Chương 29: Cuộc thi tài tử (2)
【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】
Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế
Chương 29: Cuộc thi tài tử (2)
Edit+Beta: Min
Áp trục câu đối không hổ là áp trục câu đối, độ khó thật khiến cho người ta phải líu lưỡi. Bên trong Tài Tử Lâu yên tĩnh không một tiếng động.
Sau một lúc lâu trầm tư, tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng tầm mắt đến trên người Âu Dương Tiếu Tâm và Phong Thanh, giống như đang chờ một trong hai người có thể đối được vế dưới.
Âu Dương Tiếu Tâm tất nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi tiêu tốn rất nhiều tế bào não, cuối cùng cũng nghĩ ra được vế dưới. Nàng uống ngụm nước cho nhuận họng, đang muốn nói ra đáp án, không biết vì sao lại ngừng lại. Quay sang nhìn Phong Thanh vẻ mặt thong dong bên cạnh, đạm cười nói: "Phong công tử đã có đáp án?"
Nghe vậy, Phong Thanh mỉm cười nhìn về phía Âu Dương Tiếu Tâm, mới gật đầu một nửa lại lắc đầu, nói: "Không có, Phong mỗ hiểu biết nông cạn, tạm thời chưa đối được. Bất quá, Phong mỗ có chút chờ mong biểu hiện của Vô Song công tử."
"Thật không?" Âu Dương Tiếu Tâm cũng không tin, bộ dạng vừa rồi của hắn rõ ràng đã nghĩ ra vế dưới, lại không biết vì sao phải phủ nhận. Có điều, nàng cũng lười tốn thời gian suy nghĩ, chỉ nói một tiếng đa tạ, liền đứng dậy ngẩng đầu nhìn Tần Thái Phó, cất tiếng: "Tần Thái Phó, vế đối của ta là: Cửu thiên lâm tuyệt đính, động hữu vân, nhai hữu tuyền, tùng hữu đào, hoa điểu lâm hác hữu tình, ức bát tái tinh sương, quan hà bôn tẩu, nan đắc tê trì cố lý, lai khiếu ngạo kim bích hồ sơn."
Nói xong một hơi, không hề ngoài ý muốn nghe được lời thán phục cùng ca ngợi của mọi người. Tần Thái Phó lại kích động nửa ngày không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Vô Song công tử, vế đối này của ngươi là số một, lão phu thật sự bội phục tột cùng!" Chỉ với mấy câu đối, hắn đã coi Âu Dương Tiếu Tâm là thiên tài.
《 Hoa Mạch Thư Các 》
Bộ dạng vừa kích động vừa kinh hỉ của Tần Thái Phó khiến cho Âu Dương Tiếu Tâm không hiểu lý do, nàng thấp giọng hỏi hạ nhân bên cạnh mới biết được nguyên nhân. Thì ra câu đối vừa rồi là câu đối khó nhất tại Thịnh Kì hoàng triều, trước nàng vẫn chưa có ai đối được, khó trách Tần Thái Phó lại kích động như thế. Âu Dương Tiếu Tâm không nghĩ vậy, bằng chứng là theo như vẻ mặt vừa rồi của Phong Thanh, nàng cảm thấy Phong Thanh nhất định có năng lực này. Đương nhiên, đối với đệ nhất tài tử phong lưu Cung Thiên Mạch chắc hẳn cũng không thành vấn đề. Chỉ nhìn vế trên câu đối hắn viết ở Nghênh Tân Lâu, có thể không phân cao thấp với câu đối cuối cùng này.
Trải qua vòng tỷ thí thứ nhất, người thuận lợi thông qua chỉ có Âu Dương Tiếu Tâm và Phong Thanh. Mới mấy câu đối đã làm khó được những người gọi là văn nhân nhã sĩ này.,Âu Dương Tiếu Tâm không nghĩ tới nhanh như vậy chỉ còn lại nàng cùng Thanh Phong quyết đấu với nhau.
"Vô Song quả nhiên tài hoa hơn người, không hổ là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân!" Phong Thanh bỗng nhiên cảm thán, khiến cho Âu Dương Tiếu Tâm cảm thấy căng thẳng.
"Ha ha, Phong công tử quá khen!"
"Nghe nói Thiên Cơ lão nhân chỉ có một đồ đệ tên là Thanh Phong, không biết hắn là sư huynh hay sư đệ của Vô Song công tử?" Phong Thanh bỗng nhiên như cười như không hỏi. Lời vừa thốt ra, Âu Dương Tiếu Tâm cả kinh đến không đứng vững, thân người lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất. Ngữ khí và vẻ mặt của Phong Thanh khiến nàng có dự cảm xấu. Nàng nghĩ thầm có phải hắn đã biết gì đó rồi không? Hoặc là hắn cùng với Thanh Phong có quan hệ nào đó?
"Cẩn thận!" Phong Thanh nhanh như chớp đỡ lấy thắt lưng của nàng, sau khi thấy nàng đã đứng vững liền nhanh chóng thu tay về, tốc độ nhanh đến mức giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Âu Dương Tiếu Tâm chỉ cảm thấy bên hông như có dòng điện chạy qua, lỗ tai bất giác hồng lên. Nàng hít sâu vài cái trấn định lại, thong dong mỉm cười, gằn từng chữ: "Thanh Phong là sư huynh của Vô Song."
"Thật không?" Ánh mắt sáng quắc của Phong Thanh nhìn chằm chằm Âu Dương Tiếu Tâm, mày kiếm nhướng lên, giọng nói như pha chút trêu tức cùng chế nhạo.
