Chương 2
Tác giả: Quy Hạc Viễn Sơn.
Biên tập: Angel Anette.
...
2.
Dưới áp lực tâm lý nặng nề, Wood lại một lần nữa tới thăm trang viên của Đại công tước Fitzgerald.
Nửa tháng điều tra không có kết quả, đội trưởng của anh bị cấp trên mắng cho một trận thậm tệ, sau đó quay sang ra lệnh cho anh đến đây xin giúp đỡ lần nữa.
Sau khi khai báo thân phận với quản gia, quản gia tiếc nuối cho biết chủ nhân sáng sớm đã rời khỏi nhà, nhưng vì Wood là người của Cục Quản Lý nên được hưởng đãi ngộ đặc biệt, anh có thể đợi ở phòng dành cho khách quý cho đến khi Đại công tước quay về.
Wood nói, anh đồng ý chờ.
Gọi là "phòng khách quý" vì đó một căn hộ cao cấp hạng nhất. Bên trong là phòng suite đầy đủ tiện nghi, có phòng tập thể hình, hồ bơi, bể tắm... Một lát sau còn có người hầu mang tới chiêu đãi rượu vang đỏ, bò bít tết, gan ngỗng và đủ loại mỹ vị.
Thế nhưng Wood hoàn toàn không có tâm trạng hưởng thụ những dịch vụ xa hoa này. Anh bồn chồn nhìn chằm chằm lên chiếc đồng hồ treo tường, theo dõi kim giây quay hết vòng này đến vòng khác.
Quản gia lại đến, nhưng không phải Đại công tước Fitzgerald đã trở về.
Ông nói, Chung tiên sinh đã tỉnh, nghe nói có khách đến nên muốn gặp một chút.
Wood lập tức khẩn trương hẳn lên.
Từ trước đến nay, chưa từng có tiền bối nào trong Cục tiếp xúc trực tiếp với vị tiên sinh này, nhiều nhất chỉ là được nhìn thấy từ xa. Nghe nói người ấy tính cách lãnh đạm, ít nói và vô cùng kín đáo.
— Nhưng nghĩ theo một hướng khác, Đại công tước Fitzgerald yêu thương ái nhân của mình như vậy, nếu Chung tiên sinh chịu nói giúp một tiếng, biết đâu có thể thuyết phục được ngài ấy hỗ trợ điều tra vụ án thì sao?
Mang theo hi vọng như thế, Wood theo chân quản gia lên thang máy, lại một lần nữa đến khu bệnh viện ở tầng 4.
Khác với lần trước, trong phòng bệnh lúc này có hai bác sĩ đang bận rộn. Phần đầu giường được nâng lên, Chung tiên sinh ngồi tựa lưng vào đệm giường.
Vừa bước vào phòng bệnh, Wood lập tức thấy rõ diện mạo của Chung tiên sinh.
Đó là một gương mặt mỹ nhân đậm chất phương Đông: dưới hàng mi đen dày là đôi mắt phượng xinh đẹp rực rỡ, làn da trắng như sứ, sống mũi cao và bờ môi mỏng, tất cả toát lên một vẻ đẹp lạnh nhạt và xa cách.
Có lẽ do nằm quá lâu trên giường bệnh, mái tóc của y hơi dài, phần tóc trên trán được vén ngược ra sau, rũ xuống sau cổ.
Ngay khoảnh khắc trông thấy y, điều đầu tiên Wood nghĩ tới chính là một vốc tuyết lạnh lẽo trên đỉnh băng sơn.
"Wood tiên sinh, đúng không?"
Tay áo của y được xắn lên cao, bác sĩ đang rút kim truyền dịch tĩnh mạch cho y. Trên cánh tay tái nhợt hiện lên vài mạch máu màu xanh mơ hồ.
"Chào Chung tiên sinh." Wood tháo mũ, cúi người thật sâu cung kính chào, "Tôi là Ferguson ・ Wood, đến từ... ừm, Cục cảnh sát."
Cân nhắc đến việc Chung tiên sinh có thể chưa biết thân phận ma cà rồng của Đại công tước, Wood chu đáo không nhắc tới Cục Quản Lý Dị tộc.
"Cảnh sát." Chung Ánh Nhai lặp lại từ ấy, ngẩng đầu lên, hỏi: "Commus dính líu đến vụ án gì sao?"
Đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của y khiến Wood ngây người vài giây, sau đó vội vàng đáp: "Không phải vậy, chúng tôi chỉ muốn nhờ ngài Fitzgerald dùng thế lực của mình giúp một tay... Thật ra tôi từng đến đây một lần, nhưng đã bị ngài Fitzgerald từ chối."
"Tại sao?"
