Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 - 30

Chương 29

Hai người lẳng lặng nghe động tĩnh của đại thúc bên kia. Đại thúc thực ngượng ngùng, y cho tới bây giờ chưa từng chạm đến phía sau lưng nữ nhân bao giờ. Lúc chữa bệnh thì cũng chỉ là chạm vào cổ tay nữ nhân mà thôi. Thật khó xử. Thế nhưng mà không thể không nghe Tiểu Tuyết nói, bất đắc dĩ, đành phải từng bước từng bước di chuyển đến phòng thử đồ. Liễu Hà nghe từng bước từng bước tiếng bước chân này, lửa giận trong lòng không ngừng tăng lên. Đại thúc là mắc cỡ, hai người Hà Liễu là tức giận. 'Nữ bạo lực' này sao có thể làm như vậy chứ? Đẩy anh trai ruột thịt của mình vào hố lửa. Thật tức chết đi được. Hà Kỳ tức giận dùng sức véo cánh tay Liễu Vĩnh Nhạc, Liễu Vĩnh Nhạc cũng đồng dạng véo tay Hà Kỳ. Chỉ có điều hai người đều không hề cảm thấy đau. "Đừng đi, đừng đi, đi thì anh nhất định phải chết, Thiên Thiên, anh dám đi."

"Không, anh không đi. Tiểu Tuyết." Cầu xin nhìn Tiểu Tuyết.

"Anh, giúp chị Mộc một chút thôi mà. Anh không dám sao? Anh cũng không phải chưa thấy qua lưng của em. Coi chị Mộc là em không phải là được rồi sao." Đẩy đại thúc tới trước cửa phòng thử đồ.

"Tức chết người mà, em vợ ấy vậy mà quyến rũ đại thúc, phải nhanh chóng tìm nam nhân 'rước' cô ta đi thôi." Thế mà lại để đại thúc nhìn thấy lưng của cô, như vậy hỏng mất.

"Nhưng hai người không giống ~~~~ "

"Có đi không?" Chống nạnh trừng mắt đại thúc, đại thúc muốn chạy bị Tiểu Tuyết đẩy vào phòng thử đồ.

Lý Mộc Di nhìn đại thúc mặt đỏ bừng. Thật muốn cười, người này vẫn là xử nam a. Chuyện này thời đại bây giờ không xem là cái gì, rất nhiều nữ nhân mặc áo hở lưng. Nam nhân này vậy mà lại xấu hổ đến như vậy. Thiện cảm trong lòng với đại thúc lại tăng thêm vài phần. Đối với sự giúp đỡ của đại thúc vừa rồi (chỉ cái vụ đại thúc giúp Hà Liễu) liền tự động quy là đại thúc tâm địa hiền lành. Nam nhân này nếu không bị ai dụ dỗ chắc chắn sẽ là nam nhân tốt thủy chung một lòng một dạ. Đương nhiên, bản thân sẽ không để cho người khác có cơ hội dụ dỗ nam nhân. Nhìn đại thúc mặt đỏ đến sắp xuất huyết rồi, Lý Mộc Di cười cười xoay người sang chỗ khác. "Anh Tề, giúp em kéo khóa lên."

"A!" Đại thúc không biết để mắt ở đâu.

"Anh Tề, nhanh một chút, Tiểu Tuyết còn đang chờ ở ngoài a." Nghiền ngẫm quay đầu lại thấy đại thúc chân tay luống cuống.

"Ừ." Không còn cách nào khác, đại thúc đành phải nghiêng mặt sang chỗ khác để tránh nhìn tới tấm lưng trần của cô. Đưa tay đến lần mò. Thế nhưng bàn tay vừa đến, lại đụng phải mông của Lý Mộc Di. Khóa kéo thấp đến nỗi xuống tận khe mông. Đại thúc tay run mà mắt lại không nhìn. Không cẩn thận đụng vào mông Lý Mộc Di. Lý Mộc Di hơi kinh ngạc một chút, quay đầu lại liền hiểu vì sao lại như vậy. Nam nhân này thực đơn thuần. Mà sau khi đại thúc sững sờ hồi lâu mới trở lại bình thường. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi ~~ không phải ~~ cố ý. Tôi không nhìn thấy. Thật sự. Thật sự không nhìn thấy." Đại thúc liên tục cúi đầu xin lỗi cô, thế này là khiếm nhã a! Là trêu đùa thiếu nữ nhà lành a.

