Chương 27
Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 27
Đối diện với một thiếu niên chưa trưởng thành, cuối cùng Giang Vị Lâm cũng không thể nặng lời quở trách.
Y cúi người nhặt hồ ly lên, ôm trở lại vào lòng, hai người cùng nhau ngồi xếp bằng dưới gốc cây râm mát.
Cách biệt nhiều năm, trước mắt chỉ có thể hỏi han nhau tình hình dạo gần đây thế nào. Giang Vị Lâm dùng ngón tay vuốt nhẹ bộ lông trắng muốt của hồ ly trong ngực, thả lỏng thân mình dựa vào gốc cây phía sau.
Không lâu sau đó, bàn tay y đã bị một hơi ấm bao bọc lại.
"Nhiều năm qua không phải ta cố ý không đi tìm ca ca." Nguyên Sam nghiêng đầu, mái tóc bị Giang Vị Lâm làm rối rũ xuống sống lưng thẳng tắp. Lãnh ý trong mắt y dần dần tan đi, thay thế bằng một ngọn lửa nóng bỏng.
"Ta vẫn luôn nhớ đến ca ca."
Giang Vị Lâm mím môi, ngượng ngùng khen ngợi: "Nguyên Sam trí nhớ thật tốt."
Nghe vậy, ánh mắt Nguyên Sam chợt ngưng trọng, hiển nhiên không muốn nghe câu trả lời này. Y chủ động dán sát người lại, hỏi: "Vậy ca ca thì sao? Ca ca vẫn luôn nhớ đến ta có đúng không?"
Cho nên mới vào nội môn xem thi đấu.
"Tất nhiên rồi." Giang Vị Lâm cũng không giấu giếm, "Lần này ta đến chính là muốn gặp ngươi."
Động tác của Nguyên Sam tạm dừng, ngay sau đó lại nhích gần thêm một chút nữa, chủ động hỏi: "Ca ca còn muốn ở bên ta hay không?"
Câu hỏi này có phần kỳ lạ.
Nhưng Giang Vị Lâm cũng không quá đắn đo, chỉ đơn giản trả lời: "Nếu có thể, đương nhiên là muốn."
Nhận được câu trả lời này, cảm xúc của Nguyên Sam đột nhiên tăng vọt. Y bổ nhào tới gắt gao ôm lấy Giang Vị Lâm: "Ca ca, vậy thì ta sẽ đón ngươi vào nội môn, có được không?"
Mười mấy năm qua, lý do để Nguyên Sam không ngừng nỗ lực và liều mạng tu luyện cũng chính là vì ngày này.
Giang Vị Lâm sửng sốt, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa mái tóc đối phương: "Nội môn sẽ không nhận ta."
"Chuyện này ca ca không cần bận tâm." Nguyên Sam ôm eo y thật chặt, lại vùi mặt vào hõm cổ Giang Vị Lâm, "Chỉ cần ta giành được hạng nhất trong trận tỷ thí lần này, ta có thể dẫn ca ca vào nội môn."
Nghe một câu này, Giang Vị Lâm dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Y thử hỏi: "Ngươi đã thương lượng cùng với Chưởng môn hay chưa?"
"Tất nhiên."
Nếu chuyện này đã được quyết định từ trước, vậy thì Nguyên Sam 16 tuổi đột phá kỳ Kim Đan, e rằng cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
"Lấy thực lực của ta, đoạt hạng nhất là chuyện dễ như trở bàn tay." Giọng điệu của Nguyên Sam vẫn trầm thấp nhưng lại không giấu được vẻ đắc ý.
Giang Vị Lâm nhất thời cảm động. Lúc đầu y đã nghĩ đứa nhỏ này còn nhớ đến mình đã là may mắn lắm rồi, nhưng bây giờ mới biết, Nguyên Sam không chỉ nhớ mà vẫn luôn muốn dẫn mình đi theo.
Thực sự đúng như lời Nguyên Sam đã từng nói: "Ta sẽ luôn nhớ tới ca ca."
Cảm giác xa cách mười mấy năm dần dần phai nhạt. Giờ phút này Giang Vị Lâm đã tìm lại sự thân thuộc năm xưa, bàn tay đang sờ lên mái tóc thiếu niên cũng chậm rãi trượt xuống, ôm Nguyên Sam vào lòng, thật lòng khen ngợi: "Nguyên Sam đúng là một thiên tài."
Lời nói này không sai. Ngay cả nam chủ có tư chất xuất chúng cũng phải đến 20 tuổi mới đạt tới kỳ Kim Đan, mà Nguyên Sam chỉ vừa tròn 16 tuổi.
