Chương 93
Edit: Hừa
Hạ Văn Nam trở lại phòng thí nghiệm, ngồi một lúc để giảm bớt sự khó chịu trong lòng, sau đó đứng dậy trở về văn phòng của mình.
Lâm Trữ Thu gọi điện thoại cho Hạ Văn Nam, nói rằng một số kiểm tra sơ bộ của Tư Thần đã có kết quả. So với các kết quả kiểm tra trước đây thì không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tình trạng đang chuyển biến xấu, cho nên nếu muốn biết lý do khiến trạng thái tinh thần của cậu ta tệ hơn thì phải tiếp tục xét nghiệm thêm.
Hạ Văn Nam nói cảm ơn với Lâm Trữ Thu rồi cúp điện thoại.
Tai nạn giao thông của Minh Tư Thần và cả tai nạn giao thông của Hạ Văn Nam, thoạt nhìn không có chút liên quan nào, nhưng dường như có một mối liên hệ nào đó.
Trước mắt có thể thấy, người có mối quan hệ lớn nhất với tai nạn của Minh Tư Thần là Minh Tư Ngạn. Nhưng tại sao Minh Tư Ngạn lại muốn giết Minh Tư Thần? Nếu người bỏ thuốc ngủ cho Hạ Văn Nam cũng là Minh Tư Ngạn, vậy tại sao Minh Tư Ngạn lại muốn giết cậu?
Minh Tư Ngạn đã từng nói rằng, mối quan hệ của cậu ta và Hạ Văn Nam rất tốt. Những lời nói đó Hạ Văn Nam không mấy quan tâm, nhưng có vẻ Minh Tư Ngạn không nói dối, bởi vì các đồng nghiệp khác trong phòng thí nghiệm cũng từng nói với Hạ Văn Nam, trước đây cậu và Minh Tư Ngạn rất thân với nhau.
Minh Tư Thần chỉ là một Beta, trong khi Minh Tư Ngạn là Omega, dù thế nào thì cuộc sống của Minh Tư Ngạn hẳn là tốt hơn Minh Tư Thần chứ, hà cớ gì cậu ta phải làm như vậy với Minh Tư Thần?
Chẳng lẽ là vì Lục Hoài Dã? Nhưng Lục Hoài Dã là vị hôn phu của Minh Tư Ngạn, coi như hiện tại hai người thực sự chia tay và chấm dứt hôn ước, cũng là do Minh Tư Ngạn không giữ được Lục Hoài Dã, chứ một người nằm liệt giường và ý thức mơ hồ như Minh Tư Thần có thể tranh giành với cậu ta được đâu?
Hạ Văn Nam suy nghĩ rất nhiều, sau đó cậu muốn nói chuyện với Lục Hoài Dã, mở danh bạ điện thoại thì thấy mình không có số điện thoại của anh ta, cậu đành nhắn tin cho Minh Lộ Xuyên, hỏi hắn có thể gửi thông tin liên lạc của Lục Hoài Dã cho cậu được không.
Minh Lộ Xuyên không trả lời, có lẽ hắn đang bận rộn công việc.
Hạ Văn Nam định tắt điện thoại di động, đi lên phòng làm việc của Minh Lộ Xuyên xem hắn đang bận bịu cái gì, nhưng khi vừa đứng dậy thì điện thoại của cậu đột nhiên reo lên, trên màn hình là một dãy số lạ.
"A lô?" Hạ Văn Nam bắt máy.
"Hạ Văn Nam?" Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe quen quen, nhưng không khiến người ta có thể lập tức nhớ ra là ai.
Hạ Văn Nam hỏi: "Ai vậy ạ?"
Đầu dây bên kia lên tiếng: "Tôi là Lộ Vấn Hành."
Hạ Văn Nam sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ tới phiền phức mà Minh Khâm tạo ra tối hôm qua, không nhờ Lộ Vấn Hành lại tìm đến cậu nhanh như vậy.
Thời điểm này cậu không có tâm trạng đối phó với Lộ Vấn Hành, cũng không tiện cúp điện thoại của ông ta, chỉ có thể nói: "Tại sao ông lại có số điện thoại của tôi?"
Lộ Vấn Hành trả lời: "Tôi nhờ người tìm giúp."
"Có chuyện gì? Nếu không phải việc gì quan trọng thì tôi cúp máy đây, tôi còn việc gấp phải xử lý." Hạ Văn Nam xổ một tràng không ngừng nghỉ, mục đích là không muốn Lộ Vấn Hành có thời gian trả lời, muốn cúp máy ngay lập tức.
Thế nhưng Lộ Vấn Hành phản ứng rất nhanh, nói: "Trước tiên xin cậu đừng cúp máy."
Hạ Văn Nam kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng điệu không hề khách sáo.
Lộ Vấn Hành nói: "Tôi muốn mời cậu đi ăn tối."
"Tôi không rảnh." Hạ Văn Nam nói, còn bổ sung thêm: "Nhà bao việc."
"Vậy khi nào thì cậu có thời gian?"
"Dạo này bận lắm, khi nào có thời gian tôi sẽ liên hệ ông sau." Hạ Văn Nam nói xong, cúp máy.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen, không đứng dậy nữa, chuyển sang ôm đầu rồi bật ngửa lên lưng ghế. Mặc dù không đúng thời điểm chút nào, nhưng Hạ Văn Nam vẫn cảm thấy sảng khoái trong lòng, cậu thầm nói trong đầu: Muốn tìm con trai ông chứ gì? Bây giờ ông không có cửa đụng tới anh ấy.
