Chương 25: Âm thầm phân cao thấp
【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】
Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế
Chương 25: Âm thầm phân cao thấp
Edit+Beta: Min
Âu Dương Tiếu Tâm nhìn nam nhân tà mị tuấn tú như yêu nghiệt đang lười nhác tựa vào trước bàn kia, sau nhiều lần do dự, cuối cùng cũng vẫn cất bước tiến về phía họ.
"Vô Song, còn đứng đấy làm gì? Mau ngồi đi!" Khuôn mặt Cung Thiên Mạch tràn đầy vui sướng, vừa nói vừa kéo tay Âu Dương Tiếu Tâm, để nàng ngồi bên cạnh hắn.
"Uống chén trà đi." Dạ Cô Hàn thuận tay rót chén trà đưa tới trước mặt Âu Dương Tiếu Tâm, lãnh mâu nhìn vào bàn tay Cung Thiên Mạch vẫn còn đặt trên cánh tay nàng, hai hàng lông mày bất giác cau lại.
"Đa tạ!" Âu Dương Tiếu Tâm không chút dấu vết rút tay về, tiếp nhận chén trà do Dạ Cô Hàn đưa tới nhấp một ngụm. Nụ cười nhẹ nhàng lễ độ khiến Dạ Cô Hàn sửng sốt, lập tức giả trang lãnh khốc quay đầu đi chỗ khác.
Hoàng Phủ Thần Diệu ngó qua Cung Thiên Mạch, sau đó lại nhìn sang Dạ Cô Hàn, âm thầm kinh ngạc về thái độ ân cần ấy. Phải biết rằng hai người này trước nay tâm cao khí ngạo, đối với ai cũng đều trưng ra bộ dạng hờ hững, ngay cả trước mặt mình và Hoàng thượng, hai người hắn cũng chưa từng lễ độ đến vậy. Nếu muốn để hai người này châm trà mời, còn không bằng nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng trước mắt, không ngờ Mạch và Hàn lại ân cần với thiếu niên này tới vậy. Đến cùng thì y có cái gì đặc biết?
Mạch nói y là một người vừa thanh diễm tuyệt tục lại vừa tài hoa hơn người, hiện giờ xem ra cũng không tính là nói ngoa. Tài hoa và trí tuệ tạm thời chưa nói đến, chỉ đơn thuần nhìn vào dáng điệu và khí chất của y đã biết là hạng thượng thừa rồi.
Nhất là cặp mắt kia, trong suốt long lanh, thanh triệt vô cùng, tựa như chiếm hết thiên địa tạo hóa, hút hết tinh hoa nhật nguyệt, thần thái phiêu dật, thanh tao thản nhiên. Mà trên trán hắn còn ẩn hiện một cỗ khí chất thanh nhã cao quý, tĩnh như nước mùa xuân, thanh nhược như nguyệt, tinh khiết như tuyết liên.
Người thanh nhã linh động, ý vị du nhiên như vậy, quả là hiếm thấy!
Sau khi cao thấp đánh giá Âu Dương Tài Tâm, cuối cùng Hoàng Phủ Thần Diệu cũng mở miệng, "Ngươi chính là Vô Song?"
"Đúng, ta chính là Vô Song" Âu Dương Tiếu Tâm gật đầu, thản nhiên trấn định nghênh đón ánh mắt dò xét của Hoàng Phủ Thần Diệu. Một lát, lại cúi đầu chắp tay thi lễ, nói, "Tham kiến Diệu Vương!"
"Sao ngươi lại biết thân phận Bổn vương?" Hoàng Phủ Thần Diệu thẳng người, đôi mắt hoa đào hiện lên một chút tinh quang.
