Chương 1-10
Chương 1
Người đi trên đường đều đang hướng chú ý tới một cặp tình nhân, tựa hồ tình cảm của cặp tình nhân này không giống như bình thường . Người phía trước là một nam nhân đang cố sức bỏ chạy, nói hắn cố sức chạy, không phải bởi vì hắn quá béo, mà là bụng của người đó rất lớn, giống như phụ nữ có thai tám, chín tháng sắp sinh. Ngạc nhiên nhất chính là nam nhân đi phía sau, vừa đuổi theo vừa nói: "Tân Tân, ngươi chạy chậm lại một chút, ngươi bây giờ đang mang thai, đừng làm tổn hại đến bản thân như thế, đứa nhỏ trong bụng ngươi cũng bị tổn thương đó, Tân Tân chậm chậm thôi, đừng như thế nữa, ngươi hãy nghe ta nói ta với nữ nhân đó thực sự không có gì cả, tất cả là do cô ta dựng chuyện, lẽ nào ngươi hoàn không biết tình cảm ta dành cho ngươi?".
Nam nhân đi phía trước tên Tân Tân cứ tiếp tục chạy không hề có ý định dừng lại, người phía sau thấy thế liền hét lớn:" Triệu Tân, nếu như ngươi còn tiếp tục đi nữa, ta sẽ lao vào xe tải (chỗ này mình chém) chết trước mặt cho ngươi xem" . Chiêu uy hiếp này quả nhiên rất có hiệu quả, nam nhân phía trước không đi nữa, liền đứng yên tại chỗ.
Nam nhân phía sau nhìn người tên Triệu Tân phía trước đứng lại,Ai, ai bảo hắn lại cứng rắn đến thế, thực sự là hết cách rồi.
Bước nhanh tới trước mặt Triệu Tân, ôm lấy Triệu Tân, vừa thở vừa nói: "Sao ngươi lại không tin ta? Ta biết ta trước đây rất hư hỏng, thế nhưng ngươi hoàn không biết tâm ý của ta đối với ngươi sao? Ngươi lúc nào cũng xung động như vậy, bây giờ ngươi lại đang mang thai, nếu như thân thể bị tổn thương thì làm sao? Cư nhiên còn ở trên đường đi như chạy thế kia, nhỡ khi bị xe đụng thì sao?"
Triệu tân không nói gì, cứ để cho nam nhân ôm. Một lát sau mới chậm mở miệng nói: "Ngươi nói ta hiểu tâm ý của ngươi, thế nhưng ta không biết ngươi đối ta rốt cuộc là như thế nào cả. Ngươi đã nói bởi vì hôn ước nên mới lấy ta, còn nói là vì muốn có một hài tử khoẻ mạnh nên mới làm ta mang thai, đó là tâm ý của ngươi ư? Ta không hiểu, ngươi sẽ ngoạn ta bao lâu nữa? Ngươi muốn kết hôn với nữ nhân ta cũng sẽ không phản đối, ngày mai ta với ngươi ra toà ly hôn." Cố sức lau đi nước mắt, Triệu Tân cảm giác mình tuyệt đối không được tỏ ra thua kém, cư nhiên vì một tên đại lừa gạt mà thương tâm.
"Ngươi đừng có nói bậy, ta sẽ không bao giờ ly hôn với ngươi đâu, ngươi nói ngươi không hiểu lòng ta ư, ta ở đây nói cho ngươi nghe lại lần nữa, ta – Hiên Viên Hàn yêu ngươi. Cái này ngươi đã hiểu chưa. Nữ nhân kia với ta căn bản không có quan hệ gì hết, vì sao ngươi lại tin cô ta mà không tin ta?
Triệu Tân vẫn không nói gì, chỉ là ghé vào trên người Hiên Viên Hàn.
"Tân tân, sao ngươi không nói gì hết vậy? Ta không có lừa ngươi, ta yêu thương ngươi thật lòng mà, ngươi yên tâm, ta nhất sẽ giải quyết cô ta, đòi lại công lý cho ngươi."
"Hiên Viên Hàn, bụng ta. . . bụng ta đau quá. Tại sao lại như vậy?" Triệu Tân không nghĩ tới bụng lại đau như vậy, thật hảo hối hận hành vi chạy trốn ngu ngốc của mình. Trên người không còn chút khí lực nào nữa, chỉ có thể ôm lấy bụng, mượn hai tay mình, cấp hài tử trong bụng một ít lực lượng, nhượng hắn có thể bình an vô sự. Ý thức đã có chút không rõ, bên tai truyền đến tiếng hô của người đó, gọi hắn tỉnh lại.
Tựa ở trên người nọ, Triệu Tân cứ như vậy dần dần mất đi ý thức.
Chương 2
Reng... reng...
Tiếng chuông tan học từ nhà trẻ Khả Nhi vang lên
Âm thanh chào tạm biệt thầy giáo của trẻ con ríu rít, Triệu Tân lái xe ôtô của mình dần rời khỏi nhà trẻ.
Triệu Tân là nam nhân, ở xã hội hiện nay mà nói, nam nhân làm thầy giáo không phải là chuyện lạ thế nhưng khi nhìn Triệu Tân, không ai nghĩ Triệu Tân là thầy giáo, mà cho là người xã hội đen một trăm phần trăm.
Cao 1m78, da màu đồng, hơn nữa do tập luyện thể nhiều nên người Triệu Tân rất săn chắc, người như vậy giống người xã hội đen cũng phải. Thế nhưng Triệu Tân thật ra lại là một người cực kì thích tiểu hài tử, mặc cho phụ mẫu phản đối, Triệu Tân vẫn đi thi làm giáo viên (cái này mình thêm vào), cuối cùng là thành thầy giáo dạy ở nhà trẻ này.
Từ trong xe nhìn ra ngoài, Triệu Tân lái xe đến nhà hàng sang trọng nhất thành phố, bởi vì rất thích tiểu hài tử nên Triệu Tân vẫn luôn muốn tìm một cô gái để có thể kết hôn sớm một chút, thực ra không phải là không có đối tượng nhưng cuối cùng người đó cũng chỉ vì tiền, mà không phải vì yêu con người của Triệu Tân.
Triệu Tân sống tại thành phố X, trong một gia đình rất giàu có, gia đình Triệu Tân sở hữu một chuỗi nhà hàng lớn (cái mình cũng chém ), vậy nên những người tiếp cận Triệu Tân mục đích cũng vì gia thế nhà hắn, cuối cùng Triệu Tân đã từ bỏ con đường kinh doanh của gia đình.
Lái xe đến nhà hàng vừa đúng giờ đã hẹn trước, trong tâm trạng rất phấn khích, Triệu Tân chỉ hy vọng lần gặp mặt này sẽ thành công.
Nữ tử không đẹp lắm, chỉ có thể xem là loại con gái trong sáng, đáng yêu. Thế nhưng bởi vì đối phương cũng là giáo viên, nên hai người nói lên nói chuyện rất chi ăn ý, xem ra mụ mụ hài tử của mình cuối cùng cũng đã xuất hiện, nghĩ đến việc mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, khả ái hài tử, Triệu Tân rất vui mừng.
Ngay lúc Triệu Tân đang trong mộng đẹp, một bóng người đột nhiên xuất, phá hủy viễn cảnh tươi đẹp của Triệu Tân.
"Tân tân, sao ngươi có thể đi hẹn hò với người khác? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy ? Ta cái gì cũng cho ngươi hết, thế nhưng ngươi lại đi hẹn hò với người khác, tại sao ngươi lại làm như thế? Lẽ nào ta đối với ngươi không tốt ư? Ngươi đã nói sẽ không phụ lòng ta mà. Ô ô. . . Ô ô. . . Nguyên lai tất cả đều là ngươi gạt ta."
