Ta còn lại gì?
Đạt được địa vị của một bậc chí tôn
Có được sức mạnh của một cường giả
Ở trên cao, nhìn chúng sinh đang vái lạy
Đứng trên đỉnh cao
Không một người thân bên cạnh
Cô đơn quạnh quẽ
Trác Dực Thần cao cao tại thượng ngồi trên bảo tọa ở đại điện, hướng tầm mắt xuống đám người đang hành lễ.
Hôm nay là đại lễ thượng vị của Trác Dực Thần. Y là hậu duệ dòng chính của Tất Phương tiên điểu tộc, cũng là người duy nhất truyền thừa quyền ấn của Thủy Long thần Băng Di. Đây là người kế vị chưa từng có trong lịch sử khi cùng một lúc nắm giữ hai tộc thần thú thượng cổ, thân phận có thể nói đại cao quý. Đại điển trang hoàng lộng lẫy hai tông màu đỏ xanh đặc trưng của hai tộc, tộc nhân các tộc khác từ sớm đã nô nức đến dự, quà dâng tặng được chất chật kín cung.
Trác Dực Thần mặc y phục xanh tím sẫm màu pha ánh vàng kim lộng lẫy, mái tóc dài gợn sóng điểm vài điểm bạc được cài lên thứ trang sức vàng quý giá, cả người y toát lên hơi thở trầm ổn từ thời viễn cổ. Đại điển linh đình, ca múa nhộn nhịp, người người cười nói kính rượu rôm rả, nhưng Trác Dực Thần không hề nở lấy một nụ cười. Đạt được địa vị của bậc chí tôn, y không vui. Đây vốn là thứ y không mong cầu khao khát nên chưa từng nghĩ đến, cố gắng để đạt được nó. Bởi không có ai ngồi lên vị trí này mà không phải đánh đổi những thứ quan trọng nhất của mình. Nhưng hôm nay, người đứng trên đỉnh cao ấy lại chính là y, và tất nhiên, người phải trả giá nhiều nhất cũng chính là y.
Trác Dực Thần quét mắt nhìn toàn bộ đại điện trước mắt rồi tự hỏi: Y còn lại gì?
Người đời nói, ngồi trên ngôi vị cao quý, là người đứng đầu hai tộc thần thú thì người chí tôn như y đã có tất cả trong tay, vạn vật đều quỳ lạy cầu xin ân điển từ y. Nhưng đối với bản thân, trong thâm tâm, tất cả những gì y có hiện tại....
Y có hạnh phúc với nó không?
...
Trác Dực Thần vốn dĩ là bảo bối trân quý nhất của tộc Tất Phương. Tất Phương tộc vốn dĩ đã có người kế thừa là Dực Hiên đại điện hạ, nên khi tiểu điện hạ xinh đẹp ra đời, đứa nhỏ nghiễm nhiên được phụ mẫu cùng ca ca phủng trên tay như trân bảo. Trác Dực Thần sinh ra mang vẻ đẹp kết tinh của những gì đẹp nhất trên đời, đặc biệt cậu có một đôi mắt phượng xanh biếc như biển cả độc nhất trong tộc. Cậu sống trong sự chiều chuộng của người thân và sự kính yêu của tộc nhân, chưa từng phải chịu vất vả hay ưu tư gì. Những tưởng đứa trẻ ấy sẽ vô lo vô nghĩ bình an lớn lên, đến khi trưởng thành thì du ngoạn tứ phương, làm những điều mình thích, nhưng bi kịch bất ngờ ập đến.
Trong trận đại chiến tận thế giữa Thần giới và Ma thần đã xảy ra, Thần giới đại thương, hạ Tam giới loạn lạc. Trong trận chiến ấy các tộc thần thú thượng cổ của các chân thần cùng các vị thượng thần góp sức bảo vệ sự tồn vong của Thần giới và hạ Tam giới. Và trận chiến diệt vong này, phụ mẫu của Trác Dực Thần đã hi sinh. Sự ra đi đột ngột của hai người đã đè gánh nặng chèo chống cả tộc lớn lên vai Trác Dực Hiên và để lại nỗi bơ vơ tổn thương cho một đứa trẻ tóc chưa dài ngang lưng là Trác Dực Thần.