"Ha ha, một thân cẩm bào diễm hồng chói mắt này không phải đã nói hết thân phận của Vương gia rồi sao?" Âm Dương Tiếu Tâm khẽ cười một tiếng, kỳ thật nàng càng muốn nói: Nam nhân có thể mặc hồng bào mà vẫn hoàn mĩ đến vậy, toàn bộ Thịnh Kì trừ bỏ Hoàng Phủ Thần Diệu ngươi ra, còn có thể là ai nữa? "Huống hồ, trên trán Vương gia còn có một cái ấn ký độc nhất vô nhị hình hỏa diễm, Vô Song dù muốn làm bộ không biết Vương gia thì cũng không có khả năng!"
"Vậy sao?!" Hoàng Phủ Thần Diệu khẽ nhếch môi, khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, con ngươi lấp lánh như gió xuân phá tan hàn băng, quang hoa bức người. Hắn ngừng lại một lát rồi nói, "Thấy Mạch và Hàn nói ngươi là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân. Nhưng bổn vương nghe đồn rằng Thiên Cơ lão nhân chỉ có một đồ đệ tên là Thanh Phong, chưa từng nghe còn có một đồ đệ tên là Vô Song" Dứt lời, phượng mâu vô thức nhướng lên, khóe mắt tuy chứa tiếu ý, nhưng phân lạnh lẽo uy nghiêm cùng tà khí cũng nhè nhẹ áp đến.
"Ha ha, Vương gia chưa nghe thấy, không có nghĩa là nó không có. Thiên Cơ lão nhân là sư phụ ta, Vô Song không cần phải nói dối. Vương gia tin cũng tốt, không tin cũng được." Âu Dương Tiếu Tâm hít một hơi thật sâu, có chút kinh sợ khí tràng cường thế của hắn, tuy vậy ngoài mặt vẫn ra vẻ trấn tĩnh tự nhiên.
Nàng biết rằng nam nhân trước mắt là người rất khó đối phó, ngay cả khí tràng cuồng bá nguy hiểm quanh thân hắn cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Ba tháng sau khi gả vào Diệu Vương phủ, cuộc sống của nàng đã phải trải qua bao khổ cực, chỉ cần ngẫm lại cũng khiến nàng phải rùng mình. Xem ra, con đường tương lai của nàng sẽ không dễ dàng gì đây!
Hoàng Phủ Thần Diệu im lặng, thanh nhã thiếu niên này có phải là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân hay không, đương nhiên hắn sẽ đi điều tra một phen. Nếu hắn nói thật thì tốt, còn nếu như muốn bịa chuyện gạt người, vậy những cái khác cũng không cần phải nói đến nữa.
Muốn giả mạo làm đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân, cũng cần phải có dũng khí!
"Vô Song cảm thấy bức họa sơn thủy kia thế nào?" Hoàng Phủ Thần Diệu thân thủ chỉ vào một bức họa treo trên tường, tùy ý hỏi.
Âu Dương Tiếu Tâm nhìn theo hướng tay hắn một lúc, đoạn cười nhạt nói: "Tốt lắm!"
"Vậy ngươi thử nói xem nó tốt ở chỗ nào?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Diệu tràn đầy hứng thú, cũng muốn biết hắn là học đòi văn vẻ hay thực sự là cao nhân.
"Đồ tốt chân chính là thứ chỉ có thể tự lĩnh hội mà không thể nói ra." Âu Dương Tiếu Tâm khẽ lắc đầu, nàng tất nhiên là biết dụng ý của hắn. Một khi đã như thế, sao nàng có thể làm cho hắn thất vọng được chứ? Nam nhân cao ngạo như vậy, nếu không có một chút gì đó khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, chỉ sợ ngay cả một mắt hắn cũng không thèm liếc đến ngươi. "Vương gia, bức họa này sắc thái tươi sáng, từng đường từng nét đều thể hiện ra cái tài của người vẽ. Núi xanh ẩn hiện trong làn sương mờ ảo, nước biếc thong thả trôi, thuyền nhỏ nhẹ lay động, tất cả hòa quyện với nhau, khiến bức họa càng tăng thêm một chút linh khí. Họa trung ý cảnh của bức tranh cũng rất khá, có thể nói là tuyệt mỹ, khiến người ta có cảm giác như 'Chu hành bích ba thượng, nhân tại họa trung du' (M: câu thơ trong bài "Quế Lâm sơn thủy" của Trần Miểu, dịch ý: thuyền đi trên sóng xanh biếc, người như dạo trong bức họa), xác thực phi phàm."
