Chương 9: Nghênh Tân Lâu
【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】
TƯỚNG PHỦ CUỐN: SỬU NHAN KHUYNH THẾ
Chương 9.1: Nghênh Tân Lâu
Edit+Beta: Min
Đi vào một tòa kiến trúc cao ba tầng, Âu Dương Tiếu Tâm không khỏi dừng bước. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy tấm biển đề ba chữ to "Nghênh Tân Lâu" sáng loáng trong ánh mặt trời, khiến cả tòa tửu lâu thoạt nhìn càng thêm to lớn cùng quý phái. Khách nhân lui tới hơn phân nửa là cưỡi xe ngựa hoa lệ, áo mũ chỉnh tề, phi phú tức quý.
"Oa, không hổ là kinh đô đệ nhất tửu lâu a, khí phái thật đúng là không phải các tửu lâu khách có thể so sánh!" Âu Dương Tiếu Tâm cảm thán một câu, quay đầu nhìn về phía Xảo Nhi, cười hỏi, "Tiểu nha đầu, đói bụng phải không? Xem kìa, nước miếng ngươi sắp chảy ra ngoài hết rồi."
"Nào có." Xảo Nhi ngượng ngùng cong miệng lên, sau một lúc lâu lại ngập ngừng nói, "Tiểu thư, tửu lâu xa hoa khí phái như vậy, tiền cơm khẳng định không ít a!"
"Yên tâm đi, mặc đồ ăn của họ có bao nhiêu đắt, năm trăm lượng bạc cũng đủ cho chúng ta một bữa no nê!" Âu Dương Tiếu Tâm cười đùa, lập tức kéo Xảo Nhi vào Nghênh Tân Lâu.
"Hai vị khách quan, mời vào trong. Nhị vị cần gì, thỉnh cứ việc phân phó!" Vừa bước vào Nghênh Tân Lâu, một tiểu nhị lập tức vẻ mặt tươi cười đón chào. Giương mắt không để lại dấu vết đem mọi thứ ở phía trước đánh giá một phen, Âu Dương Tiếu Tâm bỗng nhất thời nhíu mày.
Trời ạ, tiểu công tử này thực tuấn mỹ! Cũng có thể so sánh với thiên thần dũng mãnh phi thường Diệu Vương gia rồi! Tuy rằng quần áo của hắn không phú quý, thậm chí có thể nói là keo kiệt, nhưng cả người hắn lại tản mát ra thứ khí chất cao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người khác không dám khinh nhờn. Hơn nữa ánh mắt kia sáng như những vì sao đêm, trong suốt vô ngần. Đôi mắt tinh anh đầy trí tuệ, trên vầng trán tựa hồ để lộ ra một cỗ ngạo khí cùng khuynh thế uy nghi bất khả xâm phạm của thần thánh.
"Tiểu nhị, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?" Xảo Nhi gặp điếm tiểu nhị vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, không khỏi trầm mặt khẽ quát một tiếng, thế này mới gọi điếm tiểu nhị từ những suy nghĩ kia trở về.
"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tiểu nhân thất lễ! Kính xin nhị vị khách quan thứ lỗi!" Điếm tiểu nhị phục hồi tinh thần, bất giác đỏ mặt xấu hổ, liên tục nói xin lỗi.
"Không sao." Âu Dương Tiếu Tâm vẫn không để ý, nhưng thật ra cảm thấy thái độ phục vụ của tiểu nhị trong Nghênh Tân Lâu cũng không tồi, chẳng những không nhìn người qua vẻ bề ngoài, hơn nữa còn rất có lễ phép. "Tiểu nhị, tửu lâu các ngươi năm nay sinh ý thực vượng a!" Nhìn khách nhân tiến tiến xuất xuất như nước, Âu Dương Tiếu Tâm kinh ngạc không thôi. Lớn như vậy, nàng chưa từng thấy qua một cái tửu lâu nào nhiều khách ra vào thế này.
"Đúng vậy, Nghênh Tân Lâu của chúng tôi là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chẳng những nằm ở chỗ phồn hoa nhất, hơn nữa phía trước là cầu nhỏ, phía sau có nước chảy, hoàn cảnh thanh u hợp lòng người." Điếm tiểu nhị lập tức gật đầu phụ họa, sau đó dẫn hai người tiến lâu, vẻ mặt tự hào giải thích với các nàng. "Ngày hôm nay hai vị đến đúng địa phương rồi, tửu lâu chúng tôi làm đồ ăn chẳng những đầy đủ chủng loại, hơn nữa còn có tất cả hương vị màu sắc, bảo đảm các ngài ăn khen không dứt miệng, đến đây một lần còn muốn đến lần thứ hai."