Lý Mộc Di nhìn đại thúc căng thẳng, nam nhân này sao lại đơn thuần như vậy chứ. Vậy mà mình lại gặp được, được ông trời đối xử không tệ. Đây có lẽ là một cơ hội. Phải nắm chắc. Bèn thâm tình kéo tay đại thúc sang, đại thúc mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Không chỉ mặt, toàn bộ cái cổ đều đã biến thành màu hồng. Trắng hồng lẫn lộn (nguyên là 'bạch lí thấu hồng' – trong trắng lộ hồng), thật đáng yêu. Lý Mộc Di kiễng chân, như chuồn chuồn đạp nước hôn lên miệng đại thúc. Đại thúc nhất thời ngây ra. Ẩn ý đưa tình nói: "Anh Tề, chúng ta đều không còn trẻ nữa, từ lâu đã không còn nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ. Cái chúng ta cần không phải là tình cảm mãnh liệt, mà là một gia đình an nhàn ấm áp. Đón nhận trái tim lưu lạc này. Anh hiểu mà. Đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao? Anh Tề!"

"Đúng vậy!" Đại thúc bị kích thích khiến đại não đình chỉ hoạt động, chỉ có thể máy móc trả lời.

"Anh Tề, chúng ta yêu nhau đi! Được không?" Ôm lấy đại thúc, người nam nhân này tuy rằng không có bờ vai to lớn, nhưng lại có thể mang lại cho người khác một loại cảm giác an toàn. Có lẽ lựa chọn lần này là chính xác.

Đại thúc sửng sốt, lúc này thật sự không biết để tay ở chỗ nào rồi. Y chưa từng chạm vào lưng nữ nhân bao giờ. Hai cánh tay cứ lúng túng khong biết làm sao. Y hiện tại vẫn chưa muốn yêu đương, vì Tiểu Tuyết, y vẫn còn chưa muốn kết hôn. Y không có yêu Lý Mộc Di. Nhiều nhất chỉ là cảm thấy cô gái này không tồi. Trong lòng y chỉ có cảm tình với Tiểu Tuyết. Với những người khác đều không có suy nghĩ gì. Lý Mộc Di nhìn đại thúc ngây ngốc, biết y còn chưa có thông suốt. Thời gian còn sớm, dục tốc bất đạt. Từ từ sẽ đến. Có Tiểu Tuyết ủng hộ, 'thu phục' nam nhân này chỉ là vấn đều thời gian. Hài lòng cười, buông đại thúc ra. "Em chờ câu trả lời của anh. Anh Tề, chúng ta đều đã trung niên rồi, cũng trải qua không ít chuyện, không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí. Anh Tề, em muốn nói với anh. Em ~~~ yêu ~~~ anh!" (không hiểu sao làm đến đây liền rùng mình ._. *khụ khụ*)

Đại thúc còn chưa có tỉnh lại sau chuyện vừa rồi. Lại bị lời thổ lộ bất thình lình làm đứng người. "Bây giờ giúp em kéo khóa lên, chúng ta đi ra ngoài." Đại thúc giúp cô kéo khóa, kỳ thật y căn bản không biết mình giúp cô kéo lên kiểu gì. Mãi cho tới khi Lý Mộc Di kéo y ra khỏi phòng thử đồ, y vẫn chưa có tỉnh lại từ trong kinh ngạc.

Bên này, Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc tức giận đến sắp nhảy qua tường được rồi. Nghe mấy lời nói này, có mù cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Liễu Vĩnh Nhạc tức giận đập vô-lăng. Hà Kỳ đập cửa kính thủy tinh. "Cái nữ nhân chết tiệt này. Trêu đùa đại thúc, chiếm nụ hôn đầu tiên của đại thúc. Tôi muốn giết cô ta." Mắt Hà Kỳ sắp bốc ra lửa xanh rồi. "Tề Tiểu Tuyết, cô làm hư đại thúc mất. Nhất định phải tách hai người bọn họ ra, nhất định phải tách!!!!"

