Chương 41 - 42
Chương 41
Đại thúc mơ mơ màng màng nằm trên giường, người là dao thớt, y là thịt cá. Một y tá cầm kim tiêm vào. Vừa vào liền sợ ngây người. Ba anh siêu đẹp trai đều nhìn cô. Tim đập thình thịch. May mà đeo khẩu trang đội mũ kín mít, sẽ không thấy được mặt mình hồng lên. Tức giận ghen tị nhìn Tiểu Tuyết. Dựa vào cái gì mà ba anh đẹp trai như vậy đều đứng quanh cô ta chứ. Tiểu Tuyết mặt kệ ánh mắt giết người của cô kia, sao còn không nhanh chóng tiêm đi.
Đại thúc mệt mỏi mở mắt ra, vừa thấy kim tiêm liền bị dọa tỉnh. "Không muốn không muốn tiêm! Tiểu Tuyết, đừng tiêm. Anh sợ tiêm. Dùng vài gói thuốc Đông y là được rồi. Đừng tiêm."
"Không được. Không có việc gì. Không đau đâu. Anh à, nghe lời nào." An ủi dỗ dành đại thúc hoảng sợ.
"Đừng, anh không tiêm. Anh không thích. Đau." Nằm sấp xuống che lấy mông bắt đầu bò đến bên tường, hoảng sợ nhìn kim tiêm trong tay y tá.
Lâm, Liễu, Hà đồng thời đi lên túm lấy chân đại thúc kéo lại. Mắt y đều đã đỏ lên, biểu cảm đại thúc thật sự là quá 'thụ' rồi. Thật muốn đặt dưới thân hung hăng chà đạp một phen. Bây giờ không phải do choáng váng đầu mới tiêm nữa, là do con mèo nhỏ đại thúc hoảng sợ này quá trêu người, nhất định phải tiêm. "Cô bỏ kim tiêm xuống, lập tức ra ngoài." Lâm Hình Tố mắt rực cháy trừng y tá kia. Hắn không muốn cái mông trắng nõn của đại thúc bị người khác nhìn thấy đâu.
"Các người làm gì vậy? Cô ấy ra ngoài thì ai tiêm cho anh tôi?"
"Tiểu Tuyết, người nọ vừa nhìn là biết không biết tiêm rồi. Tôi là bác sĩ ngoại khoa. Tin tưởng kĩ thuật của tôi." Lâm Hình Tố cũng rất muốn mời Tiểu Tuyết ra, thế nhưng hắn không dám.
"Anh là bác sĩ cũng không phải y tá. Anh biết sao? Mau gọi người trở về."
"Tiểu Tuyết, tin tưởng tôi. Tôi tiêm không đau. Hà Kỳ, Liễu Vĩnh Nhạc đè Thiên Thiên lại." Không cùng Tiểu Tuyết lằng nhằng nữa, càng lằng nhằng càng nhiều chuyện.
"Các cậu làm gì vậy? Tiểu Tuyết lại đây. Đừng mà!" Đại thúc bị Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc một người giữ vai một người giữ chân đè lên giường. Mông dùng sức lay động, đích xác cá nằm trên thớt. Không cho Lâm Hình Tố cởi quần y. Càng hoảng mắt ba người kia càng sáng. Cứ như vậy 'tường phòng cháy' sẽ hỏng mất.
Tiểu Tuyết nhìn mà thấy thật đau lòng. Thế nhưng không tiêm không được a. "Anh, không phải sợ. Tiêm xong là tốt rồi."
Biết rõ hôm nay bản thân xấu số không tránh khỏi việc bị tiêm, đành từ bỏ. "Để Tiểu Tuyết đỡ tôi tôi mới tiêm, các cậu ra ngoài đi. Tôi sợ."
Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc nghe xong tức giận muốn véo thịt đại thúc, đúng lúc này lại muốn bọn hắn ra ngoài, không phải đã muốn mạng của bọn hắn sao. Tiểu Tuyết đi đến bên người đại thúc. Ôm đại thúc đặt lên đùi. "Mấy người đi ra ngoài. Anh tôi sợ."
"Cũng không phải bọn tôi tiêm y, sợ cái gì? Thiên Thiên. Bọn tôi sẽ tiếp sức cho anh, ủng hộ anh. Hơn nữa bọn tôi sẽ giúp anh trông chừng họ Lâm kia không 'phạm sai lầm'!!" Anh dám bảo chúng tôi đi ra ngoài. Anh cứ chờ đấy.
"Không được. Mấy người ra ngoài chờ đi. Không cho các người xem."
"Sao họ Lâm kia có thể." Liễu Vĩnh Nhạc tức giận muốn đánh mông đại thúc.