Hai vị tộc trưởng ra đi một lượt, hạ nhân đều nhìn thấy tiểu điện hạ vốn dương quang vui vẻ hiện giờ ngày ngày đều rơi nước mắt, đôi mắt châu ngọc của cậu sưng đỏ lên, nhiều lần khóc mệt rồi lả đi. Trác Dực Hiên vội vã kế vị tộc trưởng, trông thấy đệ đệ đau thương như vậy y cũng rất đau lòng, nhưng đến lúc này rồi, rồi cũng sẽ có một ngày y không ở cạnh che chở được đệ ấy, nên phải để Trác Dực Thần tự mình vượt qua nỗi đau này. Trác Dực Thần tuy được nuông chiều nhưng lại là đứa trẻ hiểu chuyện, đỉnh điểm của nỗi đau khi mất phụ mẫu vơi đi, cậu hiểu được giờ đây chỉ còn hai huynh đệ, cậu cũng không còn là đứa trẻ vô lo vô ưu như trước mà còn phải san sẻ gánh nặng cho huynh trưởng.
Hai huynh đệ cứ vậy nương tựa vào nhau. Trác Dực Hiên là tộc trưởng của Tất Phương tộc, đồng thời vừa làm cha, vừa làm mẹ, lại vừa làm huynh, nuôi dưỡng, dạy dỗ ra một Trác Dực Thần ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người, võ công xuất chúng. Đến khi Trác Dực Thần đủ tuổi thành niên, lễ thành niên tổ chức long trọng vô cùng, các thần thú nô nức đến chúc mừng, có người còn giới thiệu nhi nữ kết thân với tiểu điện hạ.
Nhưng trong khi đại điện đang linh đình ca múa, bỗng dưng giữa ranh giới tiên yêu xảy ra dị tượng. Trái ngược với bầu trời tuyết trắng trong vắt ở tiên giới, từng dòng ma khí cuồn cuộn trên bầu trời ranh giới địa, ma khí ngút ngàn đen kịt phủ kín bầu trời. Trác Dực Hiên và Trác Dực Thần cùng các tộc trưởng thần thú khác đều căng thẳng nhìn dị biến đang diễn ra, lòng căng như dây đàn. Họ biết, lại một cuộc chiến sống còn nữa nổ ra.
"Ca..." Trác Dực Thần khẽ gọi ca ca, giọng đầy lo lắng. Trác Dực Hiên nắm lấy tay cậu, hạ lệnh giải tán tiệc, cho hạ nhân tiễn khách rồi dắt cậu về cung của mình. Một đường dắt về đến nơi, quay lại y liền thấy em trai nhỏ mới làm lễ thành niên của mình mắt đã đẫm lệ, đôi mắt xanh long lanh ngấn nước, mặt cúi gằm xuống.
"Thần Thần." Đệ đệ nhỏ không thèm trả lời.
"Thần Thần, nhìn huynh." Với y, Dực Thần dù đã thành niên thì vẫn mãi là đứa em nhỏ bé, mà dưới giọng điệu dỗ dành của ca ca, Dực Thần cũng chịu nhìn y. Cậu ủy khuất nỉ non hỏi:
"Ca, huynh phải đi sao?" Dù biết chắc đáp án, cậu vẫn hi vọng câu trả lời ngược lại với những chắc chắn đó
Trước câu hỏi của em trai nhỏ, Trác Dực Hiên chỉ có để đau lòng nhìn đứa trẻ rồi thở dài:
"Phải. Ta buộc phải đi....Lần này, e rằng vô cùng nghiêm trọng."
