Q2 - Chương 18: Thiếu niên thiên tài của Trung Châu Phái
ĐẠI ĐẠO TRIỀU THIÊN [EDIT]
Q2 - Chương 18: Thiếu niên thiên tài của Trung Châu Phái
Gió trên biển tiếp tục thổi, nước trà xanh trong chén lại được thay mới, Tỉnh Cửu liên tục thắng tiếp hai ván.
Lúc này, rốt cuộc hắn đã thu hút chú ý của rất nhiều người.
Bởi vì hắn đội nón lá ở trong lầu thật sự rất bắt mắt, cũng bởi vì hắn đã liên tục thắng mấy ván rồi.
Mà điều khiến người ta giật mình nhất là tốc độ của hắn, tuy rằng Tứ Hải Yến quy định về thời gian, nhưng tốc độ hắn thắng cờ thực sự là quá nhanh.
Nhất là ván cờ gần nhất đây, đối thủ của hắn là một kỳ thủ nổi tiếng ở Hải Châu này, cũng không phải là người tu đạo, bởi vì một lòng hướng đạo, mới có thể được Tây Hải Kiếm Phái mời tới tham gia Tứ Hải Yến, ai có thể nghĩ tới vậy mà vẫn thua. . . Hơn nữa còn thua cực kỳ khó hiểu nữa.
Vị chấp sự của Tây Hải Kiếm Phái kia là một người am hiểu cờ, cũng là người duy nhất ở trong này quan sát từ đầu tới cuối toàn bộ quá trình đánh cờ của Tỉnh Cửu, càng là âm thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc vừa mới bắt đầu, Tỉnh Cửu chơi cờ rất trúc trắc, còn không bằng người mới học, thế nhưng theo quá trình đấu cờ, rất nhanh hắn đã trở nên quen thuộc, có vài lúc xuất ra cờ dĩ nhiên có thể coi là đặc sắc, tựa như trong một thời gian ngắn như vậy, tài đánh cờ của hắn đã tiến bộ rất nhiều, cũng không biết vì sao mà hắn có thể làm được như thế.
“Lực tính toán."
Sau khi mọi người xem qua mấy ván cờ, rốt cục có người nhìn thấu được một phần môn đạo, ngược lại hít một hơi khí lạnh, nói: “Khả năng tính toán của người kia quá mức mạnh mẽ.”
Rõ ràng người nọ là một người mới biết chơi cờ, lúc mới bắt đầu hắn hạ cờ thậm chí còn có chút hoang đường, cuối cùng lại thắng liên tục, vì sao?
Bởi vì năng lực thôi diễn tính toán của hắn quá mạnh mẽ, chỉ cần lúc bắt đầu không tạo ra sai lầm trí mạng, từ đó bàn cờ liền bắt đầu tiến vào chém giết, từ trong những chỗ chiến đấu rất nhỏ kia không ngừng thu được chỗ tốt, rồi từ lúc mới bắt đầu ở trong hoàn cảnh xấu cho đến khi tiến vào thế cục cân bằng ở cuối trận, sau đó sẽ không cho đối thủ bất cứ một cơ hội nào.
Nhưng cho dù là người tu hành, tất cả các phương diện năng lực đều hơn xa người thường, rồi tâm lực cuối cùng cũng phải có lúc hết, ai có thể hoàn toàn tính toán rõ ràng hết tất cả cục diện phức tạp ở trên bàn cờ ?
Chỉ bằng năng lực tính toán liền có thể thắng cờ, đây quả thật là sự tình chưa từng nghe nói qua bao giờ.
Không có ai tin tưởng Tỉnh Cửu có thể liên tục thắng tiếp, hơn nữa chơi cờ như vậy, coi như có thể thắng mãi, lại có ý nghĩa gì?
. . .
. . .
Cầm kỳ thư họa, bất luận Tứ Hải Yến gia hạn thời gian nghiêm ngặt như thế nào, cờ, lúc nào cũng là chậm nhất.