"Hảo một cái 'Chu hành bích ba thượng, nhân tại họa trung du', Vô Song quả nhiên cũng là người biết thưởng tranh!" Hoàng Phủ Thần Diệu cười khen ngợi, quay đầu nhìn về phía Cung Thiên Mạch đang ngượng ngùng, làm như chế nhạo nói, "Mạch, ngươi chỉ tùy tiện vẽ ra vài đường cũng có thể được Vô Song đánh giá cao như thế, danh hiệu 'Thịnh Kỳ đệ nhất phong lưu tài tử' quả là không uổng đâu!"
Nghe hắn nói như vậy, Âu Dương Tiếu Tâm mới biết bức họa sơn thủy kia được xuất từ tay Cung Thiên Mạch, đáy lòng bất giác âm thầm bội phục. Lại nghĩ tới hắn còn là Thiếu đông gia của Tân Bích Tửu Lâu, sự kính nể lại càng tăng thêm ba phần.
Dạ Cô Hàn lạnh lùng nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, chỉ cảm thấy vẻ bội phục trong mắt nàng có chút chướng mắt. Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên phần cổ hở ra của nàng có một vết bầm, bèn hỏi: "Cổ của đệ sao lại thế này? Tại sao lại có vết bầm, đệ bị thương ư?" Trong thanh âm lạnh như băng trộn lẫn một chút gì đó lạ lùng. Đó là cảm giác quan tâm và lo lắng mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
"Ta. . . . . ." Âu Dương Tiếu Tâm vừa mở miệng, Cung Thiên Mạch đã vội vàng đi tới, kéo cổ áo của nàng ra, cẩn thận xem xét vết thương.
"Ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Tiếu Tâm bị hành động đột ngột của hắn làm hoảng sợ, đầu rụt về phía sau, hai tay túm chặt lấy cổ áo của mình.
"Ồ, Thực. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ." Cung Thiên Mạch ngập ngừng nói, bàn tay vươn ra nhanh chóng rụt lại như bị lửa thiêu, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên một mảng hồng hồng. "Cung mỗ chỉ muốn xem thương thế của đệ thế nào, cũng không có mưu đồ gì. Nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin Vô Song thứ lỗi."
"À, thì ra là vậy, không sao đâu, Vô Song tạ ơn Cung thiếu đã quan tâm. Vết bầm ấy là do mấy hôm trước ta sơ ý mà thành, cũng không có gì đáng ngại cả." Âu Dương Tiếu Tâm âm thầm thở ra một hơi, thầm nghĩ bản thân thật sự quá mẫn cảm, mới vừa rồi còn cho rằng thân phận nữ nhi đã bị Cung Thiên Mạch phát hiện ra. Nghĩ tới vết bầm trên cổ chính là do tên yêu nghiệt Vương gia trước mắt gây nên, tầm mắt thanh lãnh mang theo một chút phẫn nộ bất giác ném lên người Hoàng Phủ Thần Diệu.
Nam nhân chết tiệt, không biết thương hương tiếc ngọc là gì cả! Vết tích từ hai ngày trước tới bây giờ vẫn chưa hết! Về sau nếu có cơ hội, nàng nhất định phải trả lại hắn món nợ này!
Cảm nhận được địch ý của nàng, Hoàng Phủ Thần Diệu có chút khó hiểu, không khỏi nhíu mày hỏi: "Tại sao lại nhìn Bổn vương như vậy?"
"Không phải, chỉ là mắt ta bị chuột rút, cho nên tầm mắt mới không nghe theo sai sử như vậy." Âu Dương Tiếu Tâm nửa cười nửa không nhếch miệng, đoạn nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, vừa nãy ở dưới đại sảnh tầng một có không ít khách nhân đang đàm luận tới cái gọi là 'tài tử đại tái', đó là gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com