Chương 22
Vương Nhất Bác mang bữa sáng cho Trình Tiêu sau khi ngồi trên taxi, lấy từ balo ra đưa cho cô.
Là hộp cơm bằng inox.
Trình Tiêu vừa mở ra thì thấy, bên trong là mấy cái sủi cảo trứng vàng óng ánh, thơm nức mũi.
"Cái này là anh mua hả?" Trình Tiêu vui vẻ hỏi.
"Mẹ anh làm."
"Thơm quá đi." Trình Tiêu ôm hộp cơm, cúi đầu ngửi ngửi.
Vương Nhất Bác nhìn cô, khẽ cười một chút: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, tay nghề của mẹ anh cũng khá tốt."
Nói xong, lại lấy từ trong balo ra một hộp sữa, đưa cho Trình Tiêu.
Trình Tiêu cầm, nhìn anh hỏi: "Anh ăn không?"
"Không, chút nữa anh ăn ở căn tin." Bữa sáng này vốn là của Vương Nhất Bác anh không ăn, muốn mang cho Trình Tiêu.
Trình Tiêu vừa nghe thấy, lập tức đậy hộp cơm lại: "Em đây cũng không ăn."
Vương Nhất Bác hơi ngốc: "Làm sao vậy?"
Trình Tiêu nâng mặt, nhìn anh nói: "Chờ một lát nữa sau giờ tự học, bọn mình đến nhà ăn mua hai bát cháo, cùng nhau ăn đi."
Vương Nhất Bác nghe những lời này của Trình Tiêu trong lòng thấy ấm áp.
Anh mỉm cười, gật gật đầu: "Được, cùng nhau ăn."
Trình Tiêu cười khanh khách, cất hộp cơm vào cặp.
Lúc xe chạy đến trường, vừa lúc 6 giờ 29 phút.
Cách giờ tự học còn 10 phút.
Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác đi song song đến khu dạy học.
"Chút nữa tan học, anh đến tìm em" Vương Nhất Bác vừa đi lên tầng, vừa nghiêng đầu nói với Trình Tiêu.
Trình Tiêu gật gật đầu, "Được, em chờ anh."
Đến tầng ba.
Chỗ ngoặt là phòng học của Trình Tiêu.
"Vào đi." Vương Nhất Bác dừng chân lại, đứng ở cửa sau phòng học.
Trình Tiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Em đi đây."
"Ừ, chút nữa đến tìm em."
"Được nha." Trình Tiêu nhếch miệng bật cười, tâm trạng đặc biệt tốt.
Sau khi xác định quan hệ người yêu thì không giống nhau, gặp nhau, chờ đợi, ôm, thậm chí hôn môi đều trở thành việc đương nhiên.
Trình Tiêu vẫy vẫy tay Vương Nhất Bác vui vẻ bước vào lớp.
Vương Nhất Bác thấy Trình Tiêu đi vào, mới xoay người, đi về lớp của mình.
___________________________________________________
Còn 5 phút nữa là vào giờ tự học, Trình Tiêu đi vào lớp, trong lớp rất náo nhiệt, một nhóm người xúm lại nói chuyện, không biết là đang nói chuyện gì.
Trình Tiêu tò mò mà đi lên phía trước nhìn xung quanh một cái, thấy Ngô Tuyên Nghi cũng ở đấy.
Cô kéo ghế rồi ngồi xuống, nghiêng đầu, thuận miệng hỏi Tần Phàm bàn bên cạnh: "Các cậu ấy đang nói chuyện gì thế?"
"Cậu hẹn hò với Vương Nhất Bác đúng không?"
Cùng một lúc, Trình Tiêu và Tần Phàm cùng mở miệng hỏi.
Trình Tiêu có chút kinh ngạc nhìn cậu: "Sao cậu lại biết?"
Tần Phàm nhăn mày lại, vẻ mặt không thể tin được: "Cậu thật sự hẹn hò vói cậu ta sao?"
"Cậu kinh ngạc như vậy làm gì, đương nhiên là thật." Trình Tiêu vui vẻ cười, lấy hộp cơm từ trong cặp ra, bỏ vào bên trong ngăn bàn, sau đó lại treo cặp sau lưng ghế.