Triệu Tân ngẩn người, hoàn toàn không biết nam nhân đang nói mình là ai, nhìn nam nhân tại bên cạnh nước mắt mũi tèm lem trên mặt nói "Vị tiên sinh này, ngươi có phải nhận sai người rồi hay không, ta không quen ngươi, ta nghĩ người ngươi không phải là ta, thỉnh mong ngươi không quấy rối bữa ăn của chúng ta?"
Nam nhân không để ý tới lời nói của Triệu Tân , xoay người qua bên người nữ tử nói rằng: "Vị tiểu thư này, yêu cầu cô rời khỏi hắn ngay lập tức được chứ? Ta và Tân Tân đã sống cùng nhau ba năm rồi, lần này là do lỗi của ta, nên hắn mới giận ta như thế. Đây là giấy khám sức khoẻ của ta, ta đã phá hủy hắn tiểu hài tử rồi, nên ta mong tiểu thư thành hoàn cho chúng ta." Nam nhân một mặt dùng cớ mà đối nữ nhân mới có thể dùng, mặt khác lại dùng nét điềm đạm đáng yêu mà thuyết phục nữ tử bên cạnh.
Nữ nhân hoàn toàn bị bộ dạng của nam nhân trước mặt đánh lừa, hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân trước mặt nói, "Triệu tiên sinh, ta xin phép đi trước, ta mong tiên sinh hảo hảo quý trọng người trước mặt a, người tốt như thế sao ngươi có thể từ bỏ được na, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường a, thế nhưng ngươi thực sự là không nên làm những việc quá phận như thế, nhưng ngươi yên tâm đi, ta sẽ giữ kín chuyện này." Nói xong liền xoay người cầm lấy ví của mình rời khỏi nhà hàng.
Nam nhân nhìn nữ nhân rời khỏi nhà hàng, bộ dạng đáng thương biến mất, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm, ngồi xuống ghế bên cạnh Triệu Tân, nói: "Bây giờ ta chính thức giới thiệu một chút, ta là Hiên Viên Hàn, năm nay 27 tuổi, là một bác sĩ, cũng là vị hôn phu từ thuở nhỏ của ngươi"
Triệu Tân nghe Hiên Viên Hàn nói, bật dậy khỏi ghế đang ngồi, chỉ vào nam nhân bên cạnh hét lên: " Con mẹ nó rốt cuộc ngươi là ai? Là hôn phu của ta, ta là nam đó, sao có thể là vị hôn thê của ngươi?"
Bởi vì Triệu Tân đang rất kích động, nên khi cả nhà hàng đều nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, liền giảm thấp giọng nói nhỏ, Triệu Tân tức giận đến độ hận sao đất không nứt ra một lỗ để hắn chui xuống.(chém chém a)
Hiên Viên Hàn không hề bị bộ dạng kích động của Triệu Tân doạ, mà còn nhìn Triệu Tân cười tủm tỉm."Ngươi không nên kích động như thế, ta chỉ nói sự thực thôi mà, nếu như ngươi không tin ngươi có thể gọi điện cho bá phụ hỏi xem có đúng không." rồi lấy điện thoại của mình ra đặt vào tay Triệu Tân nói tiếp: " Bấm số rồi đó, ngươi tự mình hỏi đi."
Chẳng biết tại sao, mà Triệu Tân nhìn nụ cười tràn đầy sự tự tin của Hiên Viên Hàn, lại thấy phát lạnh toàn thân.
Chương 3
Điện thoại cứ như vậy vang lên từng tiếng bíp, thế nhưng vẫn không ai trả lời. Triệu Tân nghĩ bây giờ tim mình đập ngày còn nhanh hơn so với tiếng bíp trong điện thoại nữa. Lòng bàn tay cầm di động đã bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi bao phủ.
"Ba, sao ngươi không nghe điện thoại vậy, đang làm việc hả? Ba, ngươi có biết một người tên là Hiên Viên Hàn không? Hắn rốt cuộc là ai?"
"Ta đương nhiên biết Tiểu Hàn, hắn là vị hôn phu của ngươi mà làm sao ta không nhận ra a? Sao vậy, ngươi hiện tại đang ở cùng một chỗ với Tiểu Hàn a, hài tử này thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ a, biết các ngươi sẽ kết hôn, nó đã đến thăm ta và mẹ ngươi đó, Tiểu Tân, ta và mẹ ngươi đều rất thoả mãn, hôn lễ đã được định rồi, tháng sau đó, các ngươi hảo hảo ở chung nghe."
"Cụp" cho đến khi đầu bên kia tắt máy, Triệu Tân vẫn ở trạng thái ngây ngốc, không cách nào tiếp thu việc đính hôn kia là có thật.
Ném di dộng lên bàn, Triệu Tân nắm lấy cổ áo Hiên Viên Hàn nghiến răng nói, "Tên hỗn đản này, ai nói muốn kết hôn với ngươi hả? Ngươi dám gọi điện đến nhà ta sao, đồ C (nghĩa là đồ ẻo lả a), ta nói cho ngươi biết ta sẽ không bao giờ kết hôn với ngươi cả, ngươi đi mà kiếm người khác đi, nếu như ngươi còn dám đến nhà của ta nữa ta sẽ tìm ngươi để tính sổ." Nói xong liền xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, cố gắng bỏ ngoài tai những lời dị nghị của mọi người xung quanh.
Một tuần sau, Triệu Tân không hề nghe mọi người xung quanh bàn tán về chuyện kết hôn, nên nghĩ có lẽ là do Hiên Viên Hàn bị hắn uy hiếp nên đã bỏ cuộc rồi, thế nhưng cũng không thể lơ là được. Cứ thế Triệu Tân chuẩn bị đi coi mắt lần nữa, nghe nói lần này là một nữ y tá khả ái, Triệu Tân lại một lần nữa tưởng tượng viễn cảnh sau này sẽ thú một thê tử hiền lành, có những hài tử khả ái, hoạt bát.
Lần trước thất bại, nên địa điểm coi mắt lần này là một phòng trà rất yên tĩnh, cũng bởi vì tên Hiên Viên Hàn phá đám nên mới phải đổi địa điểm coi mắt. Đứng trước cửa phòng, Triệu Tân giống như một tên trộm lấm lét nhìn đông nhìn tây, sợ gặp phải công an, hay Hiên Viên Hàn đều như nhau.
"Ngươi. . . Ngươi sao vậy lại ở chỗ này? Ngươi ở đây làm cái gì? Ngươi chính là vị tiểu thư đó sao?" Triệu Tân không thể tin vào hai mắt của mình, mở cửa người đầu tiên thấy không phải là nữ y tá khả ái mà là Hiên Viên Hàn, người mà cả đời này hắn cũng không muốn gặp.
"Không nên kích động như thế Tân Tân à, kỳ thực căn bản không phải là không có nữ y tá khả ái, chỉ là ta đã mua một người rồi giới thiệu cô ấy cho ngươi thôi, thế nhưng ta rất nhớ ngươi a."
Triệu Tân rất muốn nói nhưng nói không ra tiếng, chỉ cảm thấy mình bị nam nhân không biết xấu hổ này chọc tức đến chết.
"Hiên Viên Hàn, ngươi rốt cuộc muốn gì hả? Kiếp trước ta có nợ ngươi cái gì sao?Vì sao ngươi luôn phá hỏng chuyện của ta vậy, con mẹ nó ngươi nghe không hiểu tiếng người sao, không phải ta đã nói là sẽ không kết hôn với ngươi sao?"
