Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Nếu như đổi thành người chơi thông thường, tiến vào địa ngục đánh quái đơn thuần chính là lãng phí tiền thuốc, mà Phó Tử Kỳ và Đạt Tử Mạc tạo thành một đôi, quái ở nơi này liền có vẻ có chút nhỏ bé, hơn nữa dựa vào thực lực của Phó Tử Kỳ vượt xa Đạt Tử Mạc, một vòng nhiệm vụ hiển nhiên không đến 15 phút.

Giờ khắc này, Mạc Dực Đạt có chút ảo giác, dường như có một đại thần ỷ lại vào những việc trong rất trong sáng.

[Tổ đội] Đạt Tử Mạc: Tôi thấy trong tư liệu trò chơi của anh đã kết hôn rồi, đối tượng của anh là ai?

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Một người bạn.

[Tổ đội] Đạt Tử Mạc: Bạn gái?

Mạc Dực Đạt hai mắt phát sáng, cô thích nhất là đào những chuyện bát quái của người khác, huống hồ đối phương còn là một siêu cấp đại thần trong trò chơi!

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Cô nếu như muốn kết hôn cùng tôi, tôi có thể lập tức li hôn với anh ta rồi kết hôn cùng cô.

[Tổ đội] Đạt Tử Mạc: Thần kinh thất thường...

Mạc Dực Đạt liếc mắt, sức tưởng tượng của người này thật là phong phú, cô hỏi vấn đề này tuyệt đối là xuất phát từ sự hiếu kỳ.

Đợi đã, đại thần là không cẩn thận đem "Cô ta" đánh thành "Anh ta" sao?

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Khoảng một tuần trước, tôi nhìn thấy cô giết Sơ Thất, sau đó còn bị chồng cô ta giết chết, cho nên tôi đối với cô rất là hiếu kỳ.

Rầm rầm!

Đầu Mạc Dực Đạt nhất thời phình to, Sơ Thất chính là phu nhân bang chủ của Cao Đạt, cái tên này đã từng xuất hiện ở trong danh sách bạn tốt của cô, sau khi bang hội đảo lộn, thế giới của cô cũng chỉ còn lại một mình cô. 

Một tuần trước, cô giết chết Sơ Thất, cái tên đê tiện đó chọc giận cô, đáng chết.

Sau này chồng của Sơ Thất cũng chính là Miêu Tiểu Hương hỗ trợ bang hội Cao Đạt đem một đám người đến vây đánh cô, khi đó cô hoàn toàn có thể tiêu diệt đám tiểu nhân này, nhưng cô không hề phản kháng, mà đứng im bất động để cho bọn họ chém, bởi vì lúc ấy cô giận đến không dám đụng vào con chuột, sợ cô sẽ nhịn không được liền đập hư con chuột.

Cái bang tạp nham! Nghĩ đến cô còn có chút tức giận, vẫn là không nghĩ đến.

Đại thần cư nhiên lại thấy sự việc của ngày đó, thật không cẩn thận, rất mất mặt a.

[Tổ đội] Đạt Tử Mạc: Việc này thì có gì mà hiếu kỳ, tôi phát hiện anh thật bát quái.

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Tôi hiếu kỳ chính là, khi đó cô nói một câu, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi, nếu anh ta lại xảy ra chuyện gì, tôi muốn anh đền mạng.

Mạc Dực Đạt nháy mắt mặt lạnh đi, trong lòng như là bị dao đâm, có chút đau buồn.

[Tổ đội] Đạt Tử Mạc: Hiếu kỳ cái con mèo, anh có thể câm miệng rồi.

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Được, tôi không hỏi nữa, cô cho tôi đội trưởng, tôi mang cô chuyển đến tầng 12.

Đạt Tử Mạc đem chức đội trưởng chuyển giao cho Phó Tử Kỳ.

Bỏ lại lời nói, Mạc Dực Đạt đứng lên, xoay người rời khỏi phòng, cẩn thận đẩy cửa phòng bên cạnh ra. Xa xa nhìn thấy đứa bé nằm trên giường đang ngủ rất say, cô hít một cái thật sâu, bước nhẹ nhàng đi vào trong.

Tiểu Qủy ngủ rất say, lông mi so với cô lại vừa dài vừa cong hơn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, thoạt nhìn ngủ rất là say.

Cái mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, càng nhìn càng khiến cô cảm thấy đau lòng, nhịn không được nhẹ nhàng kéo lại góc áo cho nó, bắt đầu từ bên bụng có một vết sẹo do bị bỏng gây ra nhìn thấy mà đau lòng kéo dài đến sau lưng.

Nếu như lúc đó cô phát hiện sớm một chút, nó sẽ không gặp phải loại chuyện này, bắt đầu từ lúc đó, cô đã thề dù bất luận như thế nào cũng không bao giờ để người lạ làm tổn thương nó nữa. Mỗi ngày tuy cô cực kỳ không muốn ra ngoài, nhưng vẫn dẫn nó đi học và tan học rất đúng giờ, mặc kệ gió mưa.

"Tiểu ngu ngốc, ai kêu em gặp được chị, xem như em xui xẻo..." Cô than nhẹ một tiếng, kéo quần áo ngay ngắn lại, lại kéo chăn đắp cho nó, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Mạc Dực Đạt trở lại phòng của mình, nhìn thoáng qua trò chơi, đại thần vẫn còn mang cô quét quái, cô nhìn thời gian bên góc phải, đã 9 giờ tối, lúc này mở ra cửa hàng trên mạng của cô xem một chút.

