Chương 20: Sơ kiến rừng đào
【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】
Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế
Chương 20: Sơ kiến rừng đào
Edit+Beta: Min
Vãn Thu Các, Phủ Thừa Tướng.
Trong đình hoa, Âu Dương Tiếu Tâm lười biếng dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn cây liễu xanh tươi lúc đầu hạ, dương hoa bay khắp trời rồi rơi xuống đường, dường như trải lên đó một tầng trắng chiên. Thanh Trì nước chảy giữa từng mảng lá sen xanh đậm,trùng điệp vẽ thành từng vòng tròn trên mặt nước, thật sự là ứng với câu thơ miêu tả cảnh đẹp của Đỗ Phủ "Tảm kính dương hoa phô bạch chiên, điểm khê hà diệp điệp thanh tiễn (Dịch thơ: Thảm hoa dương liễu chan hòa, Xanh xanh mặt suối mượt mà lá sen)."
Phong cảnh tốt đẹp như vậy khiến tâm tình nguyên bản có chút nóng nảy của nàng trở nên trong sáng vui vẻ. Mệt mỏi nghiêm chỉnh cả buổi sáng, giờ phút này mới có điểm rảnh rỗi để thả lỏng một chút.
Bất quá chỗ ở của các tiểu thư đúng là rất tốt, nàng mới được đưa đến Nam Uyển Vãn Thu Các không đến một ngày liền thích nơi này. Trong Các, cảnh trí khúc chiết biến hóa, hoàn cảnh yên tĩnh u nhã, bố cục thiết kế hợp lý, đôi sơn tạc trì, khởi tạ thụ đình, mỗi một địa phương đều thực linh lung, đường nét độc đáo, nàng muốn không thích cũng khó a.
Nhất là tiểu lương đình hiện nàng đang ở, phía đông kề sát hòn giả sơn, phía tây dựa vào lưu thủy, phía nam hướng về hoa viên, phía bắc gặp thanh trì, hiển nhiên là một gian ẩn tạ lịch sự lại tao nhã, rất tương xứng với tên "Túy Tâm Đình" (túy tâm: say mê), nàng thật là có điểm say mê nơi đây.
"Tiểu thư, người miệt mài cả buổi sáng là vì cái này sao?" Xảo Nhi bưng một mâm điểm tâm đến gần, tầm mắt đảo qua chồng giấy Tuyên Thành trên bàn đá ở lương đình, bất giác vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu. "Nhưng những thứ này là gì a, nhiều như vậy, Xảo Nhi một chữ cũng không hiểu."
"Ha ha, ngươi không biết chữ, biết ta viết cái gì mới kì quái đó." Âu Dương Tiếu Tâm cười cười lắc đầu, lập tức đi đến ghế đá tao nhã ngồi xuống, tiếp lấy thực điệp (đĩa thức ăn) trong tay Xảo Nhi, lấy một khối bánh bỏ vào miệng, tướng ăn mặc dù không phải thực lịch sự, nhưng khiến Xảo Nhi cảm thấy thẳng thắn đáng yêu.
Bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi nâng cằm lên, mở to đôi mắt tròn nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, một hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi: "Tiểu thư, Xảo Nhi như thế nào cũng không hiểu được, vì sao người đột nhiên lại biết viết chữ, hơn nữa chữ của tiểu thư còn thực đẹp nữa chứ."
"Xảo Nhi a, ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, ta vốn biết viết chữ đó chứ, có lẽ trước kia tiểu thư nhà ngươi che giấu mà thôi." Âu Dương Tiếu Tâm nuốt xuống miệng điểm tâm, ngừng một lát lại ra vẻ kiêu ngạo nói, "Cũng có thể tiểu thư nhà ngươi là thiên tư thông minh hơn người, vô sự tự thông đi." Nàng cũng thấy kỳ quái, Xảo Nhi rõ ràng nói nàng dốt đặc cán mai, nhưng vì sao những chữ trên sách nàng đều biết không sót một từ? Xảo Nhi còn nói nàng không thông thi từ ca phú, không biết cầm kỳ thi họa, lại càng không hiểu tứ thư ngũ kinh lục nghĩa (Tứ Thư: bốn quyển sách kinh điển của văn học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn làm nền tảng cho triết học Trung Hoa và Khổng giáo; Ngũ Kinh: 5 quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, 5 quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính), nhưng rõ ràng nàng cũng hiểu hết những thứ này. Nàng tin tưởng Xảo Nhi sẽ không lừa nàng, nhưng lại không thể giải thích nổi những điều đó, chẳng lẽ nàng thật là kỳ tài ngút trời vô sự tự thông?