"Ngươi hình như còn có điểm chưa hiểu hả Tân Tân, ngươi cho là ngươi nói không kết hôn là sẽ không kết hôn sao? Để ta nói cho ngươi hiểu, chuyện này là do gia gia ngươi với gia gia ta quyết, ai cũng không thay đổi được, ngươi tưởng không làm tân nương của ta là xong ư, ta không có được ngươi thì không một ai có cả, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh đi."
Hiên Viên Hàn nói thanh âm cực kỳ ôn nhu, nhưng Triệu Tân nghe như sét đánh ngang tai, bởi vì Triệu Tân biết ở nhà hắn không một ai có thể phản bác lại lời nói của gia gia, nếu như dám phản bác lại, thì có thể xem như người đó tự rước hoạ vào thân, kết cục gia gia sẽ giáo huấn người đó bằng mọi cách.
Triệu Tân đang suy nghĩ làm sao để đối phó với giáo huấn của gia gia, cuối cùng sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui thì chạy trốn là cách hữu hiệu nhất, nghĩ đến việc có thể thoát khỏi ma chưởng của nam nhân trước mặt, Triệu Tân bất giác mỉm cười, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt như thợ săn thấy con mồi của Hiên Viên Hàn.
"Tân Tân, ngươi đang suy nghĩ gì mà thất thần như vậy?" Không lãng phí thời gian, Hiên Viên Hàn lập tức chạy tới trước mặt Triệu Tân dùng thứ thanh âm cực kì ôn nhu để hỏi.
"Không có việc gì a, ta không có nghĩ gì hết, chỉ là ta muốn, quay về với hiện thực có muốn trốn cũng không thoát, thôi thì chúng ta cùng nhau sống trong hòa bình được không, Hiên Viên Hàn ngươi thấy sao? Ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn một chút gì đi." Vội giấu đi suy nghĩ của mình, Triệu Tân cố đánh lạc hướng chú ý của am nhân qua chuyện khác, sợ am nhân kia phát hiện ra ý đồ của mình.
Biết rõ Triệu Tân trong lòng đang tính toán cái gì, nhưng Hiên Viên Hàn cũng không có vạch trần ra, hiện tại Triệu Tân cũng tỏ ra không có gì, nên mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau rồi cũng xong.
Chương 4
"Được rồi, tiểu bằng hữu, đeo túi của con vào đi, xếp hàng thành hàng rồi ra ngoài đón ba ba mụ mụ nào!"
" Tái kiến Triệu lão sư!"
" Tái kiến tiểu bảo bối!"
Sau khi tiễn tiểu hài tử cuối cùng học tại nhà trẻ về, Triệu Tân thu dọn mọi thứ lại rồi chậm rãi tiêu sái về nhà.
Ở đây không phải là thành phố X, mà là bên cạnh thành phố X.
Một tháng trước, sau khi cơm nước xong với Hiên Viên Hàn, hai ngày sau Triệu Tân liền thu thập mọi thứ được – coi – là toàn bộ gia sản của mình dọn tới đây, tuy nói là ra khỏi thành phố, thế nhưng mỗi ngày đều thấp thỏm lo lắng, sợ một ngày nào đó Hiên Viên Hàn lại xuất hiện trước mặt mình.
Đi ngang qua một khu chợ nhỏ, Triệu Tân mua một phần cơm, rồi tiếp tục đi về nhà. Triệu Tân đứng trước cửa phòng vừa muốn mở cửa thì phát hiện cửa nhà mình đã mở sẵn, trực giác Triệu Tân mách bảo trong nhà có trộm liền một cước đá văng cửa nhà mình nổi giận đùng đùng xông vào bên trong.
"A ── Vì sao ngươi lại ở chỗ này, làm sao ngươi tới được đây?" Triệu Tân nhìn trân trân nam nhân ngồi trên sô pha, nghĩ mình sẽ điên lên mất thôi, vì sao chạy tới đây mà hắn cũng có thể tìm được a.
"Ai nha, Tân Tân, đừng có kích động thế, ta không cố ý lục đồ của ngươi, hay điều tra ngươi đâu, ai bảo ngươi giấu ta địa chỉ nên ta mới phải làm như thế, đừng trách ta nha."
" Tân Tân con mẹ ngươi, ta là Triệu Tân, không phải là Tân Tân, sau này không được gọi ta là Tân Tân."
"Được rồi, ta sau này sẽ không gọi ngươi Tân Tân đâu, gọi là Tiểu Tân nha?"
"Ngươi tới nơi này chỉ vì muốn nói với ta những ... lời này sao? Rốt cuộc ngươi làm sao tìm được nơi này vậy?Mục đích của ngươi là gì? Kẻ nào dẫn ngươi tới đây." Triệu Tân nghĩ mình chắc sẽ bị tên nam nhân đanh đá không biết xấu hổ này tức chết thôi, thực muốn chết luôn cho rồi.
"Ta chỉ có một mục đích mà thôi, chẳng qua lần trước ngươi hảo tâm mời ta đi ăn như thế, ta đã cảm thấy không ổn rồi, cho nên để theo dõi ngươi ta đã cho người bám theo ngươi vài ngày, không ngờ ngươi lại chạy trốn thật. Kỳ thực ta tìm ngươi cũng chỉ có một mục đích a, đó là đón ngươi trở về nhà, dù sao hôn kỳ cũng sắp tới rồi, làm sao có thể thiếu "Tân nương" a.", Hiên Viên Hàn cười một cách thô bỉ tuyệt nhiên không hề quan tâm đến sắc mặt muốn giết người của Triệu Tân.
Bất đắc dĩ thở dài, Triệu Tân dùng ngữ điệu đáng thương cảm, thuyết phục hắn: "Hiên Viên đại thiếu gia, ta van ngươi, ngươi thả ra ta đi, ngươi nói ngươi không tìm được người nhưng ngươi tài như thế, người muốn được gả cho ngươi nhất định rất nhiều, ta già rồi, ngươi chú ý đến người già như ta làm gì, ngươi hãy tìm người khác đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi về đi ta không tiễn, khi nào có dịp, ta sẽ về thành phố X thăm ngươi."
Thấy Triệu Tân muốn tiễn khách, Hiên Viên Hàn nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nhìn Triệu Tân khêu gợi cười cười, "Ai, kỳ thực ta quên nói cho ngươi một việc, mà hiện tại cũng đã khuya rồi."
"Ngươi lại có âm mưu gì thế hả? Ngươi cứ nói thẳng ra là được rồi, ngươi nghĩ lão tử sợ ngươi sao?" Ngực như là hữu mười lăm người mộc dũng (tim đập như đánh trống), vô cùng lo lắng, thế nhưng bề ngoài Triệu Tân lại tỏ ra rất mạnh mẽ, không muốn để cho Hiên Viên Hàn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
"Việc này rất quan trọng, chẳng là trước khi xuất môn gia gia ta đã gọi điện thoại cho ta, ngươi cũng biết thành phố X cách đây không xa mà, hiện tại chắc hẳn bọn họ cũng sắp tới rồi, a, không phải chắc hẳn, mà tới thật rồi. Xin lỗi nha, ta không giúp được ngươi rồi, xem ra nhất định ngươi phải thành "Lão bà" của ta thôi."
Nhìn ra bên ngoài đúng là có một chiếc xe phủ rèm, Triệu Tân tựu một người cảm giác xong, bị gia gia tìm được nhất định sẽ bị chỉnh rất thảm, tuy rằng rất muốn chạy trốn, thế nhưng hiện tại có chạy cũng không thoát. Trừng mắt liếc Hiên Viên Hàn một cái, Triệu Tân cảm thấy mình thật là xui xẻo.