Ha ha, khoa trương như vậy sao? Âu Dương Tiếu Tâm âm thầm có chút buồn cười.
"Vậy tửu lâu các ngươi có chiêu bài đồ ăn gì?"
"Những món như như gà quay ngũ vị hương, vịt hồng du, tương gà hoa quế, thịt om nấm rơm, thủ ô gà xé phay, vân vân, đều là những món nổi danh từ lâu ở đây. Còn có rất nhiều những món chiêu bài cùng đặc sản mỹ vị, tiểu nhân nhất thời cũng đếm không hết." Điếm tiểu nhị dừng một chút, "Dù sao a, chỉ cần khách quan ngài gọi được tên món, tửu lâu chúng ta liền nhất định có thể làm ra ."
"Được rồi, được rồi, trước đừng ba hoa chích chòe như thế nữa, tìm cho chúng ta một vị trí tốt một chút mới quan trọng hơn." Toàn bộ đại sảnh lầu một bố trí lịch sự tao nhã, khí thế phi phàm. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại xung quanh vẫn không phát hiện ra một vị trí nào trống cả, Âu Dương Tiếu Tâm bất giác nhíu nhíu mày. Nàng cũng không muốn đã đói bụng còn phải đi tìm tửu lâu thứ hai. Hơn nữa, chủ ý của nàng hôm nay là đến Nghênh Tân Lâu thưởng thức mỹ vị ở đây một chuyến.
"Nhị vị khách quan, thực xin lỗi." Điếm tiểu nhị gãi gãi đầu, vẻ mặt xin lỗi, "Ngài cũng nhìn thấy, tửu lâu chúng tôi mỗi ngày đều chật ních tân khách, sinh ý rất tốt. Bất quá, nhị vị khách quan chỉ cần chờ một lát, rất nhanh sẽ có vị trí để trống. Ngài xem, những khách nhân đang đứng này cũng đều là xếp hàng đợi có chỗ ngồi đó!"
"Vậy tửu lâu các ngươi có nhã gian hay không?" Nàng cũng không muốn đứng chờ, mùi đồ ăn mê ngươi này đã sớm đem tham trùng trong bụng nàng gọi ra rồi. Nếu không hảo hảo trấn an một phen, sợ rằng chúng nó muốn đại náo lục phủ ngũ tạng của nàng mất.
"Nhã gian cũng đã đầy khách, đều đã đặt sẵn từ ba ngày trước rồi." Điếm tiểu nhị có chút ngượng ngùng hướng Âu Dương Tiếu Tâm cười cười.
"Không thể nào, Nghênh Tân Lâu sinh ý thực sự tốt như vậy?" Âu Dương Tiếu Tâm bĩu môi nói thầm một câu, lại trợn to hai tròng mắt đánh giá xung quanh đại sảnh, để có thể tìm ra một cái vị trí còn trống.
Quét mắt qua lại hai vòng, tuy không phát hiện ra một chỗ trống nào, nhưng lại thấy trên vách tường đại sảnh phía nam có dán nửa vế trên của câu đối,trên đó viết:
Ngũ bách lý thiên trì, bôn lai nhãn để
Phi khâm ngạn trách, hỉ mang mang không khoát vô biên
Khán: đông tương thần tuấn; tây chứ linh nghi; bắc tẩu uyển diên; nam tường cảo tố
Cao nhân vận sĩ, hà phương tuyển thắng đăng lâm
Sấn giải tự loa châu, sơ tương tựu phong hoàn vụ tấn
Canh tần thiên vi địa, điểm chuế ta thúy vũ đan hà
Mạc cô phụ: tứ chu hương đạo; vạn khoảnh tình sa; cửu hạ phù dong; tam xuân dương liễu
(Dịch nghĩa:
Năm trăm dặm Điên Trì hiện trong tầm mắt
Khoáng đạt tâm hồn, lòng rộn niềm vui chất ngất
Vọng trông: phía đông thần mã, tây có Phượng hoàng , bắc cuộn thân rồng, nam giăng tuyết trắng
Tao nhân mặc khách nào quản tìm chốn tiên bồng
Đến Giải Dự Loa Châu, điểm phấn trang hồng, tóc mây lướt thướt
Lại thêm bèo tím mặt sông, lau như mây trắng, tô chút ráng đỏ chiều hôm
Trả giăng cánh biếc, nhưng hãy nhớ: bốn bề hương lúa, muộn dặm cát vàng, cửu hạ phù dung, cuối xuân dương liễu
Tác giả: Tôn Nhiễm Ông)
Chữ viết hữu lực, khí khái sắc bén, mơ hồ để lộ ra một cỗ ngạo khí cùng phong lưu không kiềm chế được. Tự như nhân (M: đại khái là "nét chữ nết người"), nói vậy kẻ viết bức đối này là một người không câu nệ thế tục, cuồng ngạo thị nhân. Ha ha, có ý tứ. Bất quá người có thể viết ra vế trên cùng chữ viết tốt như vậy, chắc chắn là một kì tài trác tuyệt. Mà kì tài trên đời, há có được mấy người!