"Mấy cậu đều ra ngoài hết đi! Tiểu Tuyết không chờ được nữa đâu." Lấy Tiểu Tuyết ra xem các cậu còn thế nào được nữa. Có chút hả hê nhìn hai người kia tức giận. Nhưng khi nhìn Tiểu Tuyết ôm đại thúc thì trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù cô ta là em gái đại thúc. Dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người: 'Nếu các cậu không đi, thì Tiểu Tuyết còn ôm đại thúc." Tuy rằng Hà Kỳ khó chịu Lâm Hình Tố đắc ý, có điều hắn ra hiệu đúng. Nuốt lại lời tức giận mạnh mẽ túm Liễu Vĩnh Nhạc ra ngoài.
"Tại sao lại túm tôi ra đây?"
"Cậu không thấy ánh mắt của họ Lâm kia. Chúng ta còn không đi thì 'nữ bạo lực' còn ôm Thiên Thiên. Cậu chờ ở đây. Tôi có chút chuyện." Nói xong vội vã quay người đi.
"Đi làm gì?"
"Đi toilet giải quyết nhu cầu sinh lý."
"Kháo. Của tôi cũng 'nhất trụ kình thiên' rồi. Phải đi tìm nữ nhân giải quyết. Cậu có muốn một cô hay không."
(*Kháo: một câu chửi bậy, tương đương 'đệt/ đm' bên mình | *nhất trụ kình thiên: trụ = cột, kình thiên = giơ lên trời  ̄▽ ̄")/
"Không cần! Thế là phá tan cam đoan với 'nữ bạo lực' rồi. Tối thiểu phải kiên trì vài ngày. Muốn thì tự mình đi, bị 'nữ bạo lực' biết. Trực tiếp nốc ao luôn."
"Kháo. Chờ một chút. Tôi cũng đi. Không tưởng tượng được có một ngày quý công tử yêu mị ta phải tự mình giải quyết vấn đề sinh lý."
Đại thúc ôm Tiểu Tuyết, Lâm Hình Tố kéo quần đại thúc xuống. Ám mắt thẳng tắp nhìn xuống cái mông trắng nõn của đại thúc. Thật muốn ra cắn một miếng. Không biết có thể cắn ra nước hay không. "Anh nhẹ một chút. Anh tôi sợ đau." Tiểu Tuyết nhắc nhở, Lâm Hình Tố tỉnh lại. Lấy tăm bông khử trùng, cầm kim tiêm đâm xuống. Đại thúc sợ đến mức ôm chặt Tiểu Tuyết 'Um' một tiếng. Lâm Hình Tố toàn thân mềm nhũn. Thanh âm thật là dễ nghe. Không hiểu sao thấy khát quá. Cảnh trước mắt, tiếng bên tai. Cho dù định lực tột bậc cũng không chịu được. Tiêm xong liền nhanh chóng chạy vào toilet.
"Tên này sao vậy? Thần kinh. Anh, tiêm xong rồi. Đứng lên nào! Chúng ta về nhà."
"Mông đau."
"Về nhà xoa xoa, đi thôi! Tối nay em không về trường nữa. Ở nhà."
"Uhm. Được!"
.
Chương 42
"Anh, kéo quần lên. Chúng ta đi." Tiểu Tuyết vỗ vỗ mông đại thúc.
"Em đỡ anh. Không đi đường được nữa rồi." Làm nũng Tiểu Tuyết.
"Được rồi! Đi nào!" Bóp mũi đại thúc, kéo cánh tay đại thúc đi ra ngoài.
"Tiền thuốc men cứ khấu trừ ở tiền lương của anh là được rồi. Em không cần trả tiền."
"Còn trả tiền gì nữa? Anh không nghe ra bác sĩ kia biết Lâm Hình Tố kia sao? Để hắn trả là được rồi. Dù sao cũng là hắn hại anh. Không lỗ được!" Quan trọng nhất là em không có tiền.
"Vậy không được, sao có thể để người ta trả tiền được? Trên người anh không có tiền, ở đây có được ghi nợ không?"
"Đây cũng phải ở nhà. Anh cho rằng ai cũng giống anh a! Chữa bệnh trước trả tiền sau. Nhà đã nghèo như vậy rồi."
"Thế em có mang tiền không?"
"Không mang. Quên trong ký túc xá rồi." Đều đã lấy đóng tiền thuê nhà hết. Chuyện mở tiệm trước tiên không cần nói cho anh trai. Tránh anh ấy lại lo lắng.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không bị nhốt tại nơi này chứ?"
"Bọn họ dám!" Liễu Vĩnh Nhạc đẩy cửa tiến đến. Vẻ mặt thỏa mãn, xem ra vấn đề sinh lý đã tạm thời được giải quyết. "Thiên Thiên, sao rồi? Còn khó chịu không?"
"Vẫn chưa hết. Vốn sẽ không khó chịu. Là các cậu lôi kéo bắt tôi phải tiêm. Hiện tại mông thật đau." Đại thúc oán trách xoa xoa mông.
Liễu Vĩnh Nhạc tiến lên muốn giúp đại thúc xoa xoa mông. Tiểu Tuyết đưa tay ngăn lại, tự mình xoa giúp anh trai. Đại thúc cũng không kiêng dè. Liễu Vĩnh Nhạc ghen tị, trong mắt bốc lửa nhưng không dám bùng ra đành oán hận nói: "Cái tên kia không phải bác sĩ sao? Đúng là hư danh nói chơi."