Sự hả hê này của Hạ Văn Nam kéo dài đến lúc cậu đi đến phòng làm việc của Minh Lộ Xuyên, cậu không định nói chuyện này cho Minh Lộ Xuyên biết, nhưng khi đến trước cửa văn phòng, cậu không thèm gõ cửa mà nghênh ngang bước vào.
Kết quả là nhìn thấy Minh Lộ Xuyên đang ngồi cùng bốn giám đốc quản lý chi nhánh trong văn phòng, có vẻ bọn họ đang họp bàn chuyện gì đó.
Tay chân của Hạ Văn Nam không kịp rụt lại, lập tức trở nên lúng túng.
Bốn vị giám đốc đều quay đầu lại chào hỏi Hạ Văn Nam, Minh Lộ Xuyên liếc nhìn cậu một cái, nói: "Ngồi đi, đợi anh một lát."
Hạ Văn Nam vội vàng điều chỉnh tác phong, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa chờ Minh Lộ Xuyên.
Tiến trình của cuộc họp được tăng tốc đáng kể, có ba vị giám đốc sau khi báo cáo xong công việc thì đứng dậy rời đi, chỉ còn lại một người ở lại văn phòng của Minh Lộ Xuyên, bắt đầu phàn nàn về việc phân bổ nhân lực và tài nguyên.
Minh Lộ Xuyên lạnh mặt nghe ông ta nói xong, sau đó nói: "Tôi biết rồi, ông đi trước đi."
Tên quản lý đó không từ bỏ hy vọng, muốn tranh thủ nói thêm vài câu, lúc ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt Minh Lộ Xuyên lạnh đến cực điểm, cho nên phải vội vàng ngậm miệng, đứng dậy cáo từ.
Phòng làm việc chỉ còn lại Minh Lộ Xuyên và Hạ Văn Nam, sắc mặt của Minh Lộ Xuyên chưa kịp điều chỉnh lại, quay sang hỏi cậu: "Em vui vẻ chuyện gì vậy?"
Hạ Văn Nam ngoan ngoãn ngồi đợi hơn hai mươi phút, lúc này mới khó hiểu đáp: "Em có vui cái gì đâu?"
Minh Lộ Xuyên nói: "Vừa nãy, lúc em mới vào."
Hạ Văn Nam không định tiết lộ chuyện Lộ Vấn Hành nên liền giả ngu: "Hả? Em đâu có."
Minh Lộ Xuyên liếc nhìn cậu một cái, không nói gì thêm.
Hạ Văn Nam đi tới bên cạnh bàn của Minh Lộ Xuyên, nói: "Anh cho em số điện thoại của Lục Hoài Dã được không?"
Lúc này Minh Lộ Xuyên mới rảnh tay nhìn sang điện thoại, thấy tin nhắn mà Hạ Văn Nam gửi cho mình, hắn đặt điện thoại xuống rồi ngẩng đầu nhìn cậu: "Em tìm Lục Hoài Dã làm gì?"
"Anh không thấy chuyện của Minh Tư Thần rất kỳ lạ sao?"
Minh Lộ Xuyên không trả lời ngay, qua một lúc sau mới nói với Hạ Văn Nam: "Anh đã cho người đi điều tra rồi."
"Điều tra cái gì?"
"Chuyện Tư Thần bị tai nạn giao thông ở Đông Nam Á."
Hạ Văn Nam cau mày lắng nghe.
Minh Lộ Xuyên cầm điện thoại của mình ở trên bàn, quay chiếc điện thoại vài vòng, điện thoại va vào mép bàn phát ra tiếng "lạch cạch", hắn nói: "Sau khi bị tai nạn, Minh Tư Thần đã được tiến hành phẫu thuật ngay tại địa phương. Ngay ngày hôm sau Minh Khâm mua vé máy bay qua đó, cuộc phẫu thuật đã kết thúc, Minh Tư Thần được đưa vào ICU."
"Lúc đó anh có đi không?"
Minh Lộ Xuyên lắc đầu, tuy hắn không nói thẳng nhưng Hạ Văn Nam có thể hiểu hắn và hai người em trai không có tình cảm sâu đậm. Việc đột nhiên Minh Lộ Xuyên lại đi điều tra vấn đề này, có lẽ vì hắn cũng có suy nghĩ giống Hạ Văn Nam, cho rằng Minh Tư Ngạn cũng có liên quan đến chuyện Hạ Văn Nam bị bỏ thuốc ngủ.
Hạ Văn Nam khoanh tay trước ngực, tựa vào bàn làm việc to lớn của Minh Lộ Xuyên, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
"Em đang nghĩ gì?"Minh Lộ Xuyên hỏi cậu.
Hạ Văn Nam nói: "Em không thể hiểu tại sao Minh Tư Ngạn lại muốn giết Minh Tư Thần?"
"Sai rồi, nó không muốn giết Minh Tư Thần. Bất kể lúc đó tụi nó xảy ra vấn đề gì, nhưng Minh Tư Ngạn là người đưa Minh Tư Thần vào bệnh viện, cũng là người cứu mạng Minh Tư Thần."
Điều này càng khiến Hạ Văn Nam nghi hoặc hơn.
Minh Lộ Xuyên nhấc điện thoại lên, gọi cho Lục Hoài Dã, nhưng Lục Hoài Dã không trả lời.
Hạ Văn Nam thấp giọng, nói: "Hôm nay Minh Khâm bảo anh ta cút đi, có khi anh ta tức giận rồi."
Minh Lộ Xuyên lắc đầu, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com