Mười mấy năm ở tại nội môn, bình thường Nguyên Sam rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, cũng không thân cận với bất kỳ ai. Nhưng từ khi bản thân đột phá Kim Đan, thái độ của mọi người lập tức thay đổi, ai ai cũng muốn kết giao với mình.
Thiên tài, thiên chi kiều tử, Kim Đan trẻ tuổi nhất đại lục... Đó là vô số lời ca tụng mà mọi người đã dành cho Nguyên Sam.
Thế nhưng chuyện được mọi người tung hô hay đến cả chưởng môn khen ngợi, Nguyên Sam cũng không cảm thấy có mảy may vui sướng.
Vậy mà lúc này, chỉ một câu "ngươi là thiên tài" của ca ca lại khiến cho cõi lòng y không ngừng rung động.
Tất cả những gì mà y làm đều là vì ca ca.
Nguyên Sam không quan tâm đến vầng hào quang do kỳ Kim Đan đem lại, y chỉ để ý đến tác dụng của nó mà thôi.
Chỉ cần có nó, y sẽ vĩnh viễn được đứng bên cạnh ca ca, sẽ không còn nhỏ bé và bất lực khi đối diện với hiểm nguy giống như ngày xưa nữa. Y sẽ giành lấy giải nhất, sẽ dẫn ca ca cùng vào nội môn sống bên cạnh mình.
Đó mới là điều mà Nguyên Sam mong muốn.
Hai tai nóng bừng, Nguyên Sam hít sâu một hơi để ổn định tâm tình, sau đó nghiêm túc nói: "Ca ca sẽ tới xem ta thi đấu sao?"
"Ta chắc chắn mỗi trận đều sẽ thắng."
Nguyên Sam muốn ca ca biết mình đã không còn là một tiểu hài tử bất lực của quá khứ. Y sẽ dùng mỗi một trận thắng và mỗi một bước đi để đưa ca ca đến bên cạnh mình.
Nhưng trong mắt Giang Vị Lâm, Nguyên Sam vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hành động này của đối phương cũng giống như sau khi đạt được thành tích, liền hớn hở chạy về muốn khoe với người thân rằng mình đã nỗ lực bao nhiêu.
Đương nhiên Giang Vị Lâm sẽ hết lòng ủng hộ. Y mỉm cười, vỗ vỗ đầu Nguyên Sam: "Trận nào ta cũng sẽ có mặt, Nguyên Sam cố lên."
Nguyên Sam bị vỗ đầu như trẻ nhỏ: "..."
Y luôn cảm thấy thái độ của ca ca dành cho mình không giống như điều mà bản thân mong muốn, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Vòng thi đấu của hôm nay đã kết thúc, vòng hai sẽ bắt đầu vào ngày mai. Buổi tối Giang Vị Lâm vẫn phải trở về ngoại môn.
Trước khi đêm xuống, Nguyên Sam khăng khăng giữ y lại.
Hai người cùng ngồi dưới gốc cây nói hết chuyện này đến chuyện khác. Đang nói nửa chừng, Giang Vị Lâm bỗng nhiên sực nhớ, lấy từ trong ngực ra một món đồ, là cây kẹo hình người vẫn luôn được linh khí bảo hộ.
Y tháo giấy dầu, nhét vào tay Nguyên Sam.
"Đây là mấy hôm trước ta mua được, nặn hình Nguyên Sam lúc nhỏ, có đáng yêu không?" Giang Vị Lâm cười nói.
Trên que gỗ là món đồ chơi được làm bằng đường, nước đường pha với gừng bao phủ một lớp bên ngoài, hình dáng là một đứa nhỏ bụ bẫm, thợ làm kẹo còn khéo léo phác hoạ ra được thần thái và mái tóc, vô cùng sinh động.
Nguyên Sam nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay Giang Vị Lâm. Y nhìn chằm chằm cây kẹo ngây người giây lát, sau đó lại bắt gặp nụ cười của Giang Vị Lâm, y lại đem que kẹo đặt vào tay đối phương.
"Quả thật rất giống, nhưng ta đã lớn rồi, không ăn mấy thứ này nữa."
Giang Vị Lâm giật mình, nghĩ thầm cũng đúng.
Nhưng bỏ đi thì rất lãng phí, vậy nên y thuận tay đưa lên miệng.
Nguyên Sam trộm liếc qua, vành tai lập tức đỏ bừng.