Sáng hôm sau, trời đổ tuyết dày, tiểu Tất điểu Trác Dực Thần đứng trước cửa cung đợi Trác Dực Hiên. Mỹ nhân đẹp tựa búp bê, làn da trắng sứ đứng dưới tuyết như hòa vào thiên nhiên. Trác Dực Hiên đi ra, tay cầm Vân Quang kiếm chuẩn bị đến chiến trường, nhìn đệ đệ đứng chờ lâu, y phục vàng nhạt cũng nhuốm một tầng tuyết dày liền tiến đến gần, phủi tuyết rồi chỉnh áo choàng cho cậu:
"Lớn rồi, phải biết tự lo cho sức khỏe chứ"
"Ca, huynh nhanh đi với đệ đó." Dực Thần mắt buồn long lanh nhìn ca ca. Dực Hiên mỉm cười ôn như trông đệ đệ đã lớn nhưng vẫn một mặt trẻ con tủi thân làm nũng, nắm lấy bàn tay mềm mềm lạnh buốt của cậu:
"Ta hứa. Sẽ trở về sớm với đệ."
"Một lời đã định"....
Nhưng lời hứa này, mãi mãi cũng không thực hiện được...
Đứng từ đỉnh núi, nơi tộc Tất Phương tọa lạc, Trác Dực Thần vẫn luôn nhìn ngóng về phía ranh giới tiên yêu, nơi đó vẫn luôn cuồn cuộn hai luồng tiên khí và yêu khí va vào nhau. Ai ai cũng có thể biết được, cuộc chiến này, đã rất nhiều người hi sinh, thậm chí có cả các tộc trưởng, bởi khi họ chết đi, chân thân sẽ hiện lên lần cuối rồi biến mất. Lòng Dực Thần nóng như lửa đốt, cậu không ít lần cầm kiếm muốn đến chiến trường, nhưng các lão thần còn lại cùng hạ nhân đều quỳ xuống ngăn cản, nói cậu là trụ cột còn lại của Tất Phương, nếu xảy ra bất trắc gì, toàn tộc sẽ đi về đâu. Bỗng một tiếng nổ lớn vang trời, Trác Dực Thần hốt hoảng quay lại trông thấy cảnh chân thân Tất Phương như biển lửa đang xuất hiện giữa không trung. Không nghĩ ngợi nữa, cậu hoá thành một luồng đạo quang bay đi.
Chào đón Trác Dực Thần là khung cảnh đổ nát, mặt đất bị cày xới nát bươm, thi thể của những người hi sinh la liệt trên đất, khủng khiếp hơn là ca ca của cậu đang quỳ bất động với chi chít vết thương trên người còn Vân Quang kiếm thì văng ra xa.
"CAAAAA!!!!!" Dực Thần chạy bổ lại, cậu đưa tay nâng mặt Dực Hiên lên nhưng đôi mắt huynh ấy đã nhắm nghiền, không còn hơi thở.
"Ca...Ca...Huynh tỉnh lại đi mà....Đệ xin huynh...." Đôi mắt tràn đầy ánh sáng của Dực Thần tràn ngập bàng hoàng, rồi từng tầng nước dâng lên phủ kín ánh sáng trong, dòng lệ cứ nối tiếp nhau chảy dài trên má.
"Huynh hứa với đệ sẽ trở về rồi mà....Ca...." Cậu lắc nhẹ vai ca ca, lực lắc ngày càng mạnh hơn nhưng người trước mắt mãi sẽ không đáp lại cậu.
"CAAAAAAAAAAA" Tiếng gào xé trời của tiểu Tất Phương vang vọng, thiên lôi cũng như hòa thêm vào nỗi đau của cậu mà giáng xuống một tia sáng rực dọc trời.
Có lẽ, kể từ cái chết của phụ mẫu đã chính thức mở ra cánh cửa bi kịch trong đời Trác Dực Thần.
...
Trác Dực Thần cô độc một mình tiếp tục trưởng thành, trở thành một kì tài trẻ trong Tiên giới. Y không tiếp quản Tất Phương tộc mà để nó cho trưởng lão thân thiết nhất trông coi, còn y lên đường truy tìm kẻ thù đã gây nên cái chết của huynh trưởng - Ly Luân.
Trên con đường này, y cứu được một tiểu thụ yêu mô côi, nuôi lớn dạy dỗ đứa bé như cách ca ca đã bảo bọc mình. Đồng thời, y thu nhận được một lang yêu ngốc nghếch tên Anh Lỗi. Ba người trở thành gia đình của nhau trên cuộc hành trình dài.