Reng... Reng...
Triệu Tân nhìn vào điện thoại, là gia gia gọi, chưa kịp nói, bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh bá đạo : "Tiểu tử thối, còn không xuống lầu đón ta a? Còn muốn ta tự mình đi tới tiếp ngươi a, cho ngươi năm phút xuống lầu, bằng không ngươi tự nhận lấy hậu quả."
Bất đắc dĩ tắt điện thoại, chậm rãi tiêu sái xuống lầu Triệu Tân cảm thấy bản thân như phạm nhân bị tử hình, mà kẻ áp giải tên tử tù không ai khác chính là Hiên Viên Hàn.
Chương 5
Dọc đường đi, cả hai bên đều không nói gì, Triệu Tân trong lòng lo lắng, không dám mở miệng hỏi gia gia rốt cuộc là tại sao lại như vậy, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng. Nhìn ngắm phong cảnh, nghĩ lần sau nhất định phải chạy xa một chút, lần này thất sách rồi.
Bởi vì nơi đây cách thành phố X không xa lắm, Triệu Tân muốn về nhà cũng không quá tám tiếng.
Nhìn Hiên Viên Hàn xuống xe cùng một lúc với mình, Triệu Tân thắc mắc "Ngươi không về nhà sao? Đã muộn lắm rồi, ngươi về nhà đi, nếu không ba mẹ ngươi sẽ lo lắng lắm."
"Ngươi không cần lo lắng đâu Tiểu Hàn, ngày hôm nay hắn sẽ ăn với chúng ta, ngươi còn có vấn đề gì sao?"
"Không có, con không có vấn đề nào cả, gia gia người chắc cũng mệt rồi, chúng ta nên lên phòng nha." Nghe gia gia trả lời, Triệu Tân chỉ có thể miệng trả lời lão nhân gia, làm sao đắc tội được a, thực sự là lá gan của hắn càng ngày càng nhỏ mà.
Vốn là người thích ăn nên khi ngồi vào bàn ăn mọi buồn phiền đều biến hết Triệu Tân, trong lúc ăn Triệu Tân phát hiện trong mắt gia chỉ có Hiên Viên Hàn, mà thường ngày đứa cháu mà gia yêu nhất là lão a, sao lại thích Hiên Viên Hàn rồi, Triệu Tân tức giận đến độ chỉ ăn qua vài miếng rồi về phòng mình.
Tắm xong, Triệu Tân chuẩn bị bài giảng thật tốt để ngày mai đi dạy.
"A ──, vì sao ngươi lại ở trong phòng ta? Ngươi không phải về nhà rồi sao? Ngươi là u linh hả? Tại sao luôn luôn bám lấy ta như thế hả?" Thấy Hiên Viên Hàn nằm trên giường mình, Triệu Tân thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
"Tân Tân, lẽ nào ngươi phát hiện ra rồi sao?"A" cái này là do ngươi hiện tại thấy ta liền khẩu xà tâm phật thôi." Không thèm để ý tới vẻ mặt tức giận của Triệu Tân, Hiên Viên Hàn chậm rãi trả lời.
"Nếu không phải do ngươi thường phá hư sinh hoạt của ta, ta cũng không đến nỗi mỗi lần gặp ngươi đều ngạc nhiên đến như vậy, ngươi còn dám nói ta hả, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta buồn ngủ rồi."
"Tốt lắm a, đúng lúc ta cũng buồn ngủ, cùng nhau ngủ đi."
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì? Vì sao lại cởi quần áo ra, ngươi buồn ngủ thì về nhà của ngươi mà ngủ, nhà ta không có chỗ cho ngươi đâu." Nhìn Hiên Viên Hàn cởi đồ rất nhanh, Triệu Tân nghẹn họng.
"Đừng như vậy mà Tân Tân, sau này ngươi cũng trở thành lão bà của ta mà, cùng nhau ngủ một chỗ cho quen, không cần phải xấu hổ đâu." Hiên Viên Hàn vừa nói trong nháy mắt đã cởi xong đồ, đứng ở bên giường.
"Bộ dạng ngươi sao thế, thân hình của ta cũng không tệ lắm đúng không? Không nên mở to mắt như thế nhìn ta đâu, ta nghĩ ngươi sẽ bất mãn."
Triệu Tân đúng là mở to hai mắt đang nhìn Hiên Viên Hàn, nhưng điều không phải bởi vì bởi vì khác, thị Hiên Viên Hàn dáng người rất đẹp, nhìn bên ngoài hắn có vẻ yếu ớt nhưng thực sự một chút cũng không giống. Cơ bụng sáu múi, tứ chi cơ bắp phân bố rất đều, vừa nhìn qua cũng biết là thành quả rèn luyện lâu năm. Cơ thể Hiên Viên Hàn làm cho người nhìn có cảm giác cơ thể hắn thật đẹp. Triệu Tân chưa bao giờ nghĩ tới thân thể nam nhân cũng có thể đẹp đến như thế.
"Hỗn đản, ngươi đi ra ngoài, ta không cho phép ngươi ngủ trên giường ta, ta cảnh cáo ngươi ngươi mau đứng lên đi, bằng không ta sẽ để gia gia ta thấy con người thật của ngươi, nhìn ngươi như trong bộ dạng như thế này tốt lắm sao." Trong khi Triệu Tân đang bận chiêm ngưỡng "Thân thể" thì Hiên Viên Hàn cứ như vậy chui vào ổ chăn của Triệu Tân, xâm chiếm lãnh địa của hắn trước một bước.
"Lão bà, ngươi không nên không có ý tứ, thực tế thì ai cũng phải kết hôn thôi, sau này ngươi muốn xem cả đời cũng được. Ngươi có thể đi gọi gia gia ngươi, ngươi có nghĩ nếu gia gia ngươi không cho phép ta, ta làm sao có thể công khai vào phòng của ngươi?"
Chấn động sau lời nói của nam nhân trước mặt, Triệu Tân miệng thì nói vậy, chỉ là trong lòng một bên ngực đã cảm thấy ê ẩm rồi.
"Vương bát đản Hiên Viên Hàn, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta muốn giết ngươi." Triệu Tân không nghĩ tới chính là, nam nhân ở phía sau tự mình mình, tức giận đến độ sôi lên.
"Vị đạo thật đúng là không sai, bộ dạng sao thế, thấy nước bọt ta ngon không? Đây chính là chất bôi trơn, vị đạo càng lúc càng dãn nga."
"Ngươi nhét cái gì vào miệng ta đó? Rốt cuộc đã nhét vào cái gì, ngươi muốn giết ta hả, con mẹ nó lão tử sẽ không tha thứ cho ngươi, bây giờ ta sẽ vì dân trừ hại." Giơ nắm tay đánh vào khuôn mặt đang cười gian của Hiên Viên Hàn, nhưng phát hiện ra thân thể của mình vô lực.
"Ha ha ~, kỳ thực ta cũng không cho ngươi uống thuốc độc đâu, chỉ là một ít xuân dược mà thôi. Ai bảo ngươi luôn luôn đối địch với ta làm chi, ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi."
Nhìn khuôn mặt vô (số) tội của Hiên Viên Hàn, Triệu Tân lần đầu tiên trong đầu có ý niệm chặt người ra làm trăm mảnh.
