Chương 4 : Đêm vỡ tan
Mùa hè trôi qua trong những buổi chiều nắng gắt, Haerin và Danielle cùng nhau khám phá những ngóc ngách của thành phố, những quán café nhỏ và những công viên xanh mát. Họ tạo dựng những kỷ niệm như những trang nhật ký sống động, nhưng trong lòng Haerin luôn có một nỗi lo lắng không tên.
Dù cả hai gần gũi như bạn bè, Haerin lại cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa mình và Danielle. Những buổi đi dạo, những cuộc trò chuyện hồn nhiên đều có một nỗi niềm chôn giấu. Trong lòng Haerin, sự mập mờ của mối quan hệ khiến cô cảm thấy như một cái bóng, một người luôn đứng bên lề cuộc sống của Danielle.
"Chị Dani, em có thể hỏi một điều không?" Haerin lén lút, ngập ngừng khi cảm giác tim đập thình thịch.
"Ừ, em hỏi đi!" Danielle mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự quan tâm, nhưng có gì đó khiến Haerin chần chừ.
"Chị có thấy em quan trọng không?" Câu hỏi tuôn ra, lòng Haerin như nén lại.
"Em là bạn tốt nhất của chị, tất nhiên rồi!" Danielle đáp, nhưng giọng nói có chút nhẹ bẫng, như thể không đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng Haerin.
Trong một buổi chiều, khi cả hai đang đi dạo trong công viên, Haerin cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng, nhưng tâm hồn cô lại lạnh lẽo. Danielle đang kể một câu chuyện vui vẻ, nhưng Haerin lại không chú ý nhiều. Mọi thứ như mờ nhạt, chỉ có tiếng cười của Danielle là rõ ràng nhất.
Khoảnh khắc đó như một cơn gió thoảng qua, nhưng cảm giác chao đảo trong đầu Haerin lại không thể xóa nhòa. Cô lắc đầu nhẹ, tự nhủ rằng có lẽ mình chỉ mệt mỏi. Những ngày qua, cô luôn chạy đuổi theo những cảm xúc chưa được nói ra, những mảnh ghép rời rạc trong lòng.
Một tối, khi Haerin ngồi một mình trong phòng, ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn làm cho không gian trở nên ấm cúng. Nhưng nỗi cô đơn như một cơn gió lạnh lẽo ùa vào. Cô nhớ đến những lần Danielle nhắc đến những người bạn mới, những tiếng cười của họ làm cho trái tim Haerin như ngừng đập.
Mỗi khi Danielle kể về những buổi hẹn hò, lòng Haerin lại cảm thấy như có một vết dao cứa vào. Cô tự nhủ rằng mình không nên ghen, nhưng cảm xúc ấy cứ quay cuồng trong lòng. Đó là một tình huống khó xử, nơi tình bạn trở thành một cái bóng của tình yêu, nhưng không ai trong họ dám bước qua.
Một tối nọ, Danielle gọi điện cho Haerin. "Em có muốn đi xem phim không?" Câu hỏi đầy hứng khởi, nhưng Haerin lại ngập ngừng.
"Em bận rồi, chị đi với ai khác nhé," Haerin cố gắng để giọng nói không bị run rẩy.
"Thật sao? Chị có thể chờ em..." Danielle khẩn khoản.
"Không sao đâu, chị hãy đi đi." Haerin cúp máy, lòng nặng trĩu. Cô tự hỏi liệu Danielle có hiểu rằng cô cần nhiều hơn thế, rằng mình không chỉ muốn là một người bạn bình thường.
Những ngày sau đó, Haerin vẫn đến trường, tham gia các hoạt động như bình thường. Nhưng cô luôn cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ mờ nhạt. Dù bên ngoài mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, nhưng trong lòng Haerin, sự trống rỗng cứ lớn dần.
Mối quan hệ giữa Haerin và Danielle vẫn trong trạng thái mập mờ, với những hành động thân thiết và những cảm xúc chưa được thừa nhận. Haerin tiếp tục sống trong những ngày hè đầy nắng, bên cạnh Danielle, nhưng mỗi ngày trôi qua đều chất chứa những câu hỏi không có lời đáp.