Sắc mặt Tần Phàm rất khó nhìn, giọng nói không khỏi cao lên vài phần: "Rốt cuộc cậu thích cậu ta ở điểm gì? Cậu mới biết cậu ta bao lâu, thế mà dám hẹn hò với cậu ta hả?"
Từ trước đến nay Tần Phàm chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Trình Tiêu, nghe cứ như là chất vấn.
Trình Tiêu không khỏi nhíu mày, không vui: "Cậu quản tớ làm gì?"
Tần phàm: "Tớ..."
Tần Phàm bị một câu của Trình Tiêu nói không nên lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ cảm thấy giống như bị người ta ép ăn một miệng đầy hoàng liên, nghẹn ở trong cổ họng, có khổ cũng nói không nên lời.
Tần Phàm ngồi tại chỗ, không ngừng hít sâu, muốn mình bình tĩnh lại.
Qua một lúc, mới cảm thấy trong lòng đỡ khó chịu.
Cậu ngẩng đầu lần nữa, nhìn Trình Tiêu, tiếng khàn khàn, hỏi cô: "Trình Tiêu... Có phải cậu hoàn toàn không biết, tớ cũng thích cậu?"
"Tiêu Tiêu! Tớ mang bài thi về cho cậu này!"
Thời điểm Tần Phàm vừa nói ra, gần như cùng một lúc, Ngô Tuyên Nghi lúc trước vừa xem náo nhiệt đột nhiên quay đầu, múa may bài thi trong tay với Trình Tiêu, lớn tiếng gọi.
Giọng của Ngô Tuyên Nghi rất to, trong tay lại cầm bài thi, thế cho nên lực chú ý của Trình Tiêu hoàn toàn bị thu hút, căn bản không nghe rõ Tần Phàm đang nói cái gì.
Cô nhìn thấy Ngô Tuyên Nghi cầm bài thi chạy đến chỗ mình, vội đứng lên, cầm bài thi, nói thầm: "Không phải mới tối hôm qua thi sao, sao lại nhanh như vậy?"
Nói xong, lần nữa ngồi lại trên ghế.
Ngô Tuyên Nghi nói: "Lão sư dạy toán của bọn mình có tiếng chuyên nghiệp, tối qua tăng ca chấm bài."
Trình Tiêu bĩu môi, cúi đầu, xem bài thi.
Phía trên bài thi, một con số đỏ tươi: 35
Trình Tiêu nhìn chằm chằm điểm, nhíu nhíu mày.
Phía dưới là bài thi, cũng đúng mấy câu lựa chọn, cùng với mấy câu ở mặt sau, điểm lão sư chấm vô cùng thê thảm.
Các môn của Trình Tiêu, ngữ văn tương đối tốt, nhưng mà toán thì đã nát đến nỗi không thể nát hơn.
Nói thật thì cô cũng có học, thời điểm lão sư giảng bài cũng có nghe, nhưng mà giống như đầu không thể tư duy được môn toán, mặc dù lúc ấy nghe hiểu, sau đó lại gặp phải cái bài tương tự, sẽ không làm được.
Nhìn điểm trên bài thi vô cùng chói mắt và bắt mắt kia, trong lòng Trình Tiêu có chút buồn, vo bài thi lại, trực tiếp vứt vào trong ngăn bàn.
Ngô Tuyên Nghi bị dọa đến nhảy dựng, khẩn trương nhìn cô: "Tiêu Tiêu, cậu không sao chứ?"
Trình Tiêu lắc đầu,: "Không có việc gì."
Ngô Tuyên Nghi an ủi cô: "Không có việc gì, Tiêu Tiêu, môn văn cậu học tốt."
Ngữ văn của Trình Tiêu tốt, cũng khá nổi tiếng, nhưng đến trình độ này, đại khái cũng chỉ có cô.
Ít nhiều vẫn là có chút uể oải.
Rốt cuộc đến lúc thi đại học, dù điểm văn có cao cũng không thể thể thi đậu đại học.
Nghĩ đến thì phiền lòng, dứt khoát không nghĩ nữa.
Lại nghĩ tới vừa nãy Tần Phàm nói chuyện với mình, vì thế nghiêng đầu, chớp chớp mắt vói cậu, mờ mịt hỏi: "Vừa nãy cậu nói cái gì?"
