ngẫm tươi cười.
"Ách. . . . . ." Âu Dương Tiếu Tâm không dự đoán được hắn sẽ thỏa hiệp nhanh như vậy, thẳng tắp theo dõi hắn chừng năm giây, sau đó trịnh trọng nói, "Ta muốn một khối miễn tử kim bài!"
"Miễn tử kim bài?" Cung Thiên Mạch cùng Dạ Cô Hàn đồng thời hô nhỏ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ khiếp sợ. Vật quý trọng như thế, từ trước tới nay trừ bỏ những văn thần có cống hiến to lớn hoặc là tướng quân có chiến công hiển hách đối với quốc gia, lịch giới (tiền nhiệm) hoàng thượng còn chưa bao giờ đem nó ban cho bất luận kẻ nào khác. Thiếu niên này mở miệng đã đòi miễn tử kim bài, không sợ hoàng thượng nhất thời long nhan đại nộ giết hắn sao? Là hắn quá mức ngây thơ, hay thật gan dạ sáng suốt hơn người, không biết như thế nào là sợ hãi?
"Ngươi cần nó để làm gì?" Cung Thiên Mạch nhíu mày hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng không dễ dàng phát giác, hắn lo lắng hoàng thượng sẽ trị tội tên thiếu niên yếu đuối này.
"Ha ha, muốn miễn tử kim bài tất nhiên là dùng để bảo mệnh." Âu Dương Tiếu Tâm khẽ cười một tiếng, "Tại hạ xưa nay tùy tính tản mạn, không hiểu được lõi đời nhân tình, sợ một ngày kia đắc tội với tầng lớp quyền quý mà rước lấy tai bay vạ gió, cho nên trước tiên muốn hướng Hoàng thượng cầu một đạo bùa hộ mệnh."
"Khẩu vị của ngươi cũng không nhỏ!" Hoàng Phủ Thần Tuyệt trầm giọng nói, dung nhan đang mỉm cười nháy mắt bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén sâu thẳm lạnh như băng tiễn, hòa với sát khí cùng lệ khí thẳng tắp bắn về phía Âu Dương Tiếu Tâm, khiến tâm nàng mạnh mẽ căng thẳng, cả người phiếm xuất ti ti hàn ý.
Ngay tại lúc Âu Dương Tiếu Tâm cho là hắn sẽ long nhan đại nộ thì Hoàng Phủ Thần Tuyệt bỗng nhiên lại nở nụ cười tà mị, ánh mắt sáng quắc nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, nói : "Trước tiên nói một chút về đáp án của ba đạo nan đề kia đi đã, nếu trẫm hài lòng thì sẽ ban thưởng cho ngươi một khối miễn tử kim bài! Nếu không hài lòng. . . . . ." Nói tới đây, hắn dừng lại, cũng không nói tiếp.
Bất quá hắn không nói, Âu Dương Tiếu Tâm cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn dùng từ "Trẫm", dùng thân phận hoàng đế để nói chuyện. Nếu đáp án không khiến hắn vừa lòng, chỉ sợ hậu quả không phải nghiêm trọng bình thường, sơ sẩy một cái sẽ đánh mất tính mạng ngay. Gần vua như gần cọp, cùng thiên tử giao tiếp quả thật là chuyện ngay hiểm nhất trên đời này. Nhưng tình cảnh của nàng đã như tên trên dây, không phát không được rồi.
Hít một hơi thật sâu, Âu Dương Tiếu Tâm khôi phục vẻ bình tĩnh trấn định, êm tai nói: "Đáp án của đạo đề thứ nhất là: cùng đốt cả hai cái dây thừng, một cái đốt hai đầu, một cái chỉ đốt một đầu. Sợi dây đốt hai đầu cháy xong thì hết hai khắc chung (30′), lúc này chúng ta đốt tiếp một đầu còn lại của sợi dây thừng kia, sau khi đốt xong vừa đủ một khắc chung (15′), cộng với hai khắc chung lúc trước vừa vặn ba khắc chung (45′)."