Cô không biết liệu Danielle có bao giờ nhận ra rằng mình muốn nhiều hơn chỉ là một tình bạn, và những giấc mơ của cô về một tương lai bên cạnh Danielle có lẽ sẽ mãi chỉ là những khoảnh khắc mờ nhạt giữa mùa hè.
***
Mùa hè đang dần trôi qua, những tia nắng ấm áp nhuộm vàng khung cảnh bữa tiệc rộn rã. Tiếng cười đùa của bạn bè vang lên, hòa lẫn vào nhạc nền đầy phấn khích. Haerin ngồi yên lặng ở một góc, ly nước trong tay nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc, mắt dõi theo từng chuyển động của Danielle. Cô ấy như một ngôi sao sáng trong đám đông, tiếng cười của Danielle tỏa ra sự quyến rũ đặc biệt mà Haerin không thể nào rời mắt.
Bữa tiệc cứ thế kéo dài. Thoáng chốc, Haerin nhận ra Danielle đã uống quá nhiều. Khuôn mặt Danielle đỏ bừng, nụ cười vẫn còn đó, nhưng đôi mắt thì lờ đờ, không còn tỉnh táo. Haerin cảm thấy lo lắng, tiến lại gần Danielle và khẽ lay vai cô.
"Chị Dani, về thôi. Chị uống nhiều quá rồi."
"Không sao đâu, em đừng lo." Danielle cười hồn nhiên, nhưng cơ thể cô không còn giữ vững được nữa.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Haerin đành dìu Danielle ra ngoài, giữa những lời trêu đùa và tiếng cười khúc khích từ đám đông. Haerin không bận tâm. Cô chỉ muốn đưa Danielle về nơi an toàn, tránh khỏi những ánh mắt tò mò của mọi người.
***
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu dàng hắt lên gương mặt Danielle, tạo nên những đường nét mềm mại, êm dịu. Haerin ngồi bên cạnh, cảm nhận nhịp thở đều đặn của chị, từng tiếng thở nhè nhẹ như gợi lên những đợt sóng cảm xúc không tên. Thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim đang dần hòa quyện.
Danielle khẽ gọi tên Haerin, tiếng gọi ấy mang theo hơi thở ấm áp, khiến không khí giữa hai người như nhẹ nhàng rung động. Haerin không nói gì, chỉ cảm nhận từng khoảnh khắc trôi qua, lặng lẽ đáp lại bằng cái chạm tay khẽ khàng lên vai Danielle. Sự gần gũi ấy làm dậy lên những xúc cảm mà cả hai chưa bao giờ nghĩ tới. Mọi khoảng cách dường như tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện của cả hai, trong giây phút ấy, họ như thuộc về nhau một cách tự nhiên nhất.
Danielle cử động nhẹ, một cái chạm tay vô tình trên làn da của Haerin, khiến bầu không khí càng thêm ngọt ngào, lấp lánh như tia sáng mờ nhạt trong đêm. Họ không cần lời nói, không cần giải thích, những cử chỉ dần trở thành ngôn ngữ riêng của hai người. Sự đan xen của những cái chạm, cái nhìn thoáng qua nhưng lại sâu sắc, tạo nên một kết nối mơ hồ nhưng đầy mãnh liệt.
Haerin biết, điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Đôi mắt cô dừng lại nơi gương mặt Danielle, nơi đôi mắt ấy đã khép lại trong sự tin tưởng tuyệt đối. Khoảnh khắc ấy, không có gì ngoài sự hòa hợp tuyệt đối giữa hai tâm hồn, như thể cả thế giới đã nhường chỗ cho họ.
Bàn tay Haerin lướt nhẹ lên làn tóc mềm mại của Danielle, hơi thở của cả hai dần trở nên đồng điệu. Thời gian trôi qua như cơn gió thoảng, tất cả những điều không tên được gói gọn trong những động chạm tinh tế, và rồi điều gì đó sâu thẳm đã nảy sinh, dịu dàng, tự nhiên, như thể đã được sắp đặt từ trước.
...
