Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 23 - SAU CƠN GIÔNG

Những ngày đầu sau khi tỉnh lại, Quân vẫn còn mệt mỏi, đôi lúc mất phương hướng, trí nhớ ngắt quãng như những thước phim đứt đoạn. Nhưng mỗi lần mở mắt, điều cậu luôn thấy trước tiên là Quang  ngồi bên giường, tay vẫn nắm tay cậu, ánh mắt kiên nhẫn và ấm áp.

Căn phòng bệnh trắng toát giờ không còn lạnh lẽo như trước, bởi bên cạnh giường lúc nào cũng có bóng dáng người đàn ông ấy: khi thì đang cẩn thận lau người cho cậu bằng khăn ấm, khi thì cặm cụi gọt táo, khi thì cúi thấp đọc những tin nhắn bạn bè gửi tới để cậu nghe.

Mẹ Quân, từ chỗ ban đầu chỉ đứng xa nhìn, nay đã thường xuyên vào phòng hơn. Bà giúp đỡ Quang thay khăn, đỡ con trai uống nước, thậm chí còn mang từ nhà lên những món Quân thích. Thỉnh thoảng bà bắt gặp ánh mắt Quang khi chăm sóc Quân — ánh mắt sâu đến mức khiến bà phải quay đi, bởi trong đó không chỉ là tình thương, mà còn là một lời hứa thầm lặng: “Dù thế nào, con sẽ không rời bỏ cậu ấy.”

Ba Quân ít nói, nhưng mỗi buổi chiều đều ghé qua, mang theo mấy thứ ăn nhẹ hoặc chồng báo mới. Ông không trực tiếp bày tỏ, nhưng khi đi ra, ông hay vỗ nhẹ vai Quang, như một cách ngầm thừa nhận.

---

Khoảng một tuần sau, giữa buổi trưa, cửa phòng bệnh mở ra.

— Thằng kia! — Một giọng quen thuộc vang lên.

Quân quay đầu, ánh mắt ngỡ ngàng.
— Thiên?

Thiên bước vào, vẫn cái dáng cao gầy, ba lô khoác chéo vai, gương mặt có chút mệt vì đi đường xa. Không nói không rằng, Thiên tiến lại ôm chầm lấy Quân, khiến cậu suýt bật khóc.

— Nghe tin mày nằm viện, tao bỏ hết việc ở trên Sài Gòn, bắt xe xuống liền. — Thiên cười mà mắt đỏ hoe. — Tao tưởng… mày không qua khỏi.

Quân khẽ lắc đầu:
— Tao còn nợ mày ly cà phê tốt nghiệp mà.

Thiên bật cười, quay sang bắt tay Quang:
— Cảm ơn anh. Đã không buông tay bạn em dù có gió giông như thế nào đi nữa…

Quang lắc đầu, đáp gọn:
— Đó là chuyện anh phải làm, là vì anh thương Quân và giờ em ấy ổn là anh mừng rồi.

Thiên ở lại đến chiều, kể đủ chuyện từ ngày tốt nghiệp: từ thằng Hải người lập gia đình, Thằng Lâm theo học cao hơn. Khi về, Thiên vỗ vai Quân thật mạnh:
— Mày nhớ sống cho đàng hoàng. Lần sau có chuyện này xảy ra nữa tao không tha đâu.
Quân mĩm cười gật đầu, mầy yên tâm tao không như thế nữa đâu.
Thiên ở chơi với Quân một lúc lâu rồi cũng xin phép ra về.

---

Hơn một tháng trôi qua. Thời gian chậm rãi trôi, nhưng mỗi ngày Quân lại khoẻ hơn một chút. Những vết thương ngoài da đã lành hẳn, đầu cũng bớt đau. Hôm bác sĩ thông báo cậu có thể xuất viện, cả nhà như trút được tảng đá lớn trong lòng.

Hôm đó trời Bến Tre nắng vàng. Quang chở Quân về nhà bằng chiếc xe quen thuộc, chạy chậm rãi dọc những con đường quê. Mùi rơm mới phơi, mùi bưởi, mùi nước sông thoảng qua, hòa vào tiếng chim kêu chiều.

---

Tối hôm ấy, sau bữa cơm, mẹ Quân gọi cả hai lên phòng khách.

Bà ngồi trên bộ ghế gỗ cũ, hai tay đan vào nhau. Ba Quân ngồi kế bên, ánh mắt bình thản.

— Ngồi xuống. — Giọng mẹ Quân trầm, không còn gay gắt như hôm “thưa chuyện” trước đây.

Quân hơi run, nhưng Quang khẽ siết tay cậu như trấn an.

Bà nhìn Quang, giọng chậm rãi:
— Suốt thời gian nó hôn mê, tôi để mắt tới cậu. Tôi thấy cách cậu chăm nó — không bỏ sót việc gì, từ lau người, thay băng, đút cháo đến thức trắng đêm ngồi canh. Chưa bao giờ tôi thấy ai yêu thương nó đến vậy.

Bà dừng lại, mắt chợt ươn ướt.
— Tôi đã từng phản đối… vì sợ nó khổ. Nhưng giờ tôi hiểu… có người thật lòng như cậu ở bên, nó sẽ không khổ đâu.

Quang cúi đầu, giọng chắc nịch:
— Con hứa, cả đời này sẽ bảo vệ Quân.

Mẹ Quân khẽ gật đầu:
— Tôi không ngăn nữa. Cả hai… cứ yêu nhau, miễn là sống tử tế.

Quân cắn môi, mắt nhòe đi:
— Mẹ… con cảm ơn…

Ba Quân lúc này mới lên tiếng:
— Con trai tôi, tôi chỉ mong nó hạnh phúc. Nếu con làm được điều đó, thì con là người nhà.

Khoảnh khắc ấy, chị Hai đứng ngoài cửa cũng mỉm cười, còn anh Hai gật đầu nhẹ như đã chờ câu nói này từ lâu.

---

Đêm đó, Quân và Quang ngồi ngoài hiên. Trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời đen, ánh bạc phủ khắp sân.

Quân tựa vào vai Quang, khẽ nói:
— Em đã đi một vòng… tưởng không quay lại được.

Quang siết nhẹ tay cậu:
— Nhưng cuối cùng, em vẫn về với anh.

Gió đêm mơn man qua mái hiên, mang theo mùi hoa cau. Lần đầu tiên sau bao giông bão, cả hai thấy lòng mình bình yên thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com