"Tôi là bác sĩ, làm sao vậy? Nhưng mà tôi là bác sĩ lâm sàng, không phải bác sĩ hộ lý." Hả hê nhìn về phía Liễu Vĩnh Nhạc, sao nào? Tôi thấy mông đại thúc rồi, cậu ghen tị à!
"Khỏi. Đây chẳng muốn cùng anh đấu võ mồm đâu, hạ thấp thân phận. Thiên Thiên, Tề đồng học, chúng ta về nhà! Xe của tôi đang ở bên ngoài. Vừa cử người đưa tới."
"Tôi cũng cùng đi." Lâm Hình Tố nói.
"Không tải nổi năm người đâu. Anh làm sao thì làm." Tôi cho anh khiêu khích.
"Thiên Thiên. Tôi đưa anh về." Không thể để cho thằng nhóc này đạt được.
"Xe của anh ở Nhạc Ngật mà! Không lẽ lại để cho Thiên Thiên chạy về cùng anh? Đi, Tề đồng học. Không cần phải để ý tới tên này."
"Ờ." Tiểu Tuyết mặc kệ bọn hắn tranh chấp. Cứ đưa về nhà là được.
Liễu Vĩnh Nhạc chở Tiểu Tuyết, đại thúc, Hà Kỳ về nhà. Đại thúc đau mông không dám đi. Tiểu Tuyết trên đường đỡ đại thúc, xoa mông cho y. Hai người Liễu Hà tức giận tới tái mặt. Liễu Vĩnh Nhạc lái xe tốc độ nhanh nhất. Liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, dù sao cũng không có người nào dám chặn xe của hắn.
"Cái ngõ này bị sao vậy? Sao lại quạnh quẽ như thế?" Tuy rằng ít có ai lui tới đây. Nhưng cũng không phải một người cũng không có. Tiểu Tuyết không khỏi bắt đầu lo lắng, anh trai ở chỗ này có an toàn không?
"Ai biết!" Đồng thanh tức giận ném cho cô một câu.
"Về đến nhà rồi Thiên Thiên. Để tôi đỡ anh." Liễu Vĩnh Nhạc dừng xe trước cửa đỡ đại thúc xuống xe, "Lão Hà, cậu đi mở cửa."
"Ờ."
"Sao em lại cảm thấy ở đây không giống lúc trước. Thật lâu rồi không có tới. Cảm giác không giống khi trước." Tiểu Tuyết nhìn xung quanh. Xung quanh rất tối, không thấy rõ cái gì, nhưng mà cảm giác không giống. Thiếu hơi người.
"Không có a!" Đại thúc nhìn mọi nơi một cái không phát hiện có gì không hợp lý.
"Vào nhà." Hà Kỳ mở cửa vào phòng bật đèn. Trong phòng cái gì cũng không thay đổi, chỉ là hai bên trái phải nhiều hơn một cái cửa.
"Thế nào mà tôi lại không nhớ nơi này có hai cánh cửa." Tiểu Tuyết đi qua đẩy cửa ra. Vừa nhìn liền trợn tròn mắt. Vốn dĩ sau cửa là một khoảng đất hoang. Vậy mà chẳng hiểu sao lại thành cái phòng của khách sạn năm sao. Xa hoa, xinh đẹp, xa xỉ. "Hà Kỳ. Tôi thấy anh cần giải thích một chút."
"Đó là phòng của tôi." Hà Kỳ cây ngay không sợ chết đứng, dù sao thì cô cũng đồng ý để tôi ở lại đây rồi.
"Nếu như tôi không đoán sai, thì kia là phòng của Liễu Vĩnh Nhạc."
"Vâng, Tề đồng học."
Tiểu Tuyết trừng bọn hắn một cái sau đó nói với đại thúc: "Anh, anh trước tiên cứ vào gian phòng kia nghỉ đi. Em có lời muốn nói với hai người bọn họ."
"Ừ." Đại thúc đỡ mông tiến vào phòng Hà Kỳ. "Oa. Thật đẹp. Còn máy tính a! Cái bàn thật lớn. Như văn phòng vậy!"
"Thiên Thiên, anh lên giường chúng ta nghỉ trước. Mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ đi. Lát nữa tôi giúp anh tắm rửa. Nơi này có phòng tắm riêng, không cần đến phòng tắm công cộng nữa. Để tôi mở điều hòa cho anh." Hà Kỳ tiến vào, sắp xếp cho đại thúc thật thoải mái. 'Nữ bạo lực' ở bên ngoài, không dám làm mấy hành động khác, chỉnh lý tốt cho đại thúc xong liền đi ra chờ 'xử lý'.
Tiểu Tuyết nghe thấy hắn nói 'chúng ta' thì khinh thường hừ một tiếng. Tôi không đồng ý, anh làm cái gì cũng vô ích. Liễu Vĩnh Nhạc vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com