Sau khi đêm trôi qua, ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm từ từ len qua khe rèm, chiếu lên những mảnh chăn gối vương vãi. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng và tiếng gió khẽ ngoài cửa sổ. Haerin tỉnh dậy trước, cảm giác thân thuộc và lạ lẫm đan xen trong tâm trí. Cô ngước nhìn Danielle, vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Gương mặt ấy thật yên bình, nhưng trong lòng Haerin, hàng nghìn cảm xúc đang giằng xé.
Những gì vừa xảy ra đêm qua cứ lặng lẽ hiện lên trong tâm trí Haerin như một thước phim chậm. Cô không trách bản thân, không trách Danielle, nhưng một phần nào đó trong lòng dấy lên nỗi buồn mơ hồ. Đêm qua đã thay đổi mọi thứ, nhưng liệu Danielle có nhận ra điều đó? Haerin đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt Danielle, khẽ mỉm cười nhưng nụ cười ấy cũng chứa đầy sự bất an
Haerin từ từ đứng dậy, cẩn thận kéo chăn lên cho Danielle để không đánh thức chị. Cô quay đi, tìm lại từng mảnh quần áo vương vãi khắp phòng, chậm rãi mặc lại từng món đồ cho mình và cho cả Danielle. Mọi động tác đều rất cẩn thận, như thể sợ phá vỡ sự bình yên mong manh này.
Khi đã xong, Haerin ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ nhìn Danielle thêm một lần nữa. Cô không nói gì, chỉ đơn giản là ngắm nhìn chị, lòng tự hỏi rằng liệu sáng mai khi tỉnh dậy, Danielle có nhớ những gì đã xảy ra không? Liệu chị có nhìn Haerin theo cách khác hay vẫn giữ mãi khoảng cách mơ hồ này?
Cơn chóng mặt thoáng qua khiến Haerin phải đưa tay giữ lấy trán. Cô cảm thấy hơi chao đảo nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cơn choáng nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, nhưng nó nhắc nhở cô rằng không phải mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của mình.
Danielle khẽ động đậy, mắt chị mở ra chậm rãi, gương mặt vẫn còn ngái ngủ. Ánh mắt của chị dừng lại ở Haerin, nhưng không có sự thay đổi nào hiện rõ trên khuôn mặt. Haerin cười nhẹ, cố gắng giữ nụ cười tự nhiên nhất. "Chị tỉnh rồi à?" cô hỏi, giọng điệu như không có chuyện gì xảy ra.
Danielle ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng và rồi quay sang Haerin, đôi mắt còn mờ mịt. "Chị... ngủ quên à? Sao chị lại ở đây?" chị hỏi, tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời. Haerin gật đầu, giữ vẻ mặt bình thản. "Ừ, chị say quá nên em đưa chị về."
Danielle cười ngượng, cúi đầu nhìn xuống. "Chắc chị phiền em lắm nhỉ? Chị không nhớ gì cả..." Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng nó như lưỡi dao vô hình cứa sâu vào lòng Haerin. Cô khẽ cười, giấu đi nỗi đau dâng tràn trong lòng. "Không sao đâu, chỉ cần chị an toàn là được rồi."
Danielle đứng dậy, vươn vai và nhìn đồng hồ. "Chị phải về đây, muộn mất," chị nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không chút vướng bận. "Cảm ơn em, Haerin." Câu nói ấy vang lên trong căn phòng nhưng đối với Haerin, nó lạnh lùng và xa cách đến lạ thường. Danielle bước ra khỏi phòng, để lại Haerin một mình với hàng nghìn suy nghĩ và cảm xúc không thể nói thành lời.
Haerin lặng lẽ ngồi đó, nụ cười trên môi dần tắt hẳn. Cô không biết nên cảm thấy gì lúc này. Mọi thứ vẫn như cũ nhưng thực chất lại thay đổi mãi mãi. Haerin đã trao đi phần quý giá nhất của mình cho Danielle nhưng đổi lại chỉ là một sự lãng quên đầy vô tình. Những gì xảy ra đêm qua, chỉ còn lại trong ký ức của một mình cô.
Haerin nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Ánh sáng chói chang chiếu vào, nhưng trong lòng cô, chỉ còn lại bóng tối và sự trống rỗng.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com