Cuộc sống lại thêm phần nhận nhịp hơn khi 3 người làm quen với Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh. Trác Dực Thần cảm thán có lẽ ông trời đang bù đắp cho y, đưa những người bạn này đến để giúp y không còn cô đơn.
Thế nhưng thiên địa hữu tình với vạn vật, duy chỉ vô tình với Trác Dực Thần y. Tìm được kẻ thù giết người thân rồi, cho rằng sắp báo thù để sống thanh thản thì tấn bi kịch vẫn cứ lần lượt đổ xuống, vùi dập một Trác Dực Thần vốn đã đầy vết thương.
Bạch Cửu tuổi nhỏ yếu ớt, bị Ly Luân thao túng thần trí, chiếm lấy thân xác rồi hạ thủ với từng người trong nhóm. Trác Dực Thần không hề muốn đối kháng với nhóc, nhưng lúc ấy Ly Luân chiếm xác, từng đón Bạch Cửu hạ xuống đều là sát chiêu, y chỉ đành chống cự để đệ đệ không bị thương, cầm cự đến sức tàn lực kiệt, thương tích vô số. Ly Luân sở dĩ biết Trác Dực Thần yêu thương tên thụ yêu này nên mới chọn ký sinh vào nhóc, mượn tay nhóc hạ sát với đám người cản trở gã. Và rồi gã quyết định giết vị ca ca yêu dấu của thụ yêu vô dụng này đầu tiên.
Ly Luân lấy ra chiêu thức yêu thích của gã, vòi rồng yêu khí giống như thanh giáo uốn éo đâm thẳng về phía Trác Dực Thần, vậy nhưng bây giờ y đã không còn sức để phản đòn nữa rồi, chỉ đành bất lực chắn kiếm theo bản năng rồi chờ đợi cái chết ập đến. Ngay thời khắc mũi nhọn chỉ còn cách y chừng một mét, có người dùng lực rất mạnh đẩy y văng ra, rồi tiếng giống như thứ gì đó bị đâm thủng "bụp" một cái giáng bên tai. Trác Dực Thần sợ hãi quay phắt đầu lại, đôi mắt có lẽ vì quá bàng hoàng với những gì trước mắt mà mở căng, đồng tử co chặt, cơ thể sững cứng lại.
Anh Lỗi vậy mà thay Trác Dực Thần đỡ chiêu này. Cơ thể cậu bị yêu khí đâm xuyên qua tim, treo lơ lửng trên không trung, khi vòi yêu khí tan biến, Anh Lỗi như phiến lá lìa cành mà rơi tự do xuống nền đất lạnh lẽo.
"ANH LỖIIIIII!!!!!!"
Trác Dực Thần thét lên, bò lồm cồm một cách chật vật đỡ lấy lang yêu. Miệng Anh Lỗi không ngừng trào ra máu tươi đỏ chói, ngực cậu bị thủng một lỗ cũng đang tuồn ra huyết tanh nhuốm đỏ y phục cả hai.
"Ngươi điên rồi....Sao lại đỡ thay ta chứ?" Y nghẹn ngào, không màng máu tanh mà ra sức lấy tay bịt vết thương của Anh Lỗi lại. Anh Lỗi lệ chảy dài, hơi thở thoi thóp nhưng vẫn nhoẻn miệng nói với người đang vì cậu mà đau xót:
"Ca...ức...ca...cuối cùng....ta....ta cũng....báo đáp được....ơn....cứu...cứu mạng....của huynh...rồi...." Chữ cuối cùng khó khăn len loi ra cũng là lúc Anh Lỗi trút hơi thở cuối cùng.
"Hức hức....Không....Đừng mà..." Ôm chặt lang yêu vào lòng, Dực Thần khóc tức tưởi.
Tại sao chứ? Dực Thần, Bạch Cửu cùng Anh Lỗi sống với nhau tình như thủ túc, cho dù Bạch Cửu đang bị Ly Luân thao túng đi nữa thì nhuốm máu vẫn là bàn tay Bạch Cửu. Chứng kiến cảnh đệ đệ giết đệ đệ, bảo Trác Dực Thần phải hành xử sao đây?