Chương 6
Hiện tại nếu như có người hỏi Triệu Tân muốn làm gì, hắn sẽ không chút do dự mà trả lời, muốn cùng một nữ nhân giải quyết dục vọng. Thế nhưng nhìn Triệu Tân hiện tại đừng nói là cùng nữ nhân, mà một chút khí lực để cử động cũng không có, có thể thấy được Hiên Viên Hàn đã hạ bao nhiêu xuân dược lên người hắn.
Nóng, lần đầu tiên trong đầu Triệu Tân chỉ có duy nhất một chữ, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn làm sao dập tắt được hoả nhiệt đang bùng lên trong người. Hai tay run run tự cởi áo đang mặc, Triệu Tân nghĩ cởi áo ngủ ra sẽ thoải mái hơn một chút, mà không nghĩ tới cởi quần áo có ma sát, tạo ra một cảm giác rất thoải mái.
"Tân Tân, đây là đang dụ dỗ ta sao? Nếu như ngươi muốn cởi quần áo cứ nói cho lão công biết, ta sẽ giúp ngươi mà." Giữ chặt hai tay , Hiên Viên Hàn chậm rãi cởi từng nút áo thuận tiện ma sát thân thể mẫn cảm của nam nhân dưới thân.
"A. . . Ngươi dừng tay, ta. . . A. . . Ta có thể tự làm được, không cần ngươi hỗ trợ." Không chấp nhận những động tác của Hiên Viên Hàn làm mình cảm thấy thoải mái, tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng Triệu Tân cũng cảm thấy hoả nhiệt bên trong giảm đi một chút.
Nhanh chóng cởi underwear của Triệu Tân, nhìn tiểu đệ đệ đang biểu tình giữa hai chân nam nhân, nói: "Thân thể của ngươi đúng là mẫn cảm a, chỉ mới ma sát có một chút thôi mà đã làm ngươi "cứng" lên rồi, yên tâm lão công sẽ thỏa mãn ngươi."
Quỳ gối giữa hai chân Triệu Tân, hai tay Hiên Viên Hàn chậm rãi vuốt ve tiểu đệ đệ đang dựng đứng lên của Triệu Tân, thoả mãn nhìn Triệu Tân thở dốc khi đang bị chi phối bởi dục vọng.
Gò má ửng hồng, miệng thở dốc, còn có thân nhiệt lên cao nhờ xuân dược, nên Triệu Tân hiện tại trong mắt của Hiên Viên Hàn vô cùng đẹp.
Lấy trong túi quần ra lọ thuốc bôi trơn đã chuẩn bị sẵn, đặt hai chân Triệu Tân gác trên vai mình, dây thần kinh lý trí của Hiên Viên Hàn gần như đứt cái phựt, cố gắng kiềm chế hoả dục, đổ ra một ít chất bôi trơn lên ngón tay rồi bắt đầu tìm kiếm *** của Triệu Tân.
"Ngươi đang làm gì đó? Tay ngươi. . . Tay ngươi đang sờ nơi nào vậy? Lấy ra cho ta, a ── đau quá." Triệu Tân luống cuống, nơi chưa bao giờ đụng chạm qua nay lại bị ngón tay của nam nhân thâm nhập, cảm giác đau đớn trải rộng toàn thân nhưng lại mang theo một chút khoái cảm.
"Ta làm như vậy để ngươi có thể thoải mái thôi mà, không sao đâu, ngươi xem, "Tiểu đệ đệ" của ngươi không phải cũng rất khoái nhạc đó sao, đã hoàn toàn đứng thẳng lên rồi kìa."
Triệu Tân khó chịu trong lòng, nhìn "tiểu đệ đệ" của mình vì nam nhân xen ngón tay vào mà ngẩng đầu, thầm nghĩ chính mình thật dâm đãng. Lệ tuôn, nhưng không thể khóc cớ sao cứ chực rơi ra.
"Tân Tân, ta nghĩ hiện tại ngươi cũng khó chịu giống ta, ta cũng sắp chịu không nổi rồi. Nhưng nếu ta không làm theo từng bước ngươi sẽ bị tổn thương."
"Đau quá, ngươi đi ra ngoài. . . Đi ra ngoài, ta đau quá." Chịu không nổi sự đau đớn do nam nhân gây ra, Triệu Tân cuối cùng cũng khóc lên, "tiểu đệ đệ" cũng vì đau đớn mà cúi đầu. Nhưng Triệu Tân khóc như thế dưới ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Hàn càng thêm kích thích dục tính.
"Tân Tân, bên trong ngươi nóng quá, thực sự rất thoải mái, ngươi đừng khóc nữa, ta sẽ làm ngươi thấy thoải mái ngay." Kiềm chế dục vọng đang kêu gào, Hiên Viên Hàn hôn lên đôi môi khêu gợi của Triệu Tân, lần thứ hai kích thích dục vọng nam nhân.
Đầu tiên vẫn là nhẹ nhàng đùa bỡn trên thân thể Triệu Tân, một tay chà xát cặp nhũ hoa tay kia ở trên người Triệu Tân chậm rãi thăm dò, nhằm tìm ra nơi mẫn cảm của nam nhân.
Nhìn "tiểu đệ đệ" Triệu Tân vì hôn môi lần thứ hai mà ngẩng đầu lên. Dục tính của Hiên Viên Hàn lại nổi lên, nhằm vào *** nóng như có lửa đốt của Triệu Tân mà tiến thẳng vào, hoàn toàn tiến nhập.
Thực thoải mái, Hiên Viên Hàn không nghĩ bên trong thân thể Triệu Tân có thể khoái cảm đến như thế, bình thường cứ ngoan như vậy thì tốt biết mấy, cảnh giới cao nhất của sex là đây a.
Không suy nghĩ nhiều, Hiên Viên Hàn rất nhanh trừu sáp bên trong Triệu Tân.
"A ── đừng đụng vào nơi đó, kỳ quái, đừng tiến vào nữa, ta chịu không nổi rồi." Mỗi lần nam nhân trừu sáp bên trong va chạm đến điểm mẫn cảm, cái miệng nhỏ phía dưới của Triệu Tân như muốn bao bọc, nuốt chửng lấy dục vọng của Hiên Viên Hàn.
Hiên Viên Hàn nhìn Triệu Tân vô cùng thoả mãn, liền đâm mạnh tới, hướng thẳng đến điểm mẫn cảm Triệu Tân, Triệu Tân ngay trên tay Hiên Viên Hàn lần đầu tiên trong cuộc đời ở trong tay người khác phóng ra ***.
Chương 7
"Tân Tân, ngươi bắn thật nhiều a, xem ra ngươi thực sự bị cấm dục quá lâu rồi, không sao, ta sẽ thỏa mãn ngươi mà."
"Hỗn đản, ngươi đi chết đi. Ngươi mau buông, con mẹ nó mới không cần ngươi thỏa mãn." Triệu Tân cuối cùng cũng gom lại đủ một ít khí lực, nạt nam nhân đang trêu mình.
"Tân Tân, ngươi luôn kích động như thế a, theo ta ngươi nên giảm âm lượng xuống đi, ta cũng không ngại mọi người tới xem đâu, dù sớm hay muộn ta cũng sẽ kết hôn với ngươi mà, nếu ngươi không ngại ngươi có thể nói lớn lên a."
"Ngươi... con mẹ nó đừng có cử động nữa, mau buông ta ra, Hiên Viên Hàn, ngươi là một tên súc sinh."
"Ngươi thật là ích kỷ Tân Tân, sao ngươi có thể chỉ lo thoả mãn bản thân mà không chú ý đến người khác thế?" Không đợi Triệu Tân phản bác, Hiên Viên Hàn ra sức trừu sáp bên dưới.