Giang Vị Lâm ngậm kẹo đường, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm qua, hoặc dùng răng cắn nhẹ.
Nguyên Sam: "..."
Mặt y nóng ran, ánh mắt không tự chủ mà dính lên que kẹo.
Chỉ thấy Giang Vị Lâm ngậm kẹo, "rắc" một tiếng cắn nát phần đầu nhỏ, nhấm nháp rồi lại khen: "Vị ngon lắm."
Nguyên Sam run lên, nhìn thêm được một chút thì đã không chịu nổi, vội vàng xoay mặt sang hướng khác.
"Ừm?" Giang Vị Lâm nhận ra sự khác thường của đối phương, ngậm kẹo hỏi, "Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?"
Vừa nói, vừa đưa tay xoay đầu Nguyên Sam lại.
"Trời nắng." Nguyên Sam căng da đầu trả lời.
"Để ta thổi mát cho ngươi." Giang Vị Lâm không suy nghĩ nhiều, nắm tay Nguyên Sam, dùng linh khí nguyên tố thuỷ truyền cho đối phương để làm mát.
Điểm tốt lớn nhất của Ngũ linh căn chính là có thể dung hoà vạn vật, mà Thiên linh căn thì lại mang thuộc tính vô nguyên tố, khí tức nguyên sơ và thuần khiết nhất.
Sự thật là một chút nóng nực này đối với một tu sĩ Kim Đan thì không là gì cả. Nhưng trong mắt Giang Vị Lâm thì Nguyên Sam vẫn chỉ là một đứa nhỏ cần được chăm sóc.
Nguyên Sam định nói tu sĩ sẽ không sợ nóng, nhưng vừa nhìn thấy ca ca nắm tay mình thì liền im lặng.
Ca ca...
Nguyên Sam không cầm lòng được mà siết chặt tay hơn, rõ ràng đã biết hiện tại y rất mạnh, nhưng chỉ có ca ca mới vì một câu nói đơn giản mà truyền linh khí để giải nhiệt cho mình.
Y bất giác nghĩ tới mười mấy năm qua...
Nhớ lại những ngày sống không bằng chết ở Cấm Tháp, hay để có thể giành được chức quán quân trong trận tỷ thí, chính mình đã phải liên tục rèn luyện ở cấp độ cao cho đến khi sức cùng lực kiệt.
Tu hành vốn dĩ là con đường nghịch thiên mà đi, chịu đau khổ cũng là chuyện thường tình, sẽ không có ai vì một giọt máu hay một giọt mồ hôi của ngươi mà sinh ra nửa phần thương tiếc.
Vậy còn ca ca thì sao? Tuy ca ca là Thiên linh thể, nhưng lại có thiên phú kém cỏi nhất, đi con đường này chắc chắn so với mình sẽ càng thêm gian nan.
Nguyên Sam vẫn nhớ rõ lần đó trong sơn động, lúc ca ca bị truyền tống ra khỏi pháp trận thì toàn thân nhuốm máu, thảm trạng ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng y.
"Ca ca, hiện tại tu vi của ngươi như thế nào?" Nguyên Sam hỏi.
Giang Vị Lâm còn đang ngẩn người vì vị ngọt của kẹo đường, bị một câu của Nguyên Sam kéo về thực tại. Giữa hai người cũng không có chuyện gì là bí mật, y trả lời: "Trúc Cơ tầng bảy."
Chỉ trong 13 năm, Ngũ linh căn lại có thể đạt tới Trúc Cơ tầng bảy ư?
Bàn tay đang nắm tay ca ca của Nguyên Sam cứng lại. Dù cho có là Thiên linh thể đi chăng nữa, Ngũ linh căn là một tư chất đã chặt đứt giấc mộng tu hành của biết bao nhiêu người, vậy mà ca ca chỉ vỏn vẹn 13 năm đã tu thành Trúc Cơ tầng bảy, đúng là một kỳ tích hiếm có trong đời.
Thông thường người có Ngũ linh căn phải tu luyện 60-70 năm mới miễn cưỡng đạt đến Trúc Cơ mà thôi.
"Ca ca đã dùng bộ công pháp mà lão tu giả kia ban cho?" Nguyên Sam cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại.
"Ừm." Giang Vị Lâm gật đầu.
Thật ra đây cũng là không phải là chuyện tốt đẹp. Mỗi lần nhắc lại Giang Vị Lâm đều cảm thấy đau đớn khắp người. Mỗi một lần đột phá cảnh giới đều như lấy đi một nửa cái mạng của y.