Tên cửa hàng trên mạng của cô được gọi là Cái Bình của Qủy Qủy, chuyên bán các giá trị phí thoại, gía trị trò chơi, nghề phụ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Tùy ý mở ra trung tâm mua bán, tin nhắn nhiều đến dọa cô nhảy dựng lên.

Oa oa! Cái tên nhà giàu gọi là "Tâm Khiêu Quy Luật" ở cửa hàng của cô một lần vọt lên 2000 đồng phí thoại, đồng thời còn ở cửa hàng của cô mua hết 10 trương mặt trị giá 50 nguyên giá trị nạp đầy trong game online Túy Liên Thành.

Tháng này vận may của cô thật tốt quá đi? Không chỉ ở trong trò chơi quá đáng, mà việc buôn bán cửa hàng trên mạng cũng phát đạt như vậy, còn như vậy nữa thì học phí cho học kỳ sau của Tiểu Qủy không cần lo nữa rồi, haha...

"Phiếu phiếu, phiếu phiếu..." Mạc Dực Đạt một bên vừa ngâm nga một khúc nhạc không đúng điệu, một bên đang thêm vào bình luận phía sau bình luận thỏa thuận của vị khách kia: Cảm ơn đã ủng hộ cửa hàng nhỏ này, hoan nghênh lần sau lại đến nga ^_^

Đợi cô xử lý xong hết việc của cửa hàng trên mạng, lúc này mới quay trở lại trò chơi.

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Đã trở lại chưa?

[Tổ đội] Phó Tử Kỳ: Tôi phải quay về bang hội xử lý một chút việc, đi trước.

Hệ thống nhắc nhở: Phó Tử Kỳ rời khỏi tổ đội.

Đạt Tử Mạc trừng mắt nhìn, cô còn chưa nói tạm biệt với anh ta, cũng không biết Tự Ngu Tự Lạc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, trên kênh thế giới đột nhiên trở nên náo nhiệt.

[Thế giới] Ngô Lan Phương: Tôi dám lấy cái acc này của tôi ra đánh cược, Nhịp Đập Của Tiểu Khê tuyệt đối là hắc nhân, tôi có chứng cớ, dán ở bên trong diễn đàn.

[Thế giới] Ngọc Châu Thất Lạc: Không phải chứ? Là Tự Ngu Tự Lạc, các ngươi cư nhiên ngay cả hắc nhân cũng thu nhận!

[Thế giới] Mỹ Tao Nữ: Phó Tử Kỳ có đó không? Ra đây nói vài lời.

Nhịp Đập Của Tiểu Khê? 

Mạc Dực Đạt nghiêng đầu cố gắng lục lọi cái tên này, có chút ấn tượng, hẳn là người bên trong liên minh. Kỳ lạ, là ai đã khai hắn ra?

 Chẳng lẽ bên trong liên minh có nội gián? Trong lòng Mạc Dực Đạt có dự cảm không lành, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

[Thế giới] Chu Tam: Hắc nhân thì đã sao? Có quy định là bang hội thì không thể thu nhận hắc nhân sao?

[Thế giới] Cơm Bên Khóe Miệng: Thì đó, chúng tôi lại hoan nghênh hắc nhân, thì làm sao?

Mạc Dực Đạt giật giật khóe miệng, hắc nhân có gia nhập bang hội hay không cũng không có vấn đề gì to lớn, vấn đề chính là hắc nhân là người chơi ngầm, dự đoán sẽ đem cả bang hội mà oán hận diệt trừ.

Sự tồn tại của hắc nhân, tương đương với sự tăng thêm thù hận với bang hội, bởi vì mọi người đều không biết lúc trước mình đã bị ai đánh lén, đương nhiên là tùy ý đem tất cả tội đổ lên người hắc nhân.

[Thế giới] Ngô Lan Phương: Nhịp Đập Của Tiểu Khê, ngươi đừng giả câm nữa, đem những người ngươi đã giết chết kể ra đây, nếu không tôi nhất định khiến cho ngươi chơi không đến ba ngày.

[Thế giới] Nước Mắt Rơi Xuống: Đồ hắc nhân cặn bã, trả cho tôi 1Y bạc!

[Thế giới] Ngọc Châu Thất Lạc: Đánh dẹp hắc nhân, người người cùng giết!

[Thế giới] Mọi người: ...

Rắc rắc, nhìn xem này nha, thật đáng thương, bị nhiều người công kích như vậy.

Làm một thành viên của hắc liên minh, điều duy nhất cô có thể làm, chính là mở một mắt nhắm một mắt, nếu như cuối cùng chính mình cũng bị bại lộ thân phận, vậy thì phiền phức rồi. Nhưng mà, thời khắc quan trọng, lúc nên ra tay cô cũng phải ra tay rồi, dù sao cũng liên quan đến tôn nghiêm và vinh dự của hắc nhân và hắc liên minh.

[Thế giới] Nhịp Đập Của Tiểu Khê: Ngô Lan Phương, giết cô cũng chỉ mất ba giây, đừng ở trên thế giới gây chuyện, khu vực này thật đúng là không có người mà tôi sợ.

[Thế giới] Ngô Lan Phương: Phi! Đến bây giờ cô còn mạnh miệng!

Ai... Đối với những người này có gì đáng để nói, căn bản không nói đạo lí.

Mạc Dực Đạt thở dài một tiếng, đó là chuyện của người khác, cô cũng không rảnh xen vào.

[Thế giới] Phó Tử Kỳ: Toàn thể thành viện Tự Ngu Tự Lạc nghe lệnh, người không có dũng khí bây giờ có thể rời khỏi bang, nếu như cảm thấy có thể cùng hắc nhân chung sống hòa bình, thì ở lại.

Vừa này vừa nói ra, kênh thế giới lại bùng nổ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com