Cầm chỉ cần đánh một khúc, thư chỉ cần viết mấy chữ, họa hoặc là có hơi phiền phức một chút, nhưng cũng chỉ là mất một lúc mà thôi.
Ngoại trừ cờ ra thì ba hạng còn lại, rất nhanh liền cho ra kết quả.
Mạc Tích của Thủy Nguyệt Am, cầm kỹ cao nhất.
Nàng là đệ tử của Am chủ, tới tham gia Tứ Hải Yến, đã là cho Tây Hải Kiếm Phái thể diện cực kỳ lớn rồi, còn tự mình tấu một khúc nhạc cực hay, càng đem thể diện cho cực kỳ đầy đủ.
Nếu như nàng vẫn không lấy được đệ nhất của cầm nghệ, đó mới là có vấn đề.
Đương nhiên, tiếng đàn của nàng quả thực rất hay, toàn bộ những người nghe được khúc nhạc này ở trong lầu các tại cô sơn đều có thể làm chứng.
Trung Châu Phái được rất nhiều người tu hành cho là đại phái đệ nhất đương thời, đệ tử tới tham gia Tứ Hải Yến lần này là Hướng Vãn Thư.
Hướng Vãn Thư là một vị thiếu niên thiên tài rất nổi danh, có người nói một thân đạo pháp của hắn là do sư huynh Đồng Nhan của hắn tự mình truyền thụ.
Trung Châu Phái coi như là cho Tây Hải Kiếm Phái đủ thể diện, Tây Hải Kiếm Phái tự nhiên biết hẳn phải nên làm thế nào.
“Đây mới thực sự là thi họa song tuyệt nha.”
Những người tu đạo đứng ở trước lầu, nhìn bức trung đường cùng một bức tranh hoa điểu bên cạnh kia, khen ngợi không ngớt.
Hướng Vãn Thư từ trong lầu đi ra.
Mọi người tới tấp tiến lên biểu đạt ngưỡng mộ của mình.
Ánh mắt của Hướng Vãn Thư yên tĩnh, mỉm cười đáp lại, như gió xuân, phong độ cực tốt.
Hiện tại cũng chỉ còn lại bên kia chưa phân kết quả.
Lầu các ở phía xa xa truyền tới rất nhiều tiếng nghị luận, thậm chí còn có cả tiếng cãi vã.
Ở trong tụ hội của giới tu hành, tình cảnh náo nhiệt như vậy thật sự rất hiếm thấy.
Hướng Vãn Thư có chút ngạc nhiên, ngay lúc mọi người đang vây quanh thì hắn đi về phía bên kia.
Đi tới trước lầu các, sớm có người nhận ra thân phận của hắn, đoàn người tách ra cứ như là thủy triều vậy, để cho hắn đi tới phía trước nhất.
Một cái bàn cờ được phóng to, treo ở giữa lầu, mặt trên đã được đặt lên rất nhiều con cờ, cục diện nhìn như đang giằng co.
Hướng Vãn Thư nhìn bàn cờ kia, hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu, tựa hồ có chút không hiểu.
“Vãn Thư Tiên sư vì sao lắc đầu?” Có người góp vui hỏi.
Hướng Vãn Thư mỉm cười, không nói gì.
Đệ tử của Trung Châu Phái, coi trọng công chính ôn hoà, sao lại tuỳ tiện lên tiếng nghị luận người khác.
Hắn đang suy nghĩ trong lòng, Hải Châu đúng vẫn còn là tiểu quận xa xôi, thanh thế của Tứ Hải Yến tuy lớn, lại không có nhân vật xuất sắc thật sự nào cả. Chẳng hạn như lúc nãy, hắn tùy ý vẽ một bức tranh hoa điểu, viết mấy chữ, liền được nhiều lời ca ngợi như vậy, nếu như để cho những người này thấy được thư pháp cùng với bức tranh do thư sinh của Nhất Mao Trai sáng tác trên Mai Hội mấy năm trước đây, vậy không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa?