"A. . . Đừng. . . A. . ." Bị Hiên Viên Hàn đâm vào nơi mẫn cảm, Triệu Tân không thể nói thành câu chỉ có thể cầu xin Hiên Viên Hàn buông tha bản thân.
"Sẽ thả ngươi ra, chỉ cần dục vọng của ta thoả mãn, ta sẽ buông ngươi ra."
Cố sức đâm mạnh vài lần nữa, cuối cùng Hiên Viên Hàn cũng phóng ra dục vọng bản thân nóng bỏng vào sâu bên trong người phía dưới, Triệu Tân vì kích thích của Hiên Viên Hàn mà bắn ra lần hai sau kiệt sức ngất đi.
Cốc...cốc...cốc
"Tiểu Tân a, ngươi ngủ dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi, mọi người đang đợi ngươi ở dưới nhà, mau dậy đi." Triệu Tân đang ngủ say vì tiếng gõ cửa mà giật mình thức giấc.
Rất muốn trả lời ba, thế nhưng khi Triệu Tân mở miệng nói trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, miễn cưỡng nói, yết hầu như muốn bốc cháy. Trên ngực có chút khó thở, mở mắt nhìn lại thấy có hai cánh tay đặt trên ngực, tự hỏi vì sao hai tay đều đặt bên trên như nhau, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt đang ngủ của Hiên Viên Hàn bên cạnh mình.
Nhớ lại ngày hôm qua bị tên nam nhân này kê đơn, còn đặt hắn dưới thân, làm hắn rên rỉ, cao trào, Triệu Tân mặt biến sắc. Mà tên hỗn đản nam nhân này không để ý đến hắn mặc sức thao hắn đến độ ngất đi vẫn không buông tha tiếp tục tiến công hiệp hai.
Dùng hết sức bình sinh mà đả một quyền lên mặt nam nhân đang nằm ngủ say bên cạnh mà thoả mãn nghe tiếng nam nhân thét lên vì đau đớn, nhìn nam nhân khóe miệng lưu huyết, Triệu Tân lần đầu tiên thấy người khác lưu huyết mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng hài lòng . . .
Đúng lúc này, cửa phòng bị ba Triệu Tân một cước đá văng ra, do không kịp mặc đồ nên hai đương sự vẫn xích loã nằm trên giường còn ba Triệu Tân đứng ngây người ngay ở cửa."Các ngươi...các ngươi...rốt cuộc chuyện này là sao? Hiện tại giải thích rõ ràng cho ta? Vì sao ngươi luôn phản đối kết hôn mà giờ lại ở cùng một chỗ với nhau vậy hả?"
"Ba, ba hiểu lầm rồi, sự tình không phải như ba nghĩ đâu."
"Ta hiểu lầm ư, lẽ nào vết tích trên người ngươi không đủ để ta hiểu ư? Ngươi im đi để ta nói chuyện với tên tiểu tử thối này. Tiểu tử thối, ngươi mục đích tiếp theo của ngươi là gì?"
Triệu Tân hiện tại thực sự rất muốn tìm một cái lỗ để mà chui vào, vì sao những cảnh thường hay thấy trên tivi đều liên tiếp ứng dụng lên người hắn, kiếp trước hắn có đắc tội với lão thiên gia hay sao cư nhiên lại lâm vào hoàn cảnh như vầy. Hết chỗ nói rồi. . .
Lau vết máu trên khóe miệng, Hiên Viên Hàn nói: "Bá phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ thú Tiểu Tân, hơn nữa do con rất thích Tiểu Tân nên mới dùng đến hạ sách này, con mong bá phụ hãy giao Tiểu Tân cho con."
"Được rồi, thấy ngươi có thành ý như vậy, ta đồng ý đem Tiểu Tân giao cho ngươi đó." Không ai hỏi đến ý kiến của Triệu Tân, hiện tại triệu ba ba đã nhận được năm phần của sính lễ, nửa cuộc đời sau của Triệu Tân cứ như thế mà được quyết định.
"Ba, ta không đồng ý, vì sao người lại có thể tự ý quyết định nửa đời sau này của ta như thế, ta sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu." Nghe được chính ba mình cứ như vậy gả con cho Hiên Viên Hàn, Triệu Tân dùng chất giọng khàn khàn nói.
"Bá phụ, ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không muốn thú Tiểu Tân mà sự thật là hắn đối ta có chút phiến diện, ta cũng không có biện pháp." Nhìn Hiên Viên Hàn trưng ra khuôn mặt phiến tử đối với ba mình, Triệu Tân nắm tay lần thứ hai nhằm khuôn mặt nam nhân mà hỏi thăm.
"Dừng tay, Tiểu Tân, ngươi không cần phản bác nữa. Thực sự thì các ngươi sớm muộn gì sẽ kết hôn, nếu đã cùng ở một chỗ với nhau ngươi còn phản đối cái gì nữa, cuối tuần sau kết hôn, ai cũng không được phản đối."
Biết lời ba nói đã không cho hắn cơ hội phản bác, Triệu Tân cũng không muốn nói nữa chỉ là nghĩ đến hắn sau này không có thê tử ngọt động lòng người, hoạt bát khả ái nhi tử, Triệu Tân chịu không nổi đả kích quá lớn này cứ như vậy trực tiếp té xỉu.
Chương 8
Hôn lễ vốn là định một tháng sau, nhưng do Triệu Tân lại một lần nữa chạy trốn thất bại, thế là hôn lễ chuyển thành cuối tuần.
Bởi vì tại thành phố X, hai nhà đều rất có uy tín trong kinh doanh nên hôn lễ hai người tổ chức rất long trọng, những người tới dự đều muốn dĩ hoà quan hệ với hai người. Người tới chúc phúc cho hai người cũng nhiều mà số người tới xem náo nhiệt cũng không ít, dù sao nam nhân cùng nam nhân kết hôn, đâu phải ai cũng tổ chức long trọng như thế này.
Vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Hàn hoàn toàn đối lập với Triệu Tân đang hờn dỗi ngồi ở phòng nghỉ. Không ngờ vận mệnh của hắn lại đen đến thế, chạy trốn thì lại bị trảo trở về, cho nên mới tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định, Triệu Tân trong lòng hung hăng chửi Hiên Viên Hàn.
"Tân Tân, ngươi chuẩn bị xong chưa? Tới lúc kính rượu rồi." Ngay lúc Triệu Tân đang suy nghĩ, Hiên Viên Hàn từ bên ngoài tiến vào.
"Được rồi." Một thanh âm tức giận từ miệng Triệu Tân xông ra.
"Mệt rồi hả, buổi tiệc khoảng chừng 1 tiếng nữa là kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể về nhà rồi."
"Hiên Viên Hàn, ta và ngươi thương lượng một việc có được hay không?" Không biết có thể hay không thành công, nhưng Triệu Tân vẫn nỗ lực.
"Chuyện gì, ngươi nói đi."
"Ngươi coi như không thấy ta, ngươi thả ta đi đi, ta sẽ vô cùng biết ơn ngươi."
Nghe được Triệu Tân vẫn là muốn đi, bực tức trong lòng Hiên Viên Hàn không khỏi bùng lên, "Buông tha ngươi sao, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi đâu, đời này ngươi đã định là lão bà của ta rồi." Vừa nói vừa xoay người lại, không hề nhìn Triệu Tân lấy một lần.
"Ngươi. . ." Triệu Tân vốn định nói cho xong, thế nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Hiên Viên Hàn thì không có cách nào mở miệng ra được, cuối cùng mong muốn của hắn cứ như vậy chìm vào trong quên lãng.