"..." Tần Phàm vẻ mặt u oán mà nhìn cô.
Trong lòng cười ha ha một tiếng —— cậu chính là ngu mà, mới có thể thích cái loại nha đầu vô tâm không phổi!
Trình Tiêu thấy cậu nửa ngày chưa nói, lại giục cậu: "Vừa nãy cậu nói cái gì? Tớ không nghe rõ."
Tâm của Tần Phàm đã nát, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, bất chấp tất cả, dứt khoát không giãy giụa, nói: "Tớ nói, chúc cậu với Vương Nhất Bác trăm năm hạnh phúc!"
Người ta thường dùng để nói về những việc dài lâu vững bền như sự tồn tại của đất trời.
Trình Tiêu nghe vậy, mắt cong lên, vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu nha."
Tần Phàm: "..."
Ha ha.
__________________________________________
Sau giờ tự học, các bạn học cầm hộp cơm chạy đến căn tin.
Ngô Tuyên Nghi hỏi Trình Tiêu có đi căn tin không, Trình Tiêu lắc đầu: "Không đi, tớ chờ Vương Nhất Bác."
Ngô Tuyên Nghi gật đầu: "Vậy được, tớ đi cùng nhóm Hoa Hoa đây."
"Ừ, cậu đi đi, ăn nhiều một chút." Trình Tiêu cười hì hì nhìn cô nàng.
Ngô Tuyên Nghi cười nhạo, nói: "Không đâu! Muốn tớ béo chết đấy à!"
"Cậu béo chỗ nào? Một chút cũng không béo." Trình Tiêu nói.
Ngô Tuyên Nghi khoa trương trợn tròn mắt: "Còn không béo? Cậu đang dỗ tớ vui vẻ chứ gì."
"Không dỗ cậu, cậu rất xinh đẹp Tuyên Nghi." Trình Tiêu thật tình nói.
Ngô Tuyên Nghi lớn lên rất đáng yêu, rất gầy, một chút cũng không béo. Sở dĩ cô nàng này nói mình béo, là bởi vì khuôn mặt tròn tròn, giống như trẻ con.
Nhưng Trình Tiêu lại cảm thấy khá xinh đẹp, mặt tròn tròn có thịt, rất đáng yêu.
Ngô Tuyên Nghi biết Trình Tiêu thật tình khen cô, thật sự vui vẻ, duỗi tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ của Trình Tiêu, cười nói: "Vẫn là Tiêu Tiêu của nhà chúng ta mới có thể nói."
Trình Tiêu cong mắt cười: "Nói thật sao."
Ngô Tuyên Nghi cười ha ha: "Tớ đi trước, cậu chờ Bác ca của cậu đi."
"Được nha."
Ngô Tuyên Nghi và mấy nữ sinh khác đi căn tin.
Trình Tiêu từ trên ghế đứng lên, đứng ở cửa sau, nhìn bên ngoài lớp một cái
Vương Nhất Bác chưa có đến, cô lại về chỗ ngồi, lấy bài thi toán bị cô vo thành một đoàn từ trong ngăn bàn ra.
Số điểm phía trên cực kì chói mắt.
Cô nhìn đề, cầm bút tính toán trên giấy nháp.
Nghĩ không rõ, sai ở đâu rồi?
Rõ ràng mỗi nói bài đều nghiêm túc tính.
Cái số điểm này, còn không bằng trực tiếp nói cô ngốc.
Trình Tiêu vừa tính bài, vừa thở dài trong lòng.
Chưa nghĩ đến, một hơi còn chưa kịp than xong, một bàn tay từ sau vai cô, cầm bài thi của cô.
Một cỗ hương bạc hà nhàn nhạt từ phía sau bay lại đây.
Trong lòng Trình Tiêu nhảy dựng, đột nhiên quay đầu lại.
Quay đầu lại, quả nhiên liền thấy Vương Nhất Bác đứng sau cô, trong tay cầm bài thi của cô, cúi đầu, xem rất nghiêm túc.
Trình Tiêu nghĩ đến cái điểm mất mặt kia của mình, theo bản năng từ trên ghế đứng lên, duỗi tay muốn cướp bài thi về.