Ha ha, nói không chừng nàng chính là một thiên tài đi! Những thứ nàng biết thực sự rất nhiều, tựa như một chồng giấy Tuyên Thành trên bàn đá kia, đó chính là thành quả lau động suốt một buổi sáng nghiêm chỉnh cực khổ của nàng. Trên đó viết về hình thức quản lý cùng kinh doanh tửu lâu, ngay cả bản thiết kế tửu lâu nàng cũng vẽ ra, còn viết rành mạch phong cách tròn trí và thiết kế bố cục. Nàng viết viết vẽ vẽ hết một buổi sáng, cũng cảm thấy lẫn lộn một buổi sáng, nàng không rõ tại sao mình lại biết mấy thứ này, nhưng mấy thứ này chính là không tự chủ hiện ra trong đầu nàng.
Bất quá, nàng mặc dù có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng lại thật sự cảm thấy vui vẻ cùng hưng phấn. Có những tri thức mà người khác không thể tưởng tượng được, hơn nữa còn được đương kim thiên tử Hoàng Phủ Thần Tuyệt làm hậu thuẫn, nàng tin tưởng nàng nhất định có thể tạo ra một gian tửu lâu vừa có thể kiếm ra tiền vừa có danh khí hơn cả Tân Bích tửu lâu.
Đúng, nàng muốn mở tửu lâu, nàng muốn chính mình kiếm tiền, nàng nên vì tương lai của mình mà chuẩn bị tốt một cái hậu thuẫn hữu lực nhất. Nàng không cho rằng sau khi gả tiến Diệu Vương phủ sẽ tuân thủ tam tòng tứ đức, dĩ phu vi cương (đại khái là lấy chồng làm nhất). Nếu có thể, nàng tuyệt không muốn gả cho cái tên Hoàng Phủ Thần Diệu kia, thứ nàng muốn là tự do cùng độc lập, muốn 'chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão' (nắm tay nhau, cùng ở bên nhau đến bạc đầu răng long) với một người duy nhất. Chỉ chút đó thôi nhưng tên Hoàng Phủ Thần Diệu kia sao có thể cấp cho nàng đây?
Hiện tại nàng cũng có thể đoán được, sau khi gả tiến Diệu Vương phủ sẽ có xung đột cùng mâu thuẫn với Hoàng Phủ Thần Diệu. Có lẽ nàng tránh không được tai họa này, cho nên điều bây giờ nàng có thể làm là khiến mình từng bước trở nên mạnh mẽ. Muốn mạnh mẽ thì thứ không thể thiếu chính là tiền tài.
"Tiểu thư, bữa tối Diệu Vương gia sẽ tới, ta có chút khẩn trương." Xảo Nhi nhẹ nhàng giữ chặt lấy ống tay áo của Âu Dương Tiếu Tâm, có chút sợ hãi nhìn nàng.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay tóc mái che trên trán của Âu Dương Tiếu Tâm, vết sẹo nguyên bản bị che một nửa nhất thời hiển lộ toàn bộ, nhìn qua có chút dữ tợn, lại có chút khủng bố.
"Tiểu thư. . . . . ." Xảo Nhi muốn nói lại thôi, đưa tay gẩy hạ phần tóc mái bị gió thổi làm cho hỗn loạn của nàng, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ đau lòng.
"Ta quen rồi." Âu Dương Tiếu Tâm cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi, vân đạm phong khinh phun ra ba chữ. Nàng biết Xảo Nhi lo lắng cho mình, Xảo Nhi sợ khi Diệu Vương gia gặp bộ dạng này của mình, còn không kịp bị hấp dẫn đã sợ tới mức nổi trận lôi đình. Bất quá cũng phải, ai có thể không tức giận khi cưới phải một cô nương xấu trung cực phẩm đây?
"Quên đi, không nói chuyện này nữa. Xảo Nhi, buổi sáng ta bảo em cho người dựng lại bàn đu dây, bây giờ đã được chưa?" Âu Dương Tiếu Tâm nhu nhu tóc Xảo Nhi, cười hỏi.