"Tiểu nhị, phó câu đối kia vì sao chỉ thấy vế trên mà không gặp vế dưới?" Âu Dương Tiếu Tâm nhìn một chút vế trên câu đối, sau đó quay đầu hướng điếm tiểu nhị hỏi.
"A, khách quan ngài hỏi cái này a, ha ha, bán phó câu đối này chính là thiếu Đông gia của Nghênh Tân Lâu chúng tôi viết xuống từ một năm trước." Điếm tiểu nhị nói đến đây, vẻ mặt không khỏi kiêu ngạo cùng tự hào, tựa hồ có chút tôn kính cùng sùng bái đối với thiếu Đông gia của mình. "Khách quan, câu đối này thực ra không có vế dưới. Toàn bộ Thịnh Kỳ hoàng triều trừ bỏ thiếu Đông gia của chúng tôi ra, đến nay vẫn chưa có người nào có thể đối được. Bất quá, thiếu Đông gia của chúng tôi tuy nói ra được vế dưới, nhưng đối có chút miễn cưỡng, thiếu Đông gia chính mình cũng không vừa lòng. Cho nên ngài mới đem bán phó câu đối này dán ra, muốn chi sĩ có tài khắp thiên hạ đối ra vế dưới. Chính là câu đối đã dán được một năm, đến nay vẫn không có người đối ra vế dưới."
"Nga, nguyên lai là như vậy a." Âu Dương Tiếu Tâm hiểu rõ gật gật đầu, ngừng một lát, lại hỏi, "Tiểu nhị, nếu đối được vế dưới thì có chỗ tốt (lợi ích) gì không?"
"Đương nhiên là có chỗ tốt rồi, hơn nữa còn là thiên đại chỗ tốt. Thiếu Đông gia của chúng tôi nói, phàm là khách nhân đến tửu lâu chúng tôi ăn cơm, vô luận là ai, chỉ cần có thể đối được vế dưới làm vừa lòng người, về sau có thể đến ăn cơm miễn phí ở Nghênh Tân Lâu chúng tôi. Hơn nữa, trừ bỏ điều này, còn được lựa chọn một trong ba gian nhã các cao cấp nhất của Nghênh Tân Lâu —- Mai Các, Tùng Các, Trúc Các để dùng. Khách quan, ngài có điều không biết, ba gian nhã các này của tửu lâu chúng tôi chưa bao giờ mở để tiếp ngoại nhân, cho dù có ra bao nhiêu bạc cũng không được, trừ phi là người do thiếu Đông gia cho phép mới được tiến vào."
"Thật vậy không? Theo ý của ngươi thì nếu ta đối được vế dưới của câu đối này, có phải sẽ được tùy ý lựa chọn một gian nhã các, sau đó ở quý tửu lâu miễn phí hưởng thụ cơm trưa hay không?" Âu Dương Tiếu Tâm thủy mâu nhìn thẳng điếm tiểu nhị hỏi, ngữ khí tuy thản nhiên, nhưng nội tâm lại âm thầm hưng phấn không thôi. Vận khí của nàng thật đúng là tốt, có thể gặp gỡ loại đại hảo sự tốt bực này. Xem ra phần mộ tổ tiên nhà nàng không chỉ mạo khói nhẹ, quả thực là phóng hỏa nha! (M: chắc ý ở đây là nhà này lương thiện tích đức nên được tổ tiên phù hộ)
"Nếu khách quan thật có thể đối ra vế dưới làm thiếu Đông gia vừa lòng, tửu lâu chúng tôi tự nhiên sẽ không nuốt lời." Điếm tiểu nhị nhức đầu cười, có chút thành khẩn nói. "Bất quá, Tùng Các cùng Trúc Các đã có khách nhân, hiện chỉ có Mai Các còn không. Thật sự ngượng ngùng, khách quan nếu đối được vế dưới, cũng không được lựa chọn."
"Không sao, chỉ cần có địa phương ăn cơm là được." Âu Dương Tiếu Tâm bất thậm tại ý (không lấy làm để ý) cười cười, lập tức cầm lấy tay Xảo Nhi vẫn đang mở to hai mắt đánh giá xung quanh, tự nhiên nói, "Tiểu nhị, mang bọn ta đi Mai Các, sau đó chuẩn bị tốt giấy bút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com