"Đáp án của đạo đề thứ hai là: trước đem vàng thỏi chia làm 1, 2, 4 phần. Ngày đầu tiên, cấp đoạn vàng 1 phần; ngày hôm sau cấp đoạn vàng 2 phần, rồi thu hồi đoạn vàng 1 phần hôm trước; ngày thứ ba, cấp cho họ đoạn vàng 1 phần đã lấy về; ngày thứ tư thu hồi hai đoạn vàng thỏi 1 phần và 2 phần, sau đó trả đoạn vàng thỏi 4 phần; ngày thứ năm, trả cho họ đoạn vàng 1 phần; ngày thứ sáu, trước trả đoạn vàng 2 phần, sau thu hồi đoạn vàng 1 phần; ngày thứ bảy trả nốt đoạn vàng 1 phần kia là xong."
"Về phần đạo đề thứ ba, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. Bất quá, chúng ta vì sao không đổi một cái góc độ khác để suy nghĩ?" Âu Dương Tiếu Tâm ha ha cười, thầm nghĩ người ra đề mục này thực xảo quyệt. Hoàn hảo đạo đề này vẫn có lỗ hổng, bằng không nàng cũng phải lắc đầu thở dài .
"Đổi lại góc độ để suy nghĩ? Có ý tứ gì?" Cung Thiên Mạch cùng Dạ Cô Hàn khẩn cấp hỏi, ngay cả Hoàng Phủ Thần Tuyệt cũng dựng lỗ tai lê chờ câu trả lời của nàng.
"Muốn hái trăng trên trời, tất nhiên là không thể nào. Nhưng nếu chỉ cần ánh trăng mà không cần trăng, vậy không giống với lúc trước. Chúng ta chỉ cần mượn dùng một chén nước trong, sau đó đem hình ảnh ánh trăng phản chiếu vào trong chén. Vốc nước hứng ánh trăng, ba vị nghĩ đến, cái này có tính là đã hái được trăng trên trời hay không?"
Dứt lời, Âu Dương Tiếu Tâm ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thần Tuyệt, dung nhan thanh nhã tuyệt tục lộ vẻ tươi cười thản nhiên, một thân thong dong, bình tĩnh xuất trần; hành nhược lưu vân, thong thả không sợ hãi; tĩnh lặng như hồ sâu, phong dương bất hưng. Nàng tựa như một vật báu hào quang bắn ra bốn phía, bất tri bất giác liền hấp dẫn tầm mắt mọi người trong nhã các.
"Đề khéo, đáp án của công tử lại càng khéo hơn." Ánh mắt thâm thủy phức tạp của Hoàng Phủ Thần Tuyệt khóa chặt vào Âu Dương Tiếu Tâm, đó là một loại ánh mắt khi xác định được con mồi mới có thể phát ra —— ánh mắt mang sắc thái vô tận đoạt lấy cùng xâm lược!
Ánh mắt như vậy làm cho Âu Dương Tiếu Tâm có chút hối hận, hối hận mình không nên vì một cái bảo mệnh phù mà cùng đế vương lãnh khốc vô tình, tâm cơ thâm trầm trước mắt giao tiếp. Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, không biết nàng hiện tại hối hận có còn kịp hay không?
"Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?" Cung Thiên Mạch nhịn không được vẫn muốn biết thêm về thiếu niên nhìn như nhu nhược lại ẩn chứa vô hạn trí tuệ, một thân thong dong bình tĩnh này. Ở chung càng lâu, hắn càng tò mò hơn về 'hắn', cũng càng muốn vạch trần tầng thần bí trên người 'hắn' ra.
"Ha ha, xem ra Cung thiếu rất có hứng thú với thân thế của tại hạ a." Âu Dương Tiếu Tâm liếc nhìn Hoàng Phủ Thần Tuyệt, hắn tuy rằng trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng chắc cũng tràn ngập tò mò về mình. Một khi đã như vậy, chẳng bằng thẳng thắn một chút, miễn để họ phải ngầm đi điều tra được sự tình gì, tiện thể tạo một thân thế hợp lý lừa họ.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tiếu Tâm rũ mắt xuống, đầu óc nhanh chóng chuyển động một vòng, lập tức liền có chủ ý, thích thú cười nhạt nói: "Tại hạ Vô Song, từ nhỏ đi theo gia sư ẩn cư ở Vô Ưu Cốc, một đoạn thời gian trước, sư phụ lão nhân gia xuất ngoại vân du, ta một người ở trong cốc không thú vị, liền dẫn theo dược đồng Xảo Nhi vụng trộm chạy xuống núi, cũng muốn học theo sư phụ lão nhân gia vân du tứ hải một phen. Hôm nay mộ danh tới Tân Bích Lâu đây, khéo sao gặp được vài vị."