Liễu Vĩnh Nhạc cũng tức giận không ngừng mắng, "Nữ nhân chết tiệt nữ nhân chết tiệt. Ta phải đập nát miệng cô. Trả lại nụ hôn đầu của đại thúc cho ta, dám đùa giỡn đại thúc. Ta phải giết cô." Hai người tức giận không cách nào phát tiết. Nữ nhân chết tiệt, chúng ta kết thù lớn. Đại thúc anh chờ đấy, đây là món nợ thứ hai. Chúng tôi lại nhớ kỹ.


Chương 30

Lý Mộc Di kéo đại thúc ra khỏi phòng thử đồ. Tiểu Tuyết cười hì hì nghênh đón. "Thế nào? Có hợp không?"

"Hợp!"

"Anh đi tính tiền đi, chúng ta mua." Nhìn mặt anh trai hồng hồng, liền đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Ai bảo anh một mực không thông suốt, đành phải dùng biện pháp mạnh. Trước kia chị Lưu nhà bên nhiều lần ám chỉ y, y đều không chút động lòng. Kết quả để người ta bị người khác cướp đi. Lần này cũng không thể giẫm lên vết xe đổ được.

"Cảm ơn, Tuyết."

"Chúng ta là ai với ai chứ. Nói vậy là xem em như người ngoài đó."

"Ừ, thời gian không còn sớm. Chúng ta đi chợ mua thức ăn, sắp giữa trưa đến nơi rồi. Chúng ta nhanh lên một chút rồi đi về."

"Được, anh, chúng ta đi." Tiểu Tuyết đẩy anh trai về phía Lý Mộc Di. Đại thúc vừa rồi vì được Lý Mộc Di thổ lộ mà cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn Lý Mộc Di. Thế nên vẫn cúi đầu nhìn giầy. Hai nữ nhân thấy y tựa như phạm phải lỗi, muốn cười lại sợ y khó xử, kìm nén đến nỗi khiến bụng khó chịu. Mua thức ăn xong, liền ngồi lên xe nhanh chóng tới nhà Lý Mộc Di.

Hai người Hà Liễu cũng lái xe đi, nóng nảy về nhà đại thúc. Bọn hắn thề về sau sẽ không cho đại thúc mang một phân tiền. Đến nhà đại thúc, hiệu suất làm việc của bác Quân thật không chê vào đâu được. Vừa mới đến giữa trưa, cạnh phòng nhỏ của đại thúc đã có thêm một gian phòng hình bầu dục, so với phòng đại thúc lớn hơn nhiều. Đến gần xem, hóa ra phòng này không phải làm bằng gạch xi-măng gì đấy, đều làm bằng thủy tinh công nghiệp. Vách tường bên trong được giấy dán tường cao cấp dán thật kín. Vừa đẹp lại vừa chắc chắn. Hơn nữa hiệu quả cách âm của thủy tinh công nghiệp rất tốt. Bởi vì sau phòng đại thúc còn có một phòng khác nên chỉ có thể nối thêm một gian. Cửa ra vào ở mặt tường bên phải phòng đại thúc. Do Liễu Vĩnh Nhạc phân phó muộn cho nên chú Lương vẫn chưa kịp xây. Mới chỉ vẽ được bản thiết kế. Nối thêm một gian bên trái phòng đại thúc. Cửa ra vào là ở mặt tường bên trái phòng đại thúc. Vừa vặn đối xứng với phòng Hà Kỳ. Lấy phòng đại thúc làm trục đối xứng. Từ không trung nhìn xuống, tựa như hồ điệp bị mất hai cánh trước.

(*hồ điệp: con bướm. Để Hán Việt cho hay :D)

"Không tồi, bác Quân. Hiệu suất không tồi." Cao hứng vỗ vai bác Quân.

"Thiếu gia, thời gian gấp gáp, còn chưa sắp xếp đồ đạc bên trong."

"Không có việc gì, sắp xếp trước tối nay là được. Mọi người ở đây đâu? Họ không phản đối sao?" Nhìn khắp xung quanh chỉ thấy công nhân xây dựng, dường như không thấy được người dân nơi này.