Vương Nhất Bác hơi nâng tay, không cho cô.
Trình Tiêu giơ tay với không tới, gấp đến độ nhảy dựng lên muốn cướp về: "Anh trả lại cho em!"
"Gấp cái gì, để anh nhìn xem." Vương Nhất Bác nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần ý cười.
Nói xong, liền kéo ghế của Ngô Tuyên Nghi ra, ngồi xuống.
Anh mở bài thi để trên bàn.
Trình Tiêu lập tức nhào qua, đôi tay chặt chẽ che điểm lại, mím môi, không vui mà trừng mắt với Vương Nhất Bác.
Hình như Vương Nhất Bác bị hành động như trẻ con của cô chọc cười: "Em che cái gì? Còn không phải là điểm thấp điểm sao."
"Không cho anh xem! Phiền chết!" Trình Tiêu có chút xấu hổ và buồn bực. Điểm mất mặt như vậy, thật sự không muốn Vương Nhất Bác thấy.
"Không có việc gì, anh không chê em." Vương Nhất Bác nói, ý cười trong mắt càng sâu.
Trình Tiêu hừ một tiếng, vẫn không vui.
Sao lại có thể tùy tiện xem bài thi của người ta như vậy chứ?
"Tức giận?" Vương Nhất Bác thấy Trình Tiêu banh khuôn mặt nhỏ không nói lời nào, để bài thi đang cầm trên tay của Trình Tiêu xuống, gấp lại, nắm bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay, ánh mắt thật sâu nhìn cô, ôn nhu mà dỗ: "Tiêu Tiêu, đừng nóng giận."
Trình Tiêu ngẩn người, ngẩng đầu lên: "Anh gọi em là cái gì?"
"Tiêu Tiêu." Vương Nhất Bác trả lời cô, ánh mắt so với giọng nói còn ôn nhu hơn.
Tiêu Tiêu ...
Trình Tiêu nghe được cảm thấy trong lòng đầy ngọt ngào, lập tức liền nở nụ cười: "Dễ nghe, sau này anh cứ gọi em như vậy đi."
Vương Nhất Bác cũng cười, gật đầu: "Được."
Trình Tiêu vui vẻ nâng nâng cằm, đắc ý mà nói: "Vậy anh lại gọi thêm một tiếng để em nghe một chút."
"Tiêu Tiêu." Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt của cô, tràn đầy sủng nịnh.
Trình Tiêu cao hứng, lúc này mới mếu máo, nói: "Môn toán em học rất kém, học như thế nào cũng không vào đầu."
Vương Nhất Bác cầm bài thi của Trình Tiêu, lật trước lật sau, sau đó nói: "Không sợ, có anh ở đây."
Trình Tiêu chớp chớp mắt, nhất thời khó hiểu: "Anh có ý gì?"
Vương Nhất Bác nhìn cô, nói: "Sau này môn toán của em, anh đến dạy. Anh đánh giá các phương pháp dạy của lão sư dạy toán không thích hợp với em."
Trình Tiêu vừa nghe, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thật hả? Vậy... Vậy anh cảm thấy trình độ học toán của em còn có thể cứu chữa không? Có thể đạt tiêu chuẩn không?"
"Chắc là không thành vấn đề" Vương Nhất Bác nói.
Trình Tiêu kích động sắp hỏng rồi, vui vẻ mà ôm chặt cánh tay của Vương Nhất Bác, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Vương Nhất Bác, cảm ơn anh nha."
Vương Nhất Bác trong mắt cố vài phần ý cười, nói: "Chắc là, trách nhiệm của anh."
Trình Tiêu cười đến nỗi đôi mắt đều cong thành một đường chỉ, nhìn trong phòng không có người, cười hì hì tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, thanh âm ngọt ngào, nói: "Nhất Bác, có anh thật tốt."
Nói xong, đột nhiên ngẩng đầu, không để Vương Nhất Bác phản ứng liền hôn lên môi anh một cái.
Môi rất mềm, cơ thể của Vương Nhất Bác hơi cứng, ánh mắt sâu thêm vài phần, tay để bên eo Trình Tiêu vô thức giữ chặt hơn...
*** 22 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com