Dứt lời, chỉ thấy Cung Thiên Mạch cùng Dạ Cô Hàn vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, ngay cả người từ trước đến nay đều chỉ cười mỉm Hoàng Phủ Thần Tuyệt cũng hơi hơi thay đổi sắc mặt.
"Làm sao vậy? Có vấn đề gì không?" Âu Dương Tiếu Tâm có chút mơ hồ hỏi, nhìn biểu tình của ba người bọn họ, nàng đột nhiên có một loại cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
"Khó trách tài trí hơn người, nguyên lai ngươi đúng là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân, hảo một cái Vô Song a!" Hoàng Phủ Thần Tuyệt hiểu rõ cười, ngừng tạm, lại nói, "Vô Song, ba đạo nan đề ngươi vừa trả lời là xuất từ tay sư phụ ngươi Thiên Cơ lão nhân."
"Ta. . . . . . Sư phụ ta?" Âu Dương Tiếu Tâm nhất thời có chút không tiêu hóa nổi, thầm nghĩ một câu "Thiên yếu vong ngã" (Trời muốn diệt ta). Trời ạ, nàng bất quá là nói bừa một phen, không đâu lại đánh trúng thiết bản vậy? Trên đời này thật đúng là có một Vô Ưu Cốc a!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Kiên trì tiếp tục thêu dệt? Xem ra trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
"A, ha ha. . . . . . Các ngươi đã gặp qua sư phụ ta, vậy có phải cũng đã đi qua Vô Ưu Cốc?" Âu Dương Tiếu Tâm muốn cười cũng không cười nổi, sắc mặt có chút cứng ngắc, cảm thấy căng thẳng bồn chồn, chỉ sợ ba người bọn hắn đột nhiên hỏi Vô Ưu Cốc ở đâu, nàng kia liền thật sự phải chết thảm.
"Một tháng trước ta cùng Hàn đi qua Vô Ưu Cốc một chuyến, là phụng mệnh hoàng thượng hướng sư phụ ngươi cầu y." Cung Thiên Mạch nói, đang muốn hỏi thêm vài điều, cũng may ngay sau đó, chưởng quầy đã dẫn theo vài cái hạ nhân đưa đồ ăn mà lúc trước Âu Dương Tiếu Tâm gọi tới.
Thức ăn phong phú, hơn nữa còn đầy đủ hương sắc vị, đối với người một ngày chỉ ăn hai bữa mà toàn là cơm thừa canh cặn như Âu Dương Tiếu Tâm, việc đối phó với ba người trước mắt xem ra không có lực hấp dẫn bằng những món ăn này.
"Ba vị, ta đói bụng, trước không cùng các ngươi khách khí, có lời gì thì sau khi ăn xong lại nói tiếp." Âu Dương Tiếu Tâm âm thầm nuốt nước miếng, lập tức một phen kéo lấy tay áo Xảo Nhi vẫn còn đang cúi đầu, vẻ mặt khẩn trương đứng ở đằng sau qua, đem nàng ấn xuống ngồi bên cạnh mình, ôn nhu nói, "Xảo Nhi, ngươi không phải đã sớm đói bụng sao, chúng ta mau nhanh chóng ăn cơm, không cần câu nệ tiểu tiết. Về sau chắc hẳn sẽ còn nhiều trường hợp như vậy, không có gì phải sợ hãi."
"Nhưng mà. . . . . . Tiểu. . . . . . Công tử, ta. . . . . . Ta còn rất sợ hãi. . . . . ." Xảo Nhi đầu cúi cúi, khẩn trương đến nỗi ngay cả nói cũng không rõ ràng. Cũng khó trách, một cái ti tiện nha đầu chưa bao giờ thấy qua các đại nhân như nàng, hôm nay lại được gặp nhiều quý nhân có thân phận cao quý thế này, hơn nữa một người trong đó còn là đương kim Thánh Thượng, chuyện như vậy, cho dù nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, bảo nàng làm sao có thể không khẩn trương sợ hãi?
"Sợ cái gì, chúng ta cũng không ăn thịt ngươi." Cung Thiên Mạch buồn cười lắc lắc đầu, giương mắt nhìn về phía Âu Dương Tiếu Tâm giễu cợt nói, "Vô Song, tiểu dược đồng này của ngươi thật thú vị."