"Đã đến giờ, đi ra ngoài kính rượu đi, ngươi quên chuyện ly khai ta đi, ngươi phải biết rằng nếu như ngươi hiện tại dám chạy trốn lần nữa, người bị chê cười sẽ không chỉ đơn giản là ngươi và ta đâu."
"Ta biết rồi." Hiểu rõ tình huống hiện giờ, Triệu Tân cuối cùng cũng cúi đầu đồng ý.
Hít một hơi sâu, hướng tới phòng tiệc cưới – nơi đối với hắn như pháp trường đi đến.
Hôn lễ cũng không kết thúc trong vòng 1 tiếng như Hiên Viên Hàn nói, khi tiễn khách nhân ra về ngoài trời đã tối đen như mực. Lúc này đích Triệu Tân sớm đã thành ngạ đắc trước ngực thiếp hậu bối liễu, ngồi ở yến thính đích ghế trên, như là một bãi nê dường như.
"Hiên Viên Hàn, ta đói bụng, ngươi mau nấu cho ta ăn." Nhìn tên bại hoại tinh thần phấn chấn như thế, Triệu Tân trong ngực càng không cam tâm.
"Tân Tân, ngươi muốn ăn gì, ta đi chuẩn bị."
"Tùy tiện ba, cái gì cũng được, thế nhưng sau này ngươi không được gọi ta là Tân Tân."
"Ngươi đã là lão bà của ta a, giấy kết hôn chứng đều có đủ, ta đương nhiên muốn gọi sao cũng được mà." bộ dạng Hiên Viên Hàn trở nên đanh đá, không để ý tới lời Triệu Tân nói.
"Ai là lão bà của ngươi, kết hôn thì sao, ta nhất định sẽ hội đào tẩu lần nữa." Nghe Hiên Viên Hàn gọi mình Tân Tân, Triệu Tân liền nhớ tới việc mình bị tên hỗn đản này cường bạo, lửa giận trong lòng bốc lên cao.
"Triệu Tân,hiện tại ta không phải là uy hiếp ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết để ngươi an phận làm cho tốt vai trò "Hiên viên thái thái ", chuyện ngươi muốn hội chạy trốn, ngươi cũng biết ta là bác sĩ, là một bác sĩ ngoại khoa, có một số việc rất thuận lợi, nếu như ngươi dám bỏ trốn nữa, ta không biết có đủ lý trí hay không để đối mặt với ngươi, ngươi có hiểu không?" Hiên Viên Hàn rất khó nói ra cảm giác của bản thân giống như nhân gia thuyết không chiếm được mới là làm tốt (vật không có được thì càng phải có được), mỗi lần nghe Triệu Tân nói muốn chạy trốn lần nữa, thì thái độ lãnh tĩnh thường dùng đối nhân, tất cả đều bay hết sạch. Chỉ muốn nghĩ ra biện pháp đem nam nhân này ở lại bên người mình.
Nhìn nhãn thần Hiên Viên Hàn, thân thể Triệu Tân rùng mình một cái, biết lời nói của nam nhân này không phải hù dọa, trong lòng thầm tính toán làm sao mới có thể đào tẩu thành công có thể làm được vạn vô nhất thất.
Mẩu đối thoại của Triệu Tân kết thúc trong lặng yên, hai người đến nhà hàng giải quyết bữa ăn, cả hai người đều mệt mỏi uể oải mà những ngày sinh hoạt sau khi kết hôn sắp đến a.
Chương 9
Nếu như đối với người bình thường mà nói về cuộc sống sau hôn nhân chỉ có thể dùng hai từ ngọt ngào hình dung, còn đối với Hiên Viên Hàn cũng chỉ có thể dùng hai từ bi thảm lai để hình dung.
Sống chung với nhau đã hơn một tháng, tuy nói là Triệu Tân không có phản bác thái quá đối với Hiên Viên Hàn, mỗi ngày đều là đi làm, tan tầm, ăn ngủ mà thôi, thế nhưng hai người trong lúc nói chuyện với nhau cũng không thể hiện bao nhiêu tình cảm lắm.
Cái đó chỉ là thứ hai thôi, cái quan trọng là ... Mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng Triệu Tân vẫn kiên quyết hai người ai ngủ phòng nấy. Ăn no đủ tư dâm dục, mỗi ngày đối mặt với Triệu Tân, thấy nhưng ăn không được, thành ra dằn vặt lớn nhất của Hiên Viên Hàn, mỗi ngày ở trong lòng đều tưởng tượng làm cách nào để đem Triệu Tân đặt dưới thân, hoan ái thoả thích. Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, bởi vì hiện tại nỗi thất vọng đau khổ của Hiên Viên vẫn mong muốn Triệu Tân tiếp nhận bản thân hắn, chứ không phải mỗi lần làm tình đều phải ép buộc.
Buổi tối Hiên Viên Hàn làm cơm tối, chờ Triệu Tân về rồi cùng nhau ăn, xem ra mỗi ngày đối với Hiên Viên Hàn buổi tối là thời gian hạnh phúc nhất, cũng bởi vì trên mặt có chút rầu rĩ không vui.
"Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, tâm tình không tốt hả?" Nghe tiếng Hiên Viên Hàn than ngắn thở dài, Triệu Tân có chút tò mò nhịn không được bèn hỏi.
"Tân Tân, ngươi quan tâm tới ta sao? Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là gần đây bệnh viện cử người đi nghiên cứu hạng mục, ta phải đi công tác nửa tháng." Nghĩ đến nửa tháng không thấy được Triệu Tân, Hiên Viên Hàn lại bắt đầu than thở.
"Nga, ra là như thế a." Triệu Tân trả lời vấn đề của Hiên Viên Hàn, chẳng qua chỉ cho phải phép, trong lòng thì vui muốn chết, bởi vì nửa tháng tới sẽ không thấy nam nhân này nữa, như vậy thì kế hoạch chạy trốn có thể thực hiện được rồi.
Không thấy được khóe miệng Triệu Tân nhếch lên, Hiên Viên vô cùng đau khổ những tưởng trước khi có thể cùng Triệu Tân thân thiết một phen ai ngờ.
Giống như mọi ngày, hai người sau khi cơm nước xong xuôi, liền cùng nhau ra phòng khách coi tin tức buổi chiều rồi đi ngủ.
"Tân Tân, đây là trà xanh hôm nay mới mua đó, uống thử đi, ngon lắm." Lấy một chén đưa cho Triệu Tân, Hiên Viên Hàn chờ đối phương trả lời.
"Không sai a, mùi vị rất ngon, cảm tạ ngươi, Hiên Viên Hàn." Dù là không thích sống cùng nam nhân này thế nhưng nghĩ lại trong khoảng thời gian sống chung hắn đối với mình thực tốt, Triệu Tân có phần hòa nhã hơn với với nam nhân bên cạnh.
"Không cần phải nói cảm tạ đâu. Ngươi là lão bà của ta, ta đối xử tốt với ngươi là điều dĩ nhiên a. Trà xanh rất tốt cho cơ thể đó, vậy ngươi nên uống nhiều một chút ba." Nghĩ đến lát nữa Triệu Tân nằm dưới thân mình na trằn trọc rên rỉ, Hiên Viên Hàn nỗ lực khuyến khích Triệu Tân uống thêm trà.
Không chú ý tới lời Hiên Viên Hàn nói, Triệu Tân tiếp tục vừa uống thêm trà, vừa xem TV, rồi đi thẳng về phòng ngủ không hề phát hiện trên mặt đối phương đang nở một nụ cười hồ ly.