"Bộ công pháp đó quá nguy hiểm." Nguyên Sam thấp giọng thì thầm.
Giang Vị Lâm không trả lời.
"Ca ca, ta sẽ tìm cho ngươi một bộ công pháp tốt hơn."
Điều này chưa chắc đã có thể. Ngay cả một người đại năng như Huyền Anh Chân Nhân cũng chỉ có thể đưa ra bộ công pháp "được ăn cả ngã về không" đó mà thôi. Huống chi một khi đã bắt đầu thì tuyệt đối không thể dừng lại giữa chừng.
Giang Vị Lâm xoa nhẹ mái tóc của Nguyên Sam, xem như nhận lấy tấm lòng này.
Hai người ngồi dưới tán cây trò chuyện cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Đến lúc này, trận tỷ thí của ngày hôm nay cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Giang Vị Lâm phải rời khỏi nội môn.
Nguyên Sam vẫn một đường theo sát y không rời, đến tận cổng mới khó khăn dừng bước. Phía trước là dòng người đông đúc, Nguyên Sam không thể tiếp tục đi theo, tránh cho bị quá nhiều người chú ý mà sinh ra ồn ào.
"Ca ca, ngày mai ngươi nhất định phải đến." Nguyên Sam dặn.
Dưới ánh chiều tà đỏ rực, gương mặt của thiếu niên ngược sáng, mang theo một thứ cảm xúc kỳ lạ, dường như khát cầu điều gì đó nhưng lại nhẫn nhịn.
Giang Vị Lâm mỉm cười gật đầu, trước khi rời đi còn không quên đưa tay chỉnh lại mái tóc đã bị mình làm rối.
Ngay lúc y vừa định xoay người, Nguyên Sam bỗng nhiên gọi:
"Ca ca."
Giang Vị Lâm tạm dừng, tưởng Nguyên Sam vẫn còn điều muốn nói, hoặc là không nỡ rời xa mình?
"Ca ca." Nguyên Sam lặng lẽ đưa tay về phía y.
Gió nhẹ thổi qua, vạt áo lung lay, dung nhan của thiếu niên trong thời khắc này trở nên vô cùng sinh động.
"Để ta giúp ngươi chăm sóc con hồ ly đó đi."
Giang Vị Lâm: ...
Khóe môi y giật giật, bật cười: "Không được!"
Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Nguyên Sam ném bạch hồ xuống đất, đủ thấy đứa nhỏ này tuyệt đối không yêu thích gì hồ ly, giao nó cho Nguyên Sam không phải rất có khả năng một đi không trở lại sao?
Trên gương mặt lãnh đạm của Nguyên Sam thoáng xẹt qua một tia tiếc nuối.
Giang Vị Lâm: Ngươi tiếc nuối mới là lạ!
Hoà vào dòng người ra khỏi nội môn, Giang Vị Lâm liền gặp ngay Long Khánh vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài.
Đối phương sốt ruột đi vòng vòng tại chỗ, thấy y xuất hiện thì lập tức lao đến, "Giang huynh! Xin lỗi! Ta để lạc mất ngươi rồi!"
Một nam nhân to xác vừa kêu la lại vừa mang theo mấy phần tự trách.
Giang Vị Lâm bất đắc dĩ nói: "Ta đã lớn thế này rồi, chỉ đi dạo một vòng mà thôi, sao có thể lạc mất được."
Hai người vừa nói vừa đi cùng các đệ tử ngoại môn khác quay trở về.
Đợi đến khi bóng dáng của Giang Vị Lâm đã biến mất trong đám đông, lúc này Nguyên Sam mới động thân, từ trên thân cây nhảy xuống.
Lá cây rơi rớt trên vai, y thuận tay phủi đi. Đúng lúc này có một nam tử đi ra từ lối nhỏ gần đó, hướng về phía cổng.
Người nọ mặc trường bào màu trắng, viền áo được thêu chỉ xanh lam tinh tế, ngọc quan trên đầu cũng là màu trắng, đường nét hoa văn cũng được thêu tỉ mỉ vô cùng. Đối phương đi thẳng về phía ngoại môn, bước đi nhanh chóng không có nửa phần dừng lại.
Nguyên Sam ngay lập tức nhận ra đó là ai, ánh mắt hơi ngưng trọng. Y bước nhanh định đi theo, nhưng lại bị thủ vệ gác cổng ngăn lại.
Hiển nhiên, các đệ tử này đều nhận ra thân phận của y.
"Nguyên sư huynh, ngài tạm thời không thể rời khỏi nội môn."