Ngủ mê quá lâu gần như đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, thế nên điều gì cũng khiến y tò mò.
"Ngài Fitzgerald nói ngài ấy rất bận... Nếu có thể, xin nhờ Chung tiên sinh nói giúp một chút. Vụ án này liên quan đến mười mấy mạng người, nếu không bắt được hung thủ chẳng những không thể giải oan cho người đã khuất mà còn có thêm người mất mạng trong tương lai."
"Được." Chung Ánh Nhai đồng ý, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng. Một lát sau, y lại bổ sung: "Nếu lúc Commus về, tôi vẫn còn thức."
Thấy y đồng ý nói giúp, Wood nhẹ cả người: "Tiên sinh chịu giúp, thật là may mắn quá."
Thấy Chung Ánh Nhai định cởi áo ngoài để bác sĩ kiểm tra, Wood thức thời nói: "Vậy tôi xin phép không quấy rầy nữa."
Trước khi rời khỏi phòng, Wood vô tình nhìn qua một cái, đồng tử anh co rút lại.
Chung Ánh Nhai nghiêng cổ, dưới làn da trắng như tuyết có một vài vết thương đỏ hồng, cũ có mới có, xung quanh vết thương còn có những vết rạng đỏ như mạng nhện. Là người đã tiếp xúc với ma cà rồng suốt nhiều năm, Wood lập tức nhận ra đó chính là dấu vết bị ma cà rồng cắn và tiêm độc tố vào cơ thể.
— Độc tố của ma cà rồng có tác dụng làm rối loạn ý thức và gây ảo giác. Chung tiên sinh ngủ mê triền miên nhiều năm, chẳng lẽ do ảnh hưởng của độc tố? Nghĩ theo chiều hướng khác, liệu tình cảm của Chung tiên sinh đối với Đại công tước là thật lòng... hay chỉ là bị mê hoặc bởi độc tố gây ra?
Wood trở lại phòng khách, tâm trạng bồn chồn bất an. Đợi mãi đến năm giờ chiều cuối cùng cũng chờ được Commus. Phần lớn khả năng là trước khi đến gặp anh, ngài ấy đã lên lầu thăm Chung tiên sinh trước một chuyến, điều này được giải thích vì thái độ lần này của Đại công tước khác hẳn lần trước, vừa gặp mặt đã thẳng thắn đồng ý sự thỉnh cầu giúp đỡ của Wood.
Wood như trút được gánh nặng, giao hồ sơ vụ án cho Commus, hai người trao đổi phương thức liên lạc rồi anh vui vẻ rời khỏi trang viên. Còn Commus thì lại đi lên tầng 4.
Giữ được ba tiếng đồng hồ tỉnh táo đã là điều không dễ đối với Chung Ánh Nhai trong lúc này. TV trong phòng đang chiếu một bộ phim hoạt hình ăn khách, mắt y nửa mở nửa khép, mơ màng sắp ngủ.
"Em đồng ý giúp tên đó rồi." Commus nói.
Chung Ánh Nhai nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, thật ra y không nghe được quá rõ, chỉ trả lời theo bản năng.
Commus đi tới bên giường, chú ý thấy cơ bắp toàn thân y đang run lên nhè nhẹ. Hắn vuốt ve gương mặt Chung Ánh Nhai, cúi thấp đầu xuống.
Răng nanh sắc nhọn đâm thẳng qua da thịt, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Dòng máu trộn lẫn với vị thuốc đắng ngắt, không phải mỹ vị nhưng Commus vẫn nuốt xuống không chút chần chừ.
Theo sự cắn mút của hắn, cơ thể Chung Ánh Nhai dần dần thả lỏng, cơn run rẩy biến mất, đôi mắt y khép lại, rơi vào giấc ngủ sâu.
Đầu lưỡi đỏ au liếm qua vết thương còn rướm máu, vết cắn nhanh chóng khép miệng với tốc độ nhanh chóng, máu cũng không còn rỉ ra nữa.
Commus lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của y, bất chợt cúi đầu hôn lên môi y, làm ướt cánh môi khô ráo. Chưa thấy đủ, hắn còn dựa đầu vào vai Chung Ánh Nhai, nắm lấy bàn tay yếu ớt mềm mại của y đặt lên đỉnh đầu mình.
"Chúc ngủ ngon, chủ nhân của em."
Đại công tước Fitzgerald tháo chiếc nút áo đầu tiên trên áo vest, chậm rãi thì thầm một câu này.
Nếu như Wood có mặt ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc đến chấn động, bởi vì ở sâu dưới cổ của ngài Đại công tước có đeo một chiếc vòng cổ màu đen — bình thường nó luôn bị che giấu kín mít dưới lớp cổ áo được cài nút chỉnh tề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com