Nhìn Triệu Tân trở về phòng ngủ, Hiên Viên Hàn cũng không trở về phòng ngay, mà chầm chậm lưu lại phòng khách dọn đồ, cho đến khi đồng hồ trên tường điểm mười một giờ.
Bính ──, nghe được tiếng phát ra từ gian phòng Triệu Tân truyền, Hiên Viên Hàn bước nhanh tới.
"Tân Tân, ngươi có sao không, xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn Triệu Tân nằm trên mặt đất , Hiên Viên Hàn quan tâm hỏi.
"Hiên Viên Hàn, ta nóng quá, hình như là sinh bệnh rồi, trong nhà có thuốc cảm không vậy?" Không biết là bị người hạ dược, Triệu Tân ngây ngốc hỏi Hiên Viên Hàn.
"Không có việc gì đâu, Tân Tân, ngươi không phải bị cảm tới, chỉ là. . . Chỉ là ngươi uống trà xanh có một ít dược liệu mà thôi."
"Ngươi lại hạ dược ta ư, tên hỗn đản này, con mẹ nó ta giết ngươi." Triệu Tân hung hăng đe dọa Hiên Viên Hàn , nhưng dưới tác dụng của dục tính giọng nói lại trở nên khàn khàn vô cùng gợi cảm.
Nhanh chóng ôm lấy cơ thể Triệu Tân, Hiên Viên Hàn không thèm để ý đến lời đe dọa còn nói: "Tân Tân, ngươi nói muốn giết ta, ta sẽ để ngươi toại nguyện, thế nhưng cho dù là thế cũng phải chờ tới khi mọi người thư thái đã a." Vừa nói vừa ôm Triệu Tân tiến đến ngọa thất của "hai người".
Chương 10
Triệu Tân không ngờ rằng mình ngày đêm phòng bị thế mà vẫn mắc mưu tên Hiên Viên Hàn, tức chết mất, trong đầu càng quyết tâm trốn đi cho bằng được.
"Hiên Viên Hàn, ngươi là nam nhân chân chính sao? Cư nhiên lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, mẹ nó, lão tử nhất định phải giết ngươi." Tuy rằng chỉ còn một phần mười khí lực, nhưng thế cũng đủ để Triệu Tân tung một quyền vào mặt Hiên Viên Hàn.
Không thèm để ý khóe miệng rỉ máu, Hiên Viên Hàn lãnh nói: "Ta là nam nhân hay không ngươi còn không biết sao? Ngươi đã không xác định được như thế, ta đây sẽ chứng thực cho ngươi xem một lần là được rồi."
Hiên viên vô cùng thất vọng đau khổ nên sinh ra tức giận, không nghĩ Triệu Tân sẽ đả thương chính mình, vốn định cùng Triệu Tân khoái khoái lạc lạc một đêm, rồi sau đó nói cho đối phương tâm ý của mình, lại không nghĩ sẽ biến thành như vầy, hai từ giận dữ đã không đủ để biểu hiện tâm tình hiện tại của Hiên Viên Hàn hiện.
Cởi áo ngủ Triệu Tân một cách thô lỗ, rồi đến thụy khố không hề có bất cứ một động tác dư thừa nào, Hiên Viên Hàn cứ như vậy chạy ào vào bên trong cơ thể Triệu Tân.
Bên trong cơ thể Triệu Tân vô cùng chặt mà ấm áp đối Hiên Viên Hàn như một loại mê hoặc chí mạng, đã không còn chút lý trí nào, Hiên Viên Hàn cứ như vậy tuần tự trứ làm theo bản năng. Đối với nam nhân nằm dưới do đau đớn mà phát sinh rên rỉ càng mắt điếc tai ngơ, cho đến khi hoàn toàn thả ra mới thôi.
"Ngươi con mẹ nó làm xong chưa hả? Nếu như làm xong rồi rút ra cho lão tử, lão tử ngày mai còn muốn đi làm na, không có thời gian cùng ngươi hoạt náo đâu." Thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn, thế nhưng khẩu khí vẫn rất quật cường.
"Ta vì sao phải buông ra, đừng quên trên pháp luật ngươi chính là lão bà của, làm tình với ngươi là quyền lợi của ta , ngươi cho rằng ngươi vẫn còn tư cách sao?" Nam nhân tựa hồ có ý định khí Triệu Tân, hai chữ lão bà cố ý làm nặng thêm ngữ khí.
"Khứ mẹ ngươi lão bà, nếu ngươi không đê tiện, ta sao có thể cùng loại người ẻo lả như ngươi ở cùng một chỗ chắc? Ta phi, vừa cùng ngươi ngươi làm việc này, ta thà chết còn hơn." Thân thể đã không còn khí lực phản kháng, thế nhưng ngoài miệng Triệu Tân vẫn không nhượng nam nhân được như ý.
"Nga, phải? Ngươi thà chết còn hơn làm tình với ta ư? Tốt lắm, chúng ta hãy thử xem, cái ngươi thà chết của ngươi chính là hưởng thụ đó." Không hề cấp Triệu Tân cơ hội phản bác, Hiên Viên Hàn cứ như vậy hôn lên Triệu Tân.
"Ân. . . Buông. . . ra. . . Ta." lời nói gián đoạn, dùng hết khí lực để chống lại sự tàn sát bữa bãi trên người từ Hiên Viên Hàn, nhưng dưới tác dụng xuân dược, thân thể không có nửa điểm khí lực chống cự. Trái lại còn có vẻ hoan nghênh.
"Ngươi có còn thà chết nữa không, khán, ngươi nhìn đi, ngươi nói dối a, biểu cảm của ngươi là thích muốn chết, lẽ nào đây là biểu cảm ngươi muốn chết à?"
"Yếu. . . Nếu không. . Ngươi không kê đơn cho ta , ngươi cho là. . Ta sẽ thành như vậy sao?" Triệu Tân không còn cách nào khác đành dùng ngôn ngữ sắc bén phản bác lại nam nhân, bởi vì chính phần nam nhân của mình do được âu yếm cũng đã không chịu thua kém mà đứng lên, chờ đợi nam nhân an ủi. Mà thân thể cũng vì thế ... mà trở nên vui vẻ.
"Tân Tân, ngươi đúng là nói dối không chớp mắt a, lẽ nào ngươi dám nói chính ngươi một điểm vui vẻ cũng không có sao? Cho dù có đúng hay không do tác dụng của xuân dược, nếu như ngươi thực sự không có cách nào tiếp thu những lời ta nói, ngươi đã sớm thổ huyết mà chết rồi sao còn có thể như vầy nằm dưới thân ta rên rỉ a? Miệng nói tay làm liên tiếp, Hiên Viên Hàn rất thoả mãn khi thấy Triệu Tân hoàn toàn bị dục hỏa chi phối.
Dùng máu như chất bôi trơn, Hiên Viên Hàn tiếp tục chôn sâu dục vọng mình ở trong thân thể Triệu Tân , một chút hựu một chút kích thích điểm thiên hạ đệ nhất mẫn cảm thân dưới thân, làm Triệu Tân co rúm người lại rên rỉ trong khoái cảm .
Một lúc sau, đem dục vọng của mình trừu sáp mãnh liệt phát ra âm thanh dâm mỹ cùng tiếng Triệu Tân rên rỉ giống như một đoạn nhạc khúc hài hòa, vang vọng khắp gian phòng len vào mỗi khắp ngõ ngách, không tan đi, mãi đến khi Triệu Tân chịu không nổi công kích mãnh liệt của Hiên Viên Hàn liền té xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com