"Tránh ra!" Nguyên Sam lạnh mặt quát.
Thực ra tông môn cũng không đặt ra quy củ quá nghiêm ngặt đối với việc đi lại của đệ tử nội môn, chỉ yêu cầu các đệ tử nào chưa đủ tu vi thì phải xin phép, Nguyên Sam vốn dĩ có thể tự do ra vào ngoại môn.
Có điều y đã được chưởng môn đặc biệt căn dặn, tạm thời không được phép ra ngoài.
Nhưng quy củ là chết, người mới là sống.
Đương nhiên không phải chỉ cần Nguyên Sam nổi nóng thì hai thủ vệ gác cổng chịu thả cho y ra ngoài.
Mà là... Nguyên Sam trực tiếp xông ra!
...
Giang Vị Lâm trở lại phòng của mình, định chuyên tâm tu luyện đến sáng mai rồi đi xem vòng tỷ thí thứ hai.
Nào ngờ vừa mới đẩy ra cánh cửa gỗ, phía sau đã vang lên một tiếng gọi:
"Vị Lâm."
Giang Vị Lâm dừng bước, xoay người lại thì thấy một gương mặt quen thuộc đang đứng ở sau lưng mình.
"Tống sư huynh." Giang Vị Lâm hơi kinh ngạc, không ngờ Tống Thanh lại đuổi đến tận đây.
Y đi vào phòng, thuận tay mở rộng cánh cửa. May mắn y đã quét dọn phòng ốc vào mấy hôm trước, bây giờ cũng không bừa bộn, Giang Vị Lâm mỉm cười: "Tống sư huynh, mời vào."
Tống Thanh đứng trước cửa, bước chân khẽ động nhưng hơi do dự không đi vào bên trong.
"Làm sao vậy?" Giang Vị Lâm khó hiểu hỏi, ánh mắt đảo nhanh qua một lượt trong phòng, ngoài ánh sáng hơi tối ra thì cũng không có gì bất ổn.
Trong lúc y còn đang quan sát, Tống Thanh đã đặt một bàn tay lên vai y, bước chân vào phòng, "Không có gì."
Bàn tay của Tống Thanh rộng lớn, đặt lên vai có cảm giác nặng nề, hơi nóng xuyên qua lớp áo truyền vào da thịt.
Giang Vị Lâm không để ý, tự nhiên đi vài bước, cầm lên ấm trà trên bàn. Nước bên trong đã nguội, y bèn đi nhóm lửa nấu lại một ấm khác.
Đợi nước sôi, Giang Vị Lâm rót cho Tống Thanh một ly, sau đó lại rót cho mình.
"Mấy hôm trước đã hẹn, đợi đến lúc tỷ thí xong ta sẽ đi tìm Tống sư huynh, kết quả lại quên mất. Thật có lỗi." Giang Vị Lâm áy náy nâng ly mời Tống Thanh.
"Không sao, ta đến tìm ngươi cũng như nhau thôi." Tống Thanh đáp.
Đến đây, Tống Thanh không khỏi nhớ lại lần trước Giang Vị Lâm đã vội vã bỏ về, liền lên tiếng hỏi: "Vị Lâm, lần trước ngươi đột nhiên bỏ đi, có cần ta giúp gì hay không?"
"Một chút chuyện nhỏ thôi, ta đã giải quyết xong rồi, không cần làm phiền đến sư huynh." Giang Vị Lâm cũng không ngờ đối phương lại để tâm đến chuyện này, trong lòng ấm áp, y càng hi vọng sau này Tống Thanh sẽ không đi đến kết cục bi thảm giống như cốt truyện.
Giang Vị Lâm sực nhớ ra một điều, thuận miệng hỏi: "Tống sư huynh, ngươi vẫn còn nhớ Vương Văn Hưng chứ?"
Người đã từng được hắn dẫn dắt, lại còn gây ra mâu thuẫn năm xưa, Tống Thanh tự nhiên có ấn tượng. Nghe vậy, lông mày hắn hơi nhíu: "Hắn ta đã tìm đến ngươi sao?"
"Không hẳn." Giang Vị Lâm không có bằng chứng, cũng khó mà nói ra chuyện gã Ma Tu năm xưa có khả năng liên quan tới Vương Văn Hưng.
Chuyện này y vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mối thù này đương nhiên phải đòi lại, chỉ là hiện thời vẫn chưa có manh mối.