"Nơi Tề tiên sinh ở khá hẻo lánh, người dân xung quanh vốn ít. Tôi đã đưa bọn họ một số tiền đáng kể để chuyển đi, cũng tự mình bố trí ổn thỏa cho họ ở Nhã Thanh Tiên Curie của Phong Hoa rồi. Ngõ nhỏ này bây giờ trừ các cậu ra sẽ không có những người khác." Biết thiếu gia hiện tại cảm thấy hứng thú với Tề tiên sinh, vì y tốn vài cái phòng, sẽ không hề lưu tâm. Chỉ là hời cho mấy người kia, một phòng ở Nhã Thanh Tiên tận mấy trăm vạn, không còn cách nào, đây đã là hãng phòng ốc rẻ nhất rồi. Phong Hoa lấy đất đai sở hữu buôn bán là chính, đất đai sở hữu xung quanh buôn bán là phụ, vì vậy rất nhiều phòng ốc. Vả lại bản thân còn một mình lập nên đội ngũ thi công lắp đặt thiết bị, v.v... trải rộng khắp các thành phố lớn trên thế giới. Cho nên lần này nối thêm phòng ở cho Tề tiên sinh mới xử lý nhanh như vậy, công nhân ở đây đều là chọn lựa những đội trưởng từ đội ngũ giỏi nhất của công ty, vật liệu xây dựng cũng là loại tốt nhất. Làm ra phòng ở vừa đẹp lại vừa chắc chắn. Căn phòng này là do kiến trúc sư cao cấp nhất của công ty thiết kế đấy, dường như có chút dao trâu mổ gà (dùng người tài không đúng chỗ). Cũng quá 'hẹp hòi' rồi, kiến trúc sư này đã từng có rất nhiều công trình kiến trúc trên thế giới có thể lưu danh vào sử sách, lần này thật sự là có tài mà không phát huy được. Nhưng cũng không dám có lời oán hận, chuyện của thiếu gia, ai dám sơ suất.

"Làm thật tốt."

"Thứ cho tôi ngu dốt, sao cậu không trực tiếp tặng Tề tiên sinh một căn biệt thự. Vì sao còn muốn ở đây cùng chịu khổ."

"Vừa mới khen bác xong. Ta bây giờ là người không có nhà để về. Lấy đâu ra biệt thự. Hơn nữa nếu ta tặng biệt thự cho y ở, không phải nhà của y, y sẽ ở sẽ không được tự nhiên, ảnh hưởng đến chúng ta phát triển tình cảm."

"Đã hiểu, thiếu gia, xong việc chúng tôi sẽ lập tức rời đi. Vậy chuyện phòng ở kia nói thế nào?'

"Tự ta có cách."

"Vâng."

Liễu Vĩnh Nhạc u ám đi tới. "Tối quá cậu ở lại đây, có phải hay không?"

"Đúng vậy."

"Chỉ có một gian phòng, một cái giường, hai người đi ngủ thế nào?"

"Ngủ cùng nhau."

Liễu Vĩnh Nhạc cười âm hiểm: "Ngủ cùng nhau sao? Vậy mà vẫn chưa hôn Thiên Thiên. Là sức hấp dẫn của cậu giảm đi, hay là nói định lực của cậu tăng lên đây."

(*định lực: sức kiềm chế. Kiềm chế cái gì thì chắc ai cũng biết :v)

"Tư tưởng tiểu nhân, cậu cho rằng tôi với cậu giống nhau à. Tôi là người văn minh. Hiểu không?" Cũng không thể nói cho thằng nhóc này tối hôm qua bản thân ..., nhất định sẽ bị thằng này cười đến rụng răng.

"Hôm nay xây thêm cái này, cậu có phải hay không ở chung cùng Thiên Thiên rồi,"

"Đúng vậy."

"Hừ, hiện giờ tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, có phần cùng nhau chia. Nếu không ai cũng không được ăn."

"Tôi cũng trịnh trọng nói cho cậu biết, trước khi có được tâm Thiên Thiên, ai cũng không được chạm Thiên Thiên."

"Suy nghĩ giống tôi, một lời đã định."

"Một lời đã định!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com