"Đã sớm làm xong rồi, Xảo Nhi thấy tiểu thư cứ luôn vội vàng viết này nọ, cho nên mới không có quấy rầy."
"Nga, vậy chúng ta đi đu dây thôi, thừa dịp trước khi cái tên Diệu Vương gia kia đến quý phủ mà hảo hảo thư giãn một lúc." Dứt lời, Âu Dương Tiếu Tâm đứng dậy kéo tay Xảo Nhi đi ra khỏi Túy Tâm Đình.
Đi vào một chỗ ở bên trong rừng đào, từ xa đã nhìn thấy một bàn đu dây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trên ván gỗ lót gấm, trên gấm rơi vài phiến lá đào. Dây thừng rất dài, biên độ lay động hẳn là sẽ rất lớn đi.
Âu Dương Tiếu Tâm bước nhanh đến bàn đu dây, phẩy lá đào rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng mà ngồi lên.
"Xảo Nhi, em đứng sau lưng đẩy ta."
"Được." Xảo Nhi lên tiếng, xoay người đi ra phía sau nàng, "Tiểu thư, người nắm chắc vào, em đẩy đây."
"Ân." Âu Dương Tiếu Tâm hít sâu một hơi, cao hứng gật đầu.
Không đầy một lát, bàn đu dây liền bị đẩy lên thật cao. Cái loại cảm giác ở chỗ cao thực sự tốt lắm, tươi mát thư sướng, tự tại vô cùng.
"Xảo Nhi, tiếp tục đẩy cao lên, hảo hảo chơi đùa nha. Chút nữa em cũng ngồi lên thử xem, cam đoan em sẽ thực thích thú."
Vừa dứt lời, bàn đu dây lại bị đẩy lên cao hơn. Âu Dương Tiếu Tâm nhắm mắt lại, cảm giác được tay áo phiêu phiêu, váy áo bay lên, giống như mình cũng bay lên theo gió.
Gió thổi qua bên tai, thỉnh thoảng có lá rụng lau ở trên mặt, trên tay cùng xiêm y. Nàng không khỏi thả lỏng cười ha hả, tiếng cười thanh nhã xinh đẹp vang vọng ở rừng đào.
"Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong (Dịch nghĩa: Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ
Ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình)." Âu Dương Tiếu Tâm cao giọng đọc, câu thơ này thật đúng là phù hợp với tâm cảnh của mình vào lúc này. Trầm ngâm một lát, bỗng nói, "Xảo Nhi, ta hát một bài cho em nghe nha."
"Tốt tốt, tiếng hát của tiểu thư khẳng định dễ nghe." Xảo Nhi không ngừng hoan hô, tuy rằng chưa từng nghe qua tiểu thư ca hát, cũng biết tiểu thư không biết hát ca, nhưng nàng vẫn thấy chờ mong.
"Ta còn chưa có hát qua, em đã biết nó dễ nghe?!" Âu Dương Tiếu Tâm cười cười nhìn Xảo Nhi, lập tức hé mở môi mọng, từ từ hát lên.
Tôi giống như một cơn gió tự do
Tựa như không thể giữ lại ôn nhu của bạn
Bạn chìa hai tay đẩy tôi ra
Bạn đi đi tốt nhất đừng quay đầu
Vô tận phiêu lưu tự do khát cầu
Sở hữu tang thương một mình thừa nhận
Tôi cho bạn ôn nhu bạn cự tuyệt nhận
Tôi cho bạn hai tay chân thật cảm thụ
Tôi cho bạn trí nhớ tự do lâu dài
Tôi cho bạn mọi thứ mà không thể dừng lại
Tôi giống như một cơn gió tự do
Tôi giống như một cơn gió tự do
(Bài hát: )
Mới hát một lần, Xảo Nhi còn không kịp đánh giá, đã nghe thấy một tiếng nói bá đạo âm lãnh đến mức tận cùng từ trong rừng vang lên: "Hừ! Ngươi còn muốn tự do như gió sao? Dựa vào, ngươi không xứng!"
Âu Dương Tiếu Tâm dựa vào nơi phát ra thanh âm nhìn lại, vừa thấy liền cả kinh đến mức súyt thì từ dây đu ngã xuống dưới đất.
Hoàng Phủ Thần Diệu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com