Trác Dực Thần ôm khư khư Anh Lỗi vào lòng, hướng ánh mắt phức tạp về phía Bạch Cửu. Không một ai đoán được cảm xúc của y lúc này, căm phẫn hay sợ hãi? Nhưng nếu căm phẫn thì y đang dành nó cho ai, mà sợ hãi thì sợ ai mới là đúng?
Cho đến khi mang được Bạch Cửu ra khỏi sự thao túng tạm thời của Ly Luân, Trác Dực Thần đôi khi nhìn đệ đệ nhỏ, ký ức ngày hôm ấy lại ùa về. Y không muốn trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt nữa. Nhưng có một điều mà Dực Thần có chết cũng không ngờ tới là Bạch Cửu biết bản thân bị Ly Luân kí sinh, tùy thời đều có thể hạ thủ với những người bên cạnh, nhóc đã ra tay giết Anh Lỗi, không chừng ngày mai hay ngày kia nhóc sẽ ra tay với chính người thân duy nhất của mình, vậy nên nhóc đã dùng cách tiêu cực nhất mong muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Ly Luân: tự thiêu.
Bạch Cửu tự bỏ đến một sơn động, vờ như bỏ nhà đi biệt, nhóc muốn ra đi một mình, không để ca ca biết nhóc đã chết, ca ca đã quá đau khổ rồi. Khi bị ngọn lửa bao bọc, da thịt bị cháy xém phồng rộp, mùi thịt cháy khét quanh quẩn quanh mũi, Bạch Cửu cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng lại không hề gào thét. Nhưng nhóc tự hỏi, liệu nỗi đau thể xác này có bằng một phần nỗi đau xé tâm can của Dực Thần ca ca hay không?
Khi Trác Dực Thần chạy đến cũng là lúc ngọn lửa thiêu đốt Bạch Cửu bùng cháy nhất, nhóc thụ yêu đã bất động mặc cho ngọn lửa tàn phá cơ thể. Trác Dực Thần phất tay dập tắt ngọn lửa, vội vã đỡ cơ thể không còn nguyên vẹn của Bạch Cửu. Thụ yêu kị nhất là hỏa, dưới sức tàn phá của lửa, thân thể nhóc thụ yêu nơi thì phỏng rộp, phần lớn đã biến thành tàn vụn. Bạch Cửu ra đi trong cô đơn, không một lời từ biệt.
Trác Dực Thần phát điên rồi. Anh Lỗi hi sinh, y còn lại Bạch Cửu làm động lực cuối cùng để sống tiếp, y không thể để lý do sống duy nhất mất đi được. Trác Dực Thần dùng đến cách cuối cùng, cũng là cách tiêu cực nhất: ép tiên đan.
Tiên yêu đều có nguyên đan sinh mệnh, lấy ra rồi thì định sẵn là cái chết. Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu đều nói với Trác Dực Thần rằng cơ thể của Bạch Cửu đã không còn vẹn nguyên, hơn nữa Bạch Cửu là yêu, có cho nhóc nguyên đan của y thì nhóc ấy cũng không thể sống lại được, Văn Tiêu thậm chí còn khóc nức nở cầu xin y đừng làm vậy bởi Bạch Cửu không sống lại được và y không có tiên đan cũng sẽ chết. Nhưng Trác Dực Thần hiện giờ có khác gì cười sắp chết vớ được cọng rơm, y biết mình sẽ chết và đệ đệ chưa chắc đã cứu được nhưng đây là cách duy nhất, cho dù thế nào y cũng sẽ làm.
Khi nguyên đan rời khỏi lồng ngực Trác Dực Thần, phát ra ánh sáng quang đỏ rực rỡ, dòng huyết tanh đồng thời trào ra khỏi miệng Trác Dực Thần, sắc mặt nhanh như chớp trở nên tái nhợt, mái tóc vốn đen như mực cũng biến thành màu trắng. Cơ thể y đau như ngàn mũi dao đâm xuyên qua, bàn tay giữ tiên đan run rẩy vô lực, gắng gượng hết sức đẩy tiên đan vào Bạch Cửu, viên đan nhanh chóng chui vào ngực Bạch Cửu. Nhưng y đợi, chống cự cơ thể đã không còn sức để ngồi nữa để đợi, đợi mãi mà đệ đệ y vẫn không có động tĩnh.