Lại chẳng hạn như lúc này, tranh kỳ đạo đã tới ván cuối cùng, hai người đang đánh cờ bên trong lầu chắc là những người có tài đánh cờ giỏi nhất tại Tứ Hải Yến, nước cờ thế mà lại hỏng bét như vậy, thậm chí có thể nói là vụng về, nếu là ở trên Mai Hội chỉ sợ sẽ bị loại ở ngay vòng thứ nhất rồi, chớ nói là sư huynh hoặc chính mình, coi như là tiểu sư đệ tới cũng có thể nắm chắc phần thắng.
Hắn đang nghĩ tới mấy chuyện này, bên trong lầu lại truyền đến thanh âm, một ván cờ cuối cùng đã phân ra được thắng bại.
. . .
. . .
Tỉnh Cửu đứng dậy, đi về phía sau tấm bình phong, chuẩn bị rửa tay.
Bên trong lầu chấp sự của Tây Hải Kiếm Phái, còn có một số người khác, nhìn bóng lưng của hắn, không biết nên nói cái gì.
Tâm tình của mọi người có hơi quái dị, cho dù nhìn như thế nào, thời gian người này tiếp xúc kỳ đạo đều rất ngắn, ấy thế mà cuối cùng lại thắng?
Bởi vì loại tâm tình này, bầu không khí ở đây có chút cổ quái, không có người nói chuyện, cũng không có tiếng chúc mừng gì cả, nhất thời lại hơi lạnh lẽo.
Bên trong đám người bên ngoài lầu bỗng nhiên truyền ra một giọng nói.
“Vãn Thư Tiên sư cảm thấy tài đánh cờ của người này như thế nào?”
Ánh mắt của Hướng Vãn Thư khẽ nhúc nhích, đã tìm được người vừa lên tiếng.
Đó là một lão giả cao gầy, chẳng biết tại sao, trên mặt tràn đầy vẻ mặt không cam lòng cùng tức giận.
Hướng Vãn Thư nói: “Tài đánh cờ của ta rất phổ thông, làm gì có tư cách bình luận vị đạo huynh này.”
Vị lão giả cao gầy này chính là vị cờ gia của Hải Châu bị Tỉnh Cửu đánh bại kia, cho đến lúc này, hắn vẫn như cũ không thể tin được chính mình lại có thể thua.
Lão giả cao gầy cũng không phải là người tu hành, nhưng bởi vì một vài sự tình nên đối với Trung Châu Phái có chút hiểu rõ.
Có thể là bởi vì thật sự không nghĩ ra đến nỗi quá mức căm tức, hoặc cũng có thể là có loại ác ý nào đó, hắn đưa ra vấn đề này.
Hắn cũng không có ý định che giấu, đẩy ra đoàn người, đi tới trước người Hướng Vãn Thư nói: “Tiên sư cần gì phải khiêm tốn? Ta nghe được ngay cả Đồng Nhan công tử đánh cờ cùng ngươi thì cũng chỉ có thể thắng ba quân mà thôi.”
Nghe lời này, đoàn người nhất thời ồ lên.
Nếu như muốn nói thiên tài nổi danh nhất giới tu hành trong mấy năm nay là ai, trong số ba người được nhắc đến đầu tiên, khẳng định có cái tên Đồng Nhan này.
Ngay cả Trác Như Tuế – quan môn đệ tử của Chưởng môn Thanh Sơn Tông, ở những phương diện khác đều không thể so sánh với hắn.
Thiên phú tu đạo của Đồng Nhan có một không hai Trung Châu, cho tới bây giờ vẫn là thần tượng của vô số người.
Ngoại trừ cái đó ra, Đồng Nhan còn có một thứ cực kỳ nổi danh, đó chính là kỳ đạo của hắn.
Những năm trước đây, hắn đã từng ở trên Mai Hội liên tục đứng đầu cả ba lần, ngay cả những thư sinh của Nhất Mao Trai kia đối với việc này cũng cực kỳ khâm phục.
Còn có một loại cách nói, mấy năm nay Đồng Nhan vẫn luôn thử lấy kỳ đạo để cảm ngộ Thiên Đạo.