"Ha ha, thật không, ăn cơm ăn cơm." Âu Dương Tiếu Tâm hạ tầm mắt xuống, không để ý tới hắn, ôn nhu trấn an Xảo Nhi trong chốc lát, sau đó gắp không ít đồ ăn dinh dưỡng phong phú để vào trong bát Xảo Nhi, cuối cùng mới ăn đồ ăn của mình. Tướng ăn tuy rằng tao nhã, nhưng tốc độ lại có xu thế gió cuốn mây tan, gió thu cuốn hết lá vàng.
"Khụ khụ. . . . . . Vô Song, ăn chậm một chút, không có ai tranh với ngươi đâu." Hoàng Phủ Thần Tuyệt cười nói, trong mắt hiện lên một chút sủng nịnh hiếm thấy nhưng nhanh chóng tắt đi, mau đến khiến người khác không thể phát hiện.
"Ngươi không phải có tiền sao, thế nào lại có bộ dáng đói bụng như vài ngày chưa được ăn cơm vậy?" Dạ Cô Hàn giật mình sửng sốt nửa ngày, đột nhiên toát ra một câu.
Nghe vậy, Âu Dương Tiếu Tâm thiếu chút nữa chết nghẹn. Sau khi khó khăn nuốt xuống đống thức ăn đầy trong miệng, nàng trừng mắt nhìn kẻ gây ra chuyện Dạ Cô Hàn, đoạn tức giận nói: "Dạ thiếu gia, kiếp trước ta không có bới móc mộ tổ nhà ngươi đâu nha! Không phải thuận tay lấy của ngươi vài cái ngân phiếu sao, có tất yếu phải nhớ mãi không quên đến giờ không? Ngươi nhìn Cung thiếu mà xem, hắn có keo kiệt lại nói nhiều như ngươi đâu?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy nước trà mà Hoàng Phủ Thần Tuyệt cùng Cung Thiên Mạch vừa mới uống vào miệng bỗng "Xì" một tiếng phun ra thật xa, thập phần không cho người nào đó mặt mũi, cao giọng phá lên cười.
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Dạ Cô Hàn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khuôn mặt âm trầm nói liên tục ba chữ "Ngươi", sau đó lại chẳng nói tiếp được nữa.
"Ngươi cái gì mà ngươi, keo kiệt còn không thừa nhận a!" Âu Dương Tiếu Tâm bĩu môi, lập tức lấy ra trong tay áo năm cái ngân phiếu, đau lòng xót thịt ném tới trước mặt Dạ Cô Hàn, "Nha, ngân phiếu trả lại cho các ngươi, trước đó là chơi đùa với các ngươi một chút thôi, giờ trả lại cho ngươi."
"Ách, Hàn, Mạch, các ngươi đây là quen biết từ trước rồi ư?" Hoàng Phủ Thần Tuyệt nhìn nhìn Dạ Cô Hàn, sau đó nhìn sang Cung Thiên Mạch, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở mấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng nằm trên bàn, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Không có gì, bất quá là một hồi hiểu lầm." Cung Thiên Mạch cười cười, lập ghé vào bên tai Hoàng Phủ Thần Tuyệt, thấp giọng nói bốn chữ, cũng không nhiều lời. Hắn tin tưởng lấy sự khôn khéo thông tuệ của Hoàng thượng, nghĩ lại một chút hẳn có thể hiểu được là có ý gì.
"Thiết bất toán thâu (trộm không tính là trộm)?" Hoàng Phủ Thần Tuyệt thì thào lập lại một lần, sau cao giọng cười ha hả. "Ha ha ha, hảo một cái thiết bất toán thâu!"
"Cười đã sao?" Âu Dương Tiếu Tâm buông bát đũa, lành lạnh hỏi, thật sự là một đám không có lễ phép!
"Vô Song, Trẫm phong ngươi làm Hàn lâm Đại học sĩ được không?" Hoàng Phủ Thần Tuyệt ngưng cười, bỗng nhiên nói, trong mắt có một cỗ thâm ý cùng phức tạp khó hiểu.
Nghe vậy, Âu Dương Tiếu Tâm sửng sốt một lát, lập tức khẽ cười một tiếng, nói: "Hảo ý của Hoàng thượng, Vô Song xin nhận. Chỉ là, an năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan (Bản dịch của Hoa Sơn: Há chi cúi lạy đám quan cường quyền – Khiến lòng ta không sao vui đặng)!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com