"Ha ha, đương nhiên." Âu Dương Tiếu Tâm nở nụ cười miễn cưỡng, chống lại ánh mắt của Phong Thanh, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy chột dạ, trên mặt vẫn phải biểu hiện sự trấn tĩnh.
Cũng may trận tỷ thí thứ hai đã bắt đầu, Âu Dương Tiếu Tâm nhanh chóng dời đi lực chú ý, không bận tâm tới cuộc nói chuyện có chút quỷ dị với Phong Thanh.
《 Hoa Mạch Thư Các 》
"Các vị, vòng thứ hai là lão phu ra đề." Người mở miệng là Quốc Tử Giám Trương đại nhân, thoạt nhìn đã hơn bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn rất tráng kiệt, phong thái khá đạo mạo. "Thỉnh mọi người cùng xem, bức họa trong tay lão phu có tên là 《 Thu giang độc điếu đồ 》, xin mời Vô Song công tử cùng Phong công tử làm một bài thơ cho bức họa này, lời tựa cũng được chấp nhận, nếu lão phu hài lòng thì sẽ được thông qua." Dứt lời, đem bức họa treo lên bình phong trước mặt hai người. (Thu giang độc điếu đồ: bức tranh một mình câu cá trên dòng sông thu)
"Con bà nó! Cái gì gọi là ngươi hài lòng thì được thông qua? Nếu tả thế nào cũng không khiến ngươi hài lòng, chẳng phải là ta công cốc đến đây hay sao? Trương lão nhân này thật biết cách làm khó người khác!" Âu Dương Tiếu Tâm âm thầm mắng vài câu, thế nhưng vẫn cẩn thận nghiên cứu bức họa kia.
Phía trên bức họa vẽ ngư ông một mình uống rượu thả câu ở bờ sông, cực kì đơn giản, không có chỗ nào đặc biệt. Người vẽ trái lại tương đối khá, tổng thể bức tranh xem ra rất sinh động, có thể thể hiện ra sự tiêu dao của người câu cá, nhưng trong sự tiêu dao lại ẩn vài phần hiu quạnh tịch mịch, ý cảnh rất tốt.
Phải tả cái gì mới được đây? Âu Dương Tiếu Tâm cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một bài thơ, hình như khá tương xứng với bức《 Thu giang độc điếu đồ 》này, chắc hẳn có thể khiến lão nhân kia vừa lòng.
Nàng lấy giọng, mỉm cười nhìn về phía mọi người nói: "Nhất thoa nhất lạp nhất biển chu, nhất trượng ti luân nhất thốn câu. Nhất khúc cao ca nhất tôn tửu, nhất nhân độc điếu nhất giang thu."
"Hảo một câu 'Nhất khúc cao ca nhất tôn tửu, nhất nhân độc điếu nhất giang thu.' " Quả nhiên không ngoài sở liệu của Âu Dương Tiếu Tâm, Trương đại nhân nghe xong bài thơ của nàng, vẻ mặt tán thưởng. "Vô Song công tử, bài thơ này của ngươi thực độc đáo, sử dụng chín chữ 'Nhất' liền nhau thành một bài thơ, nhưng vẫn nói lên được cái phóng khoáng tiêu dao của người một mình câu cá."
Ha ha, xem ra mình được thông qua rồi. Âu Dương Tiếu Tâm đắc ý, trong lúc đó Phong Thanh cũng chuẩn bị xong một bài thơ.
Phong Thanh gật đầu với nàng, sau đó cao giọng ngâm: "Lãng hoa hữu ý thiên trọng tuyết, đào lý vô ngôn nhất đối xuân. Nhất hồ tửu, nhất can thân, thế thượng như nông hữu kỷ nhân? Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu, nhất luân kiển nhuế nhất khinh câu. Hoa mãn chử, tửu mãn âu, vạn khoảnh ba trung đắc tự do."
"Ừm, không tệ, không tệ! Một người ở bờ sông uống rượu thả câu, rời xa trần thế quấy nhiễu, một mình một khoảng trời yên tĩnh. Bài thơ này bày tỏ sự thanh nhàn ung dung của người câu cá, ý cảnh không tầm thường!" Đợi Phong Thanh ngâm xong bài thơ, Trương đại nhân cũng hết sức hài lòng ca ngợi không thôi, sau đó tổng kết, "Bài thơ của Vô Song công tử và Phong công tử đều ngang tài ngang sức, mỗi người một vẻ, khúc điệu khác nhau nhưng vẫn hay như nhau, lão phu cực kỳ hài lòng. Cho nên, hai vị đều tính là thông qua."
"Xem ra hôm nay ta và Phong Thanh là kỳ phùng địch thủ rồi." Âu Dương Tiếu Tâm thầm nghĩ. Cơ mà vì kia năm ngàn lượng hoàng kim, nàng liều mạng!
"Vòng thi đấu thứ ba, lão phu vẫn là người ra đề." Trương đại nhân nhìn lướt qua mọi người trong phòng, tầm mắt dừng lại ở Âu Dương Tiếu Tâm và Phong Thanh, vuốt râu nói, "Vòng cuối cùng này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, lấy đề tài là hoa trung Tứ quân tử, làm ra một bài thơ thất ngôn. Thời gian trong vòng một nén nhang, ai có thể làm ra được nhiều bài thơ được coi là kiệt tác hơn, sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Vô Song công tử, Phong công tử, các ngươi hiện tại có thể bắt đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com