Bất luận từ góc độ nào để thấy, thì việc Đồng Nhan là đệ nhất nhân trong thiên hạ kỳ đạo không cần phải tranh cãi.
Hắn đánh cờ với Hướng Vãn Thư, lại chỉ có thể thắng trước ba quân?
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Hướng Vãn Thư càng có nhiều kính sợ hơn.
Hắn nói tài đánh cờ của mình bình thường thôi, đây cũng quá khiêm tốn rồi.
Có người cổ động nói: “Nếu như hôm nay Vãn Thư Tiên sư tham gia đấu cờ, vậy thì không phải là thi họa song tuyệt, mà là cờ thi họa tam tuyệt.”
Hướng Vãn Thư cười khổ nói: “Kỳ đạo của ta so với sư huynh giống như ánh nến với minh châu, thi họa chi đạo cũng vậy, mọi người nói thế, ta quả thực không dám nhận.”
Vị lão giả cao gầy kia thế mà không chịu thôi, kiên trì nói: “Nhưng ngài tuyệt đối có tư cách bình luận một chút ván cờ hôm nay, ngài hãy nói xem. . . Ván cờ này rốt cuộc là như thế nào, người này rốt cuộc là làm như thế nào, hắn đánh cờ khó coi như vậy, tại sao lại có thể thắng?”
Đối với người yêu cờ mà nói, cờ hình đúng là chuyện vô cùng trọng yếu, ngoài việc thắng bại thì cũng phải để ý đến mỹ cảm nữa.
Tỉnh Cửu đánh cờ hoàn toàn không có kết cấu, tự nhiên cũng chẳng có mỹ cảm.
Hướng Vãn Thư đối với việc này cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn không chịu đưa lời ác, nói: “Lực tính toán của vị đạo hữu này có chút kinh người, chỉ là. . . xem hơi khó coi.”
“Đúng không? Ta đã nói cực kỳ khó nhìn mà! Cứ như là cắt cỏ chọn phân vậy, nào có ai chơi cờ như thế đâu!”
Vị lão giả cao gầy kia nhất thời tinh thần tỉnh táo, cao giọng hô: “Chơi cờ như vậy, coi như có thể thắng trong nhất thời, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục thắng nữa?”
Bởi vì bị Đồng Nhan ảnh hưởng, đệ tử của Trung Châu Phái đối với kỳ đạo cực kỳ tôn trọng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hôm nay Hướng Vãn Thư nguyện ý viết chữ vẽ tranh, lại không chịu tham gia đấu cờ.
Hắn thấy, loại bố trí như thế này của Tứ Hải Yến thật sự là có chút bất kính đối với một chữ cờ.
Hướng Vãn Thư cảm thấy lời của lão giả cao gầy quá mức kịch liệt, nhưng cũng có chút đồng ý.
Hắn vừa cười vừa nói: “Nếu như ta chơi cờ như thế này, nhất định cũng sẽ bị sư huynh đánh.”
Giữa lầu vang lên một hồi tiếng cười hùa theo.
Bên ngoài đoàn người bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng.
“Trung Châu Phái quả nhiên y hệt như trong lời đồn vậy, khách sáo dối trá, làm người ta sinh ra chán ghét.”
Nghe lời này, mọi người rất khiếp sợ, nghĩ thầm đến tột cùng là ai, lại dám ngay trước mặt đệ tử thiên tài của Trung Châu Phái nói ra lời như vậy?
Phóng tầm mắt nhìn khắp Triều Thiên đại lục, Nhất Mao Trai khiêm tốn, Quả Thành Tự không tranh, hôm nay đây là sân nhà của Tây Hải Kiếm Phái chắc chắn sẽ không gây sự, chẳng lẽ đây là người của Phong Đao Giáo hay là khách tới từ Thanh Sơn Tông?
Mọi người xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người đứng ở rìa vách núi, dùng nón lá che mặt, bố sam màu xanh, nhìn thân hình chắc là một vị thiếu nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com