"Tống sư huynh, ta không tiện nói nhiều." Giang Vị Lâm trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn mở lòng nói ra, "Ta chỉ nghi ngờ hắn ta, nhưng vẫn không có chứng cứ. Nếu tiện ngươi có thể kể cho ta nghe một chút về hắn ta không?"
Tống Thanh cũng không gặng hỏi, chỉ nói ra điều mà mình biết: "Ta và Vương Văn Hưng cũng không quen thuộc, chỉ nghe nói lúc còn là phàm nhân, gia đình hắn ta cũng thuộc hạng khá giả. Sau khi vào nội môn, cũng nhờ lấy lòng được một vị trưởng lão nên đã được ông ta thu làm đệ tử."
Thông tin không nhiều, nhưng Giang Vị Lâm vẫn âm thầm ghi nhớ.
Hai người đang định tiếp tục bàn luận sâu hơn.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Không đợi Giang Vị Lâm đứng dậy, Tống Thanh đã chủ động đứng lên đi mở cửa.
"Ca—"
Nguyên Sam vừa muốn lên tiếng gọi "ca ca", nhìn thấy Tống Thanh thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Nguyên Sam?" Giang Vị Lâm ở phía sau cũng kinh ngạc tiến lại gần, "Ngươi được phép ra khỏi nội môn rồi sao?"
Nguyên Sam thu lại thần sắc, y nhấc chân đi vào phòng, tiện tay khép cửa lại. Đối với câu hỏi của Giang Vị Lâm, y chỉ gật đầu nói bừa, "Ta nhớ ca ca nên đã xin phép với sư phụ một tiếng."
Giang Vị Lâm thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật sự quá dính người.
"Đây chính là đệ đệ của ngươi sao, quả thực đã trưởng thành hơn không ít." Tống Thanh cũng nhớ rõ Nguyên Sam, hôm nay hắn đã dõi theo toàn bộ quá trình trên Tỷ Tiên Đài.
Nguyên Sam nhìn Tống Thanh một cái, đôi mắt đen bóng hiện lên một chút không vui.
Vô duyên vô cớ bối phận của mình lại thấp hơn đối phương một bậc, y thật sự rất khó chịu.
"Nguyên Sam nhớ không? Vị này là Tống Thanh, Tống sư huynh." Giang Vị Lâm còn cố ý thêm dầu vào lửa.
Nguyên Sam âm thầm nghiến răng, ánh mắt đảo qua, phát hiện tu vi của đối phương ấy vậy mà còn cao hơn mình một bậc, sắc mặt càng trầm trọng hơn.
Bản thân Nguyên Sam tự cho rằng ở độ tuổi của mình đạt tới Kim Đan đã là chuyện rất hiếm có, không ngờ đối phương còn trẻ như vậy mà cũng đột phá đến Kim Đan.
"Chào Tống sư huynh."
Mặc cho trong lòng đang nghĩ gì, Nguyên Sam vẫn không để lộ ra ngoài, y bình thản làm lễ nghi chào hỏi chu toàn. Tống Thanh cũng hoàn lễ đáp lại.
Bàn gỗ nhỏ vốn chỉ có hai người, hiện tại lại có thêm một người ngồi xuống.
Nguyên Sam không ngồi gần Giang Vị Lâm mà đợi mọi người trò chuyện trong chốc lát, y lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình rượu, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Tống Thanh.
"Những năm qua, đa tạ Tống sư huynh đã chiếu cố cho ca ca ta." Lời cảm ơn này ngụ ý chỉ rõ y và Giang Vị Lâm là người một nhà, sau đó Nguyên Sam đặt một bình rượu hình vuông lớn bằng hai bàn tay lên bàn.
"Không biết Tống sư huynh có nguyện ý uống với ta uống vài ly hay không?" Nguyên Sam chỉnh lại tay áo, không đợi hai người mở miệng đã trực tiếp xé mở miệng bình rượu.
Một làn hương trong trẻo và ngọt lành của rượu lập tức lan toả.
Chỉ cần ngửi thôi cũng đã có cảm giác tuý luý men say.
"Đây là 'Thần Tiên Đảo' do tam trưởng lão của Càn Thiên Môn đặc chế, hẳn là Tống sư huynh cũng đã từng nghe qua."
Tam trưởng lão của Càn Thiên Môn nổi danh là một tửu quái, linh lực toàn thân gắn liền với rượu, rượu do ông ta ủ ra không chỉ có hương vị nồng đậm mà còn chứa đầy linh khí, vừa có công dụng dưỡng nhan tỉnh thần, lại có lợi ích to lớn cho việc tu luyện.