Trác Dực Thần dù có không muốn cũng phải chấp nhận sự thật rằng Bạch Cửu đã chết.
Trác Dực Thần vô lực đổ sụp xuống, nằm rạp bên cạnh Bạch Cửu, đưa bàn tay run rẩy chạm vào gò má bỏng rộp đã lạnh ngắt của đệ đệ, cười chua xót.
Cười đến mức chảy nước mắt là một hạnh phúc vô cùng
Khóc đến mức phải bật cười là một loại đau buồn không kể xiết
"Haha....Hahaha....Hahahahahaha..."
Trác Dực Thần bật cười thành tiếng vang vọng khắp sơn động, mà nước mắt của y đồng thời thay nhau chảy ra từ đôi mắt chỉ còn lại thê lương. Đôi mắt xanh thẫm vốn sáng ngời như ánh trăng giờ lại chỉ còn một màn phủ tối mịt. Trác Dực Thần nhẹ nhàng nằm áp lên ngực Bạch Cửu, mỉm cười hạnh phúc thì thầm:
"Ta đến gặp mọi người đây...." rồi từ từ khép mi, giọt lệ châu cuối cùng rơi xuống. Y ra đi với nụ cười mãn nguyện bên môi.
Thần thú chết đi, chân thân sẽ hiện lên lần cuối như một lời vĩnh biệt. Nhưng hiện thân Tất Phương hỏa điểu lại không hề hiện lên, thay vào đó thiên hạ được chứng kiến cảnh đất trời rung chuyển, tứ hải điên đảo, thiên lôi hóa đan.
Trác Dực Thần hoá ra lại là chuyển kiếp của Long thần Băng Di, năm xưa vì trận chiến diệt thế trọng thương mà vẫn lạc. Vị cường giả này vẫn luôn chờ đợi thời cơ để quay về với thế gian, đáng lẽ ra Trác Dực Thần chết đi sẽ là lúc Băng Di thức tỉnh. Nhưng không biết vì điều gì, long thần chỉ xuất hiện chớp nhoáng, gặp lại tộc nhân của mình lần cuối, đồng thời truyền lại ngôi vị đảm đương tứ hải của mình cho Trác Dực Thần rồi hòa làm một với y và tan biến mãi mãi.
Người thừa kế cuối cùng của Tất Phương điểu tộc giờ đây nắm giữ sức mạnh Long thần, cùng lúc đứng đầu hai phương, dùng sức mạnh cường đại của mình để hoàn thành nốt tâm niệm trả thù của bản thân.
Cuộc chiến cuối cùng với Ly Luân, gã ác ma này gieo gió ắt gặp bão bị hạ gục hoàn toàn, yêu đan bị đánh cho vỡ vụn, bị tước bỏ hoàn toàn yêu tịch, trở thành kẻ bất tiên, bất yêu, bất nhân. Nhưng Triệu Viễn Chu vì bảo vệ Văn Tiêu, ngoài ý muốn cũng hi sinh....
...
Hồi tưởng lại những thê lương đã qua, ngồi trên bảo tọa, dòng lệ lặng lẽ lăn trên má vị đứng đầu điểu tộc và tứ hải.
Trác Dực Thần tự hỏi:
Phụ mẫu của y đâu?
Họ chết rồi
Huynh trưởng của y đâu?
Cũng chết rồi
Hai đệ đệ Bạch Cửu và Anh Lỗi thì sao? Còn có đồng đội của y?
Cũng không còn nữa....
Địa vị quyền lực mà kẻ nào cũng muốn có, trong mắt Trác Dực Thần có được tất cả này, rốt cuộc cũng không có được cái gọi là hạnh phúc....
______________________
Kính thưa các chị em, đứa viết ra chuỗi short này là tui - một đứa chỉ đọc truyện happy ending 😎
Nhưng short mình viết ra thì lại là.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com