Trong đó nổi danh nhất chính là 'Thần Tiên Đảo', đến cả các trưởng lão khác trong tông môn cũng khó lòng cầu được, huống hồ là đệ tử ngoại môn.
"Không ngờ Nguyên sư đệ lại có được một bình linh tửu như vậy." Tống Thanh tất nhiên cũng có nghe danh, ngay cả Huyền Linh tông cũng có không ít trưởng lão say mê 'Thần Tiên Đảo', nhưng muốn mua thì lại là chuyện rất khó.
"Hôm nay gặp lại, chi bằng chúng ta uống một ly đi." Nguyên Sam đứng dậy, dải lụa đen buộc tóc theo động tác trượt xuống bờ vai, y không để tâm, tập trung rót đầy rượu vào ly trà rỗng trước mặt Tống Thanh.
Sau đó lại rót đầy một ly cho chính mình.
'Thần Tiên Đảo' đối với tửu quái thì chính là mỹ vị tuyệt thế, nhưng với kẻ ít uống rượu mà nói sẽ để lại hậu hoạn vô cùng. Rượu vào cổ họng, ban đầu thơm mượt mà ngọt lành, mang theo một chút tê cay, nhưng chỉ một ly cũng đủ khiến cho tu sĩ Kim Đan choáng váng.
Hai ly chắn chắn sẽ say, làm ra nhiều chuyện mất mặt.
Ba ly thì sẽ gục xuống, bất tỉnh nhân sự.
Bởi vậy nó còn được gọi với cái tên là 'Ba ly say'.
Nguyên Sam đã rắp tâm muốn nhìn Tống Thanh làm trò hề trước mặt ca ca, cùng lắm thì sau đó hắn chỉ ngủ mê man, miễn cho hắn xen vào trận tỷ thí ngày mai của mình và ca ca nữa.
Giang Vị Lâm thấy vậy, trong lòng giật thót.
Trẻ em dưới 18 tuổi không được phép uống rượu!
"Nguyên Sam, ngươi còn—" nhỏ, không thể tuỳ tiện uống rượu được đâu.
Nhưng chưa nói hết câu, Nguyên Sam đã ôm lấy bình rượu, hai mắt sáng trưng mà nhìn mình: "Ca ca có muốn uống một ly hay không?"
Trong lòng Nguyên Sam cũng có chút mâu thuẫn. Y không muốn chuốc ca ca say rượu, nhưng nếu ca ca thật sự say thì...
Không biết nghĩ tới điều gì, vành tai ẩn giấu dưới mái tóc lại hơi hơi đỏ lên.
"Ta uống trà là được." Giang Vị Lâm từ chối.
Y không thích uống rượu.
Bị Nguyên Sam cắt ngang như vậy, Giang Vị Lâm cũng thôi không khuyên nữa, dù sao tu sĩ cũng khác biệt so với người thường, uống chút rượu chắc sẽ không sao.
Khó có được một lần hội ngộ, chi bằng đừng làm người ta mất hứng.
Cùng lắm thì say rượu rồi y tự mình chăm sóc cho họ là được.
Nguyên Sam hơi thất vọng, nhưng lập tức đem mục tiêu đặt trở lại trên người Tống Thanh.
Tống Thanh bình tĩnh cụng ly với Nguyên Sam, sau đó chậm rãi nhâm nhi, bộ dáng phẩm rượu vô cùng trang trọng.
Nguyên Sam thì sảng khoái uống cạn trong một hơi. Dưới sự dẫn dắt của y, Tống Thanh cũng uống nhanh hơn mấy phần.
Chẳng mấy chốc hai người đã uống xong ly thứ hai.
Giang Vị Lâm nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, sau y cứ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ dường như có mang theo mùi thuốc súng.
Lẽ nào uống rượu mà cũng muốn hơn thua với nhau sao?
Thấy Tống Thanh đã uống xong ly thứ hai mà vẫn không hề hấng gì, Nguyên Sam lại lập tức rót thêm một ly nữa.
Hai người cứ như vậy miệt mài mà uống.
Ba ly, bốn ly, năm ly...
Nguyên Sam bất giác hít sâu một hơi, không ngờ tửu lượng của Tống Thanh lại tốt đến như vậy! Bản thân y thường xuyên uống rượu nên mới chịu được 'Thần Tiên Đảo', đáng lý ra Tống Thanh phải chịu thua mình mới phải chứ?
Tống Thanh vừa uống cạn thêm một ly nhỏ, bị sặc rượu ho khan.
Rượu theo khóe môi chảy xuống.
"Tống sư huynh, đừng uống nữa." Giang Vị Lâm vội vàng khuyên nhủ, đưa một chiếc khăn trắng cho hắn lau miệng.
"Nếu mệt rồi thì dừng lại ở đây thôi."
Y bất đắc dĩ nói.
Tống Thanh lắc đầu, thường ngày tính tình lãnh đạm, nào ngờ có men say trong người thì hiện ra mấy phần bướng bỉnh, đẩy cái ly rỗng về phía Nguyên Sam.
Ý muốn nói, tiếp tục.
Nguyên Sam cười lạnh một tiếng, dứt khoát lấy ra hai cái chén lớn, rót hết cả nửa bình rượu, mỗi người một nửa.
"Tống sư huynh, tửu lượng thật tốt." Y gần như nghiến răng mà nói.
Mái tóc được buộc gọn gàng giờ đây đã tán loạn, rối bời phủ xuống bờ vai, Nguyên Sam ngửa đầu uống cạn một chén lớn, không chừa lại một giọt nào.
"Phịch" một tiếng, nặng nề đặt chén xuống bàn.
Mà Tống Thanh bên kia, uống đến nửa chén thì thật sự không chịu nổi, chén rượu rơi thẳng xuống đất vỡ toang.
"Tống sư huynh..." Giang Vị Lâm đẩy nhẹ, thấy đối phương đã hoàn toàn bất tỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nguyên Sam, ngươi thật là, sao lại uống hăng như vậy chứ." Y không nhịn được nói.
Nguyên Sam chống tay lên bàn, đầu óc quay cuồng ngửa ra sau, chiếc ghế không có lưng tựa liền mấy cân bằng, y lập tức lộn nhào xuống đất.
Hai người này đường đường là tu sĩ Kim Đan, ra ngoài ai gặp cũng phải kính nhường, vậy mà bây giờ lại uống say mất hết hình tượng nằm bất tỉnh trong một gian phòng thấp kém.
Giang Vị Lâm: ...
Y chỉ còn cách cam chịu, bước tới đỡ Nguyên Sam đứng lên.
Loại linh tửu đặc chế này có lợi ích cho tu sĩ, trong quá trình chế tác trưởng lão đã dùng bùa chú để linh khí ngấm lại trong cơ thể lâu hơn, thành ra không dễ gì bài xuất.
Kẻ uống vào hoặc là mê man bất tỉnh, hoặc là nổi điên phát cuồng, đều tuỳ vào tửu lượng của từng người mà định đoạt.
Giống như Nguyên Sam lúc đầu cũng muốn thử tửu lượng của Tống Thanh, hy vọng hắn sẽ làm trò cười trước mặt ca ca mình, nào ngờ hai người lại tự chuốc nhau uống đến say bí tỉ.
Tống Thanh trực tiếp ngã gục.
Chỉ còn Nguyên Sam là miễn cưỡng giữ được thần trí.
Chỉ là, báo ứng đến cũng thật nhanh.
Lúc Giang Vị Lâm đỡ Nguyên Sam dựa nửa người vào ngực mình, chuẩn bị dìu y lên giường, Nguyên Sam bỗng nhiên mở mắt.
"Ta chưa có say." Y nói.
Kẻ uống say đều nói như vậy, Giang Vị Lâm không có sức để đôi co, thầm nhủ ngày mai mình phải dạy dỗ lại đứa nhỏ này.
Nhưng Nguyên Sam lại không chịu phối hợp, bất ngờ vươn tay túm lấy cổ áo y, sức lực không nhẹ, suýt nữa cũng lôi cả Giang Vị Lâm ngã xuống.
"Nguyên Sam, đừng quậy nữa." Giang Vị Lâm tự nhận mình đã đủ nhẫn nại.
"Ca ca."
"Ta đây."
Đôi mắt đen bóng của Nguyên Sam nhìn y chăm chú, ánh mắt tỉnh táo đến mức giống như chưa hề bị say. Y kéo Giang Vị Lâm đến gần mình hơn, khoảng cách của cả hai ngày một gần.
"Ca ca, hôn ta đi."
Giang Vị Lâm: ?
Trên đầu Giang Vị Lâm chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Kẻ say nào đó được nước làm tới, dán sát lại: "Ca ca, mau hôn ta đi mà."
Giang Vị Lâm hít sâu một hơi, gân xanh trên trán không khỏi giật giật, y đưa tay nắm chặt gương mặt đang dán lại gần.
"Nhóc con